Mặc dù tôi luôn nói đó là “giấc mơ” dự báo nhưng thực chất nó không hẳn là giấc mơ.
Mộng là hư ảo, là mơ hồ, đôi khi tỉnh giấc chỉ còn nhớ một số đoạn ngắn chứ không thể nhớ lại từng chi tiết.
Mà những điều tôi nhìn thấy ở tương lai, mỗi khung cảnh đều khiến con người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, chi tiết đến mức thức dậy rồi cũng không thể quên được.
Vì thế nên ngay từ đầu tôi đã có thể phân biệt rõ ràng đâu là giấc mơ thuần túy, đâu là siêu năng lực cho phép tôi nhìn thấy tương lai.
Không đúng.
Tôi che mặt.
Đó không thể là tương lai được.
Cho dù y học ở tương lai có phát triển đến đâu thì trong vòng mười năm mà đã làm ra người nhân bản, hồi sinh được cả người đã bị rải tro cốt xuống biển thì phóng đại quá!
Khuôn mặt đó, dù kiểu tóc đã thay đổi, đuôi mắt có thêm nếp nhăn, dáng người cũng không còn mảnh mai như khi còn trẻ nhưng tôi sẽ không bao giờ nhận lầm, chính là mẹ tôi.
Mẹ tôi xuất hiện trong tương lai, sao có thể chứ?
Ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng màu xanh da trời tạo nên ánh sáng mờ nhạt trên mặt đất.
Tôi co chân rúc người trên ghế, lòng đầy hoang mang.
Đã bao lần tôi nghĩ rằng ông trời ban cho siêu năng lực là để tôi đi cứu thế giới, nhưng dần dần tôi phát hiện, hình như Người chỉ muốn tôi đi làm gay.
Bây giờ tôi đã thuận lợi thành gay, đột nhiên Người lại nói với tôi rằng những chuyện mà tôi nghĩ là tương lai ấy có thể không phải là tương lai của tôi? Cái quái gì thế? Đùa à?
[Nếu thế giới song song thực sự tồn tại, em có muốn đi xem không?]
Câu nói của Hạ Nam Diên trong bữa cơm hôm qua thoáng qua tâm trí tôi, tôi hơi sửng sốt rồi ngồi bật dậy, cảm thấy như được khai sáng.
Chẳng lẽ những gì tôi thấy trong gần nửa năm qua… thực ra là những chuyện đã xảy ra ở thế giới song song khác?
Vì nguyên nhân nào đó nên ý thức của tôi trôi dạt vào lỗ đen, tiếp đó vô tình đi vào thứ như kiểu thang máy rồi du hành đến thế giới song song?
Tôi lấy điện thoại tìm kiếm các từ khóa liên quan nhưng những thứ hiện ra giống như thiên thư vậy, hoàn toàn không đọc hiểu được.
Mấy cái lỗ đen, ý thức rồi thế giới song song này đã vượt hẳn ra ngoài kho kiến thức vật lý của một học sinh trung học như tôi.
Tôi cần trợ giúp từ bên ngoài…
Tôi ngẩng đầu liếc giường trên yên tĩnh, bây giờ vẫn chưa đến chín giờ, Hạ Nam Diên còn đang ngủ.
Tôi nhẹ nhàng mặc thêm áo khoác, để lại tin nhắn trên điện thoại của đối phương rồi rời khỏi phòng ký túc.
Phố cổ sáng sớm có vắng vẻ hơn buổi chiều nhưng kha khá hàng quán đã mở cửa.
Tôi đến trước cửa thư viện, nhòm vào trong, đang do dự có nên vào không thì Chu Vương đang ngồi sau cửa sổ mượn sách đã ngẩng đầu thấy tôi.
“Bạn học nhỏ? Có việc gì mà đến tìm ông sớm thế này?” Ông đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn thoáng qua phía sau tôi rồi hỏi: “Bạn cháu không đi cùng à?”
Tôi xua tay lia lịa: “Không, cháu không tìm ông, chỉ muốn đến đọc sách một lúc thôi ạ.
Bạn cháu đang ở trường, hôm nay chỉ có mỗi cháu.
Ông cứ làm việc của mình đi, tự cháu đi lên là được.”
Vừa nói tôi vừa bước lên tầng.
Tường thư viện có màu xanh bạc hà loang lổ, khung cửa sổ và các bộ phận bằng sắt của tay vịn cầu thang đã rỉ sét từ lâu, nhìn có vẻ không chắc chắn, mà phần lớn sách trên giá đều là sách cũ từ mười mấy thậm chí mấy chục năm trước.
Một nơi như vậy, ngay cả những cụ già hơn bảy mươi tuổi trong làng tụ tập trò chuyện cũng chê cười.
Tôi thực sự không hiểu nó tồn tại có ý nghĩa gì.
Leo đến tầng cao nhất, tấm rèm cửa màu vàng che hờ, dưới ánh nắng có thể nhìn rõ bụi bặm lơ lửng trong không khí.
Ông lão điên vẫn ngồi ở bàn họp lớn như mọi khi, đang tính toán gì đó không biết mệt.
“Ông ơi…” Tôi thấp thỏm đến gần, chuẩn bị sẵn tinh thần để vắt giò lên cổ bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Ông lão trông bình tĩnh hơn hôm qua, nghe tiếng tôi thì chỉ liếc mắt sang một cái rồi lại chú tâm vào công việc tính toán đang làm.
“À thì, ông ơi…” Tôi kéo chiếc ghế bên cạnh ông lão ngồi xuống, sắp xếp lại ngôn từ rồi bắt đầu hỏi ý kiến: “Cháu muốn hỏi, linh hồn của một người sống có khả năng xuyên qua cái gì mà Cầu nhà Einstein không ạ?”
Lần này ông lão ngước hẳn mặt lên.
“Là Cầu Einstein-Rosen.” Ông cau mày sửa lại lời tôi, vẻ mặt hơi ghét bỏ.
Chuyện đó không quan trọng.
Tôi hỏi tiếp: “Vậy là có thể ạ?”
Ông già tháo kính lão, bảo tôi nói nói cụ thể ra.
“Chuyện là, trước kia cháu có chơi đá bóng, bị đá trúng rồi ngất đi…” Tôi kể tất tần tật chuyện mình có được siêu năng lực như thế nào rồi thấy được chuyện của tương lai ra sao cho ông lão biết.
“… Nói ra, có lẽ nào thứ cháu nằm mơ thấy không phải tương lai mà là một thế giới song song khác?” Tôi đập tay, linh quang chợt lóe: “Ông có nghĩ đây là một kiểu chứng ly hồn không? Lúc cháu ngủ thì linh hồn sẽ xuyên đến thế giới song song?”
Ông lão cầm cốc giữ nhiệt trên bàn lên, nghe tôi nói vậy thì vặn nắp uống một ngụm nước.
“Chứng ly hồn? Hồn xuyên?” Ông liếc tôi, cười giễu một tiếng rồi hỏi: “Cháu bị thế bao lâu rồi?”
Tôi: “…”
Ông lão điên nhà ông mà còn cảm thấy tôi bất bình thường hả? Có phép lịch sự không ạ?
“Khoa học không phải là huyền học.” Đặt cái cốc xuống, ông lão cong khớp ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn nói: “Ý thức dù muốn xuyên qua lỗ sâu thì trước hết nó phải tiếp cận lỗ sâu đã.
Giữa ban ngày ban mặt, cậu đào đâu ra lỗ sâu? Cậu cho là ý thức của mình có thể bay đến nơi xa xôi của vũ trụ, sau đó tìm một lỗ đen rồi chui vào hả?”
Đúng đó, cháu nghĩ thế đấy, không được à?
Mặc dù ông cụ tỏ vẻ “tốt nhất là cậu đừng có hỏi thêm mấy vấn đề ngu ngốc làm phiền tôi” nhưng tôi không giận, ông phiền cứ phiền, tôi hỏi cứ hỏi.
“Vậy thì… lỗ sâu có thể hình thành trên trái đất không? Giống như bão hay xoáy nước trên biển?” Tôi nghĩ nếu lỗ sâu có thể hình thành trên trái đất thì có lẽ có thể sử dụng từ trường hay cái trường nào đấy để giải thích những chuyện xảy ra trên người tôi.
Do quả bóng đá trúng đầu tôi rồi đá văng cả hồn tôi ra, tình cờ gần đó lại có một lỗ sâu, hút một phát, tôi đã xuyên đến một thế giới song song khác.
Đúng không, lại quá hợp lý.
“Trái đất? Cháu…” Vẻ mặt vốn khinh thường bỗng ngưng lại, ông lão điên sờ cằm, hình như đang nghĩ tới khả năng nào đó.
“Lỗ sâu nhân tạo.” Ông lẩm bẩm nhả ra bốn chữ.
Tôi khiếp sợ: “Con người có thể tạo ra cả thứ này á?!”
Ông già điên lại rơi vào chế độ phấn khích, lật sổ sang trang mới rồi dùng bút bi vẽ lên.
“Về mặt lý thuyết, nếu có máy gia tốc hạt thì có thể tạo ra lỗ sâu nhân tạo, nhưng loại lỗ sâu sinh ra từ hai hạt cơ bản va chạm với nhau rất không ổn định, kích thước nhỏ, thời gian tồn tại ngắn.”
“Làm thế nào để vượt qua thời không, hiện tại có hai cách.
Một là xuyên việt truyền thống, tức là cả cơ thể trở về quá khứ, hơn nữa còn có thể quay về hiện tại.
Điều này cần phải giải quyết vấn đề ổn định của lỗ sâu.
Ông nói thẳng, với Khoa học kỹ thuật hiện tại của chúng ta thì không có mấy trăm hay mấy ngàn năm thì hoàn toàn không thể hiểu được.” Dứt lời, ông đánh dấu chéo thật to bên cạnh chữ “Một”.
“Cách còn lại là thuyết linh hồn lượng tử mà ông đang nghiên cứu.” Ông viết một chữ “Hai” lên tờ giấy rồi khoanh tròn nó.
“Giả sử mỗi thế giới song song đều có một “Cháu”, trong vũ trụ có tỷ tỷ thế giới song song thì có tỷ tỷ “Cháu”.
Vậy chỉ cần con người có thể tách ý thức thì lỗ sâu có nhỏ đến đâu, thời gian tồn tại có ngắn đến đâu thì vẫn có xác suất một phần tỷ tỷ có thể xuyên qua nó, sau đó tạo ra quá trình truyền thông tin với một “Cháu” khác thông qua liên kết lượng tử.”
Tôi nheo mắt nhìn chữ “hai” trên tờ giấy, ngẫm nghĩ: “Ừm…”
Thành thật mà nói, tôi không hiểu lấy một câu.
Tôi sợ ông ta nghĩ tôi ngu rồi không nói cho tôi biết, bèn giả vờ như đã được dạy bảo kỹ, gật đầu nói: “Cái máy gia tốc hạt đó bao nhiêu tiền?”
“Mấy chục tỷ thì phải.” Ông lão ung dung nói ra một con số.
Tôi mắc nghẹn.
Mấy chục tỷ? Tôi còn không dám đốt số tiền giấy lớn như thế cho mẹ cơ.
“Vậy bây giờ có công nghệ tách ý thức không?”
Ông lão thở dài, nói: “Không.
Nếu ông có thể sống thêm trăm năm nữa, cung cấp tài chính đầy đủ và hợp tác cùng một đội ngũ tinh anh khổng lồ thì có lẽ ông sẽ làm ra được.
Mà hiện tại thì… Không hẹn ngày.”
Không có thì ông nói làm cái khỉ gì! Tự khoe mình giỏi giang như thế nhưng cũng chỉ có kiến thức lý thuyết suông thôi?
Cố kìm lại xúc động muốn trợn mắt, tôi cảm ơn ông ta rồi đứng dậy rời khỏi thư viện.
Trở lại ký túc xá, Hạ Nam Diên đã dậy, anh đang ngồi nghiêm túc lật giở quyển bài tập tiếng Ạnh trước bàn.
Đúng là không lãng phí chút thời gian nào.
Khóa cửa lại, đặt hoành thánh sốt ớt lên bàn, tôi mở túi ni lông, lấy bộ đồ ăn dùng một lần bên trong ra đưa cho hắn.
“Ăn đã rồi đọc, để lâu sẽ không ngon.”
Anh đặt sách xuống: “Đợi đã.” Vừa nói vừa lấy một sợi dây bện có màu từ trong ống đựng bút ra, nhanh gọn buộc tóc mình thành đuôi ngựa.
Nếu tương lai không phải là tương lai, vậy thì tôi phí hết tâm tư chơi gay với Hạ Nam Diên để làm gì?
Hai chúng tôi đều vốn là trai thẳng, là anh em tốt, lại thành ra như này…
Hôm qua không sạc điện thoại nên giờ chỉ còn 20% pin, tôi quay người chuẩn bị về giường sạc pin thì Hạ Nam Diên bất ngờ túm lấy vạt áo tôi.
Một nụ hôn thật kêu đặt lên khóe môi, thế nhưng tôi lại không thấy rung động và ngọt ngào như trước.
Bối rối, xấu hổ, còn cả khó xử.
Khoảnh khắc Hạ Nam Diên buông vạt áo tôi ra, tôi bật mạnh dậy ngồi cách xa anh, thậm chí có thể nói là gấp gáp.
Phản ứng của tôi hơi rõ ràng quá, Hạ Nam Diên giật mình, cau mày: “Sao vậy?”
Tôi hốt hoảng lấy đại một cái cớ: “Em… trước khi về em có ăn sủi cảo có tỏi.”
Trước kia vì suy tính cho ưu tiên hàng đầu là mạng sống của mình mà tôi đã liều mạng bẻ cong Hạ Nam Diên, nhưng bây giờ tôi đã biết “tương lai” đó chỉ là sản phẩm của sự tự cho là đúng của mình, tôi thực sự không biết đối diện với anh thế nào.
Trở về chỗ ngồi, tôi mở sổ ghi lại những phát hiện và phỏng đoán mới nhất về siêu năng lực, thỉnh thoảng lại mất tập trung nhìn trộm Hạ Nam Diên bên cạnh.
Tâm trạng phức tạp quá.
Làm rất lâu, hết tâm hết sức, kết quả chỉ làm được một chuyện nực cười.
Chỉ cần tôi phát hiện ra sớm hơn hoặc muộn hơn chút nữa thì vài năm sau, tôi cũng sẽ không vướng mắc như thế.
Thế nhưng lại cứ là bây giờ, khi tất cả vừa mới bắt đầu, khi mọi thứ đều có thể vãn hồi…
Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình, lên tiếng: “Hạ Nam Diên…”
Anh dừng đũa, nhìn về phía tôi.
Đôi mắt của Hạ Nam Diên là thứ đẹp nhất tôi từng thấy, tinh khiết như hổ phách bị tuyết vùi lấp trên núi tuyết Thương Lan.
Tôi đã nhiều lần có xúc động muốn liếm lên đôi mắt đó, xem xem rốt cuộc là chúng nóng hay lạnh.
Giống như đôi mắt này, anh cũng là người trong sáng nhất mà tôi từng gặp, yêu hận rõ ràng.
Theo cách nói của anh, chắc chắn anh sẽ không trái lòng mình mà ở bên một người anh không thích chỉ vì sợ chết…
“Em…”
Ngay khi tôi nói được một từ thì bỗng có tiếng gõ cửa mạnh.
“Là tao, mở cửa!” Tiếng thở hổn hể của Quách Gia Hiên vọng vào.
Không biết là buồn bực hay nhẹ nhõm, tôi không nói gì thêm mà đứng dậy đi ra mở cửa..