Nhung Hách đã đợi hai ngày rồi, ngày mai chính là người lên đường nhưng vì sao Sở Mộ còn chưa đưa túi thơm cho hắn chứ.
Đêm dần về khuya, bóng tối dần phủ lên thảo nguyên.
Nhung Hách bắt đầu nôn nóng.
Hắn nằm trên giường có hơi trằn trọc, Mộ Mộ của hắn đang ngủ ngay bên cạnh hắn, quay mặt vào trong chỉ để lại cho hắn bóng lưng đơn bạc, chỉ có Nhung Hách biết tấm lưng dưới lớp áo kia xinh đẹp tới nhường nào, lúc hắn tiến vào từ phía sau nó tựa như con bướm đang giương cánh, không ngừng giãy giụa lại không thể thoát nổi sự trói buộc của vận mệnh.
Nhưng Hách đưa tay nhè nhẹ níu níu góc áo y, “Mộ Mộ…”
Sở Mộ không trả lời hắn.
Nhưng từ tiếng hít thở hắn có thể nghe ra được y chưa ngủ.
Nhung Hách càng nóng ruột hơn, hắn mấp máy miệng, trong con ngươi lục thẫm mang theo sự hoảng loạn.
Sao Mộ Mộ còn chưa chịu đưa cho hắn vậy?
Tay hắn từ góc áo thò sang bên cạnh, nắm được bàn tay Sở Mộ đang để đó, hắn ngắm nghía ngón tay, vờ như không để ý gọi một tiếng, “Mộ Mộ…”
Sở Mộ vẫn không nhúc nhích.
Nhung Hách đành phải buông tay y ra, lại vân vê một sợi tóc y, lúc này lại không nói thêm gì nữa.
Sở Mộ vốn sợ nhột lại bị nam nhân làm cho ngứa hết cả người, y không nhịn được xoay người sang, dùng ánh mắt dò hỏi hắn muốn gì.
Nhung Hách nằm nghiêng tựa đầu lên tay, mái tóc vốn đã xoăn, lúc này bím tóc bị tháo ra lại càng xoăn hơn, tóc xòe tung ra trên đầu nhìn y hệt cây chổi.
Sở Mộ không nhịn nổi bật cười, không cách nào nhìn thẳng dáng vẻ hiện tại của nam nhân.
Nhìn thấy nụ cười của Sở Mộ, tuy Nhung Hách không biết y cười cái gì vẫn cong cong khóe môi cười theo.
Nụ cười hiếm thấy này khiến Sở Mộ sửng sốt, cũng trở nên hết sức chói mắt, y chợt nhớ lại chuyện kia, ý cười lập tức vụt tắt không thấy đâu, lại tiếp tục xoay người sang bên kia không nói một câu nào.
Nhung Hách không bắt kịp sự thay đổi đột ngột này của Sở Mộ, hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra với y.
Hắn duỗi tay ôm lấy y, mặt cọ cọ lên vai y, “Ngày mai phải đi rồi…”
Sở Mộ ừ một tiếng.
Câu trả lời hờ hững của y khiến Nhung Hách có hơi ấm ức, sao mà y còn chưa hiểu được thế?
Trên giường yên tĩnh một lúc, không vang lên tí tiếng động nào.
“Mộ Mộ, túi thơm…”
Nghe được câu nói này, thân thể Sở Mộ cứng đờ, y nên sớm hiểu được dù mình có giấu giếm ra sao cũng không thể nào gạt được Nhung Hách.
Y cố tình làm như nghe không hiểu, “Túi thơm gì chứ?”
Nhung Hách đột nhiên trầm mặc, còn… còn không phải là… túi thơm đó…
“Cái có thêu hình con chó kia…” Nhung Hách nhớ lại một chút, nghiêm túc đáp lời.
“Sở Mộ: “…”
Bây giờ y quyết định rồi, ai thèm tặng túi thơm cho tên ngốc này chứ!
Đó rõ ràng là sói! Làm sao lại biến thành chó hở!
Nhung Hách không hay biết gì đẩy đẩy vai Sở Mộ.
Sở Mộ tránh khỏi tay hắn, có hơi tức giận nói: “Không có, ngài đi tìm Nạp La Đa mà đòi!” Nhưng vừa thốt ra câu này xong y đã thấy hối hận, tim lập tức đập nhanh, trong đầu loạn cả lên, sao… sao y lại nói ra khỏi miệng chứ?
Đương nhiên Nhung Hách không hiểu rõ được câu kia của Sở Mộ, cái túi thơm ấy rõ ràng đang đặt ngay dười gối mà, hắn còn ngưởi được mùi luôn đấy, vì sao phải đi tìm Nạp La Đa đòi chứ?
Trầm mặc một lúc lâu, Sở Mộ siết chặt tay, y đã chuẩn bị sẵn sàng mình sắp bị bỏ rơi, nhưng câu nói kế tiếp của Nhung Hách khiến y thua trận trong chớp mắt.
“Dưới gối nằm, ta biết.
” Giọng điệu còn mang theo mấy phần khoe mẽ.
Sở Mộ: “…”
Thật sự hết cách với hắn mà, Sở Mộ nhỏ tiếng mắng thầm một câu đồ ngốc rồi chậm rì quay người sang, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Nạp La Đa là gì của ngài?”
Nếu đã hỏi ra như vậy thì cũng đã tính xong tới đáp án tệ nhất, vào lúc y nhận ra mình động lòng kia đã không còn cách nào có thể xem như không thấy nữa.
Y hâm mộ, đố kỵ, hâm mộ Nạp La Đa có thế thân mật nó chuyện với Nhung Hách, đố kỵ Nạp La Đa có thể có được nụ cười của Nhung Hách.
Nếu y đã là tháp tang dị tộc, chính là vương hậu của Nhung Hách thì vẫn nên biết được những chuyện này.
Ngay khi ý nghĩ này vừa đâm chồi, Sở Mộ đã tự dọa sợ chính mình.
Không biết từ lúc nào mà y đã bắt đầu ỷ lại vào quyền lực Nhung Hách cho y.
Nghe y nói vậy Nhung Hách không thấy vui vẻ tí nào, thê tử nhỏ của hắn sao lại đi tò mò về người khác mà không phải là hắn vậy, hắn thật sự không muốn kể về ai khác hết, nhưng nghĩ tới cái túi thơm kia hắn vẫn trầm ngâm một lúc, cuối cùng trả lời vấn đề này.
“Nạp La Đa nhỏ hơn ta năm tuổi, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lúc ta còn nhỏ phụ thân hắn đã nhờ ta chăm sóc hắn, ta vẫn luôn xem hắn như em trai.
”
Nhung Hách thật nghiêm túc trả lời khiến Sở Mộ có hơi kinh ngạc, “Không còn gì nữa sao?”
“Còn là tướng lãnh dưới trướng ta.
” Nhung Hách nói tiếp.
Chuyện này dĩ nhiên là Sở Mộ biết, nhưng nghe trong lời Nhung Hách cơ bản là không có tí mờ ám nào, y có hơi muốn thăm dò mở miệng: “Chẳng lẽ ngài không biết là…” Không biết biết là hắn ta thích ngài sao? Nửa câu phía sau Sở Mộ không thốt ra được.
Nhung Hách có hơi nghi hoặc.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Sở Mộ cũng không nói tiếp nữa, suy đi nghĩ lại thì cái này đúng thật là tính cách của Nhung Hách, mặc cho mỹ nhân bên cạnh lại không nhận ra nửa chút tâm tư nào khác.
Y cười thầm trong lòng, đột nhiên cảm thấy Nạp La Đa khá đáng thương, vậy mà lại gặp phải một tên đầu gỗ như vậy.
Nhưng còn một chút chuyện Sở Mộ vẫn không hiểu được.
“Vì sao ngài nói chuyện với Nạp La Đa nhiều thế, lại còn cười tới vui vẻ như vậy nữa chớ?”
Mắt Nhung Hách thoáng tối lại nhưng cũng không biểu hiện gì ra bên ngoài, thê tử nhỏ của hắn vì sao lại thích nhắc tới Nạp La Đa như vậy chứ? Thì ra Mộ Mộ thích kiểu người như vậy sao?
Nhưng mà nếu xét về vẻ ngoài thì hắn thật sự không so được với Nạp La Đa.
Suy nghĩ của Nhung Hách không hay không biết đã bay xa mất, hiển nhiên còn chưa trả lời câu hỏi của Sở Mộ, mãi tới khi Sở Mộ đưa tay đẩy đẩy ngực hắn.
“Phu quân?” Giọng nói vẫn trong trẻo êm tai như cũ.
Lúc này Nhung Hách mới kịp hoàn hồn, trầm giọng đáp: “Chúng ta đang nhắc tới Lặc Lãng.
”
Nhắc tới Lặc Lãng?
Sở Mộ biết Nhung Hách sẽ không lừa y, y đột nhiên hiểu ra được, có lẽ ý Nhung Hách chính là hắn cười vì Lặc Lãng, không phải vì nói mấy câu với Nạp La Đa.
Nghi ngờ đè nặng trong lòng chớp mắt tan biến, khóe miệng Sở Mộ không kìm được cong lên, nhưng y lại không muốn để Nhung Hách nhìn thấy nên lập tức xoay người đi, nhỏ tiếng nói một câu mình mệt rồi.
Nhưng làm sao có thể ngủ như vậy chứ? Vấn đề gì hắn cũng trả lời hết rồi, vậy còn túi thơm của hắn đâu?
Hắn hoảng loạn lật Sở Mộ trở lại, đôi mắt lục thẫm chớp chớp, “Mộ Mộ, túi thơm…”
Sở Mộ không thèm mở mắt ra, “Không phải ngài đã biết nó ở dưới gối sao? Tự mình lấy lấy là được rồi.
”
Tự mình lấy làm sao có thể so với được tặng chớ? Nhung Hách thầm nhủ một câu nhưng cũng không nói ra, buồn bực nằm xuống, hắn biết bản thân ăn nói vụng về nên sẽ không nói được lời nào dễ nghe, lớn lên còn không đẹp bằng Nạp La Đa nữa, Mộ Mộ không chịu tặng túi thơm cho hắn thì chỉ có thể trách chính hắn.
Sở Mộ dường như không hay biết tới cảm xúc của hắn, vẫn nằm im như cũ.
Bóng tối há cái miệng khổng lồ ra cắn nuốt ánh sáng, ánh nến dần tàn, tiếng hít thở đều đều truyền lại, trong bóng tối, Sở Mộ chầm chậm mở to đôi mắt đen bóng, cẩn thận lấy ra túi thơm dưới gối sau đó nhét vào ngực Nhung Hách, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
“Ngủ ngon.
”
Ngay sau đó y bỗng kêu to một tiếng, có đôi tay đột ngột ôm chặt lất Sở Mộ, Nhung Hách mở to mắt, trong mắt không có tí buồn ngủ nào, hắn ấn Sở Mộ vào ngực mình, dán lại nhỏ giọng thì thầm bên tay y: “Mộ Mộ cũng ngủ ngon.
”
Trái tim trong ngực lập tức đập lên như trống.
.