Đam Mỹ Minh Hôn

Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ đến tận trời sáng khi nào không hay, lần đầu tiên hai người cảm thấy có một giấc ngủ ngon đến như thế, lần đầu tiên ngủ đến tận gần trưa mới dậy.

Phó Đình Tôn vừa mở mắt ra thì đã thấy trời có vẻ sắp nắng gắt rồi, đoán tầm này cũng là giờ trưa trưa nên đã sai Lý Trung đi lấy một ít đồ ăn nhẹ lên

Nhìn qua thấy Lạc Anh vẫn còn đang nằm ngủ ngon lành trong tay mình, Phó Đình Tôn không giấu nổi hạnh phúc mà ôm chầm lấy người yêu.

Hai người đã phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn, vất vả để có thể đến được hạnh phúc như ngày hôm nay, chỉ cần mỗi sáng thấy được Lạc Anh nằm trong vòng tay của mình, như thế này là đã quá đủ với Phó Đình Tôn rồi.

Lạc Anh cũng từ từ tỉnh dậy trong cơn mơ, vừa mở mắt ra đã thấy Phó Đình Tôn, không giấu nổi sự hạnh phúc liền cười tươi, dụi dụi vào người Phó Đình Tôn cho tỉnh ngủ.

Hành động này của Lạc Anh chính thức đã khiến Phó Đình Tôn tan chảy rồi a~

Hôn lên đôi môi chúm chím kia rồi véo nhẹ má cho Lạc Anh tỉnh dậy rồi cưng chiều nói

- “Đã tỉnh ngủ chưa, phu nhân của ta? Ngủ ngon chứ em?”


- “Dạ vâng, em ngủ ngon lắm ạ. Còn chàng thì sao?”

- “Ta cũng vậy. Em đói chưa? Ta bảo mấy con quỷ mang đồ ăn lên cho em nhé~”

- “Dạ vâng ạ~”

Hai người sau đó dậy thay y phục, vì Lạc Anh chưa thực sự tỉnh hẳn nên người thay y phục cho Lạc Anh là Phó Đình Tôn.

Mùa đông ở dưới địa ngục khác với ở trên trần thế, nó khắc nghiệt hơn rất nhiều nên Phó Đình Tôn đã sai mấy đám quỷ trải hết thảm ở tất cả các phòng

Bên cạnh đó còn đặt 2-3 cái lò sưởi loại lớn còn Lạc Anh được mặc cho rất nhiều lớp y phục trông chả khác gì một cục bông cả.

Vì mặc nhiều quá nên di chuyển có phần hơi khó khăn, Lạc Anh muốn cởi ra nhưng Phó Đình Tôn không cho, nghĩ bụng rằng mùa đông chỉ có hơi lạnh tý thôi mà, có gì đâu phải mặc nhiều lớp y phục như vậy chứ.

Nhưng Lạc Anh đã sai lầm, khi cánh cửa phòng được mở ra, một luồng không khí rét, buốt, vô cùng lạnh lẽo ùa vào và qua rất nhiều lớp y phục kia vẫn cảm thấy được sự lạnh giá của nó khiến Lạc Anh khẽ run lên rồi nấp vào sau lưng Phó Đình Tôn.

Phó Đình Tôn chỉ cười bất lực bởi vì biết Lạc Anh sẽ không chịu được mà, quay qua ôm chầm lấy Lạc Anh, hôn lên mái tóc mềm mại ấy, ôn nhu nói

- “Ưm…Lạnh…”

- “Thấy chưa, ta nói rồi mà em không nghe. Cứ cãi…”

- “Em có cãi đâu. Chàng bắt bẻ em, chàng không thương em nữa rồi chứ gì…”_Lạc Anh không phục liền bĩu môi biểu tình, tỏ vẻ giận dỗi

- “Làm gì có đâu. Em cứ nghĩ lung tung. Ta chỉ muốn tốt cho em thôi mà, đúng không nào?”

Phó Đình Tôn cảm thấy sau lần làm hòa này, Lạc Anh có vẻ hay giận dỗi hơn thì phải, cũng đúng thôi, dù gì vì Phó Đình Tôn mà Lạc Anh phải chịu đau khổ suốt một thời gian khá dài rồi còn gì.


Giờ để nuông chiều thì cũng đáng mà thôi.

Lạc Anh gật gật đầu đồng ý với lời nói ấy rồi được Phó Đình Tôn dẫn vào bàn ăn, trên bàn có rất nhiều món kì lạ nhưng có một vài món Lạc Anh ăn rồi giống món gà tần đen kia, vừa nhìn Lạc Anh đã sáng hết mắt lên.

Phó Đình Tôn nhân cơ hội đấy bắt đầu châm chọc

- “Phu nhân à, em thích món gà tần đen đó đến vậy sao? Có thích hơn ta không?”

- “Tất nhiên là không rồi, nếu mà em không thích chàng thì làm sao có món gà tần đen cho em ăn chứ~”

- “Dạo này ta thấy em hơi nhanh mồm nhanh miệng đấy nhé. Học từ đâu ra vậy. Hửm? Ta nhớ hồi trước em có như vậy đâu cơ chứ?”

- “Học từ ai ngoài chàng ra nữa~ Em muốn ăn gà, chàng gỡ cho em đi~”

- “Được được, theo ý phu nhân hết”

Hai người rất hoài thuận với nhau khiến cho đám ma lai cảm thấy yên lòng, thấy được cả phu nhân lẫn lão gia vui vẻ bên nhau như vậy, bọn chúng cũng vui theo ấy chứ~

Nhưng bọn chúng vẫn không biết rằng phu nhân của bọn họ chính là nam nhân, mà hai người bọn họ hình như chưa động phòng thì phải.


Hai người có xích mích bây giờ mới hòa giải được, động phòng vẫn chưa nên đám bọn chúng cơ hơi lo lắng.

Thành thân rồi mà chưa động phòng thì có hơi kỳ, nên bọn chúng nảy ra một ý tưởng khá táo bạo, cứ xì xì xầm xầm ở bên ngoài mãi thôi.

Lạc Anh được Phó Đình Tôn chăm bẵm cho cái bụng no căng mà chẳng cần phải đụng tay đụng chân gì cả, rồi bảo Phó Đình Tôn đưa mình đi chơi nhưng không muốn đi nên đã bảo Phó Đình Tôn bế.

Lạc Anh bây giờ khác hẳn với Lạc Anh hồi xưa, e dè, ngại ngùng, muốn tự làm chứ không phải bảo Phó Đình Tôn làm nhưng bây giờ thì cái gì cũng dựa dẫm vào Phó Đình Tôn.

Đương nhiên Phó Đình Tôn không thấy phiền chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất thích là đằng khác ý, hồi xưa chỉ thích Lạc Anh dựa dẫm vào mình nhưng rất hiếm

Bây giờ Lạc Anh làm như vậy làm Phó Đình Tôn sung sướng vô cùng.

Vui vẻ bế Lạc Anh ra bên ngoài, trước đó còn lấy một cái áo choàng lớn khoác lên cho Lạc Anh đỡ lạnh rồi sai người chuẩn bị xe ngựa để đi.

Phải nói là Phó Đình Tôn chiều Lạc Anh số một thì không ai số hai…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận