Tất cả cung nhân hầu hạ trong điện không biết đã lui xuống hết từ khi nào.
Hai tay Tạ Huy Chân đỡ lấy Tiêu Nghiễn Ninh, hơi thở rơi gần bên: “Thế tử uống say rồi.”
Tiêu Nghiễn Ninh muốn lùi về phía sau theo bản năng lại bị Tạ Huy Chân giữ lấy eo không cho nhúc nhích.
“Đừng cử động.”
Cảnh đêm sâu lắng, ngoài cửa sổ có cơn gió nhỏ bé cuộn thổi vào trong đại điện, đèn lồng cung đình đung đưa theo gió, bóng sáng hư ảo lan ra trong con ngươi đen kịt của Tạ Huy Chân.
Tiêu Nghiễn Ninh bị hắn nhìn chòng chọc đến độ da đầu tê dại, chút ý say kia hoàn toàn tan hết.
Y lùi về phía sau cúi đầu: “Đã trễ lắm rồi, thần nên cáo lui thôi, điện hạ cũng nghỉ ngơi sớm chút đi ạ.”
Tạ Huy Chân không lên tiếng, nhẹ nhàng xoa vuốt những ngón tay mới rồi đặt nơi eo y, tầm mắt đáp qua, Tiêu Nghiễn Ninh cúi đầu không dám động đậy.
Ánh lửa phản chiếu một đoạn gáy trắng mịn thon dài của y, như thể vô duyên vô cớ được nhuộm bởi một số màu sắc ái muội.
Tạ Huy Chân nhìn chằm chằm trong phút chốc.
Ngay khi chóp mũi Tiêu Nghiễn Ninh đã toát ra mồ hôi, hắn lần nữa lên tiếng: “Thế tử say rồi.”
Tiêu Nghiễn Ninh không hiểu ý hắn là gì, thận trọng đáp lại rằng: “Thần thực sự có hơi chóng mặt, sợ rằng sẽ thất lễ trước mặt điện hạ, cũng xin điện hạ cho phép thần lui xuống.”
Nhưng Tạ Huy Chân lại bảo: “Nếu như cô không đáp ứng thì sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh nuốt ngược giọng nói.
Trước ngày hôm nay, y thực sự chưa từng nghĩ rằng tính nết của vị Hoàng Thái tử điện hạ này hóa ra là như vậy.
“Thế tử có biết vì sao bệ hạ điều đệ đến Đông Cung này của cô giữ một chức quan nhỏ bé không?” Tạ Huy Chân hỏi.
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Thần không dám tự xằng bậy suy đoán thánh ý.”
Tạ Huy Chân cong khóe môi: “Là cô lên tiếng thỉnh cầu với ông ấy giúp đệ, là cô muốn đệ đến nơi này, thế nhưng đệ có biết vì sao cô phải làm vậy không?”
Tiêu Nghiễn Ninh càng cúi đầu thấp hơn, khó xử mà rằng: “Thần không biết.”
“Ngươi có biết,” Tạ Huy Chân nói chắc như đinh đóng cột: “Đệ là người thông minh, làm sao có thể không nhìn ra ý tứ của cô.
Cô muốn đệ.”
Tiêu Nghiễn Ninh run sợ biến sắc, cả hai đầu gối quỳ rạp xuống, giọng nói run rẩy: “Có lẽ là điện hạ đã say rồi, mới có thể lấy thần ra đùa giỡn…”
“Đệ không say vậy hẳn là cô say rồi nhỉ,” Tạ Huy Chân chẳng hề để bụng mà chấp nhận, vươn tay qua, hai ngón tay bóp lấy cằm Tiêu Nghiễn Ninh, ép y phải ngẩng đầu lên: “Sợ rồi à?”
Nét mặt Tiêu Nghiễn Ninh có vẻ hoảng loạn rõ rệt, gian nan nấc nghẹn nơi yết hầu: “Điện hạ, thần là Phò mã của Công chúa Lạc Bình.”
“Thế thì lại làm sao,” Tạ Huy Chân vẫn không bị lay động: “Của muội ấy chính là của cô, cô muốn có đệ, muội ấy chắc chắn sẽ không nói không.”
Tiêu Nghiễn Ninh: “Thỉnh điện hạ… tự trọng.”
“Tự, trọng,” Tạ Huy Chân nhẹ giọng cười khẩy: “Trước đấy không phải còn cảm tạ cô yêu mến đệ sao?”
“Thần không phải là…”
Tạ Huy Chân cắt ngang lời y: “Thế tử từ thuở nhỏ đã đọc nhiều sách thánh hiền, há có thể không biết đạo lý Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Hiện giờ đệ đã là người của Đông Cung này của cô, cô chính là nói muốn đệ, đệ muốn liều chết không tuân theo sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh căng cứng người, ấp úng nói không nên lời.
Bàn tay của Tạ Huy Chân rơi xuống, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve cái gáy được sắc nến ấm áp rọi lên, gằn giọng: “Cởi quần áo ra.”
Trong điện lặng ngắt như tờ, thứ mà Tiêu Nghiễn Ninh có thể nghe thấy được chỉ có tiếng hít thở của bản thân cùng với nhịp tim ngày một hỗn loạn.
Giằng co trong giây lát, y chầm chậm nhắm mắt lại, run rẩy nhấc tay cởi bỏ đai lưng trên người.
Trước đấy là bị Tạ Huy Chân một kiếm gạt rớt, lần này lại là y tự tay tháo xuống.
Tạ Huy Chân rủ mắt không chớp lấy một lần nhìn y, tiểu Thế tử này rõ ràng là khuất nhục quá đỗi, nhưng lại vì một câu “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết” của hắn mà lựa chọn cúi đầu nghe theo, quả nhiên đã tháo đai lưng, cởi bỏ ngoại bào rồi.
Ánh mắt không thay đổi rơi đến nơi đầu gối y, nơi ấy bên dưới ngoại bào đã tứa máu, nhuộm đỏ chất vải trắng thuần ban đầu.
Tạ Huy Chân nhẹ cau mày, khẽ quát rằng: “Đứng lên.”
Tiêu Nghiễn Ninh không nhúc nhích, hắn vươn tay tiện đà chặn ngang eo kéo dậy.
Tiêu Nghiễn Ninh bước chân không vững, lần nữa ngã vào trong lòng hắn, bị Tạ Huy Chân dứt khoát bế ngang lên.
Tiêu Nghiễn Ninh dưới sự thảng thốt không dám động đậy nữa dù là mảy may.
Y bị Tạ Huy Chân bế lên tháp.
“Biết rõ trên đất toàn là mảnh vỡ của ly rượu, còn không thèm chớp mắt liền quỳ xuống, cô cần đệ tỏ lòng trung thành kiểu này?”
Tạ Huy Chân giọng điệu nghiêm nghị, đè lại Tiêu Nghiễn Ninh còn đang khăng khăng giữ đúng cấp bậc lễ nghĩa định đi xuống khỏi tháp, mắng y: “Thành thật chờ đấy.”
Rồi lại gọi người vào nóng ruột ra lệnh: “Đi truyền thái y, làm việc nhanh lên.”
Hắn gạt vạt áo ra cũng ngồi xuống một bên tháp giúp Tiêu Nghiễn Ninh xắn ống quần lên.
Tiêu Nghiễn Ninh vội vàng nói: “Điện hạ không cần như vậy…”
“Đệ câm miệng.” Tạ Huy Chân nhìn trừng trừng đầu gối bị đâm chảy đầy máu của y, mặt mày khó coi.
Mảnh sứ trên đất tuy không nhiều, nhưng Tiêu Nghiễn Ninh vừa rồi thẳng người quỳ mạnh xuống, dưới đầu gối có một chỗ bị đâm thành vết rách khá sâu, máu chảy ra không ít.
Tạ Huy Chân cầm khăn tay giúp y ấn để cầm máu, đôi mày cau lại chưa hề thả lỏng.
“Thần không sao, đợi thái y đến rồi lại xử lý là được rồi ạ.” Tiêu Nghiễn Ninh hạ giong khẽ nói.
Y muốn rút chân ra, lại bị Tạ Huy Chân nắm lấy không buông.
Tạ Huy Chân rủ mắt, ánh nhìn đáp xuống vết thương của y, giọng điệu hơi lạnh lùng: “Lần sau muốn từ chối cô, không cần phải dùng cách này.”
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Thần biết sai rồi ạ.”
Tạ Huy Chân thấy y tự mình ấn lấy khăn tay liền buông tay ra, ngước mắt nhìn người trước mặt.
Tiêu Nghiễn Ninh bị nhìn chăm chú đến mức cảm thấy lo lắng bèn cúi đầu, liền nghe Tạ Huy Chân bảo: “Đệ đã vào Đông Cung này thì cần phải làm người của cô.
Cô sẽ không buông tha cho đệ.
Thay vì cảm thấy bị sỉ nhục đến nỗi tổn thương đến bản thân thế này, không bằng nghĩ thông suốt càng sớm càng tốt.”
Tiêu Nghiễn Ninh gian nan mà rằng: “Thần không muốn làm nịnh hạnh[1].”
“Cô nói muốn đệ làm nịnh hạnh khi nào, dù cho đệ muốn thì bệ hạ cũng sẽ không đồng ý.”
Không đợi Tiêu Nghiễn Ninh nói thêm, Tạ Huy Chân lại bảo: “Cô muốn đệ, đệ không bằng lòng cũng phải bằng lòng, đệ không được phép lựa chọn.”
Tiêu Nghiễn Ninh: “… Thần chưa từng nghĩ là tính tình điện hạ lại như thế này.”
Tạ Huy Chân: “Thất vọng ư? Cảm thấy cô ỷ thế hiếp người, dùng quyền lực địa vị bức đệ phục tùng, không phải là việc mà quân tử làm?”
Hắn cười khẩy: “Cô vốn cũng không phải là quân tử, cô chính là đang ỷ thế hiếp người, dồn ép bức bách đệ chịu sự chi phối.”
Tạ Huy Chân nói đến là đứng đắn, thậm chí còn có chút chẳng sợ gì cả, khiến cho Tiêu Nghiễn Ninh chết lặng không thốt nên lời.
Hồi lâu, y mới chậm rãi cẩn thận đáp rằng: “Thần là Phò mã của Công chúa Lạc Bình.”
“Ban nãy đệ đã nói qua rồi,” Tạ Huy Chân nhắc nhở y: “Cô cũng đã nói rồi, của muội ấy chính là của cô, nếu cô nói thẳng với muội ấy, muội ấy sẽ hai tay dâng đệ lên cho cô.”
Sắc mặt Tiêu Nghiễn Ninh đã biến đổi mấy bận: “Không, sẽ không…”
Tạ Huy Chân: “Muội ấy sẽ.”
Tiêu Nghiễn Ninh dùng sức dùng sức siết chặt nắm tay, khản cổ: “Những việc này không hợp lễ nghi, không hợp luân thường[2].
Nếu điện hạ khăng khăng như thế, thần không dám không tuân theo, người là quân, lời của người thần cũng không thể không nghe, nhưng… thần không phải là cam tâm tình nguyện.”
Nói đoạn y càng cúi đầu thấp hơn nữa, Tạ Huy Chân sâu kín nhìn y, tựa như đang suy tính chuyện gì.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Nghiễn Ninh chưa từng ngước mắt lên.
“Thế tử thích kiểu cô nương nào?” Tạ Huy Chân bỗng nhiên hỏi: “Đã không thích Công chúa, thế trước khi thành hôn đệ có bao giờ suy nghĩ mình muốn lấy một thê tử thế nào không?”
Tiêu Nghiễn Ninh không hé răng, Tạ Huy Chân giúp y: “Dịu dàng săn sóc, tâm lý hiểu chuyện, tốt nhất có khả năng sớm ngày vì Tiêu gia đệ khai chi tán diệp[3], sinh nhi dục nữ[4] đúng không?”
“Nữ tử như vậy thế gian có hơn trăm vạn, cho nên kỳ thực ai cũng đều có thể, nhưng duy chỉ mình cô là không được.”
“Bởi vì cô là nam tử, cô là thê cữu[5] của đệ, nhớ nhung của cô trong cái nhìn của đệ là không màng nhân luân[6], ly kinh phản đạo[7], cho nên đệ không bằng lòng, lại càng khinh bỉ.”
Tiêu Nghiễn Ninh vẫn im lặng.
“Thôi vậy,” Tạ Huy Chân chẳng để trong lòng: “Vốn dĩ cô cũng không định làm quân tử, đệ bằng lòng hay không cũng có hề chi.
Cô đã nói rồi, đệ không được lựa chọn, chỉ có thể tiếp nhận, nghe hiểu rồi chứ?”
Tiêu Nghiễn Ninh hàng mi đang rủ xuống run run: “Thần… hiểu rồi ạ.”
Sau đó, thái y vội vội vàng vàng đến chẩn trị cho Tiêu Nghiễn Ninh.
Vết thương này của y ngược lại không nghiêm trọng, cầm máu rồi bôi thuốc, hai ngày này không được đụng nước, rất nhanh là có thể khỏi hẳn.
Thái y quỳ xổm trên đất, cẩn thận từng chút bôi thuốc băng bó cho Tiêu Nghiễn Ninh.
Tạ Huy Chân bỗng nhiên đưa tay qua, chợt bóp nhẹ lên cẳng chân y, hỏi thái y: “Liệu có để lại sẹo không?”
Thái y nói: “Có lẽ sẽ có, cái này không thể nói chắc được.
Đợi cho vảy bong ra, thần sẽ kê một vài loại thuốc mỡ xóa sẹo, mỗi ngày bôi hai lần, hẳn là sẽ tốt thôi.”
Tiêu Nghiễn Ninh xấu hổ mãi, y là nam tử, đã vậy còn là võ tướng, ai lại đi để ý trên người nhiều thêm mấy vết sẹo, thế nhưng Tạ Huy Chân vẫn cứ là bận lòng.
Tạ Huy Chân gật đầu, căn dặn: “Ngươi để ý một chút.”
Đợi thái y lui xuống, Tạ Huy Chân lại vươn tay xoa nhẹ lên mặt Tiêu Nghiễn Ninh.
Tiêu Nghiễn Ninh căng cứng cả người không dám động đậy, ngón tay của Tạ Huy Chân từ bên tóc mai vuốt ve thẳng đến dưới cằm.
Tiêu Nghiễn Ninh nhắm mắt, cơ thể lại hơi run rẩy.
“Thật sự sợ cô như vậy à?” Tạ Huy Chân hỏi.
Tiêu Nghiễn Ninh không đáp, Tạ Huy Chân khẽ cười: “Đệ như thế này, lại giống như cô ức hiếp đệ dữ lắm.
Rõ ràng cô vẫn chưa làm gì cả.”
Tiêu Nghiễn Ninh cắn chặt răng không chịu đáp lời.
Thế này xem như là gì nhỉ, thấy chết không sờn?
Ý cười nơi khóe miệng Tạ Huy Chân nhạt dần đi: “Thôi được rồi, hôm nay đệ mới lần đầu tiên bước vào Đông Cung, cô sẽ bỏ qua cho đệ.
Quay về ngủ đi, ngày mai nếu như vết thương không đỡ thì không cần phải làm nhiệm vụ nữa, ở nơi này của cô không thiếu một người như đệ.”
Tiêu Nghiễn Ninh lập tức đứng dậy như được đại xá, tạ ân với Tạ Huy Chân.
Rồi lại nhặt ngoại bào và đai lưng vứt trên đất lên, cấp tốc mặc chỉnh tề, cáo lui đi xuống.
Tạ Huy Chân ngồi trên tháp không cử động, lặng lẽ đưa mắt nhìn theo bóng lưng y rời đi.
Nội thị dâng trà tiến đến, nhỏ giọng bẩm báo tình hình bên phía thiên điện.
Tạ Huy Chân nghe mấy câu rồi dặn dò: “Bảo người cẩn thận, nếu như thấy Thế tử thiếu thứ gì, muốn thứ gì, lập tức đưa đến cho y.
Thế tử dễ tính mềm lòng, nói những người đấy biết yên phận vâng lời chút, đừng ở sau lưng cô ức hiếp chủ.”
Nội thị vâng dạ tiếp thu.
Tạ Huy Chân phất tay cho người lui xuống, nhắm mắt lại dựa vào tháp.
–
Tiêu Nghiễn Ninh ngẩn ngẩn ngơ ngơ về đến thiên điện, vừa ngồi xuống liền có từng rương từng rương đồ vật khiêng vào, người mà Tạ Huy Chân sai đến mỉm cười nói với y: “Thế tử gia, những thứ này đều là đồ vật điện hạ đưa cho người ạ.”
Lĩnh the lụa đoạn[8], kim thạch ngọc khí, Tiêu Nghiễn Ninh không biết Hoàng Thái tử thế này là có ý gì, nhưng trong lòng lại biết rõ không nhận chỉ có thể chọc hắn không vui bèn gắng gượng gật đầu, nói với nội thị đến đưa đồ một tiếng: “Làm phiền ngươi rồi.”
Trên khuôn mặt lão thái giám chồng chất ý cười, vô cùng khách sáo với Tiêu Nghiễn Ninh.
Lão không biết người bên cạnh, nhưng lão biết tất cả những thứ này đều chiếu theo phân lệ của Thái tử phi nương nương mà đưa đến nha!
Chờ cho người rời đi, lại có nội thị hỏi y hiện giờ có muốn tắm rửa thay quần áo hay không, Tiêu Nghiễn Ninh kiệt sức mà rằng: “Chắc đã trễ giờ rồi, các ngươi đều lui xuống trước đi.”
Rồi lại dặn dò: “Những thứ này đều khiêng ra phía sau rồi cất đi.”
Nội thị hỏi: “Đồ điện hạ đưa, Thế tử gia không xem qua trước sao?”
Tiêu Nghiễn Ninh nhắm mắt lại: “Không cần đâu, khiêng chúng xuống đi.”Chú thích:
1.
Nịnh thần (佞臣) và nịnh hạnh đều có điểm chung là chỉ những người được ưu ái dựa vào việc nịnh nọt, bợ đỡ.
Nhưng nịnh thần dùng cho gian thần, bầy tôi khéo nịnh nọt vua.
Nịnh hạnh dùng để chỉ người dùng nam sắc để được vua ưu ái (gọi là nam sủng). ↑
2.
Luân thường là luân lý (quy tắc đạo đức) của xã hội phong kiến Trung Quốc.
Trong đạo đức thời đại phong kiến gọi năm mối quan hệ vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bạn bè là ngũ luân và cho rằng loại cấp bậc xã hội và quan hệ lớn bé này là một hằng số không thể thay đổi. ↑
3, 4.
Khai chi tán diệp có nghĩa là sinh con nối dõi, sinh nhi dục nữ có nghĩa là sinh và nuôi dạy con cái. Vì đều có nghĩa sinh con cái mà dịch ra thì nó lặp từ nên mình để Hán Việt luôn. ↑
5.
Thê cữu: anh em trai bên vợ. ↑
6.
Nhân luân, tức quan hệ đạo đức giữa người với người, là một trong những khái niệm cơ bản của học thuyết luân lý Nho giáo của Trung Quốc cổ đại. ↑
7.
Ly kinh phản đạo: chỉ tư tưởng, suy nghĩ tách khỏi lý luận trong kinh thư, làm trái đạo nghĩa.
Ngày nay thường đề cập đến việc đi ngược với lý luận hoặc học thuyết chiếm vai trò chủ đạo. ↑
8.
– Lĩnh (lãnh): Sợi mịn, một mặt bóng, một mặt mờ do khi dệt đưa sợi dọc lên nhiều tạo nên sự bóng loáng cho mặt hàng.
Lĩnh thâm (đen) trơn rất thông dụng, dùng may váy, quần cho phụ nữ.
Ngoài lĩnh trơn còn có lĩnh hoa dày dặn, có điểm lấm tấm hoa mịn màng, kín đáo và có tên riêng là lĩnh hoa chanh.
Nổi tiếng nhất là lĩnh Bưởi đen nhánh, óng mượt.
– The: Sợi dệt bóng và mảnh, sợi dọc rất ít nên the thưa.
Dệt the là bố trí các sợi dọc và ngang không khít nhau, tạo nên hình thủng theo hàng ngang.
The có nhiều loại: the đơn (mỏng), the kép (dày), và the hoa.
The được nhuộm thâm để may áo mặc bên ngoài hoặc chuội cho trắng để mặc mùa nóng, nổi tiếng nhất là the La Cả.
Đối với dân thường, áo the được coi là sang nhất và rất phổ biến.
Những hàng the dùng may y phục tế lễ gọi là hàng địa, thường có hoa văn đặc biệt như: song hạc, hổ phù, thủy ba gợn sóng.
– Lụa: Có hai loại là lụa trơn và lụa hoa, dệt bằng tơ nõn sao cho sợi dọc và sợi ngang khít với nhau để tạo nên vẻ mịn màng, óng ả và độ dày vừa phải.
– Đoạn: Đoạn cũng được dệt theo cách thức của lĩnh nhưng dày hơn, sợi dọc nhiều hơn cả gấm.
Đặc biệt sợi dọc, sợi ngang nổi đều nhau, mịn màng, óng ả.
Đoạn dùng để may áo dài cho nam giới mặc vào những dịp long trọng.
Do hàng đoạn dày nên người ta thường may áo đoạn bọc lụa bên trong mặc vào mùa lạnh.