Đam Mỹ Em Là Ánh Sáng Của Anh


Sáng sớm hôm sau Hòa An cũng theo thói quen mà thức dậy vào lúc năm giờ, dạ dày cũng đã bớt biểu tình nhưng tình trạng vẫn không khá tới mức anh có thể đi tập nổi.
Không nghĩ nhiều anh liền với tay lấy điện thoại ra gọi cho Trần Nhân báo một tiếng.
Định là bảo cậu ta đừng tới, nhưng gọi mãi không ai nghe máy nên đành đi thang xuống dưới đợi.


Hòa An cứ như vậy mà mặc đồ ngủ.
Miệng thì cứ ngáp đều đều thả người đi xuống dưới trong trạng thái hết sức lười biếng.
Gió sáng cuối năm thổi lạnh vào từng đợt làm Hòa An cứ đứng mà co rúm như một chú mèo trúng nước.
Đứng đợi hơn mười phút vẫn chưa thấy Trần Nhân đâu anh loay hoay định vào trong đứng cho đỡ lạnh thì thấy một bóng dáng lướt qua.


Dù chỉ lướt qua nhưng vẫn có thể nhận ra ngay vì dáng người anh ta quá nổi bật.
Thêm vào đó là anh ta đang chạy nơi đèn chiếu sáng nhất công viên.
Chính là Tuấn Khải đang mặc một bộ đồ thể thao quần dài bó ôm sát lấy cơ thể hoàn hảo của anh.


Đều đều chạy bộ trong khu vực công viên, thực sự mang một dáng vẻ quyến rũ chết người.
Từng nét từng nét cơ thể di chuyển theo nhịp thở đều đặn khiến cho Hòa An đứng phía rất xa rồi vẫn cảm thấy vô cùng thu hút.
Không cần tính là có thích hay không, chỉ tính công bằng là rất đáng để vào mắt.


"Anh đang nhìn gì đó?".



Giọng nói làm Hòa An giật mình nhìn lại phía sau mình, Trần Nhân đang làm động tác chạy tại chỗ.


Hòa An vội vàng quay lại nhìn cậu trẻ đang lúp xúp bên cạnh trả lời.
"Không gì cả."

"À hôm nay anh định mặc đồ ngủ đi tập sao?".Trần Nhân ngưng động tác lại, lấy tay kéo kéo chiếc áo của Hòa An đang phong phanh dưới gió.


Hòa An vì lạnh nên khoanh hai tay lại trước ngực.
Tập trung nhìn lại Trần Nhân.
"Anh gọi cho cậu không được, anh định bảo cậu hôm nay đừng tới.
Dạ dày anh vẫn chưa khỏe nên định ngưng tập vài hôm."

"Vậy đáng lẽ ra anh phải nói với em từ tối để em mang đồ ăn sáng, mua thuốc qua cho anh.
Cứ thế sao anh đi ăn mừng Giáng Sinh với em được."

Trần Nhân chọc cười Hòa An khiến anh phải buông tay ra cốc đầu cậu ta một cái.
"Thôi thôi thua cậu rồi, hôm đó sẽ đi với cậu.
Còn bây giờ cậu đi tập một mình vài hôm nhé.
Khi nào ổn sẽ lại đi cùng."

"Không có anh em cũng chẳng hứng thú nữa.
Khi nào anh tập lại em sẽ tập cùng.
Vậy nhé, sáng em sẽ mua cháo anh vào ăn với em nha.
Em đi đây, anh cũng lên nhà để cảm lạnh."

Nói xong không kịp cho Hòa An phản ứng cậu ta liền một mạch đạp chân chạy mất, vẫn không quên phẩy phẩy cánh tay tạm biệt.


Hòa An cũng không nhanh không chậm xoay người đi, theo một quán tính tự nhiên nhìn lại phía sau thêm một chút.
Trong một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời, chúng ta sẽ nhận ra sự rung động của trái tim sẽ lại hoạt động một cách tự nhiên, rất tự nhiên dù có bao nhiêu bi kịch đã xảy ra đi chăng nữa.


"Thôi được rồi."

Hòa An tự mỉm cười với chính bản thân mình rồi trở lại phòng.
Nằm dài trên giường trong đầu suy nghĩ một vài điều ngớ ngẩn rồi lại ngủ.
Anh thật sự ngủ, ngủ một mạch tới hơn bảy giờ ba mươi.
Chính xác là bảy giờ ba mươi tám phút.
Lý do ngủ quên là anh không cài báo thức.

Anh chưa bao giờ cài báo thức vào khung giờ này vì anh luôn dậy vào năm giờ sáng.


Anh vừa tự mắng mình vài câu rồi bật dậy như tên lửa, chạy thẳng vào nhà vệ sinh thay đồ rửa mặt.
Một mạch chẳng thèm quan tâm đến quần áo bây giờ chả ăn nhập gì với nhau.
Với tay lấy cặp lục tìm chìa khóa xe rồi đi như chạy xuống lái xe đi.
Đây là lần đầu tiên trong hơn một năm anh đi trễ như thế này.


Bước vào công ty bấm vân tay là đã tám giờ mười phút.
Thang máy vừa đi lên nên Hòa An một quẹo bước thẳng vào thang thoát hiểm chạy lên tầng ba.
Vẫn chưa kịp ăn sáng, thêm vào chạy nhiều khiến khuôn mặt của anh bây giờ cứ như vậy mà chuyển sang màu xanh.
Đẩy cửa vào phòng mà suýt chút mà thân hình mét tám lăm ngã lăn thẳng xuống sàn.


"Xin lỗi tôi đến trễ."

Vừa nói anh vừa thở đi trở lại chỗ ngồi.


"Trông anh nhợt nhạt cực kỳ luôn đó."

Người lên tiếng là Ngọc Như, ngồi đối diện Hòa An.
Cô gái này đã để ý Hòa An từ lúc anh vào công ty, nhưng chưa bao giờ ngỏ lời vì lúc nào anh cũng kiểu như là nói khéo về việc yêu đương.


"Sáng nay không cài báo thức nên dậy trễ.
Anh không sao.
Mà trưởng phòng có hỏi gì anh không?"


"Có, lúc nãy ông ấy có hỏi anh, chúng em bảo anh không có báo vắng đoán là anh đi trễ nên ông ấy nói khi nào anh tới thì vào phòng trưởng phòng có việc."

"Cảm ơn em."

Nói xong anh xoay người đứng dậy.
Vừa đi được vài bước là từ phía sau liền có bàn tay giữ lại.


"Anh dậy trễ còn chưa ăn sáng đúng không? Anh vẫn ổn chứ, em mua cháo sẵn cho anh mà đợi mãi không thấy anh.
Em.."

Hòa An ra dấu cho Trần Nhân ngừng lại.


"Được rồi được rồi, bây giờ anh phải gặp trưởng phòng.
Nói sau nha."

Nói xong không kịp cho Trần Nhân kịp phản ứng anh bước liền những bước dài tiến thẳng vào phòng đối diện.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận