Đam Mỹ Kim Phong Ngọc Lộ


Tiêu Nghiễn Ninh sốt nhẹ về đêm.
Y không gọi người vào điện gác đêm, mơ mơ màng màng hôn mê đến tảng sáng.

Lúc nội thị tiến vào hầu hạ y thức dậy mới phát hiện ra, thân nhiệt y đã nóng đến đáng sợ, đã thế còn gọi không tỉnh.
Nội thị cực kỳ hoảng sợ, bò dậy liền chạy ra ngoài, vừa hô hoán người đi truyền thái y, vừa ba chân bốn cẳng đến chính điện bẩm báo với Tạ Huy Chân.

Mở mắt ra đã là sau giờ Thìn, Tạ Huy Chân đã ngồi bên sàng tháp[1] của y, đang khẽ nói chuyện cùng thái y với vẻ mặt nghiêm khắc.
Y vừa cử động Tạ Huy Chân lập tức nghiêng người nhìn sang, Tiêu Nghiễn Ninh ngọ nguậy muốn nhổm người dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn không có sức, bị Tạ Huy Chân đẩy về lại tháp.
“Đừng cử động, ngoan ngoãn chờ đấy.” Giọng điệu nói chuyện của Tạ Huy Chân rất tệ, hàng mày cau chặt, thậm chí trên khuôn mặt còn phủ lên vẻ tàn độc.
Tiêu Nghiễn Ninh lần đầu tiên thấy được Hoàng Thái tử như thế này, đáy lòng lo sợ bất an: “Điện hạ…”
“Đệ ngậm miệng đi, bây giờ cô không muốn nghe đệ nói lời thừa thãi.”
Tạ Huy Chân không để ý y nữa, quay đầu ra hiệu với thái y: “Xem lại mạch cho Thế tử.”
Thái y bước đến, Tạ Huy Chân trông chừng ở bên cạnh không dịch chuyển, có hắn nhìn chòng chọc như hổ đói, không một ai dám hé răng nhiều lời.

Thái y quỳ xuống cẩn thận từng chút một bắt mạch cho Tiêu Nghiễn Ninh, rồi lại kiểm tra tưa lưỡi của y, cân nhắc lời nói xong rồi giải thích tình hình với Tạ Huy Chân.
Hôm qua Tiêu Nghiễn Ninh dính mưa bị cảm lạnh, sức khỏe y không được tốt cho lắm, bởi thế mà dễ nhiễm phong hàn.
“Tại sao sức khỏe không tốt?” Tạ Huy Chân hỏi.
Thái y nói: “Hẳn là bệnh có từ khi còn trong nương thai (bụng mẹ), cần phải điều dưỡng chu đáo.”
Tạ Huy Chân nghe thế vẻ mặt trông càng tệ hơn, lại hỏi Tiêu Nghiễn Ninh: “Bệnh này của đệ bản thân đệ có biết không? Tiêu Vương gia và Vương phi thì sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh lúng túng mà rằng: “… Có biết, so với hồi nhỏ đã tốt hơn rồi, đã vài năm không bị bệnh.”
Thái y kịp thời giải thích: “Không phải là bệnh gì nghiêm trọng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ của Thế tử, chỉ là thể lực yếu đi một chút mà thôi, thường ngày phải chú ý nhiều hơn, dù sao để bị nhiễm phong hàn thì cũng phiền phức.

Trước hết thần kê hai thang thuốc, đợi Thế tử uống xong thân nhiệt sẽ giảm, sau đó lại kê một ít thuốc điều dưỡng sức khỏe cho y.”
Tạ Huy Chân: “Bất kể thuốc gì, cứ lấy từ phân lệ của cô là được.”
Thái y nhận lệnh, lùi xuống trước.
Tiêu Nghiễn Ninh định tạ ân, mới mở miệng nói một chữ “tạ”, liền bị Tạ Huy Chân cắt ngang: “Cô nói rồi, không muốn nghe đệ nói mấy lời thừa thãi này.”
Giọng Tiêu Nghiễn Ninh khàn kinh khủng, nuốt nước bọt cũng thấy đau, nhưng vẫn cố gắng nói: “… Đa tạ điện hạ.”
Tạ Huy Chân tức đến độ suýt chút mắt trợn trắng.
Hắn đưa tay xoa mặt Tiêu Nghiễn Ninh một chút.


Tiêu Nghiễn Ninh nghiêng đầu nhưng không thể trốn được, cắn môi không dám nhúc nhích nữa.
Tạ Huy Chân thấy y như vậy, còn muốn ức hiếp y thêm nữa.

Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng gào khóc xin tha, Tiêu Nghiễn Ninh thoáng cau mày, hỏi Tạ Huy Chân: “Bên ngoài, có chuyện gì vậy ạ?”
Tạ Huy Chân thu tay về, lờ đi mà phất tay áo: “Đệ sốt cả đêm, sáng nay mới có người phát hiện, những người hầu hạ đệ mỗi người hai mươi gậy.”
Tiêu Nghiễn Ninh ngây ra, vội vàng nói: “Không liên quan đến bọn họ, là thần tự mình không cho bọn họ vào gác đêm, điện hạ, người tha cho bọn họ đi.”
Tạ Huy Chân nhìn y: “Muốn cầu xin giúp bọn họ?”
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu tránh né ánh mắt hắn, khẽ nói: “Mong điện hạ khai ân.”
“Để đệ quyết định,” Tạ Huy Chân đáp ứng đến là dứt khoát, lệnh cho người ra ngoài truyền lời: “Thế tử khoan dung, lần này khoan hồng, mỗi người nhận mười gậy coi như xong.”
Tiêu Nghiễn Ninh khẽ thở phào, lần nữa nói cảm ơn với hắn.
Tạ Huy Chân bực bội nghe lời này.

Hạ nhân đã bưng thuốc được sắc xong vào, nguyên một chén nước thuốc vàng đen đưa đến trước mặt Tiêu Nghiễn Ninh, vẻ không tình nguyện thoắt hiện trên gương mặt Tiêu Nghiễn Ninh không lọt khỏi ánh mắt của Tạ Huy Chân.
Tạ Huy Chân nhướng mày: “Không muốn uống? Hay là muốn cô đút cho đệ?”
Tiêu Nghiễn Ninh nhanh chóng nhận lấy chén thuốc bằng hai tay, nhắm mắt lặng lẽ cố gắng uống một hơi.
Tạ Huy Chân thấy y như vậy, không kìm được tiếng cười: “Có đắng không?”
Tiêu Nghiễn Ninh đặt chén thuốc về lại khay trên tay nội thị, khàn giọng nói: “Tàm tạm.”
Rành rành chính là đắng đến mức mặt cũng nhăn nhó hết cả rồi, lại còn muốn giữ lấy cái gọi là tác phong mà không chịu thừa nhận.

Tạ Huy Chân thầm chậc chậc trong lòng, bàn tay bỗng đưa đến bên miệng Tiêu Nghiễn Ninh.

Tiêu Nghiễn Ninh hãy còn chưa kịp phản ứng, trong miệng liền có vị ngọt lan tỏa.
Tạ Huy Chân đút kẹo cho y.
Bị Tạ Huy Chân mỉm cười nhìn chăm chú, Tiêu Nghiễn Ninh đỏ mặt một hồi, giọng càng khẽ hơn: “Cảm ơn điện hạ.”
Tạ Huy Chân: “Đừng cảm ơn, không cần phải cảm ơn đâu, nằm xuống đi, cô còn phải đến chỗ bệ hạ, muộn một chút sẽ lại quay về thăm đệ.”
Hắn không cho Tiêu Nghiễn Ninh cơ hội nói nhiều thêm, đẩy người vào trong chăn đệm, cuối cùng gõ nhẹ một cái lên trán Tiêu Nghiễn Ninh, nói câu “Cẩn thận chờ ở đây” rồi để lại người của hắn để hầu hạ, đứng dậy rời đi.
Tiêu Nghiễn Ninh thoáng đắm mình trong suy nghĩ, cho đến khi tiếng bước chân Tạ Huy Chân đi xa mới nhắm mắt lại.

Lần này vừa bệnh là bệnh bốn năm ngày, hai ngày đầu không thể nhấc người dậy nổi, đến lúc sau có thể cử động rồi Tạ Huy Chân cũng không chịu để y làm mấy việc lặt vặt, chỉ cho phép y nghỉ ngơi.

Chỉ cần là khi Tạ Huy Chân không đi nghe chính sự, không đọc sách thì sẽ luôn đến thiên điện này của y, Tiêu Nghiễn Ninh có muốn tránh cũng không thể tránh.

Chờ cho đến khi cuối cùng y đã khỏi bệnh, ngay cả thái y cũng nói không cần uống thuốc nữa, lúc này Tạ Huy Chân mới khai ân, cho phép y tiếp tục làm nhiệm vụ.
Ngày hôm ấy khi trở lại phòng trực, mấy vị Phó Thống lĩnh báo cáo với y một lượt các chuyện chẳng phân lớn nhỏ trong vài ngày nay, không hề có chút xíu qua loa lấy lệ nào.
Tiêu Nghiễn Ninh thấy thái độ này của bọn họ, không khỏi có vài phần kính phục Tạ Huy Chân, kể cả là ở chỗ Lưu Cương thì cũng sẽ có người tồn tại thành kiến nhìn người mà phục vụ món ăn[2].

Nhưng thái độ những người này đối với y lại trước sau như một, không nịnh nọt cũng chẳng coi khinh, bởi vì y là Thống lĩnh thân vệ mà Tạ Huy Chân chính miệng bổ nhiệm, những người này chỉ tuân theo mệnh lệnh của Tạ Huy Chân, vì thế sẽ không bài xích y.
Tiêu Nghiễn Ninh thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt.

Trước kia là y muốn né tránh nên y không hề yêu cầu việc tạo dựng uy danh của bản thân, chỉ cần những người này luôn trung thành tận tụy với Tạ Huy Chân như Thiên Lôi sai đâu đánh đấy[3], mà y cũng như thế, vậy là y đã có thể làm tốt phần công việc nho nhỏ này.
Tạ Huy Chân nắm giữ vị trí trữ quân này chẳng dễ dàng gì, mỗi ngày sáng tinh mơ đi theo Hoàng đế nghe chính sự, buổi chiều đọc sách luyện võ, quá nửa phải đến sau giờ Thân mới có thể nghỉ ngơi.

Tiêu Nghiễn Ninh theo hắn cùng vào cùng ra mấy ngày, càng cảm thấy tính tình Hoàng Thái tử tuy không ôn tồn lễ độ như đồn đại ngoài kia, nhưng hắn quả thực là một trữ quân hợp quy cách, cũng chẳng trách bệ hạ sẽ chọn trúng hắn.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tạ Huy Chân hạ một quân, hỏi Tiêu Nghiễn Ninh ở đối diện giống như đang ngẩn người.
Tiêu Nghiễn Ninh hoàn hồn, cúi đầu: “Không nghĩ gì ạ.”
Màn đêm đã buông xuống, y bị Tạ Huy Chân giữ lại trong chính điện khêu đèn đánh cờ, nhưng tâm hồn lại treo ngược cành cây.
Kỳ thực là nhớ đến phong thái bắn cung trên lưng ngựa của Tạ Huy Chân lúc ban chiều lại không khỏi có chút ước ao.

Y luyện kiếm luyện thương cũng không tệ, duy chỉ có bắn tên yêu cầu lực cánh tay mạnh mẽ, mà bởi y trời sinh thân thể có hơi yếu, mãi vẫn hơi kém một chút.
Tạ Huy Chân quan sát vẻ mặt của y, giọng điệu khó mà hiểu nổi: “Là bởi ngày mai hưu mộc, có thể xuất cung hồi phủ rồi, cho nên thả hồn đi mất?”
Bị ánh mắt hắn nhìn chăm chú, trái tim Tiêu Nghiễn Ninh nảy lên: “Không, không có ạ.”
Y quả thực chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng hiển nhiên Tạ Huy Chân không cho là như vậy.
Tạ Huy Chân không đụng vào bàn cờ nữa, tầm nhìn đáp xuống sườn mặt hơi cúi của Tiêu Nghiễn Ninh, dưới nó là một đoạn gáy thon dài trắng mịn, phản chiếu dưới ánh nến dịu dàng mờ ảo.
Tạ Huy Chân vươn tay sang, nhẹ nhàng vuốt ve một cái bên cổ y.

Tiêu Nghiễn Ninh theo bản năng co rúm người: “Điện hạ, thần…”
“Nếu từ chối cô thì không cần phải nói cô không muốn nghe,” Ngón tay Tạ Huy Chân dừng tại nơi đó không động đậy: “Bệnh của Thế tử khỏi hẳn rồi nhỉ?”
Tiêu Nghiễn Ninh nghe ra thâm ý trong lời hắn, cực kỳ khó xử, cắn răng không muốn trả lời.
Tạ Huy Chân thu nét mặt của y vào trong mắt: “Không cam tâm vậy à?”
Sự chống cự của Tiêu Nghiễn Ninh tỏ rõ dễ thấy, nhưng không nói không.


Nếu Tạ Huy Chân cứ khăng khăng như thế, y thật sự không thể không vâng theo, nhưng y cũng thật sự không cam tâm tình nguyện.
Tầm mắt của Tạ Huy Chân dừng nơi cổ áo y, ngón tay nhè nhẹ móc lấy, hàng mi đang buông rủ của Tiêu Nghiễn Ninh khẽ run lên.
“Thế tử có am hiểu chuyện phòng the không?” Bỗng, Tạ Huy Chân hỏi.
Tiêu Nghiễn Ninh sững sờ, tân hôn đêm ấy, Công chúa cũng từng hỏi y câu hỏi tương tự.
“Không…” Tiêu Nghiễn Ninh lời ra khỏi miệng, va phải trêu chọc trong mắt Tạ Huy Chân, sắc mặt khẽ biến.
Chuyện y cùng Công chúa vẫn chưa từng viên phòng vốn không nên nói cho người ngoài nghe, hiện giờ lại bị y buột miệng thốt ra.

Vị Hoàng Thái tử điện hạ trước mặt đây thông minh như thế, dù cho y chỉ nói một chữ, nhất định cũng đã đoán ra được rồi.
Tạ Huy Chân: “Không có? Xem ra Thế tử và Lạc Bình quả nhiên không hòa hợp với nhau, thành hôn mấy ngày nay rồi, lại còn chưa từng trải qua chuyện phu thê?”
Bàn tay Tiêu Nghiễn Ninh dưới ống tay áo gắng sức siết chặt, khẩn cầu hắn: “Việc này là lỗi của thần, là thần có điều khó nói, cũng hy vọng điện hạ đừng nói ra ngoài.”
“Điều khó nói?” Tạ Huy Chân khẽ nheo mắt.

Rõ ràng là hắn không chịu viên phòng, tiểu tử này lại thà vấy bẩn bản thân cũng phải ôm đồm trách nhiệm.

Để bảo vệ thê tử trên danh nghĩa, y lại bằng lòng làm đến bước này.
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu càng thấp hơn: “Vâng.”
“Đệ không phải là người biết nói dối, không cần phải ở trước mặt cô nói lời này.

Tính nết Lạc Bình ra làm sao cô càng hiểu rõ hơn đệ.

Ắt hẳn là muội ấy không thích đệ mới không chịu viên phòng cùng đệ, đệ thì hay rồi, còn bao che thay cho muội ấy.

Cô chính là chưa từng thấy người nào ngu ngốc như đệ.” Tạ Huy Chân không lấy làm vui vẻ.
Tiêu Nghiễn Ninh kiên trì: “Công chúa là thê tử của thần, thần nên che chở cho nàng ấy.”
Đột nhiên Tạ Huy Chân duỗi tay dùng sức siết chặt, Tiêu Nghiễn Ninh mất cảnh giác, bị Tạ Huy Chân kéo dậy lảo đảo bước đến hai bước ngã vào lòng hắn.
Tiêu Nghiễn Ninh hoảng hốt muốn đứng dậy, lại bị Tạ Huy Chân tóm eo ấn ngồi lên đùi hắn, cơ thể y trở nên căng cứng.

Hơi thở của Tạ Huy Chân dán đến gần, hô hấp ấm nóng phả lên gáy.
“Đừng cử động.” Tạ Huy Chân nhắc nhở y, một tay còn đang đặt trên eo y.
Tiêu Nghiễn Ninh không dám động đậy nữa.
“Muội ấy không cần đệ, cô cần đệ là được.

Muội ấy không có mắt nhìn, hời cho cô rồi.” Tạ Huy Chân nhẹ giọng thầm thì.
Tiêu Nghiễn Ninh siết chặt nắm tay nhắm chặt mắt, cánh môi Tạ Huy Chân đã dán lên bên cổ y, trong nháy mắt này máu huyết toàn thân y đều như thể đông cứng lại, bản năng muốn chạy trốn, nhưng Tạ Huy Chân không cho y cơ hội.
Đầu lưỡi mơn trớn trên da thịt non mịn, Tạ Huy Chân chậm rãi cắn xuống, dùng hết sức cọ xát mút ra dấu hôn.
Khi lần nữa buông ra, bên cổ Tiêu Nghiễn Ninh nhiều thêm một vết đỏ thẫm, Tạ Huy Chân hài lòng ngắm nhìn, lại còn đưa lưỡi ra liếm.


Nhận thấy người trong lòng run lẩy bẩy, dục vọng muốn cướp đoạt của hắn càng mãnh liệt, nhưng vẫn cứ là kìm nén.
Tiêu Nghiễn Ninh đã bị ép đến cực hạn, hôm nay chẳng thà thấy được rồi thì thu tay, tương lai còn dài.
“Hôm nay cô sẽ không làm gì đệ, không cần căng thẳng như vậy.” Tạ Huy Chân nói bên tai y.
Hàng mi đang khép của Tiêu Nghiễn Ninh lại run lên.

Cuối cùng Tạ Huy Chân nhắc nhở y, trong giọng nói mang theo chút ý đồ xấu xa: “Dấu vết này giữ lại, ngày mai để cho Công chúa xem.”
Tiêu Nghiễn Ninh vẫn căng cứng người, một câu cũng không nói nên lời, Tạ Huy Chân cười khẽ: “Nghe lời.”
Chú thích:
1.

Gốc ở đây là 床榻.

Từ này được người thế hệ sau này dùng để chỉ chung giường và tháp ngồi vì hai vật này nhìn chung có chức năng khá giống nhau.

Nếu xét về bề ngoài thì hai vật này không có sự khác biệt rõ rệt.

Nếu xét về chức năng thực tế, cơ bản thì giường đã trở thành vật dụng cố định dùng để ngủ từ thời Hán, còn tháp thì có chức năng của giường và sô pha: có thể nằm cũng có thể ngồi.

Về bản chất, tháp là một vật dụng dùng để ngồi.

Nói chung, tháp nhỏ hơn giường rất nhiều.

Thời Hán lấy tiêu chuẩn giường có chiều dài từ tám thước trở lên, tháp có chiều dài tám thước đổ xuống (1 thước ~ 33.33cm).

(Theo Baidu) ↑
2.

Gốc là 看人下菜, đầy đủ là 看人下菜碟 hoặc 看人下菜碟儿, là phương ngữ phía Bắc Trung Quốc.

Nghĩa trên mặt chữ là tùy theo mỗi người mỗi khác mà đặt món ăn lên bàn, nghĩa mở rộng là không đối xử bình đẳng với mọi người mà nhìn vào địa vị của họ hoặc mối quan hệ với họ để mà đối đãi. ↑
3.

Thiên Lôi sai đâu đánh đấy: chỉ người thực hiện mệnh lệnh một cách máy móc, bảo gì làm đấy, không chủ động, không tự quyết định cũng không chịu trách nhiệm chính. ↑.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận