đam Mỹ Giả Ngoan

Edited by Raine Wu

- ----------

Chủ đề bữa cơm này là "Học sinh trung học tam ưu phát triển toàn diện về đức trí thể mỹ", Cận Chấn Quốc kêu một bữa rất thịnh soạn mà hai thanh niên ngồi dưới chỉ biết cười khổ, tâm lý đã sớm uể oải.

Nghiêm Diệc Sơ lúc nãy còn đang mơ tưởng về nhan sắc của Cận Sầm nhưng sau đó ảnh hưởng bởi chính khí "mông lung" này mà dập tắt không còn một chút gì.

Cận Chấn Quốc không hổ danh là lãnh đạo cấp cao, công phu tẩy não hết sức đáng sợ.

Tranh thủ lúc Cận Chấn Quốc đi toilet, Nghiêm Diệc Sơ vội vàng lấy điện thoại ra, liếc xem tin nhắn của Hứa Thanh.

Khi Hứa Thanh nhận được hai tấm ảnh từ Nghiêm Diệc Sơ đã hét lên.

Thanh Thanh Thảo Nguyên: Aaaaa! Aaa! Aa! A!

Thanh Thanh Thảo Nguyên: Tại sao kế bên mày lại xuất hiện một thằng siêu siêu siêu siêu đẹp trai như vậy hã?

Thanh Thanh Thảo Nguyên: Má nó!

Thanh Thanh Thảo Nguyên: Đưa tao Wechat của thằng đó mau, tao muốn chat với nó.

Thanh Thanh Thảo Nguyên: Tao muốn nói chuyện yêu đương với anh ấy! Tao muốn làm em gái đáng iu của anh ấy!!!

.....

Nghiêm Diệc Sơ sửng sốt trước sự táo bạo của Hứa Thanh.

Cận Sầm đúng là lớn lên nhìn không tệ nhưng có thể làm Hứa Thanh đến mức này sao?

Cậu bấm một dấu chấm trả lời lại, để biểu đạt sự cạn lời của mình.

Hứa Thanh gớt nước mắt trả lời.

Thanh Thanh Thảo Nguyên: Từ lúc mày đi, tụi tao ở nơi xó xỉnh này không tìm thấy thằng nào giống vậy nữa.

Thanh Thanh Thảo Nguyên: Tao với thằng kia chia tay rồi.

Thanh Thanh Thảo Nguyên: Tụi mình ở Xuyên Thành, đó giờ đi đâu cũng có nhau.

Thanh Thanh Thảo Nguyên: Tao khổ quá mà.

Nghiêm Diệc Sơ biết Hứa Thanh chia tay rồi nhưng đó giờ kiếm người khác cũng lẹ, chỉ là lần này có hơi lâu.

Nhưng cậu cũng không thể giúp được gì.

SHU: Ý là cho mày xem chút.

SHU: Đừng có nằm mơ nữa.

SHU: Tao không có Wechat của thằng đó, cũng không thân.

Đâu chỉ không thân, chính bản thân Nghiêm Diệc Sơ nửa cong không thẳng, tuy rằng chưa quen ai nhưng cũng chẳng muốn đi chọc trai thẳng.

Hứa Thanh thầm oán giận.

Thanh Thanh Thảo Nguyên: Vậy mày đi làm quen với thằng đó đi!

Nghiêm Diệc Sơ phớt lờ câu nói hờn giận của Hứa Thanh, thấy Cận Chấn Quốc quay lại, cậu lập tức cất điện thoại, tiếp tục ăn.

Cận Sầm nhàn nhã nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ lùa cơm của Nghiêm Diệc Sơ.

Tóc mái rũ xuống, che hết nửa khuôn mặt.

Quả nhiên Cận Chấn Quốc thấy tóc mái của Nghiêm Diệc Sơ liền để ý.

"Diệc Sơ à, lo học quá không để ý đến tóc mái sao? Có rảnh thì đi cắt đi! Sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn đấy!"

Nghiêm Diệc Sơ nhai đến mức muốn hết vị ngọt của cơm, nuốt khan, nở một nụ cười ngoan ngoãn với Cận Chấn Quốc.

"Dạ chú!"


Cận Chấn Quốc chỉ vô Cận Sầm: "Đầu đinh của Cận Sầm cũng không tệ, dễ chăm sóc nữa!"

Nghiêm Diệc Sơ:...

Cậu tưởng tượng ra hình ảnh mình cắt đầu đinh thì cảm thấy không muốn nhìn ai nữa.

Bữa cơm này kéo dài rất lâu vì cậu cùng Cận Chấn Quốc trao đổi rất nhiều. Ngay từ nhỏ, Nghiêm Diệc Sơ đã biết cách cư xử sao cho đúng mực. Đương nhiên, Cận Chấn Quốc cũng thích dỗ dành cậu và chăm sóc cậu như đứa con thứ hai của mình.

9 giờ tối, Nghiêm Diệc Sơ mới về tới nhà.

Nghiêm gia ở mua rất nhiều bất động sản ở Bắc Thành, cái học khu phòng* này được mua để Nghiêm Diệc Sơ học ở Bắc Thành. Năm đó, ba Nghiêm cũng là muốn cho Nghiêm Diệc Sơ học đại học ở Bắc Thành nên không chuyển hộ khẩu cậu đến Xuyên Thành.

*Học khu phòng: nhà nằm trong tuyến tuyển sinh của trường, kiểu mua nhà gần trường ý.

Khi Nghiêm Diệc Sơ quay về nhà, cậu dựa vào ghế sofa và trượt xuống thảm như một quả bóng xì hơi.

Cậu với tay lấy cái kẹp, kẹp mái lên để lộ nguyên vầng trán.

Vứt kính gọng đen xuống, đuôi mắt phượng càng làm cho người ta nhìn thấy rõ ràng.

Mắt Nghiêm Diệc Sơ không gọi là lớn, kiểu mắt một mí làm người ta có cảm giác như ngủ chưa tỉnh. Lúc bị tóc mai che cũng không cảm thấy nhưng lúc lộ ra, đường vòng cung nông trông không thân thiện lắm.

Thoạt nhìn, dễ cho người khác cảm thấy người này rất kiêu ngạo.

Nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt không quá đậm mà giống màu nâu hơn, khi hàng mi dài rủ xuống càng có cảm giác lạnh lùng.

Nghiêm Diệc Sơ tiện tay mở một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa nghịch điện thoại di động.

Không biết chơi được bao lâu, Từ Dịch Bình đột nhiên mời cậu video call.

Nghiêm Diệc Sơ nhíu nhíu mày, bấm đồng ý.

Âm thanh điện tử chói tai từ phía bên Từ Dịch Bình ngay lập tức nổ bên tai cậu.

"PUT YOUR HANDS UP!!!"

Khi bài nhạc sàn kinh điển vừa đến khúc cao trào, mọi người bắt đầu la hét như điên.

Từ Dịch Bình đang vắt vẻo trên mép sàn nhảy, chụp về phía DJ.

"Sơ ca, xem nè, nhỏ DJ này nhìn hot quá đi!". Hắn vừa nhảy vừa rống lên: "Ngày mai nghe nói nhỏ khác còn hot hơn nữa!"

Nghiêm Diệc Sơ bịt lỗ tai lại liếc nhìn, phía sau nữ DJ, 4 người đàn ông lực lưỡng mặc quần da đứng trên sàn nâng tự động từ từ được đưa lên, sờ ngực một trận.

Nghiêm Diệc Sơ đã lâu không đi hộp đêm nên có chút nhìn không quen.

"Chơi đi, cứ chơi cho đã vô, đừng để tao thấy ngày mai con mẹ mày hẹn tao mà đéo đến."

Nghiêm Diệc Sơ nói xong liền cúp máy.

Mẹ nó, trước đây sao lại không cảm thấy ồn như vậy, muốn điếc tai luôn vậy đó.

Cậu đứng thẳng dậy, qua chỗ khác nằm.

Nhà này cứ hai ngày dì sẽ đến dọn dẹp một lần, chắc là sáng nay mới dọn xong, mọi thứ đều rất mới tinh và sạch sẽ.

Trên ban công phòng khách có cái ghế treo*, Diệc Sơ mang theo đồ ăn vặt đi tới đó rồi chơi điện thoại.

Sau khi nằm trên ghế treo khui chai bia, Nghiêm Diệc Sơ rất là thong dong.

Cậu định chơi vài game trên điện thoại bỗng Wechat lớp hiện @

Là lớp trưởng thông báo về đại hội thể thao sắp tới.

Thông báo: @Tất cả mọi người: Tại đại hội thể thao thứ hai tới đây, tất cả các bạn phải có năm bài viết cổ vũ, nhất định phải viết đó nha!

...Bài viết cổ vũ.

Nghiêm Diệc Sơ trợn tròn mắt.


Sao mà mấy trường tiểu học, trung học ở Trung Quốc hay có vụ này thế?

Tại đại hội lần này, cậu vẫn báo danh chạy 1000m dưới sự năn nỉ của ủy viên thể thao, vì nam sinh trong lớp không ai muốn chạy cả.

Trường trung học số 1 Bắc Thành một khối có 20 lớp, phân thành lớp trọng điểm, lớp thực nghiệm và lớp nghiên cứu.

Tuy nói ba lớp này ngang nhau nhưng ai cũng biết lớp chủ chốt là lớp cuối cùng trong ba lớp và lớp nghiên cứu của Cận Sầm là lớp giỏi nhất.

Bởi vì cũng khá khó để chen được một chỗ, bố cậu lại đăng ký trễ, vốn là muốn cho cậu vào lớp 11 nhưng đột nhiên chuyển về lớp 10 nên cậu chỉ được vào lớp trọng điểm.

Nghiêm Diệc Sơ là lính dù*, khai giảng một tuần mới đem hồ sơ đến nhập học, cũng không tham gia huấn luyện quân sự, thực sự là loại "Đi cửa sau".

*Lính dù: ngôn ngữ mạng TQ, kiểu tay mơ tay ngang mà có thể đạt được vị trí cao.

Cho nên ngay từ lúc đầu không ai quan tâm loại "Đi cửa sau" này có thể thi được điểm ra sao.

Cận Sầm từ sơ trung đã đi học ở trường số 1 Bắc Thành, xưng bá trường trung số 1 Bắc Thành trong ba năm. Bởi vì từ sơ trung lên cao trung bạn học chung chiếm đa số nên uy danh của Cận Sầm ở cao trung cũng vì vậy mà được nhiều người biết đến.

Ai mà biết được rằng mấy lần thi tháng trước Cận Sầm vẫn là số một, vậy mà Nghiêm Diệc Sơ một mạch đuổi theo, từ vị trí thứ 10 đến khi giữa học kỳ, Diệc Sơ chính thức đẩy Cận Sầm xuống.

Cũng bởi vì vậy, Nghiêm Diệc Sơ bỗng trở nên nổi tiếng.

Tục ngữ có câu "Người sợ nổi danh, heo thì sợ béo", Nghiêm Diệc Sơ nổi tiếng rồi, liền được yêu cầu phát biểu kinh nghiệm học tập, ủy ban thể thao cũng đến kiếm... thậm chí những nữ sinh từng dè biểu hình tượng "quê mùa" của cậu cũng tìm tới cửa.

Nghiêm Diệc Sơ nhìn nhóm lớp rồi thở dài một hơi.

Xuyên Thành vẫn là tốt nhất, trong lớp toàn là anh em tốt với nhau, chuyện gì cũng không cần phải ra tay.

Nhưng kỳ thi giữa kỳ này xem ra vẫn có chút gì đó thu hoạch. Không chỉ được cho tiền, bố cậu còn hứa sẽ không tìm bảo mẫu cho cậu, xem ra có thể hoàn toàn yên tâm sống một mình ở Bắc Thành rồi.

Nghiêm Diệc Sơ điều chỉnh tốt tâm lý, mở game ra và bắt đầu ghi bàn một cách điên cuồng.

Không biết cậu chơi bao lâu, chỉ biết là khi mệt rồi, rửa mặt xong, leo lên giường ngủ một mạch.

Đến khi mở mắt ra đã là chiều hôm sau.

Được đấy, ngủ qua bữa trưa luôn.

Nghiêm Diệc Sơ là một người sinh hoạt không theo quy luật, cậu nheo mắt, nửa tỉnh nửa mê cầm điện thoại di động lên, đầu tiên là liếc nhìn thời gian, đã ba giờ chiều.

Từ Dịch Bình gọi không biết bao nhiêu cuộc.

Nghiêm Diệc Sơ tỉnh dậy liền đi vào WC.

Ngay khi vừa mở cửa, đối diện với gương, Nghiêm Diệc Sơ bị kiểu tóc của mình dọa hết hồn.

Hôm qua quên tháo kẹp tóc ra, để ngủ nên nó lúc này nó lộn xộn kinh khủng. Toàn bộ mái tóc có chút mang phong cách trừu tượng hậu hiện đại, cũng không giống ổ gà lắm nhưng tóm lại rất là sống động.

Nghiêm Diệc Sơ chải hai lần, vẫn không thay đổi. Cậu quyết định trực tiếp đi gội luôn.

Ai biết được khi đã sấy khô tóc, phần tóc mái lưa thưa vẫn không vào nếp. Như thế nào cũng không nghe lời Nghiêm Diệc Sơ, trên trán chỗ này vểnh một dúm, chỗ kia cũng vểnh một dúm.

Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy bực mình chết đi được bèn dùng keo xịt tóc lên thì ra bộ dạng như một con sói.

Cậu nhìn chính mình trong gương, oày, cũng có chút bóng dáng Sơ ca rồi đấy.

Khoác lên mình chiếc áo phông hàng hiệu hợp thời trang và một món trang sức bạc cao cấp trị giá hơn 10.000 NDT, Nghiêm Diệc Sơ thay quần dài đi học, cúc áo sơ mi cài trông như mấy thằng mọt sách hạng nhất, mang đôi giày yêu thích và đi ra ngoài.

Bắc Thành lớn như vậy, thay đổi một chút, ví như lỡ ra đường bạn học có gặp được không chừng cũng không nhận ra.

Huống chi chưa ai thấy dáng vẻ Nghiêm Diệc Sơ vuốt tóc lên rồi còn không đeo kính nữa.

Đầu tiên Nghiêm Diệc Sơ đi đến chỗ của Từ Dịch Bình.

Từ Dịch Bình ở nhà một mình, đang chơi PS4.


Hắn mở cửa cho cậu, vừa gặp đã suýt xoa.

"Sơ ca, để kêu vậy cho ngầu!"

Nghiêm Diệc Sơ mang theo đồ ăn vặt và bia, không kiên nhẫn nói chuyện với hắn, liền nhanh chóng đi vào đặt đồ đạc xuống.

Hai người vừa chơi game vừa bàn về tình hình mấy ngày qua.

"Sao mày về không gọi lại cho tao? Tao muốn giới thiệu mày với mấy đứa bạn ở Bắc Thành." Từ Dịch Bình tỏ vẻ khó hiểu.

Nghiêm Diệc Sơ nhướng mày: "Thôiiii-tao không muốn làm quen bất kỳ bạn bè nào ở Bắc Thành hết. Dính vô mấy Thái Tử gia này phiền phức lắm, tao không muốn phí công sức xây dựng hình ảnh của mình mấy năm qua đâu."

Từ Dịch Bình cười nhạo.

"Sao mà mày lại giống Cận Sầm thế?"

Tay Nghiêm Diệc Sơ đang bấm game chợt dừng lại.

"Cận Sầm? Mày cũng biết nó nữa à?" Nghiêm Diệc Sơ hỏi

"Ai mà chả biết Cận Sầm. Lúc nào cũng là cái vòng lẩn quẩn, cha mẹ nào chả bảo - nhìn Cận Sầm nhà người ta kìa, rồi nhìn lại con đi! Cận Sầm tiểu học đã giành được giải nhất Cúp Hy Vọng*, giải nhất cuộc thi nói tiếng Anh và giải nhất cuộc thi sáng tác! Gia đình tao mới về đây chưa được bao lâu, tao nghe hoài à."

*Cúp Hy Vọng: trong khuôn khổ Cuộc thi Thư pháp, sáng tác và Tiếng Anh dành cho thanh thiếu niên toàn quốc.

Từ Dịch Bình nói với vẻ rất là hào hứng.

"Mày không biết đó thôi, Cận Sầm đúng chuẩn mẫu con nhà người ta đấy!"

Khi Từ Dịch Bình nói xong, hắn đột nhiên nhỏ giọng.

"Nghe nói mày đẩy Cận Sầm xuống trong kỳ thi giữa kỳ rồi giành hạng nhất đúng không?"

Nghiêm Diệc Sơ không biết việc đẩy Cận Sầm xuống và giành hạng nhất là chuyện lớn như vậy, nếu biết, cậu nhất định sẽ đem cái hạng nhất này ngoan ngoãn trao cho Cận Sầm.

Cậu miễn cưỡng gật đầu, lập tức bị Từ Dịch Bình đánh tới tấp.

"Kinh quá đeeeee! Người anh em! Hả hê quá! Mày có biết Cận Sầm nắm trùm trường Bắc Thành liên tục ba năm, thâm chí còn đạt hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh thành phố nữa!"

Nghiêm Diệc Sơ: "..."

Oày.

Cậu chớp chớp mắt.

Tiêu rồi, biết vậy sớm thăm dò tin tức một chút, tự nhiên đá Cận Sầm xuống leo lên hạng nhất, vậy chả phải mình nổi tiếng rồi sao? Về sau làm gì cũng không tiện hết.

Nghiêm Diệc Sơ bình tĩnh mà run.

"Vậy Cận Sầm nó không đi chơi à?"

Từ Dịch Bình suy nghĩ một lát.

"Cũng không phải là không đi chơi, nó có nhóm bạn riêng của nó và không quan tâm đến người khác. Trong nhóm đó có một thằng tên Kỳ Dương, chơi rất giỏi cũng rất chịu chơi. Có vẻ như Kỳ Dương mới có thể kéo Cận Sầm đi ra ngoài."

Nghiêm Diệc Sơ gật gật đầu.

Cậu kết giao bạn hữu cũng chỉ chơi thân với một, hai đứa, như Hứa Thanh ấy, chơi rất thân, Nghiêm Diệc Sơ không nói cho Cận Sầm biết việc này, Từ Dịch Bình đương nhiên cũng chưa nói. Chỉ nói là ở nhà có người chăm rồi, không tiện ra ngoài lắm.

Hiện tại xem ra làm như vậy là đúng, nếu Từ Dịch Bình biết Cận gia chiếu cố cậu, cộng với sự nổi tiếng của Cận Sầm, chắc không biết bao giờ mới chịu im.

Nghiêm Diệc Sơ né tránh chủ đề này, hai người tiếp tục chơi game.

Buổi tối, Nghiêm Diệc Sơ với Từ Dịch Bình cùng nhau ăn BBQ, đi dạo phố một chút rồi cùng đến Phí Điểm.

Vũ trường đang rất là hot, Nghiêm Diệc Sơ nói Từ Dịch Bình đừng rủ thêm ai cả, hai người uống với nhau được rồi.

Ngồi chưa được bao lâu, có một cô gái bưng rượu tới đây.

Nghiêm Diệc Sơ không chơi với người quen, với người không quen thì không thành vấn đề, chỉ cần không nhận ra cậu, Từ Dịch Bình cũng sẽ không từ chối.

Ở ngoài, Nghiêm Diệc Sơ sử dụng tên khác.

"Bạch Thù." Nghiêm Diệc Sơ cười nhìn cô gái "Bạch trong bạch sắc, Thù trong huyền thù."

*Bạch sắc: màu trắng/ Huyền thù: khác biệt

Từ Dịch Bình nghe xong thiếu chút nữa muốn phun rượu ra.

Từng chữ của Nghiêm Diệc Sơ cứ thế mà thốt ra khỏi miệng.

Bạch Thù là bạn chung của hắn với Nghiêm Diệc Sơ khi còn ở Xuyên Thành. Nghiêm Diệc Sơ từng xài tên bừa bãi mỗi lúc đi chơi ở Xuyên Thành, bây giờ nghĩ lại, không phải Diệc Sơ luôn xài tên bạn bè sao?


Từ Dịch Bình kinh hãi nhìn Nghiêm Diệc Sơ, thế chả phải tên của hắn cũng được khai ra sao.

Nghiêm Diệc Sơ cùng với người đẹp kia nói chuyện vui vẻ không ngừng.

Từ Dịch Bình rất hâm mộ khả năng của Nghiêm Diệc Sơ, lúc nào cũng có người đẹp vây quanh, những người ấy không chê hắn mặt non chẹt, tuổi nhỏ, chỉ muốn ngủ cùng hắn. Còn khi Từ Dịch Bình đến hộp đêm, mọi người thấy cậu khí chất học sinh, chả ai thèm để ý.

Nghiêm Diệc Sơ thích thưởng thức cái đẹp nhưng vẻ đẹp này rõ ràng là nhân tạo rồi.

Nghiêm Diệc Sơ luyên thuyên vài câu, lòng kiên nhẫn cũng tới giới hạn.

Thấy Nghiêm Diệc Sơ chả có chút hào hứng nào, người đẹp tưởng sẽ phải nổ lực một phen, mà nghĩ lại thằng nhóc đẹp trai này xem ra cũng chưa lớn, kỹ năng giường chiếu chắc cũng không điêu luyện lắm, cho nên quyết định rời đi.

Nghiêm Diệc Sơ tựa vào lưng ghế và nhìn xung quanh một cách lơ đãng.

Từ khi biết được tính hướng của mình, cậu đến đây ngắm ngắm sắc đẹp, thư giản một chút, tìm bạn tình cho mình.

Nghiêm Diệc Sơ ngó mấy ghế dài* nhưng không thấy bất kỳ trai đẹp nào phù hợp với sở thích của cậu.

Cuối cùng trong góc của ghế dài, xuất hiện một gương mặt thu hút sự chú ý của cậu.

Dù ở xa và ánh đèn mờ nhưng nhìn nghiêng vẫn rất nổi bật.

Có thể nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền, chiếc mũi cao cùng đôi môi gợi cảm.

Miệng đang ngậm một điếu thuốc, lơ lơ lững lững, từ từ hút vào một hơi dài.

Nhàn nhã phun ra làn sương trắng khuếch tán.

Nghiêm Diệc Sơ dán đôi mắt lên người nọ.

Suy nghĩ đầu tiên của cậu là.

DM! Sao mà ngon dữ vậy!

Suy nghĩ thứ hai là.

Chờ đã, má người này có vẻ hơi quen quen?

Người đó cúi thấp người xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt phía trên lưng ghế.

Nhìn tầm một phút.

Khuôn mặt này trùng khớp với khuôn mặt của Cận Sầm ngủ gật ngày hôm qua trong tâm trí cậu.

Y chang nhau.

Trong đầu Nghiêm Diệc Sơ hiện tại chỉ có một suy nghĩ.

...Trốn lẹ.

Cậu chộp lấy điện thoại, nhanh chóng rời khỏi. Từ Dịch Bình bị cậu làm cho hết hồn, vội vàng đi theo.

"Gì vậy, anh Sơ? Chưa bắt đầu mà muốn đi rồi?"

Nghiêm Diệc Sơ kéo hắn tới cửa, tháo vòng tay ra, thẳng đến thang máy mới bình tĩnh lại.

Cậu lôi kéo Từ Dịch Bình, mặt đối mặt, nghiêm túc nói.

"Đừng hỏi gì hết, tối nay tao bao. Kiếm quán khác uống rượu đi."

Từ Dịch Bình nhìn sững sờ.

Hắn lắp bắp: "Tao vẫn muốn hỏi... Tao nhịn không được..."

Nghiêm Diệc Sơ thở dài.

Cậu buồn bã nói:

"Mày không hiểu đâu."

Nghiêm Diệc Sơ nhớ tới vẫn còn hãi.

Từ Dịch Bình cay cú nói: "Rốt cuộc là tại sao? Nhỏ DJ hot kia vẫn còn chưa lên sân khấu mà..."

Hắn đứng kế bên Nghiêm Diệc Sơ nghe thở một hơi dài.

Nói một cách trang trọng thì.

"Tao thiếu chút nữa thì mất hình tượng rồi."

Từ Dịch Bình: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận