Buổi đêm, Tiêu Nghiễn Ninh ngủ không được yên ổn.
Khi trời tờ mờ sáng, bên ngoài nổi gió, thổi đến độ cửa sổ vang lên cọt kẹt, y mở mắt, nhận ra mình vẫn bị hơi thở của Tạ Huy Chân giam hãm trong lòng, vô thức trở người một cái.
Y vừa cử động thì Tạ Huy Chân cũng tỉnh, cúi đầu dán đến cọ nhẹ vào hõm cổ y, khàn giọng cười: “Dậy rồi? Giờ mới là giờ nào chứ, sao không ngủ thêm một lát?”
Tiêu Nghiễn Ninh tỉnh táo, lúng túng mà rằng: “Thần nên về phủ rồi ạ…”
Tạ Huy Chân tặc lưỡi, buông ra để y đứng dậy.
Tiêu Nghiễn Ninh thay quần áo, không gọi người tiến vào.
Tạ Huy Chân uể oải ngồi dựa vào đầu giường, tầm mắt đáp xuống người đang quay lưng lại với hắn, tấm lưng trần trụi của thiếu niên có phần gầy yếu, nhưng đường nét sống lưng lại thẳng tắp, hình dáng xương cánh bướm cũng vô cùng hoàn mỹ, kéo dãn ra theo động tác y cúi người, phảng phất giương cánh muốn bay.
Tạ Huy Chân ôm hứng thú thưởng thức nhìn chốc lát, chờ Tiêu Nghiễn Ninh mặc trung y xong thì sáp đến, từ sau lưng ôm chầm vòng eo y.
Hắn khẽ hỏi bên tai Tiêu Nghiễn Ninh: “Hôm nay có thấy khó chịu không?”
Mặt Tiêu Nghiễn Ninh ưng ửng hồng: “Vẫn, vẫn ổn ạ…”
Tạ Huy Chân giơ tay lên vỗ eo y, nghe thấy tiếng “shttt” nhỏ của Tiêu Nghiễn Ninh: “Đau?”
“Không đau,” Tiêu Nghiễn Ninh vội vàng nói: “… Thật sự không đau.”
Tạ Huy Chân đề nghị với y: “Cơ thể không thoải mái, không thì hôm nay thôi đừng về nữa nhé?”
Tiêu Nghiễn Ninh cụp mắt, im lặng chốc lát y nói: “Thần muốn về.”
Tạ Huy Chân: “Muốn đi gặp Lạc Bình?”
“Dẫu sao nàng ấy cũng là thê tử của thần.
Chăn đơn gối chiếc vốn chính là thần có lỗi với nàng ấy, thần nên về thăm nàng ấy, không thấy được nàng ấy bình an, trong lòng thần không yên ổn.” Tiêu Nghiễn Ninh nhỏ giọng giải thích.
Ngón tay Tạ Huy Chân quấn lấy một lọn tóc rơi trên vai y, nhè nhẹ vấn vít giữa kẽ tay.
Tiêu Nghiễn Ninh né tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu càng thêm thấp.
Sự trốn tránh của Tiêu Nghiễn Ninh rơi vào trong mắt Tạ Huy Chân, thầm biết đủ loại chuyện đêm qua tất cả đều là bản thân cưỡng bách mà ra, tiểu Thế tử này chẳng hề cam tâm, trong lòng Tiêu Nghiễn Ninh thủy chung luôn nghĩ đến vị thê tử Công chúa kia của y, dù có không liên quan đến tình ái, người đặt ở vị trí đầu tiên vẫn cứ là thê tử minh môi chính thú (cưới hỏi đàng hoàng) của y.
May mà người chiếm cứ cái vị trí ấy là chính hắn, Tạ Huy Chân hiếm có khi xót xa trong tim mà nghĩ rằng, hắn quả thực có đôi chút đố kỵ một mình nữ trang rồi.
“Điện hạ, thần nên đi về thôi…” Tựa như sợ Tạ Huy Chân thay đổi chủ ý, Tiêu Nghiễn Ninh nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Tạ Huy Chân nới lỏng tay đang ôm eo Tiêu Nghiễn Ninh, giọng nói hời hợt hẳn: “Đi đi, đi sớm về sớm.”
Tiêu Nghiễn Ninh tạ ân hắn, ngẫm nghĩ rồi lại nói một câu: “Thần sẽ quay lại sớm một chút.”
Tạ Huy Chân: “Ừm.”
Tiêu Nghiễn Ninh đứng lên mặc ngoại bào, Tạ Huy Chân cũng để chân trần xuống đất, gọi người tiến vào hầu hạ.
“Dùng xong bữa sáng rồi hẵng về.” Tạ Huy Chân nhắc y.
Lời từ chối của Tiêu Nghiễn Ninh đến bên môi rồi lại nuốt về, một lần nữa tạ ơn.
–
Về đến phủ Công chúa đã là giờ Thìn ba khắc.
Đi vào nhưng lại không thấy người đâu, nghe người nói Công chúa đến khu vườn phía sau, Tiêu Nghiễn Ninh đi thẳng qua đấy, thoáng trông thấy Tạ Huy Chân mang theo thị nữ hái hoa trong vườn hoa, bước đến vấn an hắn.
“Hôm nay Phò mã không về sớm.” Giọng Tạ Huy Chân thản nhiên, như thể thuận miệng nói ra.
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu nói khẽ: “Thái tử điện hạ giữ thần lại dùng bữa sáng rồi mới về.”
Tạ Huy Chân nghe thế quay đầu lại, quan sát nét mặt y chốc lát, chợt bật cười chẳng rõ ý nghĩa: “Vậy à.”
Ánh mắt chạm phải vẻ mặt vui cười của hắn, trong lúc ngẩn ngơ có một gương mặt khác chồng lên, Tiêu Nghiễn Ninh cụp mắt, gạt bỏ những cảm xúc kỳ lạ ấy.
Có lẽ y đúng thật đã bị vị trữ quân điện hạ kia ảnh hưởng rồi, thế nên khi nhìn thấy Công chúa cũng luôn vô cớ nghĩ đến người còn lại.
Tạ Huy Chân tự tay hứng những hạt sương sớm, ra hiệu cho Tiêu Nghiễn Ninh: “Đi nào, đi về thôi, bản cung pha trà cho chàng uống.”
Quay về phòng Tạ Huy Chân ngồi lên tháp, Tạ Huy Chân pha trà, Tiêu Nghiễn Ninh giúp hắn cất quân cờ tán loạn trên bàn cờ.
Trà được đun sôi rót vào trong bát, Tạ Huy Chân đưa bát trà sang, thuận tay cho hai quả mơ vào trong: “Uống thế này sẽ vị ngọt hơn một chút, thử xem.”
Tiêu Nghiễn Ninh tạ ơn, bưng bát trà lên nhấp một ngụm, gật đầu: “Trà Công chúa pha rất ngon, tạ Công chúa.”
Tạ Huy Chân níu châu thoa trên đầu, cười khẽ: “Sao Phò mã còn xa cách với bản cung hơn vậy, là do mấy ngày này không gặp mặt nên không quen sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “Không phải… Công chúa chớ nghi kỵ.”
Y quả thực có chút chột dạ, bởi tư tình (tình cảm bất chính) với Thái tử, dù rằng Công chúa không để tâm đến điều này.
Tạ Huy Chân chú ý đến hương nang nơi đai lưng y, chìa tay sang gẩy một cái: “Đẹp mắt lắm, Thái tử tặng à?”
Tiêu Nghiễn Ninh khẽ gật đầu, ánh mắt Tạ Huy Chân từ trên lướt qua, rút tay về không hỏi nhiều nữa.
Đợi uống trà xong, hắn nhắc nhở Tiêu Nghiễn Ninh: “Thay quần áo, theo bản cung ra ngoài nhé, hôm nay Trưởng Công chúa Thục Nhu làm thọ, đã đưa thiếp mời đến, chàng đi cùng với bản cung.”
Tiêu Nghiễn Ninh đồng ý, muốn về phòng để thay quần áo, bị Tạ Huy Chân gọi lại: “Cứ thay ở đây đi, bản cung bảo người làm cho chàng hai bộ quần áo mới, chàng mặc cho bản cung xem thử.”
Tiêu Nghiễn Ninh lộ vẻ quẫn bách: “Thần vẫn nên đi về thì hơn…”
Tạ Huy Chân buồn cười, bảo: “Chàng và ta phu thê, có ngại ngùng đến vậy sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh đành phải cởi ra từng món y sam một trước mặt hắn, cuối cùng Tạ Huy Chân nhắc y: “Trung y bên trong cũng thay cái mới đi.”
Yết hầu Tiêu Nghiễn Ninh lăn đều: “… Mong Công chúa đồng ý cho thần ra sau bình phong thay.”
Tạ Huy Chân đứng dậy đi qua, tự tay giúp y cởi bỏ trung y.
Tiêu Nghiễn Ninh theo bản năng muốn tránh, Tạ Huy Chân khẽ bảo: “Đừng động đậy.”
Những dấu vết ái muội khắp người không che đậy được nữa, Tiêu Nghiễn Ninh siết chặt nắm tay, gian nan nhắm mắt lại.
Một lúc sau y nhận ra Tạ Huy Chân lần nữa giúp y khép trung y lại, bình tĩnh nhắc y: “Chàng ra sau bình phong thay đi, bản cung không nhìn là được.”
Tạ Huy Chân ngồi về lại tháp, Tiêu Nghiễn Ninh chán nản đứng tại chỗ giây lát, khàn giọng nói câu “Tạ” rồi đi ra sau bình phong.
–
Giờ Tỵ bốn khắc, hai người y đến phủ Trưởng Công chúa Thục Nhu, xe ngựa đã lấp kín cửa nơi này.
Trưởng Công chúa Thục Nhu là bào tỷ (chị gái cùng cha cùng mẹ) duy nhất của đương kim bệ hạ, vô cùng tiếng nói, trong kinh phàm là quý phủ nhận được thiếp mời tất cả đều đến mừng thọ không sót một ai, người đến phần nhiều là nữ quyến.
Bọn họ vừa đến cửa phủ Công chúa đã gặp Từ thị cũng dẫn ấu muội (em gái) của Tiêu Nghiễn Ninh đến.
Từ thị nhìn thấy bọn họ rất là vui mừng, còn nói với Tạ Huy Chân hôm nay tỷ tỷ của Tiêu Nghiễn Ninh cũng sẽ đến, Tiêu Đại cô nương trước đấy vẫn chưa từng gặp Công chúa, một lát nữa để nàng ấy đến trực tiếp bái kiến Công chúa điện hạ.
Tạ Huy Chân cười gật đầu.
Sau khi vào phủ trước hết là đi chúc thọ và tặng thọ lễ (quà mừng thọ) cho Trưởng Công chúa, Tiêu Nghiễn Ninh được người dẫn đến chỗ ngồi dành cho khách nam, Tạ Huy Chân và Từ thị các nàng thì ở lại trong hoa thính này, cùng một nhóm nữ quyến uống trà nói chuyện phiếm với Trưởng Công chúa.
Hồi sau Tiêu Đại cô nương cũng đến, theo gót bà mẫu (mẹ chồng) của nàng ấy – phu nhân Anh Quốc Công – cùng vào.
Phủ Anh Quốc Công nhân số đông đúc, cô nương tức phụ một đám, bảy tám người đứng một hàng, ngoại trừ Tiêu Đại cô nương ăn vận đến là mộc mạc khiêm tốn, mỗi người còn lại đều phục trang đẹp đẽ, phấn son lộng lẫy.
Tạ Huy Chân tùy tiện quét mắt nhìn sang, không phải là lần đầu hắn gặp những nữ quyến này của phủ Anh Quốc Công, trước đây không nhìn trực diện qua mà thôi, lần này vừa nhìn kỹ đã cảm thấy xoàng xĩnh tầm thường, cái vẻ có vàng có bạc gì đều thượng một đống lên người thế này nào có giống xuất thân thế gia, trái lại giống với phụ nhân hậu trạch nhà lái buôn ngoài kia hơn.
Lại nghe các nàng tán gẫu về trang sức châm cài, phấn son bột nước, Tạ Huy Chân càng thêm mất hứng, bưng chén trà lên.
Từ thị tìm kiếm cơ hội, sai người đi gọi Tiêu Đại cô nương đến, bên chỗ phu nhân Anh Quốc Công có vẻ không quá hài lòng, nhưng thấy Tạ Huy Chân – người đang ngồi cùng với Từ thị – bèn miễn cưỡng thả người đi.
Tiêu Đại cô nương đi qua, trước hết hành lễ với Tạ Huy Chân, Tạ Huy Chân cười rồi bảo nàng ấy đứng lên.
Đôi bên khách sáo vài câu, Từ thị gọi Tiêu Đại cô nương đến bên cạnh mình, kéo bàn tay của nàng ấy khẽ nói những lời gần gũi.
Tiêu Đại cô nương này kỳ thực là đường tỷ của Tiêu Nghiễn Ninh – nữ nhi của nhị thúc y, phụ mẫu mất sớm, để lại một bé gái mồ côi là nàng ấy lớn lên trước mắt Từ thị, Từ thị xem nàng ấy như nữ nhi thân sinh mà thương mà đau.
Nhưng chung quy thì gả đi nhà người khác, Từ thị không phải là thân nương, đi thăm mãi thì không tiện, tuy cực kỳ lo cho nàng ấy ở bà gia sống không được tốt lại bó tay không có cách.
Vẻ mặt Tạ Huy Chân không dao động đánh giá, vị đại cô nương này thân hình mảnh khảnh, thần sắc cũng không quá tốt, trên khuôn mặt dường như có vẻ lo nghĩ không che giấu đi được, lúc bị Từ thị hỏi đến thì lại nói mọi thứ ở phủ Anh Quốc Công đều ổn, nghe là thấy không giống thật.
Nữ nhi đã xuất giá ở trước mặt nương gia (nhà mẹ đẻ) quá nửa là chỉ báo chuyện vui không báo chuyện buồn, không muốn khiến người nương gia lo lắng thôi.
Trước khi thọ yến khai tiệc, Tạ Huy Chân đến biệt viện mà Trưởng Công chúa lệnh cho người thu xếp hít thở một chút trước, tiện thể thay quần áo.
Lúc Tiêu Nghiễn Ninh qua đây thì hắn đang chải tóc lại lần nữa trước gương đồng, có thị nữ tiến vào bẩm báo sự việc.
“Trong lời lẽ của những nữ quyến kia phủ Anh Quốc Công dường như hơi có chút xem thường Tiêu Đại cô nương, phu nhân Quốc Công không thích Tiêu Đại cô nương nhất, hôm nay có vẻ vốn không muốn dẫn nàng ấy đến, là kiêng nể Công chúa người mới cực chẳng đã cũng dẫn theo Tiêu Đại cô nương.
Chúng nô tỳ còn nghe được các nàng nói Tiêu Đại cô nương cái gì mà ‘Cho thể diện mà không cần thể diện’, ‘Trắng đến độ nhi tử còn chẳng thể có một mống’.”
Tiêu Nghiễn Ninh nghe thế cau chặt mày.
Tạ Huy Chân nhẹ mỉm cười: “Tiêu Đại cô nương nói thế nào cũng là phu nhân Thế tử của phủ Quốc Công các nàng, những người này lại dám sỉ nhục tỷ ấy?”
Một lần nữa ra lệnh: “Phái người đi điều tra cho kỹ, ‘Trắng đến độ nhi tử còn chẳng thể có một mống’ là có ý gì.”
Thị nữ nhận lệnh lui xuống.
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu nói tạ với Tạ Huy Chân, Tạ Huy Chân đang ngồi quay mặt về phía y, nâng tay giúp y nhẹ nhàng vuốt phẳng góc áo.
“Vì sao Phò mã phải nói tạ với bản cung?” Giọng của hắn rất nhẹ.
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Chuyện của tỷ tỷ, vốn không nên làm phiền Công chúa, Công chúa chịu quan tâm đến chuyện của tỷ tỷ, thần quả thực nên cảm tạ Công chúa.”
“Phò mã không cần phải để ý đến những việc này, ta và chàng phu thê nhất thể (vợ chồng hòa làm một), vốn chính là nên suy nghĩ cho nhau.
Người nhà của Phò mã cũng là người nhà của bản cung, nếu đúng là tỷ tỷ ở phủ Anh Quốc Công nhận phải uất ức gì, bản cung đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Không chờ Tiêu Nghiễn Ninh nói, Tạ Huy Chân đã tiếp tục: “Bản cung nên biết ơn Phò mã mới phải, chuyện của Phò mã và Thái tử, bản cung biết đã thiệt thòi cho Phò mã.
Nếu chàng thật sự có khả năng xuôi theo Thái tử, dỗ cho huynh ấy vui vẻ, huynh ấy đối xử tốt với chàng, tự nhiên cũng sẽ đối xử tốt với bản cung, bản cung mới có thể có chỗ dựa vững chắc, mãi mãi không cần lo nghĩ về ngày sau.”
Tạ Huy Chân nói xong ngước mắt, nhìn Phò mã đang ngẩn tò te trước mặt hắn: “Phò mã có bằng lòng làm những chuyện này vì bản cung không? Nếu như chàng không bằng lòng, bản cung cũng không thể nào ép buộc chàng được, thế nhưng trong lòng bản cung đây mãi không yên ổn, chỉ sợ một ngày nào đó hết thảy trước mắt này đều trở thành bọt biển, lại quay về những ngày thuở bé khiếp đảm lo sợ, bơ vơ không nơi nương tựa.”
Tiêu Nghiễn Ninh nửa buổi mới hoàn hồn, né tránh ánh mắt mong chờ của Tạ Huy Chân, khó khăn thốt ra: “Thần… sẽ cố gắng hết sức.”
—————
Sóc: Chân ca ca – thương nhân buôn thảm:)))).