Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edited by Raine Wu - rainewu.wordpress.com
-----------
Trần Nghị nhớ cách đây không lâu mình cùng với Cận Sầm còn ngồi chế nhạo tên mắt kính gọng đen này, hắn cho nam sinh này là 'Mọt sách bốn mắt' rồi nói một số điều không hay ho, thậm chí còn từng nghĩ đến việc 'dạy dỗ' một chút thằng nhóc này.
Không ngờ rằng cuộc đời lại xoay chuyển nhanh đến như vậy, trong nháy mắt người ta đã trở thành thầy giáo của hắn.
Trần Nghị trong lúc ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhận tài liệu của Nghiêm Diệc Sơ nên không để ý, sau đó coi lại đống tài liệu thì thấy rất mơ hồ.
Lần này, hắn có thể thi được vào lớp thi đua là do phát huy hơn hẳn bình thường, phải biết rằng trình độ của mọi người ở kỳ thi thứ hai so với kỳ thứ nhất đã giỏi hơn rất nhiều, nếu không phải do Cận Sầm cho hắn tài liệu ôn tập chuẩn không cần chỉnh thì hắn đã có thể không vượt qua được những đứa ngày nào cũng dùi mài kinh sử.
Sau đó, Cận Sầm để cho đôi thầy trò này cùng dìu dắt nhau đến thành công, công thành thân thoái*, bản thân mình thì chăm chú đọc sách.
*Công thành thân thoái: sau khi thành công thì tự rút lui.
Mặc dù, hôm thứ sáu cậu ta và Nghiêm Diệc Sơ nói rằng sẽ cùng lên thư viện để xem trước tài liệu, nhưng thực ra cậu ta đã nắm chắc những kiến thức này từ lâu và không cần xem lại nữa, cho nên cậu ta đem quyển sách tiếng Anh bản gốc dày cộm kia lên xem.
Nghiêm Diệc Sơ cũng y như vậy, nhưng cũng không ổn nếu như cậu đi mượn cuốn tiểu thuyết để đọc, đành phải lấy ra bài thi ra và viết.
Trên bàn của ba người bọn họ đầy tài liệu, vì rất yên tĩnh nên có thể nghe rất rõ tiếng sột soạt của đầu bút và tiếng lật trang sách.
Nhân cơ hội này, Trần Nghị quay một vài đoạn video ngắn, đăng chúng lên nhóm gia đình của mình và nhận được nhiều like từ bà con thân thích.
Mẹ hắn thấy vậy cũng cảm thấy rất hài lòng, bà càng hài lòng hơn khi biết người ngồi đối diện với con trai mình là người vừa được hạng nhất trường trung học số một Bắc Thành, cho nên chuyển khoản không ít tiền cho Trần Nghị để hắn mời bạn học đi ăn tối, cảm ơn sự giúp đỡ của người kia.
Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, Trần Nghị đột nhiên có được một khoản tiền tiêu vặt khiến cho hắn giống như có thêm nguồn năng lượng, ngay cả các công thức hóa học khác nhau trên giấy trông cũng dễ thương hẳn lên.
Bởi vì tập trung học nên thời gian theo đó cũng trôi qua rất nhanh, thấm thoát cũng đã đến trưa.
Thư viện lúc này đã kín chỗ, càng ngày càng ồn ào, khu tự học này hầu như chỉ toàn những gương mặt học sinh trung học, thỉnh thoảng có người nhìn sang bàn ba người của Cận Sầm, hầu hết nhìn vào chàng trai đẹp trai trong chiếc áo khoác màu đen.
Cận Sầm đóng sách lại rồi liếc qua bài thi của Trần Nghị. Sao có thể làm sai cái đề trung cấp như vậy?
Cậu ta đề nghị: "Diệc Sơ, sao anh không sửa bài cho Trần Nghị đi?"
Nghiêm Diệc Sơ bị cậu ta gọi tên mà lưng tê rần cả lên, cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Cậu bình tĩnh run run chân, thả lỏng mình một chút rồi cầm lấy bài thi của Trần Nghị.
Trần Nghị tự biết mình có chút thói xấu vặt vãnh nhưng đã quen mất mặt trước Cận Sầm nên có chút không quan tâm lắm, bây giờ nhìn thấy nam sinh gọng đen thanh tú kia ở trên bài thi của mình đánh dấu chéo đỏ, trên mặt từ từ đỏ lên.
Trong chuyện học thì Nghiêm Diệc Sơ cũng rất chuyên nghiệp, sau khi sửa bài thi xong, cậu cong người nói về vấn đề của Trần Nghị. Tư duy giải đề của Nghiêm Diệc Sơ rất rõ ràng, không giống như Cận Sầm thích nhảy bước, đã vậy còn chặt chẽ, tỉ mỉ hơn, giải thích cũng dễ hiểu.
Nếu như lúc đầu Trần Nghị không mấy tình nguyện nhưng sau khi nghe Nghiêm Diệc Sơ giảng giải một hồi thì những cảm xúc nho nhỏ này cũng biến mất.
Khi đứng cạnh một đối thủ mạnh hơn mình một chút, bạn có thể vẫn chưa thuyết phục, nếu người đó đứng thẳng trên ngọn núi mà bạn không thể leo lên được thì chắc hẳn trong lòng bạn chỉ còn lại sự ngưỡng mộ và thán phục.
Nghiêm Diệc Sơ đã dùng chính sức lực của mình để khiến Trần Nghị phải ngoan ngoãn chấp nhận 'thầy giáo' này.
Những khó khăn trong chuyện học như được xua tan mây mù và trăng lại sáng, tinh thần Trần Nghị theo đó cũng sảng khoái lên rất nhiều.
Giờ đây, khi nhìn lại nam sinh kính gọng đen khô khan cùng tóc mái dài đang ngồi đối diện kia trông thật vừa mắt. Nam sinh bị Trần Nghị nhìn bèn ngước đầu lên, nở cụ cười có phần ngượng ngùng, thoạt nhìn rất đơn thuần. Cùng với chiếc áo thun nhàu nhĩ, thật giống như cậu thiếu niên không quen giao tiếp mà chỉ lo học hành.
Trần Nghị là kiểu người nhiệt tình hào phóng, một khi nhận thấy ấn tượng trước đây của mình về người khác là sai thì hắn sẽ chủ động sửa lại. Hơn nữa, có vẻ Cận Sầm cũng muốn hòa hợp với Nghiêm Diệc Sơ.
Hắn nở cụ cười thân thiện với Nghiêm Diệc Sơ: "Thầy tiểu Nghiêm, chúng ta đi ăn nha."
......
Nghiêm Diệc Sơ sửng sốt trước xưng hô này.
Cậu nhìn khuôn mặt tươi cười như gió xuân của Trần Nghị rồi nói: "Không cần gọi như vậy đâu..."
Trần Nghị liên tục xua tay: "Không được không được, tôi biết đạo lý tôn sư trọng đạo mà, nhất định phải gọi một tiếng thầy tiểu Nghiêm."
Lần đầu tiên trong đời Nghiêm Diệc Sơ được gọi là thầy, còn là trong trường hợp này nên tâm trạng có chút phức tạp.
Nghiêm Diệc Sơ vô thức nhìn về phía Cận Sầm, không ngờ rằng Cận Sầm cũng đang nhìn cậu.
Ánh mắt Cận Sầm vẫn bình tĩnh như vậy, không nhìn ra thấy bất kỳ vẻ dò xét nào, như thể chỉ là ánh mắt vô tình giao nhau.
Nghiêm Diệc Sơ luôn cảm thấy có mùi gì đó trong chuyện này, như thể có ai đã sắp đặt sẵn—Nhưng tại sao Cận Sầm lại muốn để cậu dạy cho Trần Nghị? Vô lý thật, bọn họ không có liên quan gì đến nhau, ngoại trừ yêu cầu của Cận Chấn Quốc thì cậu không tìm được động cơ của Cận Sầm trong chuyện này.
Đối với Cận Sầm, cậu chỉ là một thằng mọt sách bình thường.
Không lẽ mình có chỗ nào lộ tẩy rồi sao?
Nghiêm Diệc Sơ nhớ lại từng chút một những hành động đã làm của mình mấy ngày nay, ngoại trừ ngày ấy gặp Cận Sầm ở Phí Điểm thì cậu nghĩ không ra chỗ nào đã làm sụp đổ hình tượng ở người khác.
Nghiêm Diệc Sơ suy nghĩ một lúc rồi bỏ cuộc.
Cậu vốn có chút hứng thú với Cận Sầm, bây giờ Cận Sầm tự dâng mình tới cửa thì chẳng phải sẽ càng tốt sao?
Chỉ cần cậu cho người đó cố định ở đó là được.
Đáp lại ánh mắt của Cận Sầm, Nghiêm Diệc Sơ dùng hết kỹ xảo của mình, ngây ngô, non nớt mà cười, giống như một con vật nhỏ được nuôi dưỡng trong môi trường vô trùng chợt nhìn thấy sự mới lạ ở thế giới bên ngoài, có chút xao động, nhưng cũng rất tò mò và khao khát.
'Thầy tiểu Nghiêm' đưa mắt nhìn xuống, xếp sách cho vào cặp, rồi nắm lấy dây đeo của cặp sách nói: "Mấy cậu quyết định đi, tôi cũng không biết gần đây chỗ nào ăn ngon."
Trần Nghị nhìn cả người Nghiêm Diệc Sơ toát ra vẻ 'Em ngoan lắm em cũng rất ngây thơ không biết gì cả.', hắn nhanh chóng kể mấy món thuộc như lòng bàn tay ở gần khu này, hơn nữa còn hứa rằng sẽ mời cậu một bữa.
Cận Sầm quan sát Nghiêm Diệc Sơ hồi lâu cũng không phát hiện ở Nghiêm Diệc Sơ có gì bất thường.
Cậu ta cũng không vội, chỉ lo thu đồ của mình rồi đứng lên đeo cặp vào, để Trần Nghị dẫn bọn họ đi đến chỗ ăn.
Nghiêm Diệc Sơ đi bên cạnh Trần Nghị, thoạt nhìn cao bằng nhau nhưng dáng điệu lại nhỏ hơn nhiều nên mặc đồng phục vào có chút rộng. Vì lưng cũng không thẳng nên có vẻ hơi thiếu tự tin.
Cận Sầm cau mày, rất muốn đi lên để vỗ lưng cậu cho thẳng ra.
"Thầy tiểu Nghiêm, cậu sinh tháng mấy?"
......
"Tháng 12."
Giọng ngạc nhiên của Trần Nghị ở phía trước vang lên.
Nghiêm Diệc Sơ giải thích: "Tôi với mấy cậu không sinh cùng năm, hiện tại sắp mười bảy rồi nên lớn hơn mấy cậu."
......
Lúc này, Trần Nghị mới thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng sao mà tuổi thầy tiểu Nghiêm lại nhỏ như vậy chứ."
Sinh nhật đầu năm của cậu, Cận Sầm sớm đi học, ngay khi vừa qua sinh nhật mười sáu là qua nghỉ hè.
Tuy nhìn không ra nhưng thực sự Cận Sầm là người nhỏ nhất trong đám bọn họ.
Trần Nghị liếc nhìn Cận Sầm đang theo sau. Ày, Cận Sầm của hắn càng lớn càng đẹp trai nha, nói hai mươi tuổi không chừng cũng có người tin.
Ông trời không có công bằng gì hết.
Ba người họ đi bộ đến nhà hàng do Trần Nghị giới thiệu rồi ngồi xuống gọi một bữa ăn ngon, trong một lúc không có gì để nói.
Dọc đường đi, Trần Nghị dường như sắp muốn hiểu hết mười tám đời tổ tổng của Nghiêm Diệc Sơ cho nên bây giờ cũng không biết chủ đề nào để nói, cũng không thể nói tiếp tục về chuyện học được.
Hắn liếc nhìn Cận Sầm, sau đó lại nhìn Nghiêm Diệc Sơ đang trụng bát, rồi hỏi: "Không thì... chúng ta cùng chơi Vương giả vinh diệu đi?"
Đương nhiên, hắn với Cận Sầm sẽ không dùng acc chính để chơi với Nghiêm Diệc Sơ, nhưng acc phụ thì bọn họ có rất nhiều.
Cận Sầm chẳng ừ hử gì cả.
Ngược lại, Nghiêm Diệc Sơ từ từ ngẩng đầu lên, mắt kính cậu nam sinh ấy phủ đầy hơi nước cho nên vẻ mặt có chút lúng túng.
Cậu nhỏ giọng nói: "Nhưng mà tôi... không biết chơi Vương giả vinh diệu..."
Gia Cát Lượng đời thứ mười Xuyên thành, Nghiêm Diệc Sơ người treo lên đánh hết tất cả mọi người trong lớp, nói bằng một giọng điệu hết sức chân thành.
"Xin lỗi nha..."
Trần Nghị xấu hổ Ồ lên một tiếng, lúc định rút lại lời đề nghị thì nghe được giọng của lão đại mình.
Cận Sầm lấy điện thoại di động ra rồi mỉm cười với Nghiêm Diệc Sơ, trấn an cậu: "Không sao đâu, tôi cũng vậy mà."
Giọng điệu cậu ta hết sức tự nhiên: "Chơi chung đi, tôi cũng không biết chơi, để Trần Nghị kéo tụi mình đi."
Trần Nghị: "..."
Hắn cắn môi do dự nhìn Nghiêm Diệc Sơ, rồi lại nhìn Cận Sầm thì bắt đầu mở Vương giả vinh diệu lên, hắn cảm giác giống như chính mình đã làm sai cái gì đó.
Cùng với âm thanh véo von của Timi, cả ba cùng tiến vào trò chơi.
Bình thường Nghiêm Diệc Sơ không có sử dụng Wechat chính của mình để đăng nhập trò chơi, nhưng trong tình huống này, cậu đành phải đăng nhập bằng chính Wechat mà cậu hay sử dụng với giáo viên và bạn học, tài khoản này cũng chỉ hạng đồng mà sau này cũng không chơi tiếp nữa.
Trần Nghị với Cận Sầm cũng chọn làm như vậy.
Thời điểm này trong ba người thì cao nhất là thứ hạng Vàng của Trần Nghị, hắn đã chơi trên tài khoản Wechat này được vài ngày, còn Trần Nghị với Cận Sầm đều là hạng đồng.
*Các rank theo thứ tự từ thấp đến cao trong Vương giải vinh diệu: Đồng quật cường – Bạc bất khuất – Vàng vinh quang – Bạch kim tôn quý – Kim cương vĩnh hằng – Tinh diệu chí tôn – Vương giả mạnh nhất – Vương giả vinh quang.
Trong lòng từng người mang ý nghĩ xấu xa mà lặng lẽ bắt đầu trò chơi.
Người lên tiếng đầu tiên là Nghiêm Diệc Sơ.
Trong giọng nói của cậu mang theo chút sợ sệt: "Bây giờ tôi phải đi đâu đây?"
......
Cận Sầm nhìn Đát Kỷ* đang ngẩn người bên bờ suối, trầm giọng nói: "Đi theo tôi."
*Đát Kỷ-Ahri: tướng pháp sư trong Vương giả vinh diệu
Trần Nghị im lặng. Đi theo mày làm ếu gì nhỉ?
Arthur và Đát Kỷ cùng nhau phiêu bạt chân trời góc biển khắp hẻm núi Vương giả sao?
Nghiêm Diệc Sơ điều khiển tiểu Đát Kỷ uốn éo theo sau Arthur của Cận Sầm.
Trần Nghị nhìn hai người đi thẳng đến tháp phòng thủ của đối phương, sau đó cùng nhau chết...
Nghiêm Diệc Sơ chứng kiến cái chết bi thảm của mình dưới tháp của kẻ thù mà trong lòng hy vọng rằng không có đứa bạn nào của cậu đang theo dõi trận chiến vào lúc này.
Nhưng sự thật đời không như là mơ.
Chết chưa bao lâu, Wechat liền hiện ra tin nhắn.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: ???
Thanh Thanh Thảo Nguyên: ???
Thanh Thanh Thảo Nguyên: Mày bị hack tài khoản hã? Ai dùng tài khoản của mày chơi game đấy? Cái đệt mẹ mày lao vô tháp phòng thủ tự tử hã?
......
Nghiêm Diệc Sơ giả vờ hoảng sợ như không biết chuyện gì xảy ra rồi nhanh chóng trả lời.
SHU: Hack mẹ mài.
SHU: Phắn!
Rất nhanh Hứa Thanh phản ứng lại.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: Mày sẽ không diễn vai con cừu non ngu ngốc dịu dàng ngoan ngoãn đó chứ?
Nghiêm Diệc Sơ gạch bỏ tin nhắn của Hứa Thanh, hồi sinh từ phía nước suối, tiếp tục im lặng đi theo Cận Sầm.
Giọng điệu Cận Sầm có chút chế nhạo: "Xem ra không thể trực tiếp tiến vào tháp phòng thủ rồi."
......
Nghiêm Diệc Sơ cũng vờ hợp tác như thể đột nhiên nhận ra chuyện này: "Hình như là vậy."
Trần Nghị rớt nước mắt, bôn ba giết địch trên đường.
Hắn sai rồi. Lão đại của hắn so với hắn nghĩ càng không có điểm dừng rồi.
Một Vương giả mạnh nhất vì sao lại phải giả vờ ra dáng người mới chơi chứ?
Chẳng lẽ chỉ để bảo vệ lòng tự trọng thầy tiểu Nghiêm sao?
Thế giới này thực sự quá khó hiểu.
-------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Cận Sầm: (Giỡn chơi với vợ) quả là một sự thú vị.