Đam Mỹ Lực Hấp Dẫn FULL


Edit: Pa
[Hình ảnh hai người ôm nhau ngủ thiếp đi cứ lởn vởn trong tâm trí cậu]
***
Xác định được khu vực xong thì những chuyện còn lại dễ hơn nhiều.

Tiền bạc cũng không phải là vấn đề lớn, hẳn là cả hai nhà cũng có một khoản tiết kiệm.

Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu không phải không có ý định góp thêm, họ vẫn phải bỏ ra một phần.

Mọi người vừa ăn lẩu vừa lướt di động để tìm nhà, cố gắng làm sao cho chuyện này nhanh gọn hết mức có thể.
Chuyện này không liên quan đến việc Thẩm Cảnh Duyên nhúng thịt, mẹ Thẩm vỗ cậu mấy cái rồi nói:
"Đừng có ăn nữa, ăn thịt không quan trọng bằng tìm nhà!"
"Tại sao ăn thịt lại không quan trọng?" Thẩm Cảnh Duyên muốn oà khóc, "Con đã nhịn đói nguyên một ngày rồi!"
Hàn Hành Chu gắp một miếng thịt vào bát cậu rồi bênh:
"Hôm nay, Duyên Duyên chỉ ăn mỗi miếng bánh mì thôi ạ."
Thẩm Cảnh Duyên vội vàng gật đầu rồi nói, "Con nghe theo Hành Chu là được."
Nói trắng ra là lười.

Mẹ Thẩm không làm gì được cậu, họ thảo luận một lúc rồi chọn lấy vài căn hộ.

"Gửi link cho các con rồi đấy, tự đi xem đi nhé."
"Con biết rồi ạ."
***
Bấy giờ, Thẩm Cảnh Duyên mới để tâm hơn một chút.

Diện tích những căn hộ họ chọn tuy không quá lớn nhưng hai người ở thì cũng khá thoải mái.

Nếu thấy vẫn rộng thì mua thêm con chó hay con mèo về nuôi, dù sao hai người cũng chưa tính đến chuyện đi nhận con nuôi.
"Khá tốt."
Thẩm Cảnh Duyên bắt đầu phác thảo ý tưởng thiết kế ở trong đầu, tuy không có chuyên môn về thiết kế nội thất nhưng cậu cũng có guu thẩm mỹ riêng, tình cờ lại quen biết một người bạn làm thiết kế nội thất nên có thể tham khảo ý kiến.
"Cậu muốn theo phong cách nào?" Hàn Hành Chu hỏi.
Hàn Hành Chu hỏi xong cũng không biết phải làm sao, bản thân anh thích phong cách tối giản, màu sắc lòe loẹt rất chói mắt, trang trí lộng lẫy quá thì phô trương, cứ như vào khách sạn, mọi thứ cứ làm đơn giản là được.

Nhưng nhìn phong cách ăn mặc của Thẩm Cảnh Duyên khá tươi sáng, có lẽ cậu cũng thích lối trang trí khoa trương đó.
Anh không chắc là mình có thể chấp nhận được hay không.
"Cứ làm đơn giản thôi." Thẩm Cảnh Duyên không thích trang trí cầu kỳ, căn hộ cậu thuê tương cũng đối đơn giản, đồ đạc chủ yếu là màu đen, trắng và xám.
"Được." Hàn Hành Chu thở phào nhẹ nhõm, "Mấy ngày nữa chúng ta có thể đi chọn nội thất."
Thẩm Cảnh Duyên đáp: "Á."
Khi viết tiểu thuyết, cậu thích thêm những chi tiết thường nhật, mỗi kịch bản hẹn hò cho từng cặp đôi lại có chút khác biệt.

Thẩm Cảnh Duyên nhớ đến lời người ta vẫn thường nói, đến cửa hàng nội thất với nửa kia của mình là một điều cực kỳ lãng mạn, cậu tự hỏi điều gì sẽ đến khi cậu làm một chuyện "lãng mạn" như vậy với Hàn Hành Chu.
Họ hẹn nhau sẽ đi luôn vào hôm tới studio xem ảnh cưới.

Nhiếp ảnh gia đã gửi bản mềm cho họ từ hai ngày trước, nếu có điều gì cần chỉnh sửa thì có thể yêu cầu luôn, Thẩm Cảnh Duyên đã xem rất kỹ, cậu thấy khá đẹp.

Cậu hỏi Hàn Hành Chu, đối phương cũng cho là không tệ.
Máy tính dừng lại ở bức hình hai người hôn môi, Thẩm Cảnh Duyên nhìn chằm chằm vài giây, ngượng đến mức ước gì có thể lấy tay che mặt.

"Cậu đợi lâu chưa?" Hàn Hành Chu đến muộn hơn Thẩm Cảnh Duyên một chút, còn đang thở hổn hển.

"Không lâu mấy, anh vừa chạy à?"
"Chỗ đỗ xe cách đây hơi xa.

Tôi đỗ ở trung tâm thương mại rồi qua đây."
"Đi vào thôi."
"Ừ."
Ảnh in ra rất đẹp, có một bộ lớn, một bộ nhỏ và một khung ảnh cỡ lớn dành riêng cho đám cưới.

Hàn Hành Chu bắt đầu lật từng tấm ra xem, Thẩm Cảnh Duyên nhìn qua mấy tấm, thời điểm cậu nghiêng đầu về phía Hàn Hành Chu thì đúng lúc anh tình cờ mở tới tấm ảnh hôn môi, nên cậu vội quay đi với gương mặt đỏ bừng.
"Đẹp lắm, cám ơn." Hàn Hành Chu nói.

"Không cần khách khí, là do các cậu cực kỳ ăn ảnh, tôi chẳng phải chỉnh sửa gì mấy."
Họ trao đổi thêm một lúc về khung ảnh với một số chi tiết khác trước khi rời studio rồi di chuyển qua trung tâm thương mại.

"Ảnh rất đẹp." Hàn Hành Chu nói, "Tôi không thích chụp ảnh nhưng may là thành quả khá tốt."
"Ừ." Thẩm Cảnh Duyên lại nhớ đến bức ảnh hôn môi, "Anh muốn mua gì?"
"Nhìn xem đã."
Việc thiếu cảm hứng thiết kế khiến cả hai có quá ít ý tưởng để vạch ra từng chi tiết về tổ ấm lý tưởng của họ, bao gồm cả không gian nội thất.

Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều gia đình đi chọn đồ nội thất, một số người dẫn theo trẻ em, một số là các cặp đôi.

Đầu tiên, họ bắt đầu đi từ khu vực bàn ​​ghế, đến khi ngắm nhìn rất nhiều món đồ khác nhau cùng người bên cạnh, rốt cuộc, hai người đã có cảm giác thực sự sẽ sống cùng nhau.
Tất cả đồ đạc được mua sẽ xuất hiện trong ngôi nhà tương lai của họ.
Đúng vậy, họ sẽ có một ngôi nhà.

Thẩm Cảnh Duyên nghĩ tới đó, vô thức nắm lấy tay áo Hàn Hành Chu giữa một rừng người.

Hàn Hành Chu cúi đầu nhìn cậu một cái, hỏi:
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Đông người thật."
"Phải là rất đông." Hàn Hành Chu gỡ tay Thẩm Cảnh Duyên ra rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
Thẩm Cảnh Duyên mất mấy giây mới có phản ứng, cậu nắm tay Hàn Hành Chu, vờ như không có chuyện gì xảy ra, cơ mà trong lòng lại nghi ngờ Hàn Hành Chu đang lén lút ôn bài.

([email protected] @paaa03)
Trong tiệm có khá nhiều không gian mẫu, Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu chụp lại những món đồ mà họ muốn, đồng thời ghi kích thước.

Ngạc nhiên là bọn họ vô cùng nhất quán trong vấn đề thẩm mỹ, căn bản không có chút bất đồng nào, thậm chí còn lựa cùng một mẫu mã như nhau.

Trước khi tới đây, cả hai đã thầm lo lắng chuyện hai bên sẽ bất đồng trong việc chọn lựa nội thất.

Suy cho cùng, đây là chuyện lâu dài, một khi đã mua thì phải đặt trong nhà nhiều năm, nếu có một món đồ nào đó mà người kia không thích thì thực sự không ổn.
"Cậu muốn mua kiểu giường như nào?" Hàn Hành Chu thản nhiên hỏi cậu.
"À." Thẩm Cảnh Duyên vô thức nắm chặt tay Hàn Hành Chu, "Thì, đây, chọn giường đôi bình thường là được."
"Chọn đệm phải cân nhắc một chút." Hàn Hành Chu phổ cập kiến thức khoa học cho cậu, Thẩm Cảnh Duyên đáp: "Vậy thì cứ theo ý anh.

Những nhà mình đã xem đều có ba phòng, một thư phòng và một phòng cho khách."
"Vâng, vậy cứ mua hai bộ."
Hàn Hành Chu có yêu cầu rất cao đối về chất lượng giấc ngủ, ngược lại Thẩm Cảnh Duyên chỉ cần nằm lên giường là ngủ được, sự chênh lệch này khá lớn.

Thẩm Cảnh Duyên nghe xong cũng chẳng thấy mấy loại đệm này khác nhau ở chỗ nào, thôi thì cứ nghe theo Hàn Hành Chu.
Họ đến khu trưng bày giường, trước mặt có rất nhiều mẫu giường đôi.

Căn hộ mà Thẩm Cảnh Duyên đang thuê chỉ có mỗi chiếc giường đơn, nhu cầu về giường đôi đối với cậu gần như bằng không.

Lúc này đây, cậu đang xem giường cùng chồng tương lai của mình, một vài suy nghĩ không thể diễn tả thành lời bỗng xuất hiện trong cậu.

Khi nhìn và mấy chiếc giường đôi, phản ứng đầu tiên của cậu là: "Mấy chiếc giường này thật lớn".

Nghĩ đến chuyện chẳng mấy mà mình và Hàn Hành Chu sẽ nằm chung trên một chiếc giường thì đột nhiên Thẩm Cảnh Duyên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Suy cho cùng, đối tượng mình tưởng tượng đang đứng ngay trước mắt.
"Phải mua giường lớn một chút." Hàn Hành Chu viết lại kích thước của một số mẫu giường, "Thế thì cả hai mới có thể yên giấc."
Thẩm Cảnh Duyên vỗ vỗ Hàn Hành Chu, đối phương nhìn cậu một cách khó hiểu, cậu nói:
"Đừng nói nữa."
"Tôi nói gì sai à?"
"Không phải." Thẩm Cảnh Duyên nghĩ thầm, nếu bố mẹ tới kiểm tra thì nhất định phải ngủ cùng nhau, "hai người" dĩ nhiên là không sai.
"Mặt cậu hơi đỏ, ở trong này nóng lắm ư?"
"Tôi phấn khích quá, được chưa?" Thẩm Cảnh Duyên trừng mắt nhìn anh, hình ảnh hai người ôm nhau ngủ thiếp đi cứ lởn vởn trong tâm trí cậu.

_____
Pa: Chuyện là tôi đang mắc covid nên chương này beta rào rào thôi, nếu thấy có lỗi dùng từ, diễn đạt hay chính tả gì đó thì mọi người soi giúp tôi nhé..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui