Đam Mỹ Minh Hôn

Đám người của Thành phủ và thượng thư vẫn đang ngồi đợi Phó Đình Tôn, bọn họ muốn nhân cơ hội này để chèn ép danh tiếng xuống, để Phó Đình Tôn không thể thăng lên được chức thừa tướng, lúc đấy sẽ rất bất lợi cho bọn họ.

Nhưng đợi mãi đợi mãi chẳng thấy Phó Đình Tôn đâu khiến bọn họ dần dần mất hết kiên nhẫn, tính ra cũng đã gần một canh giờ rồi mà Phó Đình Tôn vẫn chưa đến.

Chả nhẽ để bọn họ leo cây hay sao?

Thượng thư không chờ nổi nữa, liền gọi một con ma lai ra hỏi, con ma lai cũng không biết chủ nhân của mình làm gì mà lâu như vậy nữa, thượng thư nghe được cậu trả lời không ưng ý liền đả kích con ma lai đó khiến nó bị văng ra, đập mạnh vào cửa.

Đúng lúc này, Phó Đình Tôn đi vào và nhìn thấy tất cả, làm phiền người ta đã khó chịu rồi bây giờ còn đánh người của Phó Đình Tôn, có vẻ như đám này muốn uống một ít chất độc rồi đây.

Có vẻ lần trước Phó Đình Tôn cảnh cáo vẫn chưa chừa cái thói khinh thường người khác như vậy.

Bọn họ thấy Phó Đình Tôn vào, có chút rén, đứng dậy hành lễ với Phó Đình Tôn nhưng Phó Đình Tôn không quan tâm mà trực tiếp vào ngồi luôn, cũng không có ý định cho đứng lên,nghiêm giọng vào thẳng vào vấn đề luôn


- “Các ngươi đến đây giờ này làm gì? Các ngươi biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

- “D-Dạ có ạ…Nhưng mà chúng thần có chuyện muốn trao đổi với ngài”_Thượng thư khi nghe thấy giọng của Phó Đình Tôn có phần hơi rén nhưng vẫn cương quyết hỏi cho bằng được

- “Chuyện gì? Nếu không phải chuyện triều chính thì đi về! Ta cũng không rảnh để nói mấy chuyện vớ vẩn các ngươi bịa ra”

- “Chúng thần đúng là có chuyện thật nhưng chuyện này liên quan đến mạng sống đó ạ. Tướng quân à, con gái của thần thực sự đang hấp hối rồi, cầu xin ngài hãy cứu chữa cho con bé. Con bé biết lỗi rồi, con bé thực sự biết lỗi rồi”_Thành Luyện cúi xuống cầu xin Phó Đình Tôn giải độc, tha mạng cho con gái của mình, cầu xin nhanh chóng không thì Phó Đình Tôn lại đổi ý

- “Ồ, cứu lấy cô ta sao? Ta nghĩ là không”

- “Tại sao ạ?! Con bé có làm gì quá đáng đâu, là do người đó thể lực quá yếu…A!!”

Phó Đình Tôn không để Thành Luyện nói xong, không nghe lọt tai nổi nữa liền dùng sức mạnh của mình bóp cổ ông ta, những vòng khí màu độc đen quấn chặt lấy cổ Thành Luyện khiến Thành Luyện đau đớn giãy dụa.

Thượng thư ở bên cạnh bị dọa sợ, lén nhìn lên thì thấy ánh mắt của Phó Đình Tôn đã chuyển đỏ ngầu rất đáng sợ, các tia máu cũng bắt đầu xuất hiện.

Thành Luyện nói con gái nhà ông ta không làm gì quá đáng, lại còn nói thể lực của Lạc Anh quá yếu ư?

Vậy thì Phó Đình Tôn sẽ cho Thành Luyện thấy như thế nào là thể lực yếu, đâu mới là kẻ yếu thực sự trong chuyện này.

Thành Luyện đau đớn vì những cái gai độc đang từ từ chuyển độc tố vào bên tron người mình, muốn gào thét nhưng Phó Đình Tôn đã chặn họng lại khiến ông ta không thể kêu ca bất cứ cái gì, chỉ có thể nghẹn lại trong họng.


Rồi thẳng tay vứt ông ta vào cái thành cột giữa phòng, cú va đập mạnh khiến lưng Thành Luyện gãy làm đôi, ông ta đau đớn tột độ, đau đớn đến nỗi không thể hét hay làm bất cứ cái gì được, chỉ có thể nằm bất động ở đó, hai mắt dần dần chuyển sang chỉ còn tròng trắng

- “Ngươi nói phu nhân của ta là thể lực quá yếu ư? Vậy thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thể lực yếu!!”

- “Á!!”

- “Thể lực ngươi cũng yếu thật đấy! Mới đánh có tý mà đã ngất rồi. Còn thượng thư, đến đây để nói cái gì không? Không thì đưa ông ta về. Lần sau cấm các ngươi đến làm phiền ta vào giờ này, nghe chưa?!”

- “Thần…Thần không có chuyện gì đâu ạ. Chỉ là Thành Luyện muốn thôi ạ.”_Thượng thư lúc đầu còn ra vẻ ta đây nhưng lúc này lại co rúm, run rẩy chả khác gì con chuột cả, nhìn bộ dạng này khiến Phó Đình Tôn khinh bỉ ra mặt

- “Còn ngươi, lần sau đừng có mà ỷ được vài cái chức trong triều mà đi đánh người vô tội. Để ta thấy lần nữa thì ngươi không xong đâu”

- “Vâng vâng vâng. Thần nhớ rồi ạ”

- “Hừ! Toàn mấy lũ phiền phức”


Phó Đình Tôn rời đi, để lại thượng thư vẫn đang sợ hãi nhưng vẫn phải đưa Thành Luyện đang ngất xỉu trở về.

Lúc kéo lên, dường như cả người ông ta không còn lưng làm điểm tựa nữa mà gập ra người ra đằng sau luôn, trên người còn nổi mấy tia máu màu xanh đậm, lên trên cả mặt, đây là dấu hiệu của việc đã nhiễm độc tố, nhìn rất kinh hãi.

Tuy không có máu nhưng nhìn hình dạng này là đã đủ hiểu thốn đến cỡ nào rồi. Hai tay run rẩy cố gắng đưa cả hai người cùng đi ra khỏi chốn địa ngục này.

Thực ra ở địa ngục không đáng sợ bằng phủ tướng quân, nó còn hơn cả địa ngục, là địa ngục của địa ngục, một khi bước chân vào thì không bao giờ lành lặn bước ra cả, nhưng đây trường hợp là nặng nhất khi động đến Lạc Anh – phu nhân của đại tướng quân đây.

Đám ma lai cũng hả hê, đứng ở một góc cười khúc khích, hả hê vì cuối cùng hai người họ bị quả báo.

Thượng thư và Thành Luyện tức lắm nhưng không thể làm được gì cả, vì Phó Đình Tôn là một trong những người mạnh nhất ở cái địa ngục này rồi

- *Phó Đình Tôn, ngươi đợi đấy! Ta sẽ trả thù cho việc hôm nay. Ngươi sẽ phải trả giá cho việc làm của mình*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận