Nóng quá.
Dù cả nhà đã được trang bị điều hòa nhiệt độ trung tâm, nhiệt độ cơ thể hẳn sẽ không quá 25°C nhưng miệng tôi vẫn khô khốc, chóp mũi đổ mồ hôi.
Trò chơi mới này thật thú vị.
Trong phòng khách, ngoài tiếng thở có chút nặng nề của tôi ra cũng chỉ có tiếng nhạc game phát ra từ hai chiếc laptop.
Đầu lưỡi áp vào hàm trên, mỗi hơi thở ra đều như mang theo tia lửa điện.
Mắt tôi dán chặt vào Hạ Nam Diên trước mặt, một tay nắm lấy vai anh không ngừng kéo căng, tay kia chống một bên, đầu ngón tay hơi dùng sức, nắm lấy thảm bên dưới.
“Anh… người Tằng Lộc bọn anh cũng sẽ làm chuyện như thế này à?”
Lông mi anh run run, động tác trên tay cũng dừng lại, không biết có phải là bị tôi hỏi cho nói không nên lời không, một hồi lâu sau anh mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Tiếp tục đi.” Tôi xoa xoa cổ anh, giục.
Tiếng nhạc ớn lạnh, trong tiếng đàn tiêu trống sắt, dường như có thể nhìn thấy vô số đao quang kiếm ảnh, ân oán tình cừu.
Hạ Nam Diên có thể nhanh chóng học được bất cứ thứ gì, dù là bi-a hay là game online, thậm chí là giết người theo kịch bản, chỉ cần giải thích quy tắc cho anh một lần, anh liền có thể chơi như người chơi kỳ cựu, nhưng lần này… không ngờ anh lại rất lạ lẫm và vụng về.
Cầm chiếc khuyên ngọc lam trên vành tai anh, tôi không nhịn được mà đưa ra một phỏng đoán hợp lý.
“Có phải… có phải bình thường anh không làm chuyện này không?”
Hạ Nam Diên ngẩng đầu nhìn tôi: “Thật ra em không cần nói gì cũng được, anh không thấy xấu hổ đâu.”
Tôi nghe vậy thì mím môi, dùng sức nhéo vành tai anh để tỏ vẻ bất mãn.
Cũng không phải là xấu hổ, chủ yếu là không có tiếng nói thì không phân tán được sự chú ý, mọi giác quan sẽ dồn vào một chỗ, rất dễ… nhanh.
Cả đời Mễ Hạ tôi phải mạnh mẽ, lúc này sao có thể thua được, chung kết còn không vào được thì sau này làm sao tôi làm người trước mặt Hạ Nam Diên nữa?
Sau khi động đậy hai lần, tôi tìm ra cách khác, vươn tay về phía anh: “Em cũng giúp anh…”
Hạ Nam Diên không nói gì, trực tiếp tiến lên chặn miệng tôi lại, ngăn cản mọi động tác của tôi.
Tiếng sáo nhỏ dần, điệu nhạc càng lúc càng sôi nổi rồi đột ngột tắt hẳn.
Tôi: “…”
Hạ Nam Diên: “…”
Rõ ràng là Hạ Nam Diên đã sững sờ trong giây lát, anh chậm rãi lùi lại, cúi đầu nhìn xuống, một lúc sau mới lên tiếng.
“Ừm… Anh đi rửa tay.” Vừa nói, anh vừa định đứng dậy đi vào phòng tắm.
Thấy anh sắp chạy, tôi còn chưa kịp hồi phục hô hấp đã xông tới, đè anh ở dưới thân: “Vội cái gì? Có qua có lại, em còn chưa ra tay đâu.”
“Không cần…” Anh quay mặt đi, vùng vẫy đứng dậy.
Cũng không phải biến thái, nhưng anh nói ra câu này với giọng nói và gương mặt như vậy sẽ chỉ khiến người ta càng muốn ép buộc anh hơn.
“Không cần cái gì?” Tôi cười nham hiểm nói, đặt tay lên ngực anh: “Em muốn.”
Giống như chơi game vậy, trong một đội, chỉ cần có người khác GG trước tôi là tôi sẽ không phải người tệ nhất.
Tương tự, miễn là Hạ Nam Diên nhanh hơn tôi thì tôi sẽ không phải là người nhanh nhất.
Lên kế hoạch vô cùng cẩn thận, đến khi hành động thật thì lại gặp phải tình huống bất ngờ.
Hạ Nam Diên giống như là BUG game vậy, tấn công bằng phím A* không chết, combo không chết, ulti cũng không chết.
Tôi đã hết chiêu mà anh cũng không tốn chút sức nào, chỉ tổn thương ít da lông.
(*)
Tốc độ tay của tôi đủ để chơi thể thao điện tử, chắc chắn sẽ không có vấn đề trên phương diện kỹ thuật.
Nếu không phải là vấn đề của tôi thì chắc chắn là vấn đề của anh.
“Anh bị bệnh rồi, cần phải chữa.” Tôi ngồi dậy, nghiêm túc chẩn đoán bệnh.
Hạ Nam Diên hơi nhíu mày: “Anh không bị bệnh.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh: “Không, anh có bị.”
Chắc là có vấn đề! Cùng là mười tám tuổi, mười tám của tôi sao lại kém anh nhiều thế? Chiều cao không bằng, học lực không bằng, ngay cả phương diện này cũng kém nhiều à?
Ông trời ơi ông tự nhìn xem có được không?
“Gọi anh đi.” Hạ Nam Diên đột nhiên ngồi dậy.
Tôi lảo đảo suýt ngã ngửa ra sau, may mà anh vòng tay qua eo tôi.
“Kháp Cốt…” Anh nhắm mắt lại, dựa vào vai tôi: “Gọi đi.”
Á à, cũng biết chơi nhỉ.
“Kháp Cốt…Kháp Cốt…” Tôi ghé sát vào tai anh thì thầm, dùng đỉnh môi cọ xát vành tai anh.
Thật lâu sau, sau một hồi thở dốc, anh ôm tôi vào lòng, sức lực như muốn bóp nát xương thịt tôi.
Ban đầu, tôi muốn đưa Hạ Nam Diên đi vòng quanh thành phố Bắc, check in một số địa điểm nổi tiếng trên mạng, định sẵn đủ loại đồ ăn thức uống ngon, nhưng sau khi chơi trò chơi mới xong, đừng nói đến đi thăm quan danh lam thắng cảnh, tôi thậm chí còn rất ít xuống tầng dưới.
Trò chơi thú vị thật, thảo nào phải cẩn thận kẻo nghiện.
Không phòng không được mà, chỉ mới mấy ngày, tôi bắt đầu cảm thấy lâng lâng khi đi đường, đầu cũng gần như là choáng váng.
Thấy tôi như vậy, Hạ Nam Diên sợ cơ thể tôi bị tổn thương thân thể, trực tiếp bật chế độ chống nghiện bằng tay, đồng thời quy định nghiêm ngặt tần suất và số lần chơi game.
“Một tuần một lần?” Tôi ngẩng đầu khỏi điện thoại, không tin nổi nhìn chằm chằm Hạ Nam Nguyên: “Em nghe nhầm à?”
“Không nhầm đâu.” Anh đánh răng, mơ hồ trả lời tôi.
Tôi lập tức không làm nữa, cất điện thoại và lăn qua lăn lại trên giường với chiếc chăn trong tay.
“Anh không bình thường chút nào.
Chúng ta là nam sinh mười tám tuổi, không phải tộc đi làm chín chín sáu ba mươi tám tuổi.
Phóng túng buông thả mới là đặc điểm của chúng ta chứ? Em không quan tâm, ít nhất hai lần một tuần.”
(*)
Có thể là vì Hạ Nam Diên lớn lên ở trong thần miếu từ nhỏ, cũng không phải là anh không có nhu cầu trong phương diện này.
Nhưng so với sự thẳng thắn của tôi, anh luôn tỏ ra rất kiềm chế, thậm chí còn hơi lạnh lùng, làm tôi trông rất giống một tên cuồng tình dục.
“Được, vậy thì hai lần.” Nói xong, anh xoay người đi vào phòng tắm.
Chờ đã!
Tôi bỗng nhiên nhận ra, nhảy dựng lên: “Vốn anh định sẽ làm hai lần đúng không?”
Anh không nói gì, đứng đối bồn rửa tay súc miệng, định đóng cửa lại ở ngay trước mặt tôi, dường như muốn gạt cho qua.
Tôi xông tới chặn cửa, vật lộn với anh trong phòng tắm một phen, cưỡi lên người anh từ phía sau, bóp cổ anh, nói: “Vậy mà anh dám chơi trò tâm lý với em, Hạ Tiểu Diên anh có tương lai đấy chứ?”
Anh không thoát khỏi tôi, liền định duỗi tay túm cổ áo tôi ra: “Anh làm vậy là vì tốt cho em thôi, em như vậy rất dễ bị thận hư.”
Thằng lùn chẳng lẽ không biết mình thấp à? Người đàn ông ra theo giây chẳng lẽ không biết mình ra theo giây à? Họ biết, chỉ là họ không muốn thừa nhận thôi.
“Đánh rắm! Anh mới thận hư ấy!” Bị chọc vào chỗ đau, tôi càng thêm tức giận, cắn ngón tay anh như chó điên: “Thận của em rất tốt, anh mới là người không bình thường!!!”
Anh mặc cho tôi cắn, cắn đến thì rút tay ra, đổi sang hướng khác, tôi cắn đến thì anh lại rút về đổi hướng.
Cắn một hồi, tôi chợt cảm thấy sai sai.
Cách đuổi bắt này, tiết tấu dụ dỗ này… đang trêu mèo hả?
“Anh xong rồi Hạ Nam Diên, đêm nay em sẽ treo trên người anh không đi xuống nữa!”
Anh vỗ vỗ mông tôi: “Không xuống nữa thật à?”
“Không xuống nữa.” Hai chân tôi kẹp chặt eo anh như một cái kéo, nằm sau lưng anh như con gấu trúc.
Anh đỡ tôi đi đến cạnh chiếc giường lớn trong phòng ngủ, cũng không biết anh thao tác như thế nào, dù sao thì thần long vẫy đuôi* một cái, tôi đã bị ném lên giường.
(*)
Tôi vừa chuẩn bị đứng dậy, Hạ Nam Diên đã đè tôi xuống.
“Được, anh cho em một cơ hội để chứng tỏ bản thân.” Trong mắt anh lộ ra nụ cười, khiêu khích véo má tôi nói: “Quá năm phút xem như em thắng.”
“Anh coi thường ai hả!?” Tôi giận dữ lên kế hoạch trả thù cho sự nhục nhã của mình.
Sau đó, máy bấm giờ bắt đầu.
Ba phút năm mươi bảy giây.
Tôi: “…”
Trên thế giới này không còn chỗ cho tôi dung thân nữa rồi.
Quấn mình trong chăn, tôi ủ rũ cuộn mình lại, cảm thấy cuộc đời thật u ám..