…Sau khi xử lý xong…
Phó Đình Tôn về lại gian phòng nơi Lạc Anh đang nằm ngủ, phá bỏ kết giới đi rồi nhẹ nhàng bước vào bên trong, ngồi bên cạnh giường nhìn Lạc Anh đang ngủ ngon lành, trong lòng thấy yên tâm hẳn.
Phó Đình Tôn cứ như vậy mà ngồi bên cạnh trông chừng Lạc Anh, để không tốn thời gian, Phó Đình Tôn lấy công văn ra để xử lý
Bây giờ Phó Đình Tôn đang chuẩn bị cho việc thăng chức lên thành thừa tướng, Phó Đình Tôn không chỉ giúp quân Diêm Vương luôn thắng bên quân của Thiên đạo về việc giành quyền kiểm soát tất cả, vốn dĩ địa phủ là của Diêm Vương, bây giờ Thiên đạo lại dám cả gan định cướp đi địa phủ này.
Điều này khiến Diêm Vương rất tức giận và rất nhiều lần giao cho Phó Đình Tôn bảo vệ địa phủ, đương nhiên, mỗi lần chiến thắng thì Phó Đình Tôn lại lên một chức mới, cao hơn, có quyền thế hơn.
Phó Đình Tôn cũng giúp Diêm Vương mở rộng địa bàn, đuổi hết những kẻ ngoại tộc đi, thanh trừng những nội gián đang lởn vởn ở bên trong này khiến Diêm Vương rất tin tưởng, tín nhiệm.
Bây giờ đang chuẩn bị để lên chức thừa tướng, chỉ cần có được chức này, Phó Đình Tôn thích làm gì thì làm, không ai có thể cản được, mấy tên tham quan ư?
Chả là gì với Phó Đình Tôn cả, kể cả bây giờ cũng vậy, bọn họ nhắm qua nổi Phó Đình Tôn thì qua.
Một khi còn Phó Đình Tôn ở đây, không ai dám làm loạn
- *Hmmm, bọn họ định xin xỏ cái gì đây? Chậc, sao toàn thư xin bệ hạ xem xét việc thành thân của mình như thế này? Chắc khi nào phải lên triều đính chính lại thôi*
- “Hức Hức…Phó Đình Tôn…Em nhớ chàng…Hức Hức…”
Một lần nữa, Lạc Anh lại khóc trong vô thức, nỗi nhớ của Lạc Anh dành cho Phó Đình Tôn là quá nhiều, không thể nguôi được, kèm theo nỗi sợ hãi từ việc minh hôn, cả người Lạc Anh co rúm lại, dần dần đẩy mình vào góc trong cùng của giường, khép nép cuộn tròn trong đó.
Phó Đình Tôn ở ngay bên cạnh nghe thấy không khỏi chạnh lòng, xót xa nhìn người mình yêu đang hoảng sợ kể cả ngay trong giấc ngủ luôn.
Phó Đình Tôn tự hỏi tại sao ông trời lại làm khó hai người bọn họ như thế, bọn họ cũng chỉ mong muốn có một tình yêu mà không có bất kỳ rào cản nào, một tình yêu hạnh phúc, một tình yêu trong đó chỉ có những tiếng cười, những ấm áp mà chỉ có hai người có thể cảm nhận được thôi.
Ở dưới địa phủ này thật ra cũng không chấp nhận hai người cùng giới yêu nhau, bởi vì bọn họ nghĩ việc yêu đồng giới là phạm phải trọng tội, không nên tồn tại.
Nhưng bây giờ chỉ cần Phó Đình Tôn lên chức thừa tướng thôi, Phó Đình Tôn sẽ bảo Diêm Vương xem xét lại, nếu không chấp nhận thì Phó Đình Tôn đã có cách khác buộc tất cả phải chấp nhận mà thôi.
Nhưng bây giờ thời cơ chưa chín muồi, Phó Đình Tôn vẫn chưa thể làm điều mình mong muốn đó được.
Tiếng thút thít của Lạc Anh ngày càng lớn, trong tim như giằng xé, đau đớn tột cùng, Phó Đình Tôn không nhịn nổi nữa, lên giường, ôm lấy Lạc Anh đang nằm co ro trong một góc.
- “Ngoan, ta ở đây rồi…Đừng khóc nữa…Ta đã ở bên em rồi mà…”
- “Phó Đình Tôn…Em nhớ chàng…Em thực sự rất nhớ chàng…”_Lạc Anh cảm nhận được hơi ấm quen thuộc liền rúc người vào
- “Ta cũng nhớ em lắm, Lạc Anh của ta…”_Phó Đình Tôn ôm lấy người yêu, dịu dàng hôn trộm lên trán, mỉm cười xoa đầu Lạc Anh
- “Phó Đình Tôn…”
- “Ừm ừm, ta đây ta đây…”
Lạc Anh từ từ cũng chìm vào giấc ngủ sâu, Phó Đình Tôn thở phào nhẹ nhõm, khẽ lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại, chỉ khi Lạc Anh chìm vào giấc ngủ sâu, Phó Đình Tôn mới có thể ôm trọn lấy người mà mình thương yêu, nhung nhớ lâu nay.
Thời gian Phó Đình Tôn ở đây cũng không được lâu nhưng lúc nào trong đầu cũng nhớ đến hình dáng Lạc Anh, mong chờ đến một ngày mình có thể được gặp Lạc Anh một lần nữa dù biết là không thể, cũng không ngờ được Lạc Anh lại xuống dưới này.
Lúc đầu, Phó Đình Tôn rất sốc, không thể chấp nhận được việc Lạc Anh xuống đây nhưng giờ lại nghĩ lại, hai người bây giờ có thể đoàn tụ với nhau là vui rồi.
Qua hơn hai tuần, Phó Đình Tôn quyết định rồi, đang chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ cho Lạc Anh, tiện thể cũng nhân lúc đó tiết lộ danh tính luôn, trong lòng không giấu nổi sự hào hứng và mong đợi.
Bây giờ vẫn chưa thể lộ mặt vì Phó Đình Tôn vẫn đang vướng vụ thăng chức kèm theo mấy tên tham quan đang cố tình dìm Phó Đình Tôn xuống, phải để Phó Đình Tôn giải quyết bọn họ đã và lúc đó hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau
…Ba ngày sau …
Phó Đình Tôn bị triệu tập đột xuất lên triều khiến Phó Đình Tôn có chút khó hiểu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc hẳn là cũng chả phải chuyện gì tốt đẹp rồi, dù gì cũng nên cứ chuẩn bị tinh thần đi.
Trước khi đi, Phó Đình Tôn có dặn dò Lạc Anh cứ chơi thoải mái ở trong phủ hoặc đi ra ngoài cũng được nhưng phải để hai con quỷ đỏ theo cùng để bảo vệ, còn mình thì đi vào cung có việc một chút rồi về.
Lạc Anh thấy thế ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, trước khi đi còn dặn Phó Đình Tôn hãy cẩn thận khiến tâm trạng Phó Đình Tôn thoải mái hơn hẳn.
Hai người tạm biết nhau rồi Phó Đình Tôn rời đi, rất nhanh sau đó cũng đã đến hoàng cung.
Phó Đình Tôn đi thẳng một mạch vào thư phòng theo thói quen và thấy Diêm Vương đang ngồi ở đó chờ sẵn rồi
- “Tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế…”
- “Bình thân.”
- “Hôm nay bệ hạ gọi thần đến có chuyện gì vậy ạ?”
- “À, thì là…”