Đam Mỹ Dư Hương


Lại rẽ vào một con hẻm nhỏ, Dư Tri Ý đi phía trước nhấn chuông, sau đó dừng xe lại, "Tới rồi."
Ở chỗ sâu nhất bên trong con hẻm, hai bên đường có mấy bà, mấy cô ngồi đó, trên đất là những sạp rau củ trái cây theo mùa: "Ở đây bán rau quả do các bà các cô tự mình trồng, họ ăn không hết đem đi bán, tất cả đều là đồ tươi mới."
Trong trí nhớ của Lục Cảnh Niên cũng có cảnh sinh hoạt tương tự như vậy, "Ông chủ Dư thật biết sống, chỗ như thế này tôi chắc chắn tìm không thấy."
"Tôi cũng không tìm thấy, là bà Bình dẫn tôi tới đây, anh Lục, anh thích ăn cái gì?"
"Tôi không kén ăn, gì cũng được."
"Vậy tôi nhìn rồi mua nhé."
Mua xong đồ ăn, hai người đi theo một con đường khác về lại cửa hàng hoa, Lục Cảnh Niên cảm thấy thật thần kỳ, hai đường lúc nãy hoàn toàn không cùng một hướng, nhưng lại cùng một điểm xuất phát.

Trả xe đạp xong, Dư Tri Ý giải thích cho hắn: "Cũng không có gì lạ, mấy con hẻm ở đây đều thông với nhau, chỉ cần biết đường thì sẽ đi nhanh lắm."
"Ông chủ Dư." Lục Cảnh Niên giúp xách đồ ăn, đột nhiên gọi anh lại.

Dư Tri Ý ngoái đầu nhìn, đèn đường đúng lúc sáng lên, chiếu vào trong đôi mắt anh, sáng lấp lánh, "Sao vậy?"
"Không có gì, muốn nói cậu thật lợi hại, lúc nãy nhìn cậu mua đồ ăn, các bà các bác đều nói tiếng địa phương, tôi nghe chẳng hiểu cái gì hết mà cậu vẫn giao tiếp bình thường, tính cả 4 năm đại học nữa thì tôi đã ở Quảng Châu hơn mười năm rồi, nhưng một câu tiếng Quảng Đông cũng không học được, chỉ nghe hiểu nhưng không nói theo được."
"Cái này cũng giỏi ư? Tôi cũng nghe không hiểu, anh không thấy các bà ra hiệu bằng tay sao? Theo tiêu chuẩn phổ thông thì một bàn tay là 5 tệ, còn hai bàn tay là 10 tệ."
Lục Cảnh Niên lại bị chọc cười, "Cậu hẳn có rất nhiều bạn bè."
"Cũng tạm, về nấu cơm thôi."
Úc Lê vừa mới ăn xong cơm hộp, đang ngồi ở giữa tiệm trà sữa với cửa hàng hoa, thấy hai người họ về thì hỏi, "Các anh đi đâu sao lâu vậy!"
"Đi mua đồ ăn, em ăn không? Anh nấu thêm phần của em?"
"Không cần không cần, em ăn rồi, sao có thể ăn chực của anh suốt được, ăn chùa uống chực, anh không sợ bị em ăn cho sạt nghiệp sao?"
"Không sao, Đàm Vĩ đâu, cậu ấy ăn chưa?"
Úc Lê lớn tiếng nói, "Người ta mệnh thiếu gia, lúc nãy có người đưa cơm tới rồi, đúng không, Đàm thiếu gia?"
Đàm Vĩ không để ý tới cô, trả lời Dư Tri Ý: "Anh Dư, em vừa mới ăn xong."
"Vậy làm phiền hai người trông cửa hàng giúp anh, anh đi lên nấu cơm."
"Đi đi, đi đi." Úc Lê phẩy phẩy tay với anh.

Dư Tri Ý quay đầu hỏi Lục Cảnh Niên: "Anh Lục, anh muốn ngồi đây hay lên lầu với tôi?"
"Nếu không phiền thì tôi lên cùng ông chủ Dư."
Lúc hai người đi lên, Dư Tri Ý giới thiệu với Lục Cảnh Niên, toàn bộ tòa nhà 3 tầng này đều là anh thuê, xem như cò nhà, lầu một ban đầu nối liền với nhau, sau bị chia thành 3 gian, gian ở giữa làm cửa hàng bán hoa, còn hai bên cho Úc Lê với Đàm Vĩ thuê, Úc Lê thuê trước, khai trương được mấy ngày thì Đàm Vĩ thuê gian còn lại, cũng mở quán nước, lầu hai dùng làm kho để hàng, anh sống ở lầu 3, bên trên còn có một tầng thượng.

Lúc nói chuyện thì đã tới lầu 3, khoảnh khắc cửa mở ra, hai mắt Lục Cảnh Niên sáng ngời, cả phòng được trang trí theo phong cách thanh nhã tươi mát, mặt tường màu lam nhạt, khăn trải bàn ca rô màu xanh da trời, rèm cửa màu trắng đổ dần về xanh lam, bàn trà bằng gỗ thô, trên sàn trải một tấm thảm lông dê màu trắng, thời tiết mùa hè này có chút nóng.

Lục Cảnh Niên không biết màu sắc thật của bức tường là gì, nhưng trong mắt hắn là màu lam nhạt, hắn chụp trộm một tấm, dán vào phần mềm tìm kiếm kiểm tra màu sắc, là màu xanh bạc hà.

Dư Tri Ý đưa cho anh một đôi dép lê, "Anh ngồi trước đi, cứ tự nhiên nhé, muốn đi xung quanh xem cũng được."
"Cảm ơn." Lục Cảnh Niên đi tới sô pha ngồi xuống, đánh giá xung quanh, bên tay trái phía trước cửa ra vào là phòng bếp, bên phải là phòng sách nhỏ, cửa không đóng, lúc nãy đổi giày hắn có nhìn qua, bên trong có một cái giá đầy sách, đối diện sô pha là hai phòng ngủ cùng một phòng vệ sinh, phòng khách thông với ban công, rèm cửa hai lớp đều bằng vải voan, gió thổi mạnh làm bức rèm lay động, căn phòng bỗng trở nên mát mẻ, thơ mộng.

Dư Tri Ý vo gạo xong cho vào nồi cơm điện cắm, rửa sạch nho mới mua với me rừng chủ tiệm quần áo cho, đặt lên bàn, lại rót cho Lục Cảnh Niên một lý nước lọc.

"Anh Lục, nếm thử me rừng này đi."
Lục Cảnh Niên cầm lấy một trái bỏ vào trong miệng cắn, khuôn mặt lập tức nhăn lại, vừa đắng, vừa chua, lại vừa chát, nhưng hắn vẫn cố nuốt xuống.

Dư Tri Ý cười không ngừng, chỉ chỉ ly nước, "Bây giờ uống một ngụm nước."
"Ừm? Rất ngọt."
Dư Tri Ý cũng ăn một trái, "Đúng vậy, tôi lần đầu tiên cũng ăn không quen, nhưng sau lại thành nghiện, anh cắn miếng đầu tiên chỉ thấy vừa đắng lại vừa chua, nhưng ăn xong rồi, trên lưỡi chỉ đọng lại toàn vị ngọt, sau khi uống nước sẽ trở thành vị ngọt thanh."
Cũng giống như cuộc sống này, tới cuối cùng sẽ luôn có một khoảnh khắc ngọt ngào bù đắp.

Lục Cảnh Niên lại cầm lấy một trái khác, lần này không còn nhíu mày, chỉ chậm rãi nhấm nháp, thật vậy, sau khi vị đắng, chua qua đi là vị ngọt tràn ngập.

Dư Tri Ý rửa rau, Lục Cảnh Niên đi qua hỏi: "Có cần giúp gì không?"
"Không cần đâu, chỉ làm vài món đơn giản thôi."
"Cái này là gì?" Lục Cảnh Niên cầm lấy một trái nhìn giống như ớt cay, mặt ngoài thô ráp, còn có lông tơ.

"Đậu bắp, anh chưa từng ăn sao?"
"Có thể là ăn rồi, nhưng chưa bao giờ mua nên cũng không để ý."
Dư Tri Ý ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lại cúi xuống, "Anh Lục hẳn không tự nấu ăn đúng không, chắc vợ anh chưa từng để cho anh phải vào bếp."
Lục Cảnh Niên ngẩn người nói: "Tôi không có vợ, tôi vẫn chưa kết hôn."
"Vậy thì bạn gái anh nấu?"
"Tôi cũng không có bạn gái."
Dư Tri Ý rửa sạch đậu bắp, "Xin lỗi."
Lục Cảnh Niên không cần phải giải thích nhưng hắn vẫn nói thêm: "Tôi ăn ở nhà ăn chỗ làm, ở một mình nên không hay nấu cơm."
Ở Quảng Châu áp lực rất lớn, làm việc xong về đến nhà cũng đã 9, 10 giờ đêm, có khi còn phải đem việc về nhà làm, căn bản không có thời gian nấu cơm, thỉnh thoảng cuối tuần muốn nấu ăn thì đều xuống siêu thị dưới lầu tùy tiện mua chút gì đó, cũng không biết nhiều thứ.

Dư Tri Ý gật đầu, "Tôi thì lại rất thích nấu ăn, lúc mới tới đây đồ ăn bên ngoài không hợp khẩu vị, bị sụt mất 5 cân, tự mình nấu ăn vẫn ngon hơn, đậu bắp có chất nhầy thúc đẩy tiêu hóa, có lợi cho đường ruột và dạ dày, còn tăng cảm giác thèm ăn."
Dư Tri Ý cắt đậu ra chỉ cho Lục Cảnh Niên xem, " Đây chính là chất nhầy của nó, lúc chưng trứng tôi thích cho thêm đậu bắp vào."
Lục Cảnh Niên cầm một miếng lên, nó giống như một bông hoa nhỏ, nghiên cứu xong đậu bắp lại bị một thứ khác bên cạnh thu hút chú ý, "Cậu hiểu biết thật, vậy cái này là gì?"
Dư Tri Ý nhìn theo ngón tay hắn chỉ, bên trong bồn rửa là một loại đậu que có 4 cạnh, mép có hình răng cưa giống như hoa văn cuộn sóng.

"Đậu rồng, loại này cũng không thường thấy, cô bán hàng nói năm nay mới trồng lần đầu."
Lục Cảnh Niên giúp rửa đậu rồng xong, đứng cạnh nhìn Dư Tri Ý nấu cơm.

Anh nấu rất nhanh, rau khoai xào, đậu bắp luộc, thị ba chỉ hầm đậu rồng, cuối cùng lấy một con cá diêu hồng từ trong tủ lạnh ra, cạo vảy rửa sạch, rắc một ít muối lên ướp, phủ một lớp bột mỏng vào hai mặt cá rồi đem chiên, cuối cùng là món canh rong biển tôm nõn.

"Được rồi, ăn cơm thôi."
"Nhiều đồ ăn như vậy, hai chúng ta sao ăn hết."
Dư Tri Ý nói: "Anh làm khách, sợ ăn không hết thì ăn ít cơm nhiều đồ ăn là được."
Bữa cơm đầy ắp, Dư Tri Ý thấy Lục Cảnh Niên chậm chạp không động đũa hỏi hắn có phải không hợp khẩu vị không.

Lục Cảnh Niên lắc đầu, ngập ngừng nói: "Ông chủ Dư, cậu có chén đũa dùng một lần không, tôi muốn dùng."
Dư Tri Ý nhất thời không kịp phản ứng, "Tôi năm nào cũng kiểm tra sức khỏe, thân thể bình thường, hay là anh có thói quen ở sạch? Vậy bây giờ tôi sẽ đi mua."
"Không phải, đừng hiểu lầm," Lục Cảnh Niên giữ chặt anh, "Tôi không có thói ở sạch, tôi là sợ cậu..."
"Vậy ăn cơm thôi, tôi cũng không có."
"Cậu không sợ tôi có mắc bệnh gì sao?"
Dư Tri Ý hỏi: "Bệnh gì? Ăn cơm chung sẽ bị lây sao? Hay là tiếp xúc sẽ bị lây? Hai chúng ta nói chuyện với nhau từ hôm qua tới giờ, nếu lây thì đã bị từ lâu rồi, nhanh ăn cơm đi."
"Cậu thật đúng là không chút phòng bị gì hết."
Dư Tri Ý ngẩng đầu nhìn hắn, lại ăn một miếng cơm, nói: "Anh có phải có bệnh sạch sẽ không, bây giờ tôi sẽ đi xuống mua bát đũa dùng một lần, nếu để lâu đồ ăn sẽ bị nguội."
Lục Cảnh Niên do dự mấy giây mới cầm đũa lên, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Ăn được một nửa, điện thoại Lục Cảnh Niên vang lên, hầu hết mọi người sẽ ra ban công hoặc đi chỗ khác nghe, Lục Cảnh Niên vẫn thản nhiên ngồi đó nhấc máy, không hề có ý tránh Dư Tri Ý, nhưng Dư Tri Ý lại theo bản năng đứng lên, mượn cớ vào nhà bếp lấy tương ớt, để lại không gian cho Lục Cảnh Niên.

Phòng khách ngay kế bên, đứng trong bếp muốn không nghe cũng khó, Lục Cảnh Niên nói: "Lại làm phiền cấp trên rồi, tôi đã bàn giao công việc cho các nhân viên liên quan, nếu có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Đầu bên kia không biết nói gì đó, Lục Cảnh Niên lại nói: "Tôi rất tốt, cảm ơn mọi người quan tâm."
Dư Tri Ý nghĩ hắn có lẽ đang thất nghiệp.

Tắt máy xong, Dư Tri Ý mới bưng một đĩa tương ớt đi ra, "Có muốn nếm thử tương ớt này không? Cái này là tôi tự làm đấy."
Vẻ nghiêm túc trên mặt Lục Cảnh Niên được thay bằng nụ cười, "Được."
Sau khi ăn xong, Lục Cảnh Niên tranh đi rửa chén, Dư Tri Ý không lay chuyển được hắn, anh pha một bình trà ngồi ngoài ban công chờ, hoa ở ban công lầu 3 không giống lầu 2, cây chuỗi hạt ngọc từ trên lầu ba rũ xuống dưới, gió đêm thổi, những chiếc 'chuông gió tự nhiên' yên lặng đung đưa, xuyến tiền đằng bò khắp lan can, bên ngoài lan can trồng đầy các loại hoa dễ chăm sóc như, cúc ping pong, cúc ba tư, hoa ông lão, hoa lan nam phi.

Gần đây mới trồng thêm hoa đậu ngọt, hoa đậu ngọt nở vào cuối xuân đầu hạ, mấy bồn này là Dư Tri Ý chuyển từ Vũ Hán tới, có lẽ do thời tiết không thích hợp, khoảng thời gian trước không thấy phát triển, nhưng sau khi đổi đất thay bồn thì sống lại, mấy ngày hôm nay vừa vặn nở hoa.

Lục Cảnh Niên lau đi tới ban công, "Thơm quá."
"Là mùi hoa đậu ngọt, anh nhìn này, mấy cái bồn này đều nở hết rồi."
"Đậu ngọt?" Lục Cảnh Niên nhìn về phía mùi hương phát ra, những bông hoa giống như những con bướm chuẩn bị xòe cánh bay đi, cánh hoa mỏng như cánh ve, nhẹ nhàng nhảy múa vũ điệu chỉ có gió mới hiểu, đẹp tựa cổ tích."
Dư Tri Ý cười giải thích cho hắn: "Mặc dù nó cùng họ với đậu hà lan, nhưng hoàn toàn không giống nhau, cây với hạt đều có độc không thể ăn, nó là một loại thực vật thuộc loài xung tiêu, tên khoa học là Lathyrus odoratus, có nguồn gốc ở Italia, chỉ có nhiệm vụ làm đẹp không thể dùng làm thức ăn."
Lục Cảnh Niên rất thích nghe Dư Tri Ý nói chuyện, không nhanh không chậm, rủ rỉ êm tai, giọng nói dịu dàng êm ái, ngồi trên ghế mây nghe mùi hoa ngắm sao trời, gió đêm mát lạnh, dưới lầu vang lên tiếng chuông rao, Dư Tri Ý nói đó là tiếng chuông của bác gái bán thạch hoa cao, Lục Cảnh Niên tựa vào ban công ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không trung một màu trắng xanh, những đám mây đuổi bắt vì sao.

"Cuộc sống của ông chủ Dư thật khiến người ta hâm mộ."
Dư Tri Ý nhấp một ngụm trà, vị quýt và cam xanh nhỏ rất đậm, "Không cần phải hâm mộ, mỗi người đều có một cách sống khác nhau, anh hâm mộ tôi thì cũng có người hâm mộ anh."
Dư Tri Ý không hỏi công việc của hắn, nhìn từ khí chất và cách ăn nói thì khả năng cũng không phải tầm thường.

"Anh Lục tới đây để du lịch sao?"
Lục Cảnh Niên lắc đầu, nói tới tìm người.

"Vậy thì cũng có thể thuận tiện ngắm nhìn phong cảnh ở đây, đằng nào cũng tới rồi, coi như trải nghiệm cái mới."
Lục Cảnh Niên gật đầu uống xong một chén trà nhỏ, hắn móc điện thoại ra, click mở bản đồ, hỏi Dư Tri Ý: "Ông chủ Dư, có thể hỏi thăm cậu chỗ này được không?"
"Chỗ nào, để tôi xem."
"Hoa Khế tiểu trúc, cậu đã từng nghe qua chưa?"
Dư Tri Ý nhướng mày, buông chén trà xuống, "Không trùng hợp vậy chứ, tôi nhìn bản đồ xem."
"Thật là, Hoa Khế tiểu trúc mà anh muốn tìm, chính là Dư Hương bây giờ."
Sau tết âm lịch 2 tháng, Dư Tri Ý nhờ sự giúp đỡ của chồng chồng Thẩm Hướng Dụ, dọn từ Vũ Hán tới Trấn Đồng Lăng huyện Đông Sơn, cửa hàng hoa này là nhờ bạn của em rể tìm giúp, Dư Tri Ý chỉ mới xem qua nhà mới trên video, hợp đồng thanh toán đều do bạn của em rể giải quyết, cửa hàng hoa đời trước là một homestay tên 'Hoa Khế tiểu trúc' do cháu gái của bà chủ Bình quản lý, nhưng đáng tiếc có mộng kinh doanh nhưng lại không giỏi quản lý, hơn nửa năm thua lỗ, cuối cùng mộng cũng không thể ăn thay cơm, đành phải cho thuê lại.

Cái này không chỉ riêng Lục Cảnh Niên mà ngay cả Dư Tri Ý cũng cảm thấy khó tin, homestay mà Lục Cảnh Niên tìm khắp cả bản đồ cũng không thấy lại bị Dư Tri Ý vô tình kéo tới.

"Anh Lục muốn tìm ai? Có thể nhờ Bà Bình giúp đỡ."
"Tìm anh trai của tôi, nhưng không sao, cũng có thể anh ấy đã về nhà."
Dư Tri Ý nhìn vẻ mặt mất mát của hắn, không hỏi gì nữa mà cùng hắn nói về cửa hàng bán hoa hiện tại, chỉ có lầu một được sửa chữa lại, còn lầu 2 với lầu 3 tài chính không đủ, chỉ xử lý qua."
"Anh nhìn mặt tường sô pha với mấy bức tranh, còn có rèm cửa ban công, ghế mây, hơn phân nửa là của Hoa Khế tiểu trúc lưu lại."
Lục Cảnh Niên nhìn những bông hoa, "Tôi cũng đoán vậy, mấy cái phòng ở lầu 3, ngay cả toilet cũng được trang trí theo phong cách riêng, chỉ có những bông hoa này là đẹp giống nhau, mấy chậu hoa này là của cậu thêm vào đúng không."
Dư Tri Ý vuốt ve một bông hoa trong tay, "Nói ra lại sợ anh cười, lúc trước tôi dọn từ Vũ Hán tới đây, thuê hẳn một chiếc xe vận tải loại lớn, mà thứ tôi chuyển nhiều nhất là hoa với đống sách trong phòng kia."
Mỗi chậu cây đều có tình cảm, tất cả đều mang hết tới đây, Dư Tri Ý chỉ nói một nửa, anh không nới với Lục Cảnh Niên, mái nhà trên lầu 3 hiện tại, khắp nơi đều là hoa.

Uống xong trà, Dư Tri Ý hỏi Lục Cảnh Niên có muốn đi nghỉ không.

Lục Cảnh Niên đứng dậy có chút ngượng ngùng nói, "Có thể mượn ông chủ Dư bộ quần áo được không, với cả gần đây có cửa hàng bán quần áo nam không? Tôi muốn mua mấy bộ."
hết chương 4
Hoa đậu ngọt loài hoa có mùi thơm bậc nhất thế giới, trong phim vùng đất linh hồn có cảnh Chihiro ôm bó hoa đậu ngọt đầu phim.


Cây chuỗi hạt ngọc

Hoa ông lão

Mình chỉ minh họa những cây hoa có tên mà mình nghe thấy lạ lạ thôi nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui