Vào đêm hôm ấy, một nhà phủ Anh Quốc Công hơn mười nhân khẩu toàn bộ bị bắt vào đại lao, Tạ Triêu Uyên đích thân thẩm vấn, Tạ Huy Chân hợp tác, một ngày một đêm mới về.
Tạ Huy Chân đi vắng, Tiêu Nghiễn Ninh lo lắng không yên, cũng gần như chưa từng chợp mắt, một mực đích thân dẫn người đi tuần đêm ở ngoài.
Đương khi trời sắp sáng nghe người bẩm báo nói Thái tử về rồi, y lập tức ba chân bốn cẳng đến cửa Đông Cung nghênh đón.
Tạ Huy Chân xa xa trông thấy Tiêu Nghiễn Ninh xuất hiện liền dừng bước chân.
Đèn lồng hoàng cung hắt lên gương mặt thấp thoáng vẻ nôn nóng của Tiêu Nghiễn Ninh.
Y cứ như vậy nhanh chân đi đến trước mặt hắn, rồi lại như thể gắng giả vờ như điềm tĩnh mà đứng vững, cúi đầu làm lễ với hắn.
Tạ Huy Chân cong khóe môi: “Đi nào, vào trong thôi.”
Nghe thấy giọng nói của hắn, tâm trạng vẫn luôn sợ hãi bất an của Tiêu Nghiễn Ninh mới bình ổn lại đôi chút, dùng sức siết nắm tay rồi đuổi theo bước chân Tạ Huy Chân.
Về đến tẩm điện, Tiêu Nghiễn Ninh hỏi hắn tình hình thẩm vấn.
Tạ Huy Chân không nói ngay, chìa tay chỉ vào tháp ngồi: “Đệ ngồi xuống trước đi đã.”
Bị ánh mắt Tạ Huy Chân nhìn chằm chặp, Tiêu Nghiễn Ninh đành phải đi qua, chầm chạp ngồi xuống.
Tạ Huy Chân liền cúi người ghé sát đến gương mặt y để nhìn cho kỹ: “Trong mắt cũng có tơ máu luôn rồi, cả đêm không ngủ à?”
Tiêu Nghiễn Ninh ngẩn ra, gật đầu.
Tạ Huy Chân hỏi y: “Tại sao lại không ngủ?”
“Điện hạ không có ở đây, thần không ngủ được.”
Tiêu Nghiễn Ninh nói xong, lại cảm thấy lời này hình như hơi bị mờ ám, bèn lúng túng giải thích: “Ý của thần là, thần có hơi lo lắng về chuyện của phủ Anh Quốc Công.”
Trái lại y cũng không hề nói dối, nếu như phủ Anh Quốc Công bị kết tội, cho dù phủ Tiêu Vương bọn họ đã giải trừ quan hệ thông gia với bên đấy thì vẫn không tránh khỏi sẽ bị liên lụy, sao y có thể không lo lắng cho được.
Tạ Huy Chân nghe thế thì có vẻ thất vọng một chút: “Thì ra không phải bởi vì không có cô ngủ cùng nên không ngủ được ha.”
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu, khẽ nói: “Điện hạ đừng nói giỡn mà.”
Quả thật Tạ Huy Chân cười một tiếng thì không trêu y nữa: “Đi ngủ trước đã nào, cô cũng buồn ngủ rồi, những chuyện khác để ngủ một giấc dậy rồi nói sau.”
Tạ Huy Chân đã nói vậy rồi, Tiêu Nghiễn Ninh chỉ có thể thôi không bàn nữa.
Y mới đứng dậy là đã bị Tạ Huy Chân ôm lấy.
Tạ Huy Chân ngả người đến phía y, sức lực toàn thân cũng áp xuống, như thể đang treo hẳn lên người y vậy: “Nghiễn Ninh, ta mệt quá đi mất, buồn ngủ đến nỗi mắt cũng sắp mở không ra rồi, đệ ngủ cùng với ta nhé.”
Tiêu Nghiễn Ninh: “Điện hạ buồn ngủ thì hãy ngủ một giấc thật ngon đi…”
Nghe thấy được sự ngập ngừng trong giọng nói của y, Tạ Huy Chân bất lực bảo rằng: “Chỉ là đi ngủ thôi mà, đệ nghĩ đi đằng nào vậy.
Trời cũng sắp sáng rồi, cô sẽ không làm cái chuyện ngang nhiên dâm loạn giữa ban ngày ban mặt đâu.”
Tiêu Nghiễn Ninh thầm biết bản thân nghĩ lệch đi mất rồi, mặt mũi đỏ gay, đáp lời cho có lệ: “Vâng.”
Rửa mặt chải tóc đơn giản xong, bọn họ nằm kề bên nhau, Tạ Huy Chân trở mình, ôm lấy eo Tiêu Nghiễn Ninh, mắt thì nhắm chóp mũi thì dán đến sau gáy y nhẹ nhàng cọ qua cọ lại.
Tiêu Nghiễn Ninh cứng đờ cả người, rồi lại chậm rãi thả lỏng ra.
Lắng nghe tiếng hít thở đều đều của Tạ Huy Chân nằm ở đằng sau, những cảm xúc hỗn loạn kia trong y cuối cùng đã được gạt bỏ, tinh thần dần bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ kéo đến, thế là cũng nhắm mắt thiếp đi.
–
Truyện chỉ đăng tại WordPress và Wattpad Sóc Lạc Đường, những chỗ khác là re-up.
Ngủ một giấc đến sắp trưa trời trưa trật, Tiêu Nghiễn Ninh tỉnh dậy trước, y cẩn thận từng chút gỡ bàn tay Tạ Huy Chân hãy còn khoác trên eo mình sang một bên rồi ngồi dậy.
Lúc thay quần áo, người phía sau chen đến, chất giọng khàn khàn ghé sát bên tai y: “Giờ nào rồi?”
“Giờ Ngọ rồi ạ.” Tiêu Nghiễn Ninh nói xong thì chợt ngẩn ra, ngày trước y là người có kỷ luật nhất, dù cho thi thoảng có khêu đèn đọc sách đến khi trời sáng nhưng cũng tuyệt sẽ không bỏ phí thời gian sáng sớm.
Hiện giờ ở Đông Cung này đi theo Tạ Huy Chân, cái chuyện phá lệ nhưng lại mỗi lúc một nhiều lên.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tạ Huy Chân hỏi y khe khẽ.
“Không nghĩ gì cả,” Tiêu Nghiễn Ninh kéo hồn về, nói: “Muộn lắm rồi, điện hạ cũng dậy đi ạ.”
Tạ Huy Chân cười: “Thôi được rồi, đệ nói dậy thì dậy vậy.”
Ngồi vào bàn ăn, trước tiên Tạ Huy Chân bảo người bới canh cho Tiêu Nghiễn Ninh, bấy giờ mới nói đến chuyện thẩm vấn ngày hôm qua với y: “Cả gia đình đấy đều là đồ vô lại nhát cáy, vừa bị tra tấn một cái liền nhận tội hết.
Trước kia lão Quốc Công của phủ thượng bọn họ chính là có cấu kết với Triệu thị, bởi vì gan nhỏ không dám tham gia quá nhiều, không lâu sau bị những thế gia kia hất cẳng ra, nhưng cũng có khả năng là nghe được chút tin tức, sau khi mưu đồ làm phản chống lại nhà vua thì bọn họ đóng cửa phủ rụt đầu rụt cổ không ló mặt ra, chỉ thỉnh thoảng thám thính tình hình bên ngoài.
Việc có được số thiết khoáng thạch kia hoàn toàn là ăn may.
Thực tế lúc đấy những thế gia kia và bọn phản vua che giấu ý đồ riêng, một vài nhóm người ai cũng muốn độc chiếm đồ vật, trên đường phái người đi cướp, cuối cùng lượng khoáng thạch kia bị người giấu vào trong rừng sâu trong lúc khắp nơi hỗn loạn.
Phủ Anh Quốc Công nhận được tin tức, giết người trong cuộc phụ trách xử lý việc này, giém sự việc xuống, đợi đến khi những loạn thần tặc tử kia chết sạch cả, sau khi chuyện bình định hỗn loạn trong kinh qua được vài năm, bọn họ mới dùng danh nghĩa chuyển hàng đem số thiết khoáng thạch kia, lén lút vận chuyển về trong kinh, rồi giấu trong phủ thượng của mình.”
Tiêu Nghiễn Ninh không hiểu hỏi rằng: “Lượng thiết khoáng thạch kia rốt cục là có bao nhiêu, đáng để bọn họ tranh giành như vậy ư?”
Tạ Huy Chân báo ra một con số, lạnh nhạt mà rằng: “Số binh khí được đúc ra, đủ để cho tất cả binh sĩ của kinh kỳ (kinh đô và vùng lân cận) đổi ba lượt trang bị mới, đệ nói xem có thể khiến lòng người rục rịch hay không?”
Tiêu Nghiễn Ninh không khỏi kinh ngạc: “… Ra là có nhiều như vậy.”
Tạ Huy Chân tiếp tục nói: “Một nửa đất ngầm nằm dưới phủ Anh Quốc Công đều đã đào rỗng hết, toàn bộ dùng để giấu lượng thiết khoáng thạch kia, lối vào chính là bên dưới một miệng giếng cạn trong vườn phủ thượng bọn họ.
Mấy năm nay thực ra bọn họ chưa bao giờ dám động đến số khoáng thạch kia, mãi cho đến đầu năm ngoái mực nước sông Hoài dâng cao, khiến điền trang cửa hàng ở ven sông của bọn họ đều ngập hết, phủ thượng thu không đủ chi, cuộc sống thực sự không thể tiếp tục như vậy được nữa nên mới lén chuyển một ít thiết khoáng thạch ra ngoài, bán cho mấy tiểu quốc kia ở phía tây nam dưới sự làm chủ của lão phu nhân.”
Tiêu Nghiễn Ninh nghe thế thì trợn mắt há mồm: “Lén bán thiết khoáng thạch cho nước khác, há chẳng phải là thông đồng phản quốc hay sao?”
Tạ Huy Chân: “Ừ, nói cho cùng bọn họ cũng là phủ Quốc Công, bảo thủ hạ đầy tớ dùng danh nghĩa buôn bán lén lút vận chuyển đồ ra ngoài cũng chẳng khó khăn gì, chỉ có điều lá gan bọn họ không lớn, vậy nên cũng không tuồn ra quá nhiều.”
“Số thiết khoáng thạch kia rốt cục là từ đâu chuyển đến, có tra được không?” Tiêu Nghiễn Ninh truy hỏi.
Tạ Huy Chân lắc đầu: “Phủ Anh Quốc Công cùng lắm chỉ là kẻ nhặt được món hời, bọn họ thực sự không rõ những việc này.
Đừng nói là bọn họ, có là những vương tông thế gia năm xưa bị xử tử kia, hoặc giả nếu không phải là không kịp nói thì cũng là không nói rõ được.
Bệ hạ từng phái người đến phương nam điều tra, đại khái xác định hẳn là ở vùng Giang Nam, nhưng cụ thể là nơi nào cũng như năm xưa ở bên đấy có những ai tham gia vào chuyện này thì hãy còn chưa rõ ràng.”
“Có điều cũng không tính là hoàn toàn không thu hoạch được gì, ít nhất Anh Quốc Công đã nói ra một chuyện, là chuyện năm xưa những tên kia chưa từng khai báo.
Lão ta nói người trong cuộc phụ trách xử lý chuyện này bị bọn họ giết chết năm xưa, chính là những người vận chuyển thiết khoáng thạch từ phương nam đến, có quan hệ với một tiêu cục có thế lực rất lớn ở phương nam.
Vậy nên bất luận có thế nào, cô cũng phải đích thân đến phương nam một chuyến.”
Tiêu Nghiễn Ninh nghe đã rõ, chần chừ hỏi hắn: “Phủ Anh Quốc Công cuối cùng sẽ bị định tội thế nào?”
“Sao gia diệt tộc (tịch biên và giết cả họ) vốn là chuyện không thể tránh khỏi,” Tạ Huy Chân khinh miệt bảo rằng: “Có điều để tránh rút dây động rừng, bệ hạ sẽ đổi một tội danh khác cho bọn họ.”
Hắn nhìn sang Tiêu Nghiễn Ninh, an ủi y: “Đệ không cần phải lo, chuyện tỷ tỷ của đệ bệ hạ đã biết rồi, việc này sẽ không dính dáng đến nàng ấy, càng sẽ không liên lụy đến phủ Tiêu Vương.”
Tiêu Nghiễn Ninh thở phào: “Đa tạ điện hạ.”
Tạ Huy Chân: “Tạ cô cái gì?”
Tiêu Nghiễn Ninh: “Chắc hẳn điện hạ đã nói đỡ cho tỷ tỷ và phủ Tiêu Vương, mới có thể tránh khỏi liên quan.
Thần cảm kích vô cùng.”
Tạ Huy Chân lại cố ý hỏi y: “Tại sao không phải là Lạc Bình nói đỡ cho nhà đệ?”
Tiêu Nghiễn Ninh nói: “Công chúa có nói rồi, điện hạ cũng định sẽ lên tiếng giúp đỡ, thần cũng phải tạ ân điện hạ.”
“Cô vui lắm, vì đệ tin tưởng cô như vậy,” Tạ Huy Chân cười rằng: “Tạ thì thôi không cần đâu, nếu đệ có thể đáp lại cô chân thành thêm vài phần, so với việc nói bao nhiêu câu cảm tạ cũng đều hữu dụng hơn nhiều.”
Tiêu Nghiễn Ninh không biết phải đỡ lời này thế nào, sau khi lưỡng lự y tự tay múc một chén canh giúp Tạ Huy Chân, đẩy đến trước mặt hắn: “Điện hạ cũng ăn canh đi.”
Tạ Huy Chân lại miễn cưỡng cười cười, nhận lấy chén canh.
Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu im lặng húp canh.
Tạ Huy Chân thu hồi ánh nhìn, không nhiều lời nữa.
Sáng nay khi hắn hồi cung rồi đường ai nấy đi với Tạ Triêu Uyên, Tạ Triêu Uyên bỗng nhiên gọi hắn lại, hỏi hắn một câu dự định khi nào nói chuyện Lạc Bình cho Tiêu Nghiễn Ninh biết.
Lúc ấy Tạ Triêu Uyên cười giễu hắn: “Tiểu tử con chắc là một đường thuận lợi rồi nhỉ.
Tiểu Thế tử ấy căn bản không thoát khỏi lòng bàn tay con, hà cớ gì con lại trêu đùa thằng bé hết lần này đến lần khác, chẳng bằng nói thẳng cho rồi, cũng đỡ khiến phụ hoàng con cứ bận lòng con sắm vai nữ nhi gia ở bên ngoài gây chuyện thị phi.”
Thời điểm đấy hắn cúi đầu lặng thinh một hồi, hỏi ngược lại Tạ Triêu Uyên: “Xưa kia khi cha nhỏ dùng hết thủ đoạn muốn giữ phụ hoàng bên mình, chưa từng thấy sợ hãi sao ạ?”
Hắn hỏi đến là nghiêm túc, ý cười nơi khóe miệng Tạ Triêu Uyên dần nhạt đi, trả lời hắn: “Phụ hoàng con chịu ở bên ta, là huynh ấy ban ân cho ta.
Con và ta không giống nhau, Tiêu thế tử mới là cái người cúi đầu xưng thần với con, cho dù bây giờ con nói cho thằng bé biết, nó cũng trốn không thoát được đâu.”
Nhưng hắn lại lắc đầu chậm rãi nói: “Là giống nhau đấy ạ.
Con cũng biết sợ hãi, sợ đệ ấy không cần con, sợ đệ ấy không thích con, biết được chân tướng xong sẽ hoàn toàn không để ý đến con nữa.”
Tạ Triêu Uyên nhướng mày: “Chẳng phải con không sợ trời không sợ đất sao? Thằng bé dám à?”
Hắn nói: “Đệ ấy không dám, nhưng việc đệ ấy giả vờ ngoan ngoãn vâng lời với con mà nói, lại chẳng có nghĩa lý gì.”
Quả thực Tiêu Nghiễn Ninh không dám, Tạ Huy Chân nghĩ, thế nhưng Tiêu Nghiễn Ninh cũng ngang bướng, ra vẻ tuân lời chẳng phải là thật sự yếu đuối gì cho cam.
Vậy nên trước khi xác định được tâm ý của Tiêu Nghiễn Ninh, hắn sẽ không nói ra.
Hắn muốn giữa hắn và Công chúa Lạc Bình nếu phải đưa ra lựa chọn thì Tiêu Nghiễn Ninh sẽ chọn hắn, hắn muốn Tiêu Nghiễn Ninh thích hắn, chỉ thích hắn thôi.
Ngày nào Tiêu Nghiễn Ninh không nhận ra được điều này được thì ngày đó hắn sẽ giấu thân phận của mình.
Truyện chỉ đăng tại WordPress và Wattpad Sóc Lạc Đường, những chỗ khác là re-up.
Tiêu Nghiễn Ninh đặt chén canh xuống, ngước mắt trông sang người trước mặt: “Sao điện hạ không uống? Là do không hợp khẩu vị ạ?”
Tạ Huy Chân thong thả từ tốn múc canh, nhắc y: “Vài ngày nữa đệ về phủ thu dọn hành lý, nhớ mang theo nhiều quần áo giữ ấm một chút, tiện thể nói với người trong nhà một tiếng nhé.
Chúng ta phải xuất phát càng sớm càng tốt, lần này sẽ không dẫn theo quá nhiều người, đệ cũng mang theo hai tùy tùng mà bản thân quen sai bảo là được rồi.
Sợ là đến phương nam không thích nghi được, có người thường dùng hầu hạ cho sẽ đỡ hơn phần nào.”
Tiêu Nghiễn Ninh thuận theo.
Tạ Huy Chân nói tiếp: “Nếu trước tết thật sự không về kịp, vậy đệ theo cô đón năm mới ở bên ngoài đi, chẳng phải nhà ngoại tổ của đệ ở Giang Nam hay sao? Đến lúc đấy dẫn cô cùng đi thăm có được không?”
Tiêu Nghiễn Ninh hơi ngớ ra rồi gật đầu.
Đây là chuyện bọn họ từng hứa hẹn thuở còn bé, Tạ Huy Chân khi ấy đã từng nói muốn cùng y đến Giang Nam chơi, y có đồng ý rồi, đến bây giờ cuối cùng mới thực hiện chuyến đi, mặc dù là bởi vì công vụ.
Nếu Tạ Huy Chân đã muốn đi, vậy thì y cũng muốn thực hiện lời hứa.
Ngắm gương mặt tươi cười của Tạ Huy Chân kề gần trong gang tấc, Tiêu Nghiễn Ninh nói: “Được, đến lúc đấy thần sẽ dẫn điện hạ đi cùng.”.