Phó Đình Tôn không muốn để mình trong tình trạng căng thẳng này nữa mà chuyển hướng sang một câu chuyện khác.
Hỏi Lạc Anh đã ổn chưa để có thể đi thỉnh an Diêm Vương, nghe tới đây, Lạc Anh ngạc nhiên hỏi lại tại vì sao Diêm Vương lại muốn gặp mình thì Phó Đình Tôn nói là Diêm Vương muốn xem thê tử của đại tướng quân là ai, là người như thế nào.
Phó Đình Tôn cũng nói rõ luôn là mình muốn ra mắt Lạc Anh với tất cả mọi người để không bị vướng vào bất kì tin đồn, những văn kiện giục thành thân cũng như gả con gái của các vị quan chức kia.
Phó Đình Tôn không hề thích tý nào, đồng thời cũng là để đánh dấu chủ quyền luôn để Lạc Anh không bị ai bắt nạt nữa
Lạc Anh nghe xong lại hơi dè chừng bởi vì nhỡ bọn họ biết Lạc Anh là nam nhân thì sao?
Nhớ bọn họ lại nói gì đó sau lưng Lạc Anh thì sao?
Từ sau khi xuống đây, Lạc Anh rất nhạy cảm với việc bị người khác bàn tán sau lưng, vì nó gợi lại cho Lạc Anh cảm giác lúc mình rời khỏi phủ Lạc gia, cũng có rất nhiều ánh mắt khinh bỉ, những lời bàn tán xì xào nói xấu mình sau lưng.
Nó làm Lạc Anh ám ảnh đến sợ hãi, chính bọn họ đã dồn Lạc Anh vào chỗ chết, chỉ nhắc đến thôi là sắc mặt tái mét lại, cả người run rẩy.
Phó Đình Tôn thấy vậy liền hoảng hốt, lo lắng hỏi han xem xem Lạc Anh có bị sao hay không?
Nếu không ổn thì không đi cũng được nhưng Lạc Anh hoàn toàn không nghe thấy bất cứ thứ gì nữa
- “Phu nhân! Ngươi làm sao vậy? Có ổn không?”
- “Ta…Ta…Hah Ha…Ta…Đừng mà…Ta…”
- “Phu nhân! Phu nhân à, bình tĩnh lại đi nào…”
- “Không sao cả, bình tĩnh lại nào. Ngoan…Có ta ở đây rồi…”
Lạc Anh hoảng sợ, cứ liên tục nói một mình như vậy, sắc mặt thì tái mét cả ra, mồ hôi đổ ra không ngừng khiến Phó Đình Tôn bối rối, dù có nói thế nào Lạc Anh cũng không nghe, có vẻ như nỗi sợ lấn át tất cả rồi.
Hết cách, Phó Đình Tôn phải ôm Lạc Anh vào lòng rồi nhẹ giọng an ủi, Lạc Anh bị hành động này làm cho bất ngờ, theo bản năng mà chống cự
Vì đang trong nỗi sợ hãi nên Lạc Anh cứ hét lớn lên, sợ hãi cố gắng đẩy ra nhưng không được.
Nhìn thấy Lạc Anh bị như vậy, Phó Đình Tôn càng lo lắng hơn, liên tục trấn an Lạc Anh, dùng chất giọng nhẹ nhàng nhất có thể, làm tất cả để Lạc Anh bình tĩnh lại như khi ở trên trần thế vậy, tay kết hợp với lời nói, ôn nhu vỗ về người ở trong lòng.
Nhìn Phó Đình Tôn bình tĩnh như vậy nhưng thực chất trong lòng đang rất đau đớn, không ngờ đề cập tới chuyện này lại khiến Lạc Anh như vậy
Phó Đình Tôn tự trách mình không nghĩ đến cảm nhận của Lạc Anh mà lại đi hỏi chuyện đó, giờ thì lớn chuyện rồi đây.
Lạc Anh đang hoảng sợ cực độ, bỗng được ôm vào lòng, từ từ cũng cảm nhận được thấy cảm giác, hơi ấm quen thuộc mà bình tĩnh lại
Chính là hành động này, là lời nói này, cách đối xử này, nó giống hệt với Phó Đình Tôn ở trên trần thế.
Mỗi lần Lạc Anh sợ hãi là Phó Đình Tôn sẽ ôm chầm Lạc Anh vào lòng và vỗ về như vậy, không thể nhầm lẫn đi đâu được.
Giờ thì chân tướng đã được làm sáng tỏ, đây chính là người mà Lạc Anh nhung nhớ bấy lâu nay, là người yêu của Lạc Anh chỉ là vẻ bề ngoài có khác thôi chứ người này vẫn là Phó Đình Tôn- người yêu Lạc Anh.
…Nhưng tại sao lại không nói cho Lạc Anh biết cơ chứ? …
…Tại sao? …
Nước mắt bắt đầu lăn dài, vui có mà buồn cũng có, vui vì Lạc Anh cuối cùng cũng được ở bên người mình yêu nhưng lại buồn vì tại sao Phó Đình Tôn lại lừa dối mình trong suốt quãng thời gian qua cơ chứ.
- *Tại sao? Tại sao chàng ấy lại không nói cho mình biết cơ chứ? Tại sao?!! Mình không nhầm đi đâu được nữ, từ vật đó cho đến hành động, cách chàng ấy đối xử với mình từ lúc đến đây đều giống hệt Phó Đình Tôn. Ngay cả khi mình hỏi dò, ánh mắt chàng ấy cũng chuyển động liên tục! Nhưng tại sao chàng ấy lại giấu mình? Tại sao…*
- “Hức Hức…”
- “Phu nhân, nín đi nào. Sao lại khóc rồi? Phu nhân bị làm sao vậy? Phu nhân vẫn sợ sao? Hửm?”
- “Hức Hức…Xấu tính…Cái đồ xấu tính…”_Lạc Anh nức nở nói nhỏ nhưng tiếng nấc lại chèn lên cả tiếng nói khiến Phó Đình Tôn không nghe thấy gì cả
- “Hả? Phu nhân nói gì cơ?”
- “Ta nói là…”
- “Hửm? Nói sao cơ? Phu nhân có thể nói cho ta nghe hay không? Phu nhân cứ thoải mái tâm sự với ta, ta luôn đồng hành với phu nhân mà dù cho chúng ta cũng chỉ mới quen”
- “Hứ…Ta ghét đại tướng quân!! Ta rất ghét đại tướng quân!!”
Chính câu nói này khiến Lạc Anh tức giận, mới quen?
…Ai bảo là mới quen cơ? …
Lạc Anh bỗng dưng đứng phắt dậy, hét lớn lên rồi bỏ đi khiến Phó Đình Tôn vẫn chưa hiểu cái gì cả, tay vẫn đang trong trạng thái ôm nhưng trong vòng tay chả có ai cả, khuôn mặt ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đang khuất dần kia.
.Mãi cho đến khi không thấy Lạc Anh đâu nữa, Phó Đình Tôn mới thực sự tỉnh lại, vội vàng chạy theo
- “Ơ kìa! Phu nhân làm sao vậy? Đợi ta với!! Phu nhân à!!”