Tám mảnh.
Tôi bị bánh xe nghiền thành tám mảnh.
Toàn thân máu thịt mơ hồ, chia năm xẻ bốn, chết đến nỗi bố tôi cũng không thể ghép lại.
Lần nào cũng thảm hơn lần trước, lần thứ nhất bị bắn, lần thứ hai bị cắt cổ, lần thứ ba bị tai nạn xe cộ, lần sau chắc tôi cũng không giữ được thi thể mình.
Trời chưa sáng, tôi che mặt ngồi trên giường, toàn thân không khống chế được mà run rẩy.
Vì trải nghiệm cái chết siêu chân thực trong giấc mơ, cũng vì tương lai tuyệt vọng mà chính mình không thể kiểm soát.
Tại sao một chuyện như vậy lại có thể xảy ra? Quá khác thường rồi.
Ép trai thẳng làm gay có khác gì ép gái nhà lành làm điếm không? Không! không có gì khác nhau cả.
Đều là mang ra đổi chác thứ mà mình không muốn đổi.
“Mễ Hạ? Sao cậu… dậy sớm vậy?”
Bên tai vang lên tiếng sột soạt, tôi ngẩng đầu lên, Hạ Nam Diên từ trên giường ngồi dậy, che miệng ngáp một cái.
Vì chưa tỉnh ngủ nên giọng hắn còn hơi khàn.
“Tôi gặp ác mộng.” Tưởng tượng đến việc phải bán đứng mặt mũi trai thẳng để bảo toàn mạng sống, tôi liền cảm nhận được một nỗi oán hận sâu sắc từ trong ra ngoài.
Có lẽ Hạ Nam Diên chỉ thuận miệng hỏi như vậy, không quá để trong lòng.
“Ồ, bây giờ vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi.” Hắn lau mặt, xốc chăn lên, đi đến bậc thang ở cuối giường, hình như là muốn xuống.
Quách Gia Hiên ngáy một cái rồi trở mình, ngủ đến không biết trời đất gì.
Tôi liếc nhìn cậu ta, trong lòng tràn đầy ghen tị.
Thật tốt, không cần phải lo lắng ngủ một giấc liền biến thành gay.
“Kháp Cốt…” Tôi ôm đầu gối, gọi Hạ Nam Diên lại: “Tôi hỏi cậu một câu được không?”
Hai tay hắn giữ thang, dừng lại giữa chừng: “Bây giờ à?”
“Ừm.”
“… Vậy cậu hỏi đi.”
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại cơ thể: “Tức là… có hai lựa chọn, một là phải bán linh hồn của cậu, làm chuyện cậu không muốn, hai là chết.
Cậu sẽ chọn cái nào?”
Hạ Nam Diên do dự một lúc, sau đó hỏi: “Chuyện không muốn làm là không muốn làm đến mức nào?”
Tôi nghĩ nghĩ, thay đổi gần gũi hơn một chút để hắn có thể hiểu được.
“Đại khái là giống như… đột nhiên cho cậu đi làm ngôn quan.”
Dù ánh sáng lờ mờ, nhưng tôi vẫn nhận thấy rõ vẻ chán ghét thoáng qua trên khuôn mặt hắn.
“Tôi chọn đi chết.” Hắn không chút do dự trả lời.
Nói xong, hắn chuẩn bị tiếp tục xuống thang.
Tôi nhào tới đè tay hắn lại, vô cùng không cam lòng: “Cậu… không hề lo lắng gì à? Mạng chỉ có một lần, chết là không còn gì nữa.”
“Bảo tôi làm ngôn quan thì tôi đi chết còn hơn.
Tôi chỉ có một mạng, không cần bị nhốt trong thần miếu cả đời.” Hạ Nam Diên hơi rút tay mình ra: “Tại sao cậu lại hỏi chuyện này? Có liên quan đến giấc mơ của cậu không?”
Tôi nắm chặt tay hắn hơn: “Có lẽ, có lẽ không nghiêm trọng bằng việc trở thành ngôn quan, chỉ là tôi hơi không muốn, không cam lòng… Chuyện này thì sao, cậu cũng muốn chọn đi chết à?”
Giãy dụa không có kết quả, Hạ Nam Diên bèn dừng mọi động tác, nhìn chằm chằm tay tôi, không phát ra tiếng động.
Tôi cảm thấy hắn đã hơi không kiên nhẫn, sau khi phát hiện ra liền thu tay về, xấu hổ nói: “Quên đi, coi như là tôi chưa từng hỏi đi.”
Ngón tay vừa mới rời khỏi mu bàn tay hắn thì đã nghe thấy hắn thở dài, nói: “Giống như là tôi muốn đi vệ sinh, nhưng lại phải ở đây trả lời câu hỏi của cậu vậy.
Cuộc sống được tạo thành từ rất nhiều chuyện không muốn làm.
Nếu có một chút suy nghĩ muốn sống trong đầu thì đừng dễ dàng chọn đi tìm chết, dù sao rất nhiều người muốn sống cũng không có cơ hội này.”
Câu trả lời của hắn lần này thận trọng và nghiêm túc hơn trước.
Sau khi nghe lời hắn nói, tôi rơi vào trầm tư.
Đúng là sống còn hơn chết, dù thế nào thì mẹ cũng không muốn tôi chết như thế.
Không phải chỉ là chơi gay thôi à?
Đổi từ nữ thành nam, thật ra… thay đổi cũng không quá lớn.
Bây giờ ở rất nhiều nơi đồng giới đã có thể kết hôn, nếu là con thì cùng lắm là sau này nhận nuôi thôi.
Dù không có con thì nuôi mèo nuôi chó cũng không tệ mà.
Suy nghĩ kỹ lại, khuôn mặt của Hạ Nam Diên không phải là dạng con lai mà tôi thích à?
Hắn học giỏi, nhân phẩm tốt, trước mắt xem ra không có tật xấu gì, gia thế tương đương với tôi, thậm chí còn có cảm giác tốt hơn tôi một chút…
Đợi đã, so như vậy thì hình như tôi không có ưu thế gì.
Ngoại hình, chiều cao, học vấn, tính cách… Thứ duy nhất tôi có thể lấy ra có thể là tài khoản trò chơi đã thuộc hạng Chí Tôn Tinh Diệu.
Vậy thì tại sao hắn lại thích tôi?
Hắn thậm chí còn không thích Mạc Nhã, tại sao lại thích tôi nhỉ?
“Hạ…” Tôi ngẩng đầu tìm Hạ Nam Diên, lại phát hiện hắn đã nhảy xuống thang, rời khỏi phòng ngủ từ lúc nào không biết.
Vội như vậy à?
Bĩu môi, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trùm chăn và cố gắng chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Không sao, tôi có lợi thế hơn Mạc Nhã.
Hạ Nam Diên không đề phòng tôi, tôi có thể đi con đường anh em tốt lâu ngày sinh tình… Đm.
Tưởng tượng trước kia chính mình còn thấy nội dung kịch này quê mùa biết bao, mặt tôi liền nóng bừng đến mức đau đớn.
Kỳ thi cuối kỳ kéo dài ba ngày, Hạ Nam Diên căn cứ theo trọng điểm mà giáo viên cho mà ra đề, ra cả những môn tự chọn, cuối cùng khi bài thi được phát ra thì không khác nhau là mấy.
Nếu không phải Hạ Nam Diên sẽ không làm tới mức đó, mà cũng không cần phải làm tới mức đó, tôi còn nghi rằng nửa đêm hắn đã trộm bài thi đi.
Dù có hơi bị ảnh hưởng bởi giấc mơ báo mộng máu me nhưng thành tích của tôi trong kỳ thi tương đối ổn định, sau khi thi tự tính điểm, nếu không có gì bất ngờ thì tôi sẽ có thể lọt vào top 200.
“Rốt cuộc cậu sẽ cho tôi cái gì?”
Trong hành lang tấp nập người qua lại, tôi và Hạ Nam Diên cùng nhau đến phòng học vật lý, còn vài ngày nữa mới có điểm nhưng tôi rất nóng lòng muốn biết hắn sẽ cho tôi cái gì.
“Học kỳ sau mới đưa cho cậu được, đồ ở nhà rồi.” Học kì này hình như Hạ Nam Diên lại cao hơn một chút, chân cũng dài hơn, khi đi cùng tôi, tôi luôn không đuổi kịp hắn.
Tôi nhíu mày: “Còn muốn học kỳ sau à? Không thể tiết lộ trước một chút sao?”
“Có thể.” Bảo hắn tiết lộ một chút, hắn lại thật sự tiết lộ một chút: “Màu xanh.”
Màu xanh? Tôi đi chậm lại.
Cái gì màu xanh? Trên đời này có nhiều thứ màu xanh như vậy, màu vàng thì tôi còn đoán được một cái, nhưng màu xanh thì làm sao đoán?
Thấy tôi không đi theo, Hạ Nam Diên dừng chân, quay đầu lại đợi tôi.
Tôi chậm rãi đi về phía trước, thử nói: “Không phải cậu định mua ghi chép của trạng nguyên bìa màu xanh cho tôi đấy chứ?”
Hạ Nam Diên tiếp tục đi về phía trước, nhưng lần này các bước đã nhỏ hơn nhiều, tốc độ cũng nhường tôi hơn.
“Nếu là ghi chép thì tôi lấy của mình photo cho cậu không phải được rồi à? Tại sao phải mua thứ đó?”
À, ừm, hình như trong tương lai hắn là trạng nguyên thật.
“Cậu đúng là không khiêm tốn chút nào.” Tôi phàn nàn.
Đi đến cửa lớp, Hạ Nam Diên đặt tay lên cửa, nghe vậy thì quay mặt lại liếc tôi một cái: “Vậy cậu có muốn không?”
“…”
Hắn mở cửa bước vào, tôi đi theo sau, không cam lòng nói: “Muốn.”
Bảng xếp hạng cuối kỳ nhanh chóng làm xong, Vương Phương ở bên trên đọc điểm, tôi ở bên dưới căng thẳng véo đùi.
Ban đầu tôi còn cảm thấy kỳ lạ, sao cái chân này lại tê liệt đến mức không còn cảm giác nữa, véo một hồi, Hạ Nam Diên ở bên cạnh không khỏi thốt lên: “… Đau quá.”
Tôi cúi đầu nhìn, vậy mà tôi đang véo chân hắn.
Không có gì ngạc nhiên khi tôi nói tại sao tôi không cảm thấy nó…
Tôi tạo hình miệng “xin lỗi” với hắn, và vội vàng chuyển sang nhào nặn.
Hắn nhích chân sang bên kia, đồng thời chặn tay tôi lại, chỉ lên bục ra hiệu cho tôi chú ý lắng nghe, không được phân tâm.
Mà đúng lúc này, Vương Phương đã đọc đến thứ hạng của tôi.
“Mễ Hạ…” Cô cố ý dừng một lúc lâu rồi mới tiếp tục: “Xếp hạng 193 trong khóa.”
Thành công rồi, đã lọt vào top 200!
Không ngoa khi nói rằng lễ khai mạc World Cup còn chưa làm tôi hưng phấn như vậy.
Loại sung sướng phát ra từ trong lòng, tràn đầy cảm giác thành tựu, còn có cảm giác thỏa mãn, không phải là thứ mà một trận đấu bóng hay một trò chơi có thể bằng được.
Căn bản không thể kiểm soát được bản thân, tôi lại kích động bắt lấy Hạ Nam Diên bên cạnh, lần này là tay.
“Tôi làm được rồi!” Tôi nắm lấy tay hắn, không ngừng lặp lại bốn chữ này, không để ý đến ánh mắt của mọi người, cũng không quan tâm đang ở dưới mí mắt của Vương Phương.
Hắn không vùng ra khỏi tay tôi, trong đôi mắt nhạt màu luôn có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc hiện lên một chút ý cười.
“Cậu làm được rồi.” Hắn nói.
Nếu hồi cấp hai có ai đó nói với tôi rằng tôi sẽ vui như vậy vì tiến bộ thành tích trong kì thi, chắc chắn tôi sẽ nhổ vào mặt hắn rồi lại mắng hắn là đồ ngu.
Quả nhiên giống như Hạ Nam Diên đã nói, cuộc sống được tạo thành từ nhiều chuyện ta không muốn làm.
May mắn là việc học đối với tôi cũng không phải là chuyện quá khó.
Sau khi thi xong mấy ngày thì trường lại cho nghỉ, Mễ Đại Hữu đã mua vé máy bay trước cho tôi và Quách Gia Hiên, chúng tôi bay đến Hải Thành vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ.
Vì là sân bay trong thành phố nên dù bay buổi tối cũng phải xuất phát từ một giờ chiều.
Ở trên xe, tôi gửi tin nhắn cho Hạ Nam Diên, hỏi hắn tới nhà chưa.
Hắn nhanh chóng trả lời, nói buổi sáng là đến rồi.
Cũng đúng, Cam Huyện cách Thố Nham Tung chỉ hai trăm km, tính cả đường núi khó lái xe thì nhiều nhất cũng chỉ mất ba bốn giờ, trong một buổi sáng là đến nơi rồi.
[Kì nghỉ đông cậu có đến tìm tôi đi chơi không?]
Hôm qua là ngày cuối cùng ở trường học, mọi người tranh thủ thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, đệm chăn cũng gấp lại để phòng bụi rơi vào.
Nhìn vào phòng ngủ trống không, đặc biệt là chiếc bàn rất sạch sẽ của Hạ Nam Diên, tôi đột nhiên nhận ra một chuyện, một chuyện rất nghiêm trọng – học kỳ tới có phải Hạ Nam Diên sẽ chuyển ra không?
Hạ Nam Diên chuyển đến phòng ngủ của chúng tôi là vì trần nhà phòng ngủ của hắn bị sập.
Điều này đã rất bất thường rồi, càng kì lạ hơn là trần nhà này sửa mất mấy tháng.
Nghe nói là đã sửa xong lâu rồi, mà không biết là trường học ăn bớt nguyên vật liệu hay là bị người ta hại mà nước sơn được sử dụng có mùi rất nồng nặc, hai tháng rồi vẫn chưa bay hơi hết.
Nhà trường không dám cho học sinh ở bèn cứ để không như vậy.
Nhưng dù mùi có nặng đến đâu thì sang năm cũng sẽ hết thôi nhỉ? Đến lúc đó Hạ Nam Diên lại quay về đó ở thì vụ lâu ngày sinh tình của tôi phải làm sao đây?
Để ngừa vạn nhất, phải tận dụng kỳ nghỉ đông này để tăng càng nhiều hảo cảm càng tốt.
Hơn nữa, kỳ nghỉ đông này dài hơn một tháng, Hạ Nam Diên và Mạc Nhã ở trong cùng một thôn, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy nhau, nếu bọn họ lâu ngày sinh tình thì sao bây giờ?
Không thể ở bên Hạ Nam Diên, Mạc Nhã chỉ mất đi tình yêu nhưng tôi thì sẽ mất mạng!
[Hải Thành à? Xa quá.] Hạ Nam Diên nhanh chóng trả lời tin nhắn của tôi.
[Đại bàng ở Sơn Nam cũng không bay được xa như vậy.]
Tôi nhìn chằm chằm câu trả lời cuối cùng của hắn, nhếch khóe môi, nghiêng người nằm xuống ghế sau xe.
[Tôi mua vé máy bay cho cậu.
Năm ngoái Quách Gia Hiên cũng đến đây, cậu có thể chơi mười ngày rồi cùng nó quay về Sơn Nam, cũng có bạn đồng hành rồi.]
Lần này, tôi cầm điện thoại đợi hồi lâu mới nhận được tin nhắn trả lời của Hạ Nam Diên.
[Không, các cậu chơi đi, học kỳ sau gặp lại.]
Là ảo giác à? Sao lại cảm thấy… Giọng điệu của hắn lạnh hơn trước nhiều.
Tôi đã nói sai gì đó à? Không, tôi chỉ nói tổng cộng có hai câu thôi mà.
Nhân vật duy nhất phải công lược để đạt được kết quả tốt không chỉ là một thằng con trai mà còn là một thằng con trai tâm tư khó đoán.
Có phải tôi đã vô tình chọn phải hình thức sinh tồn có độ khó Địa ngục không? Tại sao thế giới này phải đối xử với tôi như vậy?
Đặt điện thoại xuống, hai tay buông thõng xuống thành ghế, tôi thở dài mệt mỏi..