Edit: Pa
[Hôm nay là đêm tân hôn]
***
Thẩm Cảnh Duyên với Hàn Hành Chu không thích biến buổi lễ thành một buổi đọc diễn văn hay mấy nghi thức đẫm nước mắt khác, sau khi trao nhẫn xong, Thẩm Cảnh Duyên cầm micro lên rồi nói:
"Mọi người đã tới thì phải vui hết mình nhé!"
Đối với cậu mà nói, gọi là tiệc cưới thì chi bằng gọi nó là một bữa tiệc bung xõa hết mình thì đúng hơn.
Đứng cạnh cậu là người bạn đời sẽ bước cùng cậu trong cả quãng đời còn lại, phía sau lại nhận được sự ủng hộ từ gia đình cùng ánh mắt của bạn bè, cho dù họ biết rõ xu hướng tính dục của cậu nhưng vẫn lựa chọn đồng hành và ủng hộ trong suốt thời gian qua.
Lúc trước, Thẩm Cảnh Duyên đã đề xuất ý tưởng của mình với Hàn Hành Chu, vốn tưởng rằng Hàn Hành Chu sẽ không hài lòng, cậu cũng không biết anh muốn tổ chức tiệc cưới như thế nào, vậy mà không đối phương lại sẵn sàng đồng ý, anh còn nói:
"Cậu nói phải.
Tôi cũng nghĩ vậy."
Họ bước xuống dưới, bắt đầu chúc rượu từ họ hàng.
Nói là nâng ly chứ thực ra chỉ là hình thức, vì tửu lượng cũng như đức hạnh khi say của Thẩm Cảnh Duyên vô cùng tệ nên cậu đã thay rượu bằng nước trái cây ít cồn.
Một bác lớn trong nhà đã bắt đầu lau nước mắt từ lúc Thẩm Cảnh Duyên bước ra, bác lấy một phong bao màu đỏ từ trong túi xách đưa cho Thẩm Cảnh Duyên, nhẹ nhàng vỗ vai Hàn Hành Chu, nói:
"Cháu phải chăm sóc cho Cảnh Duyên thật tốt nhé."
Hàn Hành Chu gật đầu đáp: "Bác đừng lo lắng ạ."
Sau khi lần lượt trò chuyện với họ hàng thân thích, hai người bước nhanh đến bàn của bạn bè Thẩm Cảnh Duyên.
Hàn Hành Chu đã gặp hầu hết bạn bè của cậu, ngoài ra còn có một số bạn đại học khác của Thẩm Cảnh Duyên cùng bạn bè trong giới mà anh chưa từng gặp.
Thẩm Cảnh Duyên vừa bước đến đã ngửi được suy nghĩ của mấy bé thụ bạn mình nên vội vàng che chở Hàn Hành Chu.
"Các cậu đừng có nói bất cứ điều gì kỳ quái đấy!"
Bọn họ mỉm cười rồi đáp: "Hời cho cậu lắm đấy Thẩm Cảnh Duyên, mỹ vị nhân gian vậy mà rơi vào tay cậu, lúc nào phải giới thiệu cho bọn tớ một người tốt như thế đấy."
Thẩm Cảnh Duyên không có sở thích mai mối cho người khác, cậu nói với họ: "Các cậu phải nỗ lực hơn đi."
"Đây là việc mà tớ có thể đạt được chỉ bằng sự nỗ lực sao? Tớ bất lực rồi!" Cậu ta lại quay sang nói với Hàn Hành Chu, "Anh phải đối xử tốt với cậu ấy đó, nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Hàn Hành Chu lại gật đầu, nhìn khá thuyết phục.
Dư Chí An ở bàn bên cạnh, ngồi cũng không yên, cậu ta hét lên, "Không qua đây cụng một ly à?"
Thẩm Cảnh Duyên lập tức dẫn người sang uống rượu, Hàn Hành Chu khẽ cau mày, nhỏ giọng nhắc nhở cậu, "Đừng uống nhiều quá."
"Yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ."
"Tôi không nghĩ vậy đâu."
Nghe vậy, Thẩm Cảnh Duyên trừng mắt nhìn anh nhưng chính bản thân cậu cũng sợ mình lại làm trò con bò ở nơi công cộng nên đã ngoan ngoãn thay rượu hoa quả bằng nước hoa quả.
Mấy người Trần Ngạn thấy thế liền trêu chọc cậu bị chồng quản nghiêm.
"Đấy là tôi lấy đại cục làm trọng!"
Thẩm Cảnh Duyên nghe xong cũng không vui vẻ gì, đúng là cậu bị chồng quản nghiêm thật, chỉ trách lời của Hàn Hành Chu cực kỳ có tính răn đe, so với bố cậu còn có uy hơn.
Cơ mà, trước mặt mọi người, cậu vẫn cố tìm thể diện cho mình:
"Hàn Hành Chu mới là người bị vợ quản nghiêm."
Không biết câu này đáng tin đến mức nào, đến chính bản thân Thẩm Cảnh Duyên còn thấy độ tin cậy bằng 0.
Cậu nhìn Hàn Hành Chu, hy vọng đối phương đừng vạch trần mình.
"Đúng thế." Hàn Hành Chu bình tĩnh trả lời, "Tôi mới là người bị vợ quản nghiêm."
Câu nói cứ nhẹ nhàng như thể anh vừa đáp, "Tôi vừa mới ăn cơm".
Xung quanh bỗng nổi lên một tràng la ó, mọi người nói rằng trông Hàn Hành Chu lạnh lùng như vậy mà lại ngoan ngoãn chăm nghe theo Thẩm Cảnh Duyên.
Đợi mọi người thôi ầm ĩ, Hàn Hành Chu liền nâng ly lên mời mọi người, anh nói:
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Cảnh Duyên trong suốt thời gian vừa qua."
Có lẽ đã uống quá nhiều rượu nên Thẩm Cảnh Duyên cảm thấy mặt mình hơi nóng, câu này nghe rất bình thường, nhưng cậu lại cảm thấy nó còn có ý nghĩa khác - cảm ơn mọi người vì lúc trước đã bầu bạn cùng cậu, từ nay về sau anh sẽ là người chăm sóc cho cậu.
"Thẩm Cảnh Duyên rất tốt." Trần Ngạn nói, "Cậu ấy là người rất có nghĩa khí nên xứng đáng được như vậy."
"Ôi, thế mà ông lại khen ngợi tôi kìa." Thẩm Cảnh Duyên chuyển chủ đề.
"Đệch, tất nhiên phải nói những điều tử tế trong ngày cưới của ông rồi, nếu không tới lúc tôi kết hôn ông không đi phong bì thì sao?"
"Bạn gái còn chưa có mà nghĩ xa ghê."
"Mới có năm ngoái, vào Lễ tình nhân ông còn than thở là bạn trai mình đang núp ở hành tinh xa xôi nào đấy thôi." Đinh Nghĩa chẳng hề do dự mà bật lại cậu.
"..."
Hàn Hành Chu lập tức tiếp lời: "Bây giờ tôi đã trở lại rồi".
Đậu má! Trong lòng Thẩm Cảnh Duyên vô cùng kinh ngạc, đây là một câu trả lời tuyệt vời! Đó là điều mà Hàn Hành Chu có thể nói hay sao?
"Đêm nay nhớ kiềm chế chút." Lâm Thành đáp.
"Cái gì..." Thẩm Cảnh Duyên còn chưa hiểu buổi tối làm cái gì cơ, bỗng cậu thấy ánh mắt gian tà của họ thì lập tức hiểu ra.
Đêm động phòng hoa chúc.
Cậu liếc nhìn Hàn Hành Chu, phát hiện tai của anh cũng đã ửng đỏ, không biết do rượu hay do lời Lâm Thành vừa nói, Thẩm Cảnh Duyên biết đối phương chẳng định làm chuyện gì cả, cậu xua tay, "Đây là chuyện thầm kín, cho ông biết được chắc?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Trần Ngạn trêu ghẹo, "Anh Hàn, cố lên nha!"
Mấy người bạn bên cạnh cũng cười theo.
Về cơ bản, đám cưới diễn ra đúng như những gì Thẩm Cảnh Duyên mong đợi, không khí vui vẻ, mọi người đều rất thoải mái.
Bố Hàn đang tính giữa trưa là đám cưới xong xuôi, hay là mọi người ăn chung với nhau một bữa, không ngờ mẹ Hàn lại cản ngay lại, bà trách:
"Vừa mới cưới cần có không gian riêng, mình xem vào thì ra cái thể thống gì?"
Cha Hàn lập tức phản ứng lại, ông nói với Hàn Hành Chu:
"Chú ý một chút."
"..." Thẩm Cảnh Duyên lại nghĩ tới đêm tân hôn, ngượng không chịu được.
Hàn Hành Chu không biết phải đáp lại như thế nào, đành gật đầu đáp ứng.
Họ tháo hết phụ kiện, trang sức dùng trong đám cưới xong thì chào tạm biệt bố mẹ rồi quay về phòng thay đồ cởi bộ lễ phục để mang đi tiệm giặt.
Sau khi Thẩm Cảnh Duyên tẩy trang mặt mũi sạch sẽ xong thì mệt đến mức nằm rạp xuống sô pha định nghỉ ngơi trong chốc lát.
Hàn Hành Chu tẩy trang xong đi ra, thấy Thẩm Cảnh Duyên đang nằm trên sô pha, nhất thời cảm thấy bất lực.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Hàn Hành Chu, Thẩm Cảnh Duyên lập tức ngồi dậy, vừa rồi cậu mệt quá nên quên mất mình không còn ở nhà cũ nữa, đâu thể nằm thẳng cẳng trên sô pha.
"Không sao, cậu cứ nằm đi." Hàn Hành Chu tưởng mình khiến người ta sợ hãi.
"Không cần đâu, anh ngồi đi."
"Tối nay cậu muốn ăn gì?"
"Sao cũng được." Thẩm Cảnh Duyên xoa bụng, cậu thấy hơi đói, nhưng lại lười ra ngoài, "Giờ chúng ta đặt đồ về ăn được không?"
"Được."
Một người quay về thư phòng để giải quyết nốt công việc, một người quay lại ghế sô pha nằm nghỉ, chẳng ai phiền đến ai, đến tận tối vẫn trong tình trạng ấy, chỉ tán gẫu vài câu trước khi đi tắm để hỏi xem đối phương muốn ăn gì.
Thẩm Cảnh Duyên đứng bên cửa sổ phòng khách của Hàn Hành Chu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, vốn dự định buổi trưa sẽ chợp mắt một chút nhưng bây giờ lại không ngủ được.
Ngắm nhìn cảnh bên ngoài một lúc thì về phòng ngủ nằm, không ngờ mười phút sau Hàn Hành Chu lại tới.
"Anh xong việc rồi à?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi anh.
"Ừ" Hàn Hành Chu vén chăn của anh lên rồi nằm xuống.
Thẩm Cảnh Duyên cảm nhận rằng mặc dù họ mới kết hôn, nhưng cuộc sống sinh hoạt của hai người chẳng khác nào một đôi vợ chồng già đã kết hôn được bảy năm [1].
"Hôm nay là đêm tân hôn." Vốn định than thở một chút nhưng vừa mở miệng xong Thẩm Cảnh Duyên đã hối hận ngay lập tức, kết hợp với tất cả những mà mọi người nhắc nhở trong hôm nay thì người nghe khó mà không nảy sinh những suy nghĩ khác.
Chắc chắn rồi, Hàn Hành Chu liền khựng lại đúng lúc sắp tắt đèn, anh nhìn Thẩm Cảnh Duyên rồi hỏi:
"Cậu có muốn..."
"Không!" Thẩm Cảnh Duyên nhanh chóng từ chối, cơ mà cậu thấy mình phản ứng hơi thái quá, "Ý tôi là...!mình cứ từ từ thôi, vì, này, bây giờ không có ai nhìn mình, anh không cần phải diễn quá...!sâu."
"Ừm." Hàn Hành Chu hiểu ý cậu, cũng không phải là chán ghét gì, chỉ là quan hệ của bọn họ chưa thể tới mức ấy.
Anh biết Thẩm Cảnh Duyên cũng nghĩ như vậy, chuyện này chỉ có thể làm khi hai người yêu nhau, đừng làm theo những gì người khác nói.
"Cứ từ từ theo ý nguyện của nhau."
"Vâng."
"Được rồi, ngủ ngon nhé."
"Ừm, chúc anh ngủ ngon."
Sau khi Hàn Hành Chu tắt đèn, Thẩm Cảnh Duyên mới nhận ra những gì mình vừa nói có gì đó sai sai, cậu không biết Hàn Hành Chu có nghĩ đến tận đấy không, nhưng giờ cậu ngẫm ra rồi.
Cứ từ từ, có nghĩa là sau này sẽ xảy ra, chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.
Hàn Hành Chu nói thế mà cậu lại đồng ý luôn, hiện tại Thẩm Cảnh Duyên hận không thể dùng chăn bông trùm chết mình luôn, các miệng đáp ứng vừa bãi này! Sau một lúc, cậu không thể không tự hỏi chính mình, đáp ứng dễ dàng như thế, phải chăng điều đó có nghĩa là cả hai đều cảm thấy tương lai họ sẽ yêu nhau sao?
Thẩm Cảnh Duyên quay lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Hành Chu, có thể đáp án sẽ là "Phải".
_____
[1] Dùng 7 năm kết hôn bởi nguồn gốc của câu "Thất niên chi dương"
Trung bình cứ sau bảy năm các tế bào của con người sẽ hoàn thành quá trình trao đổi chất tổng thể.
Trên thực tế, đây là số năm tích lũy.
Việc thay thế các tế bào trong cơ thể con người không được thực hiện cùng một lúc mà hoàn thành từng tế bào một.
"Thất niên chi dương" nói chung về tình yêu hoặc cuộc sống hôn nhân của những người trong năm thứ bảy có thể cảm thấy buồn chán do những quy tắc nhạt nhẽo của tình yêu hoặc cuộc sống hôn nhân, đạt đến giai đoạn kiệt sức, trải qua thử thách khủng hoảng.
.