Đam Mỹ Không Hợp


Nhất Trung cách nhà Quách Gia Hiên hơn hai mươi cây số, mặc dù đi xe buýt cũng về được nhưng mất nhiều thời gian, bởi vậy Quách Nhuệ thường lái xe đến đón chúng tôi vào thứ sáu.
Xe vừa đỗ trên dốc trước cửa thì mẹ của Quách Gia Hiên, Mã Hướng Hủy đã đi từ trong sân ra đón.
"Về rồi đấy à." Dáng người bà hơi mập, tóc xoăn, lúc không đánh Quách Gia Hiên thì luôn nở nụ cười trên môi, bà làm việc ở nhà máy rượu nằm dưới chân núi đối diện, nghe nói nhờ tính cách hào sảng cởi mở mà bà rất được cấp trên coi trọng.
Vừa bước tới, bà đã thuần thục nhận lấy túi quần áo bẩn từ trên tay tôi và Quách Gia Hiên: "Mau rửa tay đi, ăn cơm giờ đây."
Phòng bếp và phòng khách của nhà họ Quách nằm thông nhau, chẳng biết có phải mọi nhà ở Sơn Nam đều giống vậy hay không, hay chỉ có mỗi huyện Cam mới thế này thôi.

Trong căn phòng hình tứ giác, bệ bếp chiếm hai góc, hai góc còn lại lần lượt kê bộ sô pha tiếp khách, lò sưởi và bàn ăn.
"Òa, hôm nay có ba món." Quách Gia Hiên vẩy vẩy bàn tay vừa rửa, nó chúi đầu nhìn ba món ăn đặt trên bàn, dãi diếc sắp ứa cả ra.
Trước khi đến Sơn Nam, dù chỉ có mình tôi ăn thì bác vú nuôi cũng phải nấu ba món một canh, không thì đặt đại vài món về thôi cũng tốn mất hơn trăm; sau khi đến Sơn Nam, tôi mới nhận ra các gia đình ở đây mỗi bữa chỉ được ăn một món ăn.
Tôi còn nhớ ngày đầu tiên khi mình đặt chân đến nơi này, lúc thấy trên bàn chỉ có hai món, tôi cứ tưởng đây là kịch bản "hóa thân", họ cố tình tôi luyện tôi để tôi biết rằng cuộc sống vốn không dễ dàng.

Sau này chơi thân với Quách Gia Hiên tôi mới biết, trước khi tôi tới nhà họ, buổi tối họ đều chỉ ăn có một món.

Món này thường là món hầm có cả thịt, rau, canh, nó đã ăn như vậy ròng rã mười mấy năm liền, khi có "khách quý" là tôi đến, Mã Hướng Hủy cảm thấy không thể tiếp đón qua loa nên mới nấu thêm món nữa.
"Tiểu Hạ, sức khỏe cháu thế nào rồi? Hôm ấy cô nghe lão Quách bảo rằng cháu bị ngất xỉu khi đang đá bóng thì lo phát khiếp lên được, cũng may bác sĩ bảo cháu không sao.

Có phải cháu học hành vất vả quá không?" Vừa nói, Mã Hướng Hủy vừa ra sức nén cơm trong bát, "Cháu đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều vào, cô thấy cháu gầy đi đấy."
Quách Gia Hiên đang gắp miếng thịt gà đưa lên miệng, nghe thế, tay nó run lên làm rơi miếng gà xuống bàn.
"Cháu không sao lâu rồi, cô thấy cháu gầy là do cháu đang cao lên đấy ạ, dạo này cháu uống nhiều sữa lắm." Dưới gầm bàn, tôi đá Quách Gia Hiên để nó bình tĩnh lại.
"Phải đấy, hôm nay chú đã thấy ngay là chắc cháu cao hơn mà, hồi trước cháu với Gia Hiên cao ngang nhau mà giờ đã nhỉnh hơn nó một chút rồi." Quách Nhuệ rửa tay, sau đó tiện đường bưng hai bát cơm qua, đưa cho tôi với Quách Gia Hiên mỗi đứa một bát — bát của tôi được xới đầy ụ, trong khi bát của Quách Gia Hiên chỉ có tẻo teo vài miếng.
"Mẹ, con cũng đang tuổi ăn tuổi lớn mà sao mẹ chỉ cho con mỗi từng này?" Quách Gia Hiên tiu nghỉu nhìn bát mình.
Mã Hướng Hủy đi tới ngồi xuống, liếc xéo nó: "Béo thế này rồi mà vẫn còn ăn? Lớn chẳng lấy được vợ đâu."
"Ai bảo hồi nhỏ mẹ cho con ăn nhiều quá làm gì để dạ dày con to ra..." Quách Gia Hiên lẩm bẩm.
"Mẹ anh cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, bảo anh ăn ít cơm chứ có bảo ăn ít thức ăn đâu mà, ba món thế này mà vẫn không đủ cho anh ăn ư?" Vừa nói, Quách Nhuệ vừa gặp một miếng thịt gà cho con trai.
Tôi bới cơm, nhìn gia đình nhà họ cãi nhau ầm ĩ mà vừa thấy buồn cười, vừa âm ỷ có chút ghen tị.

Từ lúc tôi có ký ức đến giờ, Mễ Đại Hữu thường xuyên xã giao ở bên ngoài, hiếm khi mới ăn cơm ở nhà, trước năm mười tuổi, chủ yếu chỉ có hai mẹ con tôi ăn cơm với nhau.
Sau đó mẹ tôi bị bệnh, thường xuyên phải nhập viện, Mễ Đại Hữu chăm tôi không xuể nên đã thuê vú nuôi cho tôi.

Sau đó mẹ tôi qua đời, Mễ Đại Hữu gửi thẳng tôi đến một trường song ngữ để học nội trú, mỗi tháng về nhà một lần.
Năm lớp 8, có một hôm tôi về nhà nhưng không ngờ lại thấy Mễ Đại Hữu đang ở nhà chờ mình.

Ông ấy ăn cơm với tôi rồi trịnh trọng thông báo tin tái hôn ngay trên bàn ăn.

Nhà gái do một khách hàng của ông giới thiệu cho, từng ly hôn và có con nhỏ, rất tốt tính và thật thà.
Nhưng có tốt đến mấy thì liên quan gì đến tôi chứ? Tôi không đồng ý mà ông ấy cũng chẳng cần đến sự đồng ý của tôi.

Hai chúng tôi cãi cọ căng thẳng, hôm ấy còn suýt hất tung cả bàn lên.
Ông nói công việc kinh doanh của mình cần có người giúp đỡ, chuyện nhà cửa cũng phải có người chăm nom, bây giờ tôi không hiểu nhưng sau này lớn lên sẽ rõ.

Tôi trách ông là đứng núi này trông núi nọ, mẹ tôi ở bên ông từ lúc ông lập nghiệp với hai bàn tay trắng, vậy mà nhoáng cái ông đã quên luôn bà, muốn kết hôn với người khác.
Cả hai chúng tôi cứ khăng khăng cho là mình đúng, không ai chịu nhún nhường.

Sau đó ông tái hôn, tôi cảm thấy nhà không còn là nhà của mình, bố cũng chẳng còn là bố của mình nữa, cho dù ông có gọi điện nói ngon nói ngọt đủ điều để khuyên tôi về thì tôi cũng hiếm khi về nhà.
Tuy đồ ăn của nhà họ Quách không quá ngon, cuộc sống cũng không xa hoa bằng thành phố Hải, nhưng nơi đây lại cho tôi cảm giác giống như một gia đình hơn là những gì Mễ Đại Hữu đã cho tôi.
【Bọn mình ra khỏi nhà rồi, bao giờ bọn mình tới thì mấy bồ ra nhé.】
Hôm sau, Quách Gia Hiên lái con xe đạp điện của Mã Hướng Hủy, đèo tôi đến quán gà hầm nằm trước cổng trường.

Trước khi đi, tôi gửi tin nhắn cho Mạc Nhã.
"Chẳng biết đám Cao Diểu tới chưa?" Vì đội mũ bảo hiểm, không nghe rõ âm thanh nên tôi phải gào lên để nói chuyện với Quách Gia Hiên đang lái xe.
"Chắc tới rồi, hai đứa nó ở gần vậy mà." Quách Gia Hiên cũng rống lại với tôi.

Nghĩ dù sao đi càng đông thì cũng càng vui, tôi rủ luôn Cao Diểu với Phương Hiểu Liệt đến.

Hai đứa nó ở ngay cạnh trường, cách quán gà hầm rất gần, lúc tôi với Quách Gia Hiên đến thì chúng nó đã chiếm được chỗ từ đời nảo đời nào.
"Bọn mày bảo Hạ Nam Diên cũng đến ư? Sao tao không tưởng tượng ra được cảnh nó ăn cơm cùng chúng mình nhỉ?" Cao Diểu ngẩng đầu khỏi thực đơn, bồn chồn hỏi mọi người.
"Sợ cái gì? Bên ta có bốn người cơ mà.

Mày có gọi món không? Không gọi thì để tao." Nói rồi, Phương Hiểu Liệt giành lấy tờ thực đơn của cậu ta.
Thật ra tôi cũng khá lo lắng, dù sao tôi đây cũng có chút mục đích riêng, có thể thuận buồm xuôi gió xong được việc hay không thì còn phải xem ông Trời có chịu giúp tôi không đã.
Nhóm đến thứ ba là Mạc Nhã và Tác Cát.

Mạc Nhã nhắn tin cho tôi báo rằng đã đến, tôi ra hẳn cửa để đón hai cậu ấy.

Trước khi vào, tôi còn dặn riêng Mạc Nhã rằng chốc nữa Hạ Nam Diên tới thì cậu chỉ cần bảo là bọn mình tình cờ gặp nhau thôi chứ tuyệt đối đừng nói rằng đã hẹn từ trước.
"Bồ không bảo với Hạ Nam Diên là có mình tới sao?" Mạc Nhã cau mày.
"Mình sợ cậu ta nghĩ mình có ý xấu nên không nói rõ là có những ai tới." Tôi lúng túng đáp.

Nghe vậy, hàng mày của Mạc Nhã càng nhíu chặt hơn: "Bồ nên nói với cậu ấy, cậu ấy không thích người khác lừa mình đâu."
"Lần sau chắc chắn mình sẽ nói trước, lần này cho...!nói dối một xíu thôi, được không?" Tôi chụm ngón cái với ngón trỏ của mình vào nhau, làm dấu "chút xíu".

Mạc Nhã không trả lời, cậu ấy suy xét một lúc, cuối cùng khẽ thở dài, gật đầu: "Chỉ lần này thôi đấy."
"Chắc chắn rồi chắc chắn rồi!"
Tôi quay lại chỗ ngồi cùng nhóm Mạc Nhã, khi thấy trong phòng còn có ba người khác, cả hai đều tỏ ra dè dặt, cũng may mà Quách Gia Hiên với tôi là chuyên gia trong việc khuấy động bầu không khí, một tung một hứng pha trò cho hai cô bạn bật cười khúc khích, xóa tan sự xa lạ trong thoáng chốc.
Đám Hạ Nam Diên đến muộn nhất, đến khi đồ ăn được dọn lên hết rồi, tôi mới nhận được cuộc gọi từ cậu ta.
"Phòng nào?"

Tôi đứng dậy ra ngoài: "Tao ra đón mày."
Vừa ra đến cửa, tôi đã bị sốc.
Hôm nay Mạc Nhã và bạn cậu ấy chỉ mặc thường phục, phối hợp giữa áo khoác với áo phông thông thường nên tôi cứ tưởng người Tằng Lộc đều mặc thế vào các ngày thường.

Ngờ đâu Hạ Nam Diên lại mặc bộ trường bào cao cổ trắng tinh, chỉ có trên cổ áo với cổ tay áo mới có chút sọc sặc sỡ, cậu ta đeo một chiếc thắt lưng màu nâu sẫm trên eo, trên đó treo những món trang sức dài bằng bạc, dưới chân thì mang ủng.

Người ngợm trông cao ráo phổng phao, cực kỳ hút mắt.
Má, thua rồi, nếu biết trước thì tôi đã lôi bộ quần áo mình xếp dưới đáy vali ra mặc.
Cậu ta quay lưng về phía tôi, đã vậy còn đang đứng dưới thềm nói chuyện với bạn đi cùng nên không nhìn thấy tôi.

Cậu bạn đi chung kia cũng là người thuộc dân tộc Tằng Lộc trong lớp chúng tôi, cậu ta tên Tả Dũng, tên nghe rất người Hạ nhưng lại mang khuôn mặt chuẩn đặc trưng của người dân tộc tiểu số, cục mịch ngăm đen, tướng tá rất đô con.

Nếu tôi nhớ không lầm thì trước kia cậu ta ở chung phòng kí túc xá với Hạ Nam Diên.
Tả Dũng mặc đồ gần giống với Hạ Nam Diên, cũng mang đậm bản sắc dân tộc, nhưng không đẹp bằng Hạ Nam Diên.

Cậu ta thấy tôi thì hất cằm về phía tôi, Hạ Nam Diên quay người lại khiến mấy món trang sức bạc đeo trên eo di chuyển theo, phát ra những tiếng linh đinh thánh thót.

Khi đối diện với cặp mắt giống chim ưng kia, tôi lập tức nổi da gà sau gáy, tim cũng đập nhanh hơn, hình ảnh đại bàng săn chuột đồng trong thế giới động vật hiện lên trong tâm trí tôi.
"Những...!những người khác đã đến rồi, đang ngồi ở bàn, tao dẫn chúng mày vào."
Hạ Nam Diên gật đầu, đi theo tôi vào quán ăn.
Càng đến gần bàn, tôi càng lo lắng, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
"Phải rồi, đám Quách Gia Hiên cũng ở đây, tao nghĩ tụ tập càng đông thì càng vui, ăn món nào ngon ngon rồi có thể chơi board game gì đó cùng nhau."
Hạ Nam Diên không tỏ phản ứng: "Biết rồi."
Tôi liên tục ngoái đầu lại để kiểm tra biểu cảm của cậu ta, đoạn nói: "Mạc Nhã với Tác Cát cũng ở đây, nãy tao tình cờ gặp họ đang ăn ở quán này nên rủ nhập hội luôn."
Hạ Nam Diên khựng bước, tim tôi vọt lên cổ.
"Mấy cậu ấy ăn ở đây?"
Tôi nuốt nước bọt: "Ừ."
"Mày tình cờ gặp mấy cậu ấy?" Cậu ta lại hỏi.
Con chuột đồng trong tôi run lên lập cập.

"...!Ừ."
Cậu ta dừng lại, nhìn ra sau tôi: "Phòng này à?"
Lúc này tôi mới phát hiện hóa ra cả bọn đã đứng ngoài cửa phòng từ bao giờ không biết.

"Phải phải phải, chính phòng này!" Tôi vội vàng mở cửa cho họ.
Hạ Nam Diên đi lướt qua tôi để vào phòng, cậu ta không cáu cũng không trở mặt, có vẻ đã chấp nhận lí do thoái thác của tôi.
Số đỏ xuất sắc, tránh được một kiếp!
Trước khi đóng cửa, tôi chắp tay trước ngực, lặng lẽ lạy trời hai lần, cảm ơn ông Trời hôm nay đã phù hộ cho tôi.
Không khí bữa cơm khá thoải mái, nhưng Tả Dũng cảnh giác với người Hạ chúng tôi quá, lời nói nghe qua có vẻ bình thường nhưng nếu nghe kĩ thì sẽ thấy đều mang hàm ý châm biếm.
Ví dụ như khi nhắc đến chuyện tôi bị bắt quả tang gian lận, buổi tối nhận hình phạt xong thì tình cờ gặp Hạ Nam Diên trong phòng cấp nước.

Tôi bực tức không thôi do phải gánh tội thay người ta một cách không đâu, vậy nên đã chặn cậu ta lại để hỏi xem rốt cuộc cậu ta có mục đích gì.
Tôi cảm thấy đó chỉ là một cuộc trao đổi hữu nghị, Tả Dũng lại quả quyết nói tôi gây hấn kiếm chuyện.
Lúc ấy tôi chỉ nói với Hạ Nam Diên hai câu, câu đầu tiên hỏi cậu ta có ý gì, có phải thấy tôi ngứa mắt không.
Cậu ta trả lời tôi: "Ngại quá, tôi không biết đó là tập tục của người Hạ các cậu, ở tộc Tằng Lộc chúng tôi chẳng có ai lấy thành tích theo cách này.

Những thứ chiếm được nhờ bịp bợm, sau khi chết sẽ phải trả lại gấp đôi dưới địa ngục."
Câu thứ hai, tôi hỏi cậu ta chửi ai đó.
Cậu ta đáp: "Tôi chỉ nói sự thật."
Tôi tức đến mức bật cười, chĩa ngón tay vào cậu ta: "Mày..."
Tôi vừa nói được một tiếng thì một tên người Tằng Lộc đã xông lên từ sau lưng cậu ta, hỏi tôi muốn làm gì.
Không đợi tôi trả lời, Quách Gia Hiên đã lao xộc đến từ đằng sau tôi, bảo nó thử lệch pha phát xem.

Sau đó, chẳng hiểu mô tê thế nào mà lực lượng của hai bên cứ mỗi lúc một đông, thanh thế cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng, tôi bị dồn ra khỏi phòng cấp nước.
Thú thật là tôi đã bị hoang mang mất một lúc, nhưng rất nhanh tôi đã tỉnh táo lại, hộc tốc chạy xuống tầng tìm cô quản lí kí túc.

Cô quản lí lại tìm giáo viên trực ban rồi cùng bác bảo vệ vọt vào phòng cấp nước đông nghịt, xua mọi người về thì trận xung đột mới lắng xuống.
Thế rốt cuộc thằng nào mới là thằng gây hấn? Thằng nào mới là người âm thầm duy trì nền hòa bình giữa hai dân tộc hả? Hạ Nam Diên có nói được là nó không chịu một tí trách nhiệm nào trong chuyện này không? Một chút cũng không có không??.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận