Bà Bình ôm lấy mèo, Dư Tri Ý cầm hoa đưa bà về, bà Bình muốn bảo trì vẻ duyên dáng vừa ôm mèo vừa cầm quạt, không thể ôm hoa.
Lục Cảnh Niên giúp thay nước cho hoa, ở đây hai ngày, hắn đã biết đại khái những công việc cần làm trước khi mở cửa, thay nước, bổ sung chất dinh dưỡng, nhặt lá úa, lựa những cành hoa không được tươi ra.
Úc Lê cầm một hộp mì chả cá, vừa ăn vừa trò chuyện với Lục Cảnh Niên, "Anh Niên, anh cũng giống như anh Dư vậy, làm không ngơi nghỉ.
"
Lục Cảnh Niên cười cười, tiếp tục công việc trên tay.
"Anh ấy cũng như thế này, mặt tiền của ba cửa hàng này mỗi ngày anh ấy đều quét dọn, sáng nào bọn em tới cũng thấy cửa hàng sạch sẽ, sau này em mới biết, lúc bọn em chưa đến anh Dư ngày nào cũng sẽ quét dọn, rác cũng đem đi vứt.
"
"Đó đúng là chuyện mà cậu ấy có thể làm.
"
"Anh biết không chuyện của bà Bình ấy," Úc Lê chỉ chỉ đầu mình, "Hồi bà ấy còn trẻ đã bị một người đàn ông lừa gạt, từ đó về sau, nói như thế nào nhỉ, chính là luôn sống trong thế giới tưởng tượng của mình, cứ nghĩ mình là nữ chính trong phim hay là trong tiểu thuyết, bà ấy sắm vai Lục Bình, Lục Bình trong 'Một thoáng mộng mơ' ấy, anh từng xem qua rồi đúng không? Còn Sở Liêm trong phim là một tên đàn ông cặn bã.
Lục Cảnh Niên không đáp được, hắn không biết Lục Bình là ai, cũng chưa từng xem 'Một thoáng mộng mơ', cũng may Đàm Vĩ giúp hắn giải vây, "Úc Lê, cô biết tại sao mình vẫn chưa có bạn trai không?"
Úc Lê cứng miệng, xoa xoa mũi, "Không phải là không có mà là tôi không muốn có.
"
"Bởi vì cô quá ồn ào.
"
Úc Lê bước ra ngoài, "Đuôi Nhỏ anh lại không biết xấu hổ mà nói tôi, anh biết vì sao mình không có bạn gái không? Bởi vì anh quá tẻ nhạt, giống như cái hũ nút, đánh một gậy cũng không nổ được cái rắm!"
"Phải không? Sao tôi không cảm thấy vậy.
"
Hai người đùn đẩy nhau cùng đi ra ngoài, Lục Cảnh Niên đột nhiên cảm thấy hâm mộ cuộc sống bình phàm náo nhiệt này của Dư Tri Ý.
Dư Tri Ý đưa bà Bình về, lại giúp bà dọn dẹp tưới hoa ở ban công, những cành hoa bị tàn hư cần được cắt tỉa, làm xong cũng đã qua nửa tiếng, anh đi bộ về cửa hàng, vòng qua phố Tây mua mấy con hàu chiên mang về, buổi trưa chỉ cần nấu cơm với xào đĩa rau là được.
Đang suy nghĩ miên man, đi ngang qua một quán nhỏ bán kiếm hoa mai, Dư Tri Ý nhớ Đàm Vĩ có nói qua, món kiếm hoa mai bây giờ đến người dân bản địa cũng ít được ăn, món này được làm từ bột nếp, cho nước vào bột, nhào kĩ, sau đó vò thành từng viên nhỏ hoặc dài hoặc bất kì hình dạng gì cũng được rồi cho vào chảo dầu đang sôi, lúc này quan trọng nhất là khống chế mức lửa, chiên đến khi vàng đều vớt ra, để ráo dầu rồi lăn trong đường trắng, những miếng bánh vàng rực khoác một lớp tuyết trắng được gọi là kiếm hoa mai, bên ngoài giòn, bên trong dẻo thơm, ngọt ngào hấp dẫn.
Bây giờ rất ít người bán món này, Dư Tri Ý dừng lại mua mười cái.
Lúc trở về, Dư Tri Ý nhìn hai tay xách đầy đồ của mình đột nhiên nhận ra, những món đồ ăn vặt này anh chưa từng mua bao giờ, Úc Lê thích ăn, anh hầu như toàn ăn ké của cô, từ sau khi Lục Cảnh Niên tới, trên đường nhìn thấy cái gì anh đều muốn hắn nếm thử, để hắn cảm thấy chuyến đi này cũng không tệ.
Xách theo bao lớn bao nhỏ đi về, đèn trên bảng hiệu đã được mở, hoa được thay nước, xếp đầy trước cửa, ông chủ tạm thời đang ngồi trên ghế mây phe phẩy quạt nhìn chăm chú vào điện thoại xem phim.
Bài hát mở đầu quen thuộc vang lên, Dư Tri Ý cười thành tiếng, "Ông chủ Cua, anh đang xem 'Một thoáng mộng mơ' à?"
"Cậu về rồi," Lục Cảnh Niên ngẩng đầu, "Lúc nãy nghe Úc Lê nói, tôi chưa từng xem nên tìm hiểu thử.
"
"Tôi trước đây cũng từng xem mấy tập, đại khái có thể biết nhân vật bà Bình nói là ai.
"
Lục Cảnh Niên xoa xoa mũi, "Tôi thì vẫn chưa phân biệt được.
"
"Chờ lát nữa tôi giảng cho anh nghe, trước lại đây ăn cái này đã.
"
Lục Cảnh Niên theo lời đi qua, "Đây là cái gì, quẩy ngọt?"
"Không phải, nó có tên dễ nghe hơn, là kiếm hoa mai, anh ăn đi, để tôi đi gọi Úc Lê với Đàm Vĩ.
"
Úc Lê vừa vào cửa đã xuýt xoa, "Oa, là kiếm hoa mai, em chỉ mới nghe Đàm Vĩ nói thôi còn chưa từng ăn.
"
Đàm Vĩ hiếm khi không cãi nhau với cô, cậu lấy khăn giấy bao lấy một cái đưa cho Úc Lê, nói: "Nếm thử đi, tôi cũng lâu rôi không được ăn lại, khi còn nhỏ bà ngoại thường làm, nhưng sau khi bà mất thì không còn được ăn nữa, mẹ tôi không học được.
"
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, thấy Lục Cảnh Niên đang xem 'Một thoáng mộng mơ', Úc Lê phủi phủi đường trên tay, bảo Dư Tri Ý kể chuyện của bà Bình.
"Em kể cũng được mà, sao cứ phải bắt anh kể?"
Đàm Vĩ ngắt lời anh: "Anh Dư, anh kể là tốt nhất, nếu để cho cô ấy kể thì đến mai còn chưa xong đâu.
"
Úc Lê uống một miếng nước, muốn lấy thêm một miếng bánh nhưng nhìn đường trắng phủ đầy bên ngoài lại rụt tay về, giảm béo quan trọng, cô gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy, em một khi đã nói là không dừng được, em còn phải trông cửa hàng nữa.
"
Lục Cảnh Niên ăn xong một miếng thì lau tay, nhìn về phía Dư Tri Ý, chờ nghe anh kể chuyện.
Cuối cùng thừa lại mấy cái đưa cho Đàm Vĩ, Úc Lê về trông nồi thiêu tiên thảo đang nấu, trong tiệm chỉ còn lại Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên.
Dư Tri Ý trước tiên lên lầu cắm cơm, lúc xuống còn cầm theo một bình trà mới pha.
Anh dọn thêm một cái ghế nhỏ, đặt ấm trà lên trên rót ra hai ly, ở giữa căn phòng đầy hương thơm bắt đầu kể lại chuyện quá khứ!
Bà Bình tên thật là Ninh Tương Bình, sinh ra vào giữa những năm 60, gia đình họ Ninh buôn bán lá trà, thuộc dạng giàu có của địa phương, Ninh Tương Bình là ngọc quý của cả nhà, từ nhỏ đã được đi học cùng với các anh mình, trên trấn chỉ có một vài cô gái được đi học, sau khi tốt nghiệp cấp 3, Ninh Tương Bình ở nhà phụ giúp cha mẹ việc làm ăn, lúc rảnh rỗi thì trồng hoa trồng cỏ, thời đó còn đang thịnh hành tiểu thuyết tình yêu Đài Loan, thiếu nữ tuổi đôi mươi cũng bắt đầu mơ mộng về hương vị tình đầu.
Năm Ninh Tương Bình 19 tuổi, có một nhóm người tới trấn, nghe nói là đoàn làm phim lên đây quay chụp, bọn họ thuê một căn nhà cũ của nhà họ Ninh ở, mỗi ngày đi học theo bờ biển quanh trấn chụp ảnh quay phim, khi đó bãi biển vẫn chưa được khai phá, Ninh Tương Bình với mấy người chị em tốt đều rất tò mò, họ không hiểu bãi biển vắng vẻ này có gì hay ho mà quay, mấy cô bí mật đi theo muốn tìm hiểu.
Đi được nửa đường, trời bất chợt đổ mưa to, Ninh Tương Bình với bạn bè không có chỗ để trú mưa, chỉ đành ôm đầu chạy về phía trước, đột nhiên, một bóng người chặn ở phía trước mặt, cây dù to cản lại những hạt mưa trên đầu, giọng nói dịu dàng vang lên: "Cô không sao chứ?"
Ninh Tương bình ngẩng đầu, nhìn thấy nam chính trong cuốn tiểu thuyết mà cô tưởng tượng, ôn tồn lễ độ, ngọc thụ lâm phong.
Cô thậm chí quên cả nói cảm ơn, cũng quên chạy đi, đứng ở dưới cây dù, nhìn người đàn ông.
Chuyện về sau cũng không khác gì những cuốn tiểu thuyết mà cô đã từng xem qua, người đàn ông kia tên là Tang Hải, dịu dàng lãng mạn, lại giỏi dang, gã nói mình là người viết kịch bản, gã muốn viết một câu chuyện riêng về Ninh Tương Bình, Ninh Tương Bình nhanh chóng rơi vào bể tình, tin tưởng những lời hứa hẹn về một tương lai tốt đẹp của Tang Hải.
Sau khi quay xong những cảnh cần thiết cho bộ phim, đoàn làm phim rời khỏi trấn nhỏ, Tang Hải đi tìm Ninh Tương Bình nói lời tạm biệt, hẹn một năm sau khi bộ phim được chiếu sẽ tới đón cô.
Ninh Tương Bình tin tưởng gật đầu, đưa hết tiền riêng cùng trang sức mình có cho gã để làm vốn sáng tác.
Sau khi Tang Hải đi, Ninh Tương Bình phát hiện mình có thai, chuyện này làm chấn động cả trấn nhỏ, lúc Tang Hải còn ở đây, hầu như không ai biết đến chuyện giữa gã và Ninh Tương Bình, chuyện giữ bí mật gã làm thật tốt.
Ông Ninh tức giận ngất xỉu mấy lần, bắt ép Ninh Tương Bình bỏ đứa nhỏ, cô gái yếu đuối làm sao thắng nổi cả một gia tộc, cuối cùng mất đi đứa trẻ.
Sau đó là quãng thời gian hơn 30 năm chờ đợi.
Phim điện ảnh không được chiếu, trên báo đài không tìm được bất cứ tin tức nào về bộ phim kia, Tang Hải cũng không quay trở lại, thật lâu sau này Ninh Tương Bình mới biết, Tang Hải chỉ là cái tên giả, đến cả tên thật của gã cô cũng không biết.
Cứ như vậy mà chờ, những thế hệ trước của nhà họ Ninh đều qua đời, gia tộc lụi bại, anh em nhà họ Ninh đều lập gia đình dọn đi chỗ khác, chỉ còn một mình Ninh Tương Bình vẫn kiên cường ở lại thị trấn nhỏ.
Ninh Tương Bình mở một nhà trọ, vừa kinh doanh vừa đọc tiểu thuyết, tưởng tượng nên những câu chuyện tình yêu.
Sau này nhà trọ kinh doanh không tốt phải đóng cửa, bà lại dựa vào tiền thuê nhà để sống, các anh trai của bà đã sớm chuyển lên thành phố lớn để phát triển, chỉ có bà vẫn ôm một căn nhà cũ, chờ một Tang Hải mà có lẽ cả đời này cũng không trở lại.
Trà uống xong, Dư Tri Ý cũng ngừng kể.
Lục Cảnh Niên không nói chuyện.
Trong khi kể chuyện, mấy cánh hoa tiểu phi yên rơi rụng bên cạnh, có hai cánh đậu trên vai Lục Cảnh Niên, màu xanh lam nhợt nhạt chìm trong không gian im lặng lại đẹp đến nao lòng.
Một lúc lâu sau, Dư Tri Ý đứng dậy nói, "Cơm chắc chín rồi, tôi đi lên xào rau, 5 phút sau lên lầu ăn cơm.
"
"Tri Ý," Lục Cảnh Niên gọi anh, "Cậu có nghĩ Tang Hải sẽ trở lại không?"
Dư Tri Ý nhẹ thở dài, trả lời hắn: "Tôi không biết, tôi chỉ biết, nếu là tôi, hoặc là không đi, hoặc là sẽ mang bà ấy theo.
"
"Vì sao?"
Dư Tri Ý đi tới cầu thang, quay người lại hỏi hắn: "Anh có thích ai không?"
"Không có.
"
"Vậy anh đã từng thích ai chưa?"
Lục Cảnh Niên vẫn lắc đầu, nói: "Cũng không có.
"
"Vậy thì," anh tạm ngừng một lát, lại nói: "Chờ đến khi anh có người mình thích, anh tự nhiên sẽ hiểu.
"
Cánh hoa màu lam nhạt trượt khỏi vai hắn, Lục Cảnh Niên giơ tay đón được, có lẽ, tiểu phi yến nghe hiểu.
.