Khi ráng chiều khoác lên vai, Tạ Huy Chân thu cung về, xoay người nhắc nhở Tiêu Nghiễn Ninh hãy còn đang ngẩn ngơ bên cạnh: “Đi nào, quay về thôi.”
Tạ Huy Chân vào tẩm điện thay quần áo, Tiêu Nghiễn Ninh vốn định cùng các thị vệ khác chờ ngoài điện thì bị hắn gọi lại: “Đệ đi vào.”
Tiêu Nghiễn Ninh buộc lòng phải đuổi theo.
Khi Tạ Huy Chân thay quần áo, Tiêu Nghiễn Ninh nghiêng người qua, mặt hướng sang một phía, mắt không hề nhìn đi chỗ khác.
Tạ Huy Chân bị động tác có vẻ không được tự nhiên này của y chọc cười, cười hỏi y: “Cô lại chẳng phải là nữ tử, sao ngay cả cô thay quần áo mà Thế tử cũng không dám nhìn?”
Tiêu Nghiễn Ninh rủ mắt, khẽ đáp: “Thần vốn nên phải như thế, không thể nào thất lễ được.”
Trong khoảnh khắc, y nhìn thấy một đôi ủng đen tơ vàng đến gần, trên nó là vạt áo lay động, giọng nói mang theo ý cười của Tạ Huy Chân vang trên đỉnh đầu y: “Cứ cúi đầu nói chuyện với cô không thấy mệt sao? Cô bảo đệ ngước mắt lên nhìn cô.”
Tiêu Nghiễn Ninh không cử động, Tạ Huy Chân hơi bất lực, lại nói thêm một câu: “Nghe lời nào.”
Tiêu Nghiễn Ninh chầm chậm ngẩng đầu, trữ quân điện hạ trước mặt khỏe khoắn tuấn tú, khóe miệng ngậm ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sáng ngời hạ xuống khuôn mặt y.
Bọn họ cách nhau quá gần, tầm mắt Tiêu Nghiễn Ninh không biết nên đặt nơi nào, khó xử mãi không thôi: “Điện hạ…”
“Da mặt đúng là mỏng,” Tạ Huy Chân khẽ cười: “Bộ dạng đệ thế này ai nhìn mà không muốn ức hiếp đệ?”
Tiêu Nghiễn Ninh lại định cúi đầu, bị Tạ Huy Chân giơ tay véo lấy sau gáy: “Đứng thẳng lên nói chuyện.”
Tiêu Nghiễn Ninh đứng thẳng người, Hoàng Thái tử trước mặt cao hơn y nửa cái đầu, y phải ngước mắt nhìn Tạ Huy Chân.
“Cô có đáng sợ như vậy không?” Gương mặt Tạ Huy Chân tràn ngập hứng thú, mỉm cười nhìn y.
Chóp mũi Tiêu Nghiễn Ninh rịn mồ hôi, bật ra một câu chẳng đâu vào đâu: “Điện hạ tha tội…”
Tạ Huy Chân: “Đệ có tội gì?”
Tiêu Nghiễn Ninh mở miệng nhưng lại không thể nói được, rõ ràng là Tạ Huy Chân trêu đùa y.
Tạ Huy Chân thành thục lão luyện, nhưng y lại trở thành một người chột dạ lại còn không biết làm thế nào mới phải.
Tạ Huy Chân thấy được rồi thì thu tay: “Bỏ đi, dù đệ có tội gì cô đều tha thứ.
Đi nào, cùng cô đi dùng bữa tối.”
Ngồi xuống bàn ăn, Tạ Huy Chân trước hết bảo người múc canh cho Tiêu Nghiễn Ninh: “Nếm thử xem.”
Bị Tạ Huy Chân nhìn chằm chằm, Tiêu Nghiễn Ninh chỉ đành múc một thìa đưa vào miệng.
Canh bồ câu non rất ngon, còn có mùi thơm nhè nhẹ, không nhận ra được là nguyên liệu gì.
Tạ Huy Chân giải thích: “Cô nói người làm dược thiện[1] cho đệ.
Thái y nói cơ thể đệ phải từ từ điều dưỡng, cô thấy đệ không muốn uống thuốc, dứt khoát nói người làm dược thiện cho đệ.
Kể từ hôm nay, đệ và cô cùng nhau dùng bữa, chừng đôi ba năm, nền tảng cơ thể này của đệ hẳn là có thể dần dần được chăm sóc tốt lên.”
Tiêu Nghiễn Ninh: “Được điện hạ yêu mến, thần lấy làm hổ thẹn…”
Tạ Huy Chân cắt ngang lời y: “Cô đã từng nói bao nhiêu lần rồi, những lời khách sáo này của đệ cô không thích nghe, sau này bớt nói lại chút.
Huống hồ đây tính là yêu mến gì chứ, với cô chẳng qua chỉ là chuyện một câu sai bảo, không đáng phải chuyện bé xé ra to.”
Tiêu Nghiễn Ninh cảm tạ hắn.
Tạ Huy Chân lắc đầu: “Tiêu Vương gia và Vương phi có lẽ cũng rất để tâm đến sức khỏe của đệ, nhưng cô còn không hiểu đệ hay sao? Lúc nhỏ chính là kiểu này, thuốc uống hai ngày, tự thấy khỏe lên rồi thì lén đổ đi, cứ vậy mãi cơ thể sao có thể nuôi cho tốt lên được.”
Tạ Huy Chân nói đoạn rồi lại có phần bùi ngùi, tiểu Thế tử này thời thơ ấu tuy cũng đầy ngốc nghếch nhưng không cứng nhắc giáo điều giống hiện tại, khi ấy ít nhất còn có chút hoạt bát của đứa trẻ non nớt.
Sớm biết như thế, lẽ ra mấy năm nay hắn nên dắt người theo bên mình.
Tiêu Nghiễn Ninh hiếm có khi tranh luận mà trả lời rằng: “Sức khỏe của thân đã tốt hơn hồi nhỏ rất nhiều ạ.”
Tuy rằng y không thích uống thuốc, nhưng liên tục kiên trì luyện võ cũng có chỗ tốt.
Y đã không còn cái vẻ gió thổi cái là ngã như lúc nhỏ, thường ngày chú ý một chút thì không có gì đáng ngại cả.
Tạ Huy Chân sâu xa nhìn thoáng qua y: “Thái y nói đệ thế này, sợ sẽ khó khăn trong phương diện con nối dõi.”
Tiêu Nghiễn Ninh lập tức đỏ bừng mặt: “Không, sẽ không, trước đây mẫu thân từng hỏi qua, mời đến cũng là y quan của Thái Y viện, nói rằng không việc gì…”
Tạ Huy Chân: “Thái y mà cô dùng là người đứng đầu trong nhóm y quan, ngoại trừ bệ hạ, quân hậu và cô ra, ngay cả Lạc Bình cũng chưa chắc dùng được.”
Tiêu Nghiễn Ninh không nói nên lời.
Nhưng Tạ Huy Chân lại nói: “Chỉ có điều đệ và Lạc Bình vẫn chưa viên phòng thì chuyện con nối dõi này có lẽ cũng không gấp.”
Tiêu Nghiễn Ninh kiên trì vượt khó mà hỏi rằng: “Điện hạ không thú thê nạp thiếp sao?”
Tạ Huy Chân: “Cô ấy à? Thật ra cô cũng muốn, chỉ tiếc rằng người cô nhìn trúng đã bị Lạc Bình giành trước rồi.”
Tiêu Nghiễn Ninh càng thêm đỏ mặt, khó xử mà rằng: “… Điện hạ đừng lấy thần ra làm trò cười.
Điện hạ là trữ quân, sớm muộn gì cũng phải lập phi, bệ hạ chắc là cũng muốn thấy điện hạ sớm ngày sinh hạ Hoàng tôn, giang sơn có người kế thừa.”
“Bệ hạ đã tự mình lập hậu sinh con chưa?” Tạ Huy Chân như là nghe được chuyện cười: “Bệ hạ có thể lập quân hậu, vì sao cô không được?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “Vì giang sơn vững chắc…”
Tạ Huy Chân cất giọng lạnh nhạt: “Tôn thất Tạ thị nhân khẩu đông đúc, không cần Thế tử gia bận tâm chuyện này.”
Bầu không khí nhất thời có chút giằng co, Tiêu Nghiễn Ninh tự biết đã nói ra lời Tạ Huy Chân không thích nghe, hậm hực chữa lại: “Thần mang vài vò rượu ngon trong nhà do điền trang của Vương phủ làm ra đến hiếu kính điện hạ, cũng hy vọng điện hạ đừng ghét bỏ.”
Tạ Huy Chân nhìn thoáng qua y, kiềm chế cảm xúc, ra lệnh cho y: “Đệ uống canh trước đi.”
Tiêu Nghiễn Ninh bị Tạ Huy Chân nhìn chằm chằm ăn hết sạch một chén canh, thịt bồ câu cũng ăn hết, cuối cùng mới có thể đặt chén xuống.
Người bên dưới đưa rượu mà y mang đến lên rồi rót vào trong ly, Tạ Huy Chân nhìn dòng rượu trong veo vô cùng ấy, lại nở nụ cười: “Cô còn nhớ khi còn nhỏ ở trên điền trang của phủ Tiêu Vương, cô và đệ cùng nhau trộm uống rượu này, đệ chỉ uống một ngụm đã say rồi, cô uống hai ly, say một ngày một đêm.”
Tiêu Nghiễn Ninh hạ giọng xuống: “… Đấy đều là chuyện xấu hổ thời trẻ người non dạ.”
Tạ Huy Chân: “Thế tử thấy là chuyện xấu hổ ư? Cô ngược lại luôn nhớ mấy năm này, có phải Thế tử không muốn nhớ lại những chuyện lúc nhỏ ấy không? Hóa ra chỉ có cô đơn phương tình nguyện nhớ thôi.”
Tiêu Nghiễn Ninh không biết nên nói thế nào.
Y mới là cái người nhiều năm như vậy vẫn luôn nhớ hoài không quên.
Chỉ là y không tài nào đem tiểu lang quân vui vẻ thích cười, không gì không làm được năm ấy và vị Hoàng Thái tử điện hạ nắng mưa thất thường trước mắt đây gắn liền cùng nhau.
Ở trước mặt Tạ Huy Chân, y luôn tuân thủ nghiêm khắc lễ nghi tôn ti, không dám vượt quá khuôn phép nửa bước, càng không dám nghĩ kỹ những tâm tư không đứng đắn kia của Tạ Huy Chân.
Tạ Huy Chân quay về rồi, nhưng người ấy có lẽ sẽ vĩnh viễn không trở lại được nữa.
Tiêu Nghiễn Ninh: “Thần không có ý như vậy…”
“Thôi,” Tạ Huy Chân không cho y nói thêm nữa: “Ăn gì đi.”
Tạ Huy Chân sai người rót rượu cho mình, nhưng không cho Tiêu Nghiễn Ninh uống.
Rượu này rất mạnh, dù cho Tiêu Nghiễn Ninh giờ đây không phải một ngụm là say, nhưng sợ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Thấy Tạ Huy Chân uống rượu suốt, Tiêu Nghiễn Ninh do dự xong vẫn là giải thích một câu: “Những chuyện lúc nhỏ, thần cũng luôn nhớ mãi.
Những chuyện điện hạ nói, thần đều không quên.”
Ánh mắt của Tạ Huy Chân rơi đến bên y.
Tiêu Nghiễn Ninh cụp mắt, ngại ngùng nói rằng: “Thật sự như vậy.
Điện hạ nói rằng có một ngày sẽ đến tìm thần, thần nhớ.”
Tạ Huy Chân nhìn y, trong mắt chìm nổi cảm xúc khó mà phân biệt rõ.
Tiêu Nghiễn Ninh không dám nhìn lại hắn, dứt khoát cũng nhấc bình rượu[2] lên rót cho mình ly rượu, nâng ly và nói: “Để thần uống cùng điện hạ vậy.”
Tạ Huy Chân: “Không sợ lại say sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh khăng khăng: “Chỉ uống một ly, không say được.”
Vừa uống rượu vừa ăn, Tạ Huy Chân lại còn nhắc đến vài câu chuyện thú vị thời niên thiếu, nói đến chuyện bọn họ cùng nhau đọc Chí Quái Thoại Bản[3], Tiêu Nghiễn Ninh bị dọa cho đến độ đêm đến không ngủ được cũng không dám nói, hắn nửa đêm trèo tường vào, Tiêu Nghiễn Ninh rành rành là vui mừng lại còn giả vờ đứng đắn, nhưng mà lúc ngủ lại nắm tay của hắn không chịu buông.
Tạ Huy Chân cong khóe môi: “Thế tử từ nhỏ đã như vậy rồi, giả vờ đứng đắn, có điều lúc còn nhỏ không biết giả vờ như bây giờ, nhưng dễ bị chọc ghẹo thì vẫn giống vậy.”
Tiêu Nghiễn Ninh ngày càng thấy ngượng, chắp tay với Tạ Huy Chân xin tha: “Điện hạ đừng cười thần.”
Gương mặt y hây hây đỏ, cũng không biết là uống rượu thành ra vậy hay là bởi vì điều khác.
Tạ Huy Chân cười mà rằng: “Vẫn là Thế tử lúc nhỏ đáng yêu hơn chút, ít nhất sẽ không cứ nói những lời khách sáo xa cách ấy với cô.”
Tiêu Nghiễn Ninh lại nhấp ngụm rượu, không thể đáp lời.
Dùng xong bữa tối, Tạ Huy Chân giữ y lại uống trà cùng mình.
Tiêu Nghiễn Ninh vẫn có men say, lúc bị Tạ Huy Chân nắm lấy tay phải trì hoãn phút chốc mới hoàn hồn.
Ngước mắt tình cờ lọt vào con ngươi đen thẳm của Tạ Huy Chân, đầu quả tim run lên, chén trà trong tay nghiêng đi, nước nóng đổ hết lên người.
Trên vạt áo của Tạ Huy Chân cũng bắn lên không ít.
Tiêu Nghiễn Ninh tỉnh táo trong nháy mắt, cuống cuồng đứng dậy lau giúp hắn, ngoài miệng nói xin tha.
Tạ Huy Chân đưa tay khều, kéo đai lưng của y xuống.
Đai lưng trượt qua lòng bàn tay, Tạ Huy Chân nắm trong tay nhè nhẹ ve vuốt chốc lát, nhìn sang Tiêu Nghiễn Ninh sắc mặt mỗi lúc một hoảng loạn trước mặt.
“Đệ qua đây.”
Tiêu Nghiễn Ninh cắn răng quỳ xuống đất.
Tạ Huy Chân xoa nhẹ lên gương mặt y.
Hàng mi Tiêu Nghiễn Ninh rung rung, cơ thể căng cứng.
“Quỳ cái gì?” Tạ Huy Chân hỏi khẽ.
Tiêu Nghiễn Ninh: “Thần có tội…”
Tạ Huy Chân: “Ban nãy cô đã nói rồi, tha cho đệ vô tội là được.”
Dải buộc tóc cũng bị Tạ Huy Chân tháo xuống, tóc dài xõa vai.
Tiêu Nghiễn Ninh nhắm mắt lại, không dám động đậy xíu nào nữa.
Y bị Tạ Huy Chân bế lên.
Màn trướng trong điện buông thõng trên mặt đất, ngón tay Tạ Huy Chân cuốn lấy đuôi tóc của Tiêu Nghiễn Ninh, đưa đến chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.
Tiêu Nghiễn Ninh khẽ run, hơi thở của Tạ Huy Chân kề gần, thì thầm bên tai y: “Sau khi chia tay đệ ta được đón về trong cung, sống trong biệt cung ở Bắc Hải.
Mấy năm thời cuộc hỗn loạn ấy, chư tử đoạt đích[4], sau đấy mưu đồ làm phản chống lại nhà vua, tiên đế bệnh nặng.
Ta sợ liên lụy đệ nên cứ mãi không đi tìm đệ.
Cho đến khi đương kim bệ hạ đăng cơ, lập ta làm trữ, ta muốn đi tìm đệ, nhưng mà đệ đã đến nhà ngoại tổ ở Giang Nam.
Khó khăn lắm mới ngóng trông được đệ quay về, đệ lại đem gả cho người khác, đệ nói xem, ta có thể làm gì đây?”
Tiêu Nghiễn Ninh khàn giọng mà rằng: “Điện hạ, thần không có ý này…”
Tạ Huy Chân: “Đệ không có ý này, đệ chỉ là xem ta như người bạn cùng chơi thời thơ bé, đệ chung quy vẫn là muốn thú thê sinh tử, quay về chính đạo, đúng không?”
Tiêu Nghiễn Ninh nhắm mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy.
Y không thể nào trả lời được.
Sự tình ra nông nỗi này, xưa giờ y chưa từng nghĩ đến, càng chưa kể, y đã có thê tử.
Mặc dù Công chúa không thích y, cũng không để ý, nhưng mà y không được phép như vậy.
Tạ Huy Chân nhấc tay, lòng bàn tay phớt qua hàng mi y: “Không muốn nhìn thì cứ nhắm mắt lại đi.”
Hơi thở áp sát, một lần nữa hôn lên dấu vết mờ đến mức đã sắp không nhìn ra được nữa bên cổ y.
Sau khi mắt bị che mất, các giác quan khác lại bị phóng đại đến vô cùng.
Cơ thể co ro của Tiêu Nghiễn Ninh bị Tạ Huy Chân giam cầm trong lồng ngực, không có đường nào để trốn thoát.
Ngoại bào đã bị cởi bỏ, lòng bàn tay của Tạ Huy Chân mơn trớn tiến vào trong trung y của y, cảm giác tiếp xúc lành lạnh dán bên eo.
Tiêu Nghiễn Ninh theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng giãy không ra.
Tạ Huy Chân dùng sức bắt lấy bàn tay của y, ôm lấy eo đè y vào trong giường đệm.
Chú thích:
1.
Nói một cách đơn giản, dược thiện là những món ăn được kết hợp từ dược liệu và thực phẩm.
Nó là sản phẩm kết hợp của kiến thức y học cổ truyền Trung Hoa và kinh nghiệm nấu nướng.
Dược thiện “gửi thuốc vào món ăn”, vừa dùng thuốc như thức ăn vừa đem thức ăn làm thành thuốc, thuốc mượn sức món ăn, món ăn trợ uy cho thuốc, hai thứ bổ trợ cho nhau, kết hợp lại càng tăng thêm hiệu quả; đã có giá trị dinh dưỡng cao lại còn có thể phòng bệnh chữa bệnh, tăng cường sức khỏe, kéo dài tuổi thọ.
(Theo Baidu) ↑
2.
Kiểu bình rượu đã từng được chú thích ở chương 13. ↑
3.
Thoại bản là một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại ra đời và phát triển từ thời Tống, viết bằng văn tự phổ biến, đề tài chủ yếu là tình tiết lịch sử và đời sống xã hội đương thời, là cốt truyện cho các nghệ nhân hát nói dân gian thời Tống – Nguyên và sau này.
Chí Quái Thoại Bản (志怪话本) tạm dịch là Tiểu thuyết ghi chép những câu chuyện ma quái (vì bé Ninh đọc xong sợ không dám ngủ nên chắc là sách ghi mấy truyện hơi kinh dị). ↑
4.
Đoạt đích là việc con cháu dòng phụ lật đổ địa vị của đích tử (con trai trưởng).
Chư tử đoạt đích (诸子夺嫡) ý chỉ con cái dòng phụ đông đúc tranh giành địa vị của đích tử. ↑.