Edit: Pa
[Ngày mai, mình có thể đi hẹn hò à]
***
Buổi tối, Hàn Hành Chu gọi lại cho cậu.
Thẩm Cảnh Duyên đã kể cho anh nghe những gì Đinh Nghĩa nói.
"Anh thấy cậu ấy có ý gì?"
Thực sự, Thẩm Cảnh Duyên chẳng thấy mình thay đổi gì mấy, công nhận là lối sống của cậu đã cải thiện bởi những ảnh hưởng từ Hàn Hành Chu, dẫu sao kết hôn rồi thì chuyện đó cũng bình thường nhưng nếu nói về tính cách của bản thân thì cậu đâu thấy mình có gì khác trước.
Hàn Hành Chu mỉm cười, anh đoán hẳn là Đinh Nghĩa thấy sau khi yêu đương Thẩm Cảnh Duyên đã khác trước, tinh tế hơn nhiều.
Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời Thẩm Cảnh Duyên bằng một lời yêu thương rất phổ biến dạo này:
"Em làm cho người ta yêu thích nhiều hơn."
"..." Thẩm Cảnh Duyên không nhịn được cười ha hả vào mặt Hàn Hành Chu.
Câu trả lời quê mùa như vậy lại thoát ra từ miệng Hàn Hành Chu, hài tới nóc luôn.
"Anh là ai! Mau trả điện thoại lại cho Hàn Hành Chu!"
"Tôi đã bắt anh ta rồi." Hàn Hành Chu nói, "Mau đưa tiền chuộc đi."
"Đắt quá trả không nổi." Thẩm Cảnh Duyên nói.
"Không đắt đâu, ngày mai cứ đến đón anh ta là được."
"Hả?" Thẩm Cảnh Duyên nhớ là lịch trình của Hàn Hành Chu còn hai ngày nữa mới kết thúc, "Anh có thể về sớm hơn á?"
"Ừm."
Trước đó, Hàn Hành Chu cũng đi công tác mấy lần nhưng Thẩm Cảnh Duyên không tới đón, lần này Hàn Hành Chu chủ động yêu cầu, Thẩm Cảnh Duyên thấy anh đã thay đổi thì rất vui.
"Tại sao lần này lại muốn em đến đón?" Thẩm Cảnh Duyên bắt đầu vui vẻ mơ mộng, "Chẳng lẽ mua nhiều quà cho em lắm hay sao?"
"Bởi vì anh muốn gặp em sớm hơn." Hàn Hành Chu cứ lo Thẩm Cảnh Duyên bận sáng tác chứ thực ra mỗi lần xuống máy bay hay tới ga tàu cao tốc, anh cực kỳ muốn thấy Thẩm Cảnh Duyên xuất hiện trước mặt mình, giống như những đôi tình nhân khác tuỳ ý ôm hôn giữa chốn đông người.
"Được rồi!" Thẩm Cảnh Duyên gật đầu, "Phê chuẩn!"
"Cảm ơn." Rõ ràng Hàn Hành Chu đang đòi "tiền chuộc" nhưng lúc này lại nói lời cảm ơn.
"Nhớ gửi thông tin cho em."
"Được."
Ngày hôm sau, Thẩm Cảnh Duyên chuẩn bị lái xe đến nhà ga tàu cao tốc để đón Hàn Hành Chu.
Cậu đi học lái xe và lấy bằng lái sớm hơn một chút, tất nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của Hàn Hành Chu trong suốt chặng đường ấy.
Lúc đó, Thẩm Cảnh Duyên còn đùa rằng:
"Em không ngờ giáo sư Hàn còn dạy cả lái xe".
Trên đường đến ga tàu, Thẩm Cảnh Duyên thoáng thấy một cửa hàng hoa mới khai trương.
Lần đầu tiên đi đón Hàn Hành Chu ở sân bay, Thẩm Cảnh Duyên đã mua hoa làm quà đáp lễ.
Bây giờ quan hệ của hai người không cần phải có qua có lại nhưng Thẩm Cảnh Duyên vẫn muốn mua một bó hoa baby chào mừng Hàn Hành Chu trở về.
Khi cậu đến nơi, chỉ còn mười lăm phút nữa là Hàn Hành Chu sẽ cập bến.
Thẩm Cảnh Duyên vội vàng tới lối ra, cầm hoa đợi anh.
"Ở đây!" Thẩm Cảnh Duyên nhìn thấy Hàn Hành Chu đứng cách đó không xa nên lớn tiếng gọi.
"Mua hoa à?" Lần này, Hàn Hành Chu rất thức thời anh cầm hoa rồi nhân tiệm ôm luôn Thẩm Cảnh Duyên, "Cảm ơn."
"Cảm ơn ai?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi.
"Cảm ơn Duyên Duyên." Hàn Hành Chu lại đẩy lại bó hoa vào trong ngực Thẩm Cảnh Duyên.
"Sao anh không cầm?"
"Thế mới rảnh tay."
"À." Thẩm Cảnh Duyên hiểu ra, một tay cậu ôm hoa, tay còn lại dắt Hàn Hành Chu về
Lúc ngồi trên xe, Hàn Hành Chu ghé người lại, hôn lên má Thẩm Cảnh Duyên.
"Mai em có bận viết truyện không?"
Thẩm Cảnh Duyên biết ý của Hàn Hành Chu, cậu nói xa nói gần, "Ngày mai, mình có thể đi hẹn hò à?"
"Muốn chứ, háo hức muốn chết." Thẩm Cảnh Duyên vui vẻ gật đầu, Hàn Hành Chu nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu liền biết mình bị chơi rồi.
"Anh đặt bàn ở nhà hàng rồi, định dẫn em đi ăn trưa."
"Vậy mà còn bày đặt hỏi em?" Thẩm Cảnh Duyên nghĩ mà buồn cười, cái này rõ ràng là trảm trước tấu sau.
"Là nhà hàng mà chúng ta xem mắt."
"Tại sao lại tới đó?" Thẩm Cảnh Duyên nghĩ, cũng lâu rồi họ không tới ăn ở đó.
"Tự nhiên muốn hồi tưởng lại một chút."
Thực ra, sau cuộc điện thoại với Thẩm Cảnh Duyên tối hôm qua, anh cũng suy nghĩ về những thay đổi giữa hai người.
Vậy nên anh muốn tái hiện lại buổi xem mắt ngày hôm ấy, sau đó so sánh với hiện tại, thoáng cái là hiểu ra ngay.
Câu mà người ta rất hay dùng trên mạng là cái gì mà...!À, là "trở lại thuở ban đầu".
"Được rồi." Thẩm Cảnh Duyên khởi động xe, "Vì giáo sư Hàn đã có lời mời, em nhất định sẽ đồng ý."
"Vinh dự của anh."
Sau cuộc chia ly ngắn ngủi, đêm đầu tiên họ gặp lại nhau sau một chuyến công tác thường đặc biệt cuốn hút.
Mãi đến sáng hôm sau, Thẩm Cảnh Duyên mới chậm rãi mở mắt ra nói:
"Anh thật là nhẫn tâm."
Hôm nay, hai người còn đi hẹn hò nên Hàn Hành Chu không giày vò Thẩm Cảnh Duyên nhiều.
"Em có mệt không?"
"Không sao đâu." Thẩm Cảnh Duyên vươn vai, "Anh đi tắm trước đi."
"Được."
Họ giải quyết bữa sáng qua loa cho xong, định tới chiều sẽ ăn ngon hơn một chút.
Cả hai cùng dọn dẹp nhà cửa, chỉnh trang thật đẹp rồi mới ra khỏi cửa.
"Hôm nay cứ thấy là lạ." Trực giác của Thẩm Cảnh Duyên rất nhạy bén.
"Có gì lạ đâu."
"Em rất tò mò tại sao tự nhiên anh lại đặt chỗ ở nhà hàng."
"Chỉ là một buổi hẹn hò thôi mà." Hàn Hành Chu nói, "Tái hiện lại cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Thẩm Cảnh Duyên nhìn xuống bộ đồ giản dị của mình, có vẻ như việc tái hiện này cũng không được hoàn hảo cho lắm.
"Sao lúc nãy anh không nói?"
"Bây giờ nói cũng đâu có muộn."
Hàn Hành Chu vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, "Xuống xe thôi, đến nơi rồi."
Do đã đặt chỗ từ trước nên lúc vào bàn rất thuận lợi.
Hàn Hành Chu tiến lên một bước, kéo ghế của Thẩm Cảnh Duyên ra rồi ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
"Em nhớ là lúc đó anh đâu có kéo ghế cho em đâu." Thẩm Cảnh Duyên cười nhạo anh, "Em còn trộm nghĩ trong lòng rằng anh không thú vị."
"Bây giờ anh đang sửa chữa những sai lầm của mình." Hàn Hành Chu nghiêm túc trả lời.
"Được đó, Hàn tiên sinh.".