Đam Mỹ Kim Phong Ngọc Lộ


Sáng sớm ngày hôm sau, chưa đến giờ Thìn[1] mà Tạ Huy Chân đã gọi người tiến vào hầu hạ đánh răng rửa mặt, thay quần áo và trang điểm.
Tiêu Nghiễn Ninh thức dậy sớm hơn.

Tạ Huy Chân ngồi đến trước gương đồng chải tóc, y đứng ở một bên không dám bước đến quá gần, thậm chí ánh mắt cũng không dám dừng lại nhiều trên gương mặt Tạ Huy Chân.
Tạ Huy Chân từ trong gương đồng nhìn thấy thần sắc có phần quẫn bách xấu hổ của y, khóe môi thoáng cong lên, tiện tay đeo khuyên tai.
“Thế tử không cần phải như vậy, chàng và ta là phu thê, đương nhiên phải nên chung sống hòa thuận với nhau.” Hắn chậm rãi nói như thế.
Tiêu Nghiễn Ninh hồi tưởng lại vẻ mặt lạnh nhạt khi nói không muốn viên phòng của Tạ Huy Chân vào tối hôm qua, thầm biết ở chùa Quang Hoa ngày ấy y đã khiến cho Công chúa tức giận rồi, đáy lòng khó chịu nhưng chỉ có thể nói: “Được rồi.”
Trong lúc nói chuyện, y nhìn thoáng qua cánh môi mới vừa bôi sáp đỏ của Tạ Huy Chân, khóe miệng hắn còn ngậm ý cười nhàn nhạt, dường như tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Tiêu Nghiễn Ninh rũ mắt không nhìn hắn nữa.
Dùng xong bữa sáng, giờ Thìn bốn khắc[2], hai người lên đường hồi cung.
Tạ Huy Chân ngồi xe, Tiêu Nghiễn Ninh sợ hắn thấy khó chịu nên không lên xe cùng mà chỉ cưỡi ngựa ở bên ngoài.

Tạ Huy Chân không nói gì, hạ lệnh xuất phát.
Cuối giờ Thìn vào đến trong cung, Tạ Huy Chân dẫn Phò mã của hắn trực tiếp đến tẩm cung của Hoàng đế bái kiến Đế Hậu.
Trong cung bấy giờ số người ít ỏi, Tạ Triêu Linh và Tạ Triêu Uyên cũng không quá chú trọng quy củ nên không để bọn họ hành đại lễ, trực tiếp sai người ban chỗ ngồi dâng trà.
Tạ Huy Chân mở miệng liền hỏi: “Thái tử điện hạ không ở đây ạ?”
Tạ Triêu Linh có hơi cạn lời: “… Thái tử nhiễm phong hàn rồi, thân thể không thoải mái nên không sang đây.”
Tạ Triêu Uyên đang uống nước ở bên cạnh cười ra tiếng, Tạ Huy Chân da mặt dày, hỏi: “Sao lại để nhiễm phong hàn, có nghiêm trọng không?”
Tạ Triêu Linh: “Không sao cả.”
Tạ Huy Chân nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Tiêu Nghiễn Ninh không cảm nhận được có gì kỳ quái.

Công chúa vốn là em song sinh cùng với Thái tử điện hạ, dù có tinh mắt thì khi đối mặt cũng không thể phân biệt được bọn họ, thế nhưng bệ hạ và Quân hậu điện hạ lúc nào cũng biết được ai là ai.

Công chúa về nhà thăm phụ mẫu muốn gặp mặt thân huynh trưởng một chút, thực sự chỉ là một hành vi tự nhiên.
Tạ Triêu Linh nói vài vấn đề vặt vãnh với Tạ Huy Chân, ánh nhìn rơi đến Tiêu Nghiễn Ninh ở bên người hắn, hỏi rằng: “Phò mã lần đầu tiên vào phủ Công chúa, có chỗ nào không thoải mái không?”
Tiêu Nghiễn Ninh theo bản năng muốn đứng dậy trả lời lại bị Tạ Triêu Linh khoát tay ngăn cản: “Nơi này không có người ngoài, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Lúc này Tiêu Nghiễn Ninh mới cẩn thận từng chút một ngồi xuống, nhưng y lại không hào sảng thoải mái ngồi tựa lưng vào ghế như Tạ Huy Chân, mà chỉ khẽ chạm một chút vào chiếc ghế khiêm tốn ngồi nửa bên, cung kính lắng nghe thánh huấn.
Tạ Triêu Linh chỉ cùng y tán gẫu chuyện nhà, những thứ hỏi đến đều là một ít chuyện vụn vặt, Tiêu Nghiễn Ninh trả lời từng câu một.
Nói chuyện trong chốc lát, đột nhiên Tạ Triêu Linh hỏi: “Bây giờ con đã thành gia rồi, cũng nên sớm ngày lập nghiệp, trẫm nghe nói con học hành học tồi, võ học cũng không tệ, thế có từng nghĩ đến việc muốn một chức quan bán thời gian không?”
Tạ Triêu Linh vẫn khá hài lòng với Tiêu Thế tử này.

Tạ Huy Chân trêu chọc người ta như thế, hắn và Tạ Triêu Uyên phối hợp cùng, tóm lại vẫn cảm thấy có lỗi từ tận đáy lòng nên có ý muốn bù đắp.

Lần trước Tạ Huy Chân đã đích thân giúp tiểu Thế tử này thảo luận tiền đồ với hắn, giờ đây hôn sự đã thành, việc này cũng nên sớm ngày xử lý cho xong.
Tiêu Nghiễn Ninh lại một lần nữa đứng dậy, y từ chối ý tốt của Tạ Triêu Linh: “Được bệ hạ ưu ái thần lấy làm hổ thẹn, thần tuổi nhỏ vô tri, sợ khó mà gánh vác được việc lớn.

Nếu chỉ vì việc của Công chúa điện hạ mà đã lọt ngay vào mắt xanh của bệ hạ, vậy thì lúc vào triều đường chỉ sợ cũng khó lòng phục chúng.”
Vương phủ khác họ Tiêu thị đây vốn dĩ đã chói mắt.

Phụ thân của y hiện giờ được Hoàng đế trọng dụng nắm giữ các chức vụ quan trọng, ông còn tôn sùng chủ nhân, có thể nói là cây cao đón gió.

Ý định ban đầu của Tiêu Diễn Tích là đợi sau khi y nhược quán[3] lại xin cho y một chức vụ nhàn hạ, y hiểu dụng ý của phụ thân, mặc dù biết ơn Hoàng ân nhưng không dám nghe theo.
Tạ Triêu Linh đành phải nói: “Con không cần phải khiêm tốn như vậy.”
Tạ Triêu Uyên dựa sát hắn nói hai câu gì đấy, Tạ Triêu Linh cân nhắc giây lát, đổi lời: “Thôi được rồi, để trẫm suy nghĩ lại vậy.”
Buổi trưa, Tạ Huy Chân và Tiêu Nghiễn Ninh ở lại trong cung dùng bữa trưa.
Tạ Huy Chân bị Tạ Triêu Linh gọi đi nói chuyện riêng.

Tạ Triêu Linh đi thẳng vào vấn đề: “Trẫm cho con nghỉ thành hôn mười ngày, đã nói với bên ngoài là con bị phong hàn chưa khỏi.”
Tạ Huy Chân mỉm cười tạ ân: “Đa tạ phụ hoàng.”
Tạ Triêu Linh không vui vẻ gì, hỏi: “Sau khi nghỉ thành hôn xong con định làm sao? Thái tử của trẫm không thể ngày nào cũng qua đêm ở ngoài cung được.”
Tạ Huy Chân: “Việc này đơn giản ạ.

Không thì phụ hoàng hạ chỉ để Thế tử đến Đông Cung làm chức quan nhỏ đi, dù sao tuổi của y cũng không lớn, hiện tại để y vào triều đường sẽ khiến y và Tiêu gia có nhiều đắn đo, cứ để y vào đội Hộ Vệ của Đông Cung đảm đương chức quan võ là được rồi.

Như vậy y sẽ phải trực đêm ở Đông Cung, cứ mười ngày mới có một ngày hưu mộc[4], nhi thần cũng chỉ cùng y quay về một ngày ấy thôi.”
Tạ Triêu Linh không bất ngờ vì Tạ Huy Chân sẽ nói như vậy, ban nãy Tạ Triêu Uyên cũng đã đề cập với hắn, hẳn là tiểu tử này đã trao đổi với Tạ Triêu Uyên trước rồi.
“Con càn quấy kiểu này, trẫm không so đo với con lại còn phối hợp cùng con đùa giỡn người ta, Tiêu thị là trung thần, trẫm làm như thế quả thực có lỗi với bọn họ.” Tạ Triêu Linh nói.
Tạ Huy Chân còn muốn nói chuyện, Tạ Triêu Linh xua tay cắt ngang hắn, tiếp tục nói: “Trẫm dung túng con là vì trong lòng biết con có chừng mực chứ không chỉ vì đùa vui, do đó trẫm để con như ý nguyện.

Con cũng phải làm sao cho có chừng có mực, đừng làm quá mức.

Trẫm cho con thời gian một năm, nếu như không thể khiến Tiêu Thế tử ấy thật sự tiếp nhận con thì con phải buông tha cho y, sau này nước sông không phạm nước giếng.

Trẫm cũng không muốn cõi lòng của trọng thần trung lương mấy đời nguội lạnh.”
Tạ Huy Chân cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong mắt: “Nhi thần biết rồi ạ.”
“Ừm,” Tạ Triêu Linh gật đầu: “Giờ đây con đã thành hôn rồi, dù là dùng thân phận nữ nhi gả đi nhưng chung quy vẫn là đã thành gia, về sau phải tự mình đứng lên, không thể tự ý làm bậy.

Chuyện trái với lệ thường kiểu này, chỉ một lần này, không có lần sau.”
Tạ Huy Chân ngoan ngoãn tiếp nhận dạy dỗ.
Tiếp đó chính là gia yến, vẫn chỉ có bốn người bọn họ ngồi quanh một cái bàn tròn.
Lần đầu tiên Tiêu Nghiễn Ninh dùng bữa chung bàn với Hoàng đế, lễ nghi trong bàn tiệc được dạy bảo không chê vào đâu được, thái độ cũng tràn đầy kính cẩn.
Tạ Triêu Uyên rót rượu cho Tiêu Nghiễn Ninh, y muốn đứng dậy tạ ân nhưng vừa đứng dậy liền bị Tạ Triêu Uyên một tay đè bả vai ấn ngồi trở về: “Thế tử rõ ràng chỉ mới 17 tuổi nhưng sao lại thành thật như thế.

Bệ hạ cũng đã nói nơi đây không có người ngoài, không đáng gì một ít nghi thức xã giao này, bản vương rót rượu cho con thì con cứ ngồi là được rồi.”.

Ngôn Tình Xuyên Không
Tiêu Nghiễn Ninh không dám động đậy nữa, lên tiếng nói tạ ân với Tạ Triêu Uyên.
Tạ Triêu Uyên nhếch môi mỉm cười, nói với Tạ Huy Chân: “Lạc Bình, Phò mã này của con quá là thật thà, con đừng có mà ức hiếp người quá đáng đấy.”
Tạ Huy Chân há chẳng biết Tạ Triêu Uyên là cố ý cười hắn, sắc mặt không đổi: “Một nữ tử mềm yếu như con, nào có thể làm được chuyện như thế.”
“Nữ tử mềm yếu,” Tạ Triêu Uyên nhắc lại một lần nữa bốn chữ này, y nén cười, nâng ly hướng Tiêu Nghiễn Ninh: “Lạc Bình dù là Công chúa Hoàng gia nhưng con cũng là phu quân của nó, thi thoảng chấn chỉnh phu cương[5] cũng không tính là sai.

Với bất cứ việc gì xem trọng đúng sai, bản vương và bệ hạ hiển nhiên sẽ không thiên vị Lạc Bình một cách mù quáng.”
Tạ Triêu Uyên nói thế nhưng Tiêu Nghiễn Ninh lại không thể nhận nổi lời nói này, chỉ nói rằng: “Nếu như Công chúa điện hạ có sai cũng là lỗi ở thần trước tiên, thần không dám tính toán với điện hạ.”
Tạ Triêu Uyên nhìn Tiêu Nghiễn Ninh như thể đang nhìn một thứ hiếm lạ.

Nếu đổi thành một người khác nói lời này, y chỉ xem như đối phương cố ý ở trước mặt bọn họ nói lời êm tai.

Tuy nhiên tiểu Thế tử trước mặt đây thần sắc chân thành, lời nói nghiêm túc, lại còn là thật tâm suy nghĩ như thế.
Một võ phu như Tiêu Diễn Tích có thể bồi dưỡng ra được một Thế tử với tính tình thế này, quả nhiên là không thể tin được.
Tạ Triêu Linh cũng nói: “Đã kết thành phu thê thì nên bao dung, quý trọng lẫn nhau, không có đạo lý một phía cứ luôn phải một mực nhường nhịn.

Trẫm vẫn mong sau này hai người các con có thể đồng tâm hiệp lực, hoạn nạn có nhau.”
“Đa tạ lời dạy bảo của bệ hạ.” Tạ Huy Chân và Tiêu Nghiễn Ninh cùng nhau đồng thanh, nâng ly kính rượu Tạ Triêu Linh và Tạ Triêu Uyên.

Giờ Mùi[6], hai người bọn họ bái biệt Đế Hậu, xuất cung đi về hướng phủ Tiêu Vương.
Người của Tiêu gia đã chờ đợi nhiều giờ liền, Từ thị từ sớm tinh mơ đã phái gia đinh đi ra ngoài nhìn xem mấy lượt, trông mong đến lúc này mới chờ thấy được nhi tử cùng Công chúa – con dâu mới – đến nơi.
Nghe nói xe ngựa của Công chúa đã đến cách đây hai con phố, Tiêu Diễn Tích cùng Từ thị dẫn theo từ trên xuống dưới trong phủ đồng loạt đi ra nghênh đón.

Sau một khắc, bóng dáng Tiêu Nghiễn Ninh cưỡi ngựa xuất hiện nơi góc phố, kế đó là xa liễn của Công chúa Lạc Bình.
Xe dừng bên ngoài cửa chính Vương phủ, Tiêu Nghiễn Ninh nghiêng người xuống ngựa rồi đích thân dìu Công chúa xuống xe giống với hình ảnh bên ngoài cửa cung ngày ấy.
Người của Tiêu gia chào đón tiến lên làm lễ lại bị Tạ Huy Chân mỉm cười cắt ngang: “Không cần khách khí, Vương gia Vương phi miễn lễ.”
Tiêu thị tuy phong Vương, nhưng lại không được như Công chúa thân vương của tôn thất Tạ gia, đương nhiên phải cúi mình trước bọn họ.

Chiếu theo cấp bậc lễ nghĩa, đích xác nên là bọn họ hành lễ với Tạ Huy Chân.

Mặc dù đã gả cho Tiêu Nghiễn Ninh, nhưng mà Tạ Huy Chân là Công chúa Hoàng gia, do đó ở trước mặt phụ mẫu của y cũng không cần đổi cách xưng hô.

Đây chính là sự khác biệt của cấp bậc xã hội.
Tạ Huy Chân không tính làm khó người khác, hắn nói cười nhẹ nhàng, đối với mọi người trong Tiêu thị vô cùng khách khí.
Sau khi vào cửa Tạ Huy Chân đứng lại dâng trà cho Tiêu Diễn Tích và Từ thị, nhận quà gặp mặt mà bọn họ tặng cho nàng dâu mới, tiếp đó lại thưởng lễ vật cho ấu muội của Tiêu Nghiễn Ninh và tiểu bối các nhánh khác của Tiêu gia.

Thoáng chốc tất cả mọi người đều rất vui vẻ, trong chính viện Tiêu gia không ngớt tiếng cười vui.
Từ thị có ý muốn hỏi riêng mấy câu với nhi tử của mình nhưng tiếc là không tìm được cơ hội.

Nhìn thấy Công chúa tính tình rất tốt, trong từng cử chỉ cũng đặc biệt săn sóc cho Tiêu Nghiễn Ninh thì không lo nghĩ nhiều nữa, tảng đá lớn trong lòng bà triệt để hạ xuống.
Giờ đây chỉ cần an tâm chờ đợi, có lẽ rất nhanh là có thể bồng cháu ngoan nhỉ.
Bọn họ ở lại phủ Tiêu Vương dùng bữa tối, khi màn đêm buông xuống mới dọn đường trở về phủ Công chúa.
Phủ Công chúa và phủ Tiêu Vương nằm ở hai đầu kinh thành, quãng đường đi lại không hề gần.
Đi được nửa đường bỗng nhiên trời đổ cơn mưa, thế mưa đến nhanh chóng mà mãnh liệt.

Tạ Huy Chân đẩy cửa sổ ra một nửa, hắn nhìn thấy Tiêu Nghiễn Ninh vẫn đang cưỡi ngựa, thân thể thẳng tắp vững chãi, áo quần và đầu tóc toàn bộ đều đã ướt sũng nhưng cũng không muốn lên xe.
Đồ ngốc.
Tạ Huy Chân hơi bất đắc dĩ, ra hiệu dừng xe, bảo người đi gọi Tiêu Nghiễn Ninh đến.
Sau phút chốc Tiêu Nghiễn Ninh vào trong xe, Tạ Huy Chân chìa tay chỉ sang: “Chàng ngồi đi.”
Tiêu Nghiễn Ninh nói một câu “Đa tạ Công chúa” rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Toàn bộ ngoại bào của y ướt mèm rồi, tóc tai cũng bị gió thổi rối tung, vài sợi tóc ướt dán bên gò má.
“Cởi ngoại sam ra.” Tạ Huy Chân cau mày nhắc nhở y.
Tiêu Nghiễn Ninh thoáng chần chừ rồi mới nhấc tay cởi ngoại bào.
Vào lúc y cởi bỏ nút thắt, Tạ Huy Chân kề chiếc khăn đang cầm trên tay lên gương mặt của y.
Tiêu Nghiễn Ninh ngẩn ra, ngước mắt nhìn Tạ Huy Chân ở trước mặt.
Tạ Huy Chân giúp y lau đi nước trên trán và mặt, sau đó ném khăn tay cho y, giọng nói không quá vui vẻ: “Lần sau đừng cậy mạnh.

Trời đổ mưa hà cớ gì ngươi không lên xe? Bản cung có thể ăn thịt chàng sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh nhận lấy khăn tay, cúi đầu: “Thần biết sai rồi.”
Tạ Huy Chân: “Chàng đúng thật là, vừa bảo thủ vừa cố chấp, trong cái thân hình 17 tuổi sợ chẳng phải là một trái tim 70 tuổi đang trú ngụ đấy phỏng.”
Cố tình là hắn còn ngó nhìn y nữa chứ.
Tiêu Nghiễn Ninh không biết nên tiếp lời như thế nào, lặng im không lên tiếng.
Tạ Huy Chân lại chìa tay sang, vén một sợi tóc ướt dính trước trán của y, sau đó liền nhìn thấy phu quân nhỏ đang dần đỏ ửng vành tai trước mặt hắn.
Chậc.Chú thích:
1.

Giờ Thìn: từ 7 giờ sáng đến 9 giờ sáng. ↑
2.

Giờ Thìn bốn khắc: từ 7 giờ 45 phút sáng đến 8 giờ sáng. ↑
3.

Nhược quan dùng để chỉ con trai đã tròn 20 tuổi.

Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức “quán lễ” 冠礼 biểu thị thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là “nhược quán”.

(Tham khảo ở đây) ↑
4.

Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bấy giờ cũng gọi là hưu mộc nhật (休沐日). ↑
5.

Phu cương 夫纲, tức 夫为妻纲 (phu vi phụ cương – mối quan hệ chồng-vợ) là một trong ba mối quan hệ chủ đạo (Tam cương) trong xã hội phong kiến ngày xưa (mối quan hệ vua-tôi, mối quan hệ cha-con, mối quan hệ chồng-vợ).

Theo tam cương, người trên (vua-cha-chồng) phải có trách nhiệm yêu thương, chăm sóc, bao bọc người dưới (thần-con-vợ).

Ngược lại, người dưới có trách nhiệm tôn trọng, yêu thương, phục tùng, hiếu thuận với người trên. ↑
6.

Giờ Mùi: từ 1 giờ chiều đến 3 giờ chiều. ↑.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui