Mục Cảnh quyết định nhận nuôi một cô nhi, đây vốn là trải nghiệm vô cùng mới lạ, nhất là với bản thân người như Mục Cảnh.
Này cũng không phải nói hắn lạ lẫm với việc nhận con nuôi, mà là do hắn sinh sống nhiều năm nay một mình đột nhiên xuất hiện đâu ra thêm một đứa trẻ.
Chính xác hơn là một đứa trẻ con chỉ mới mười hai tuổi.
Mục Cảnh cũng không phải không thể sinh con, sinh lý của hắn rất ổn định, tuy rằng đã ba mươi lăm tuổi, hắn còn chưa từng nghiêm túc nói chuyện yêu đương.
Nhưng xuất phát từ hiểu biết đối với chính thân thể của mình, Mục Cảnh có thể khẳng định rằng hắn hoàn toàn bình thường.
Về lý do tại sao không muốn yêu đương, Mục Cảnh đơn giản cảm thấy vừa lãng phí thời gian vừa vô vị.
Hắn cũng từng thử hẹn hò với một cô gái.
Lần đó Mục Cảnh còn nhờ nhân sự hoãn cho hắn một buổi họp chiều.
Sau đó, hắn vì lần hẹn hò này mà hối hận đến xanh cả ruột.
Sống ba mươi lắm năm trên đời, hắn chưa bao giờ hối hận.
Nhưng hiện tại, hắn có.
Đó là một buổi hẹn vừa nhàm chán lại vô cùng lãng phí thời gian, cô gái này đầu tiên là đi shopping loanh quanh một cách vô nghĩa, đồng thời còn kêu ca lải nhải với hắn đủ thứ vấn đề.
Vì thế, lần hẹn hò này khiến Mục Cảnh chạy trối chết.
Đã một thời gian dài Mục Cảnh không có cảm nhận lại cái cảm giác bất lực như thế này.
Mà hiển nhiên, cô gái kia đã thành công khắc họa thêm một bóng ma tâm lý cho hắn.
Sau sự kiện đó, Mục Cảnh từ bỏ dự định yêu đương cùng kết hôn sinh con.
Đương nhiên, dù Mục Cảnh quyết định như thế, cũng không có người chạy tới phản đối hắn.
Rất đơn giản, Mục Cảnh đã sống đến gần tuổi trung niên, cũng đã có được gia nghiệp xa xỉ, biệt thự xe hơi đầy đủ, nhưng hắn lại không có người nhà.
Tuy rằng sau khi Mục Cảnh thành công, đã từng có thân thích mang theo ý đồ tới liên hệ muốn nhờ vả hắn.
Nhưng đối với Mục Cảnh mà nói, điều này vốn chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thay vì cùng những người này lời qua tiếng lại, không bằng hắn tự hưởng thụ cuộc đời của riêng hắn..