Tiết tự học thứ ba trong buổi tối, dù là học sinh cuối cấp 3 đã trải qua rất nhiều trận chiến cũng không chịu nổi, đây vẫn là tiết tự học buổi tối đầu tiên của ngày khai giảng, lúc đầu học sinh còn nghiêm túc nhưng đến lúc này đã tới giới hạn rồi, hai tiết trước lớp vẫn còn yên lặng thì bây giờ đã bắt đầu có tiếng thì thầm nói chuyện.
Nhưng Phó Ức Vi lại không gia nhập vào hàng ngũ đó, hai tiết trước anh làm bài quá hăng say, trí não cũng bị tiêu hao hết, dẫn tới việc là sau khi bị Chu Yến Thần dắt về chỗ ngồi, nhìn đề không quá hai giây đã ngủ thiếp đi, ngủ thẳng một giấc đến lúc tan học, ngay cả tiếng chuông cũng không làm anh thức giấc, cuối cùng vẫn là Chu Yến Thần đánh thức anh dậy.
Khi tỉnh lại anh vẫn còn hơi mơ màng, dụi dụi mắt, ngáp một cái, lau nước mắt ở trên khóe mắt, ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"
Chu Yến Thần đang thu dọn đồ đạc, thuận tiện đưa cho anh một miếng khăn giấy, trả lời: "Tan học rồi, về nhà thôi."
"Ừm."
Phó Ức Vi lấy điện thoại ra xem giờ, đúng là đã tới giờ về rồi.
Anh vừa mới tỉnh dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm, vẫn nằm trên bàn trầm mặc một lát, sau đó mới lảo đảo đứng dậy, theo bản năng định đi nói chuyện với bọn Lưu Ngạn và Nghiêm Hạo, nhưng quay đầu lại mới phát hiện, chỗ ngồi của hai người kia đã không còn bóng ai, chắc đã sớm chạy theo đám người kia về rồi.
Hai cái đứa phản bội này, Phó Ức Vi nghiến răng nghĩ xem ngày mai nên làm sao để chấn chỉnh bọn họ, anh nhìn quanh một vòng, thấy trong phòng học cũng không còn lại mấy người, trong chốc lát câm nín, không nhịn được trách móc nói: "Bọn họ thế mà bỏ tôi lại."
"Là tôi kêu bọn họ về trước," Chu Yến Thần dọn đồ xong, cũng đứng lên, "Lúc nãy tan học bọn họ có đi lại chỗ cậu, nhưng cậu còn đang ngủ, lúc đó cũng đông người, nên tôi kêu bọn họ về trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi cậu dậy sau."
Phó Ức Vi sờ sờ mũi: "Ồ, vẫn là hai đứa không có lương tâm, muốn về thì về đi, tôi tự về một mình."
Cũng không biết Chu Yến Thần dùng cách nào, mà có thể khiến hai người bọn họ nghe lời đến thế, chứ những lúc bình thường như này, thấy anh đang ngủ, Lưu Ngạn nếu không làm chuyện xấu, giống như là nhân lúc anh ngủ chụp vài tấm hình xấu xí, thì tên của cậu ta đã được viết ngược rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Ức Vi vẫn còn thấy sợ khi nghĩ đến lần trước lúc mình vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Lưu Ngạn đang cầm điện thoại chụp hình mình.
Lúc đó anh chưa phản ứng kịp, hốt hoảng gần hai giây mới nhớ phải giật lấy điện thoại, nhưng Lưu Ngạn đã sớm cầm điện thoại bỏ chạy mất, anh đuổi theo hết một tầng lầu cũng bắt tên đó lại được, sau đó còn bị thằng cháu trai đó đem tấm ảnh vừa tỉnh mặt mũi ngu ngơ ra, đe dọa anh phải bao cậu ta ăn một bữa.
Nhưng bức ảnh đó cũng không tính là xấu, dù gì thì cũng là chụp anh, nên vẻ mặt có nhăn nhó đến đâu cũng không đến nỗi khó coi, chỉ tại Phó Ức Vi đẹp mà không tự mình hiểu, thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác nhau, tuy trong lòng tự thấy nó quá xấu, không xóa mất thì mãi là lịch sử đen, đều nghĩ rằng từ nay về sau không ngóc đầu nổi.
Thế nên Lưu Ngạn mới thành công đe dọa được anh, cũng may sau khi xóa đi bức ảnh đó, từng tội từng tội một của Lưu Ngạn cũng bị anh thành công trả đủ.
Chẳng qua anh còn chưa biết được, thậm chí Lưu Ngạn đã nảy ra một ý tưởng, suýt chút nữa đem tấm hình này đi bán đấu giá cho những cô gái thầm mến anh, có ai mà không rõ độ nổi tiếng của Phó Ức Vi, một tấm hình như vậy truyền đi, ít nhất cũng có thể kiếm lời để trả tiền đi net mấy tuần.
May là bình thường tuy Lưu Ngạn không đáng tin tưởng lắm, nhưng lúc mấu chốt vẫn ý thức rõ ràng, gần tới giới hạn cuối thì tự biết ghì cương lại, quay đầu trả lại ảnh cho anh, không có đem hình ra kiếm tiền, ngoại trừ việc đó ra thì vẫn bị ăn mắng một trận, tại vì cậu ta đáng bị như vậy.
Nhưng chuyện này Phó Ức Vi không biết, nếu để anh biết, anh sẽ cho Lưu Ngạn ăn một nhát búa vào đầu.
Nhưng anh vẫn chưa tin Lưu Ngạn có thể dễ dàng tha cho mình, bởi vậy nên vô cùng hoài nghi hỏi: "Trước khi bọn họ đi, có làm cái gì không vậy?"
Chu Yến Thần: "Làm cái gì?"
Phó Ức Vi ấp úng: "Thì...!Chụp ảnh gì đó?"
Anh suy nghĩ một chút, quay mặt ngẩng đầu lên, nói với Chu Yến Thần: "Cậu đừng sợ, mặc kệ bọn họ có làm gì, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, tôi sẽ đi dạy dỗ bọn họ."
Chu Yến Thần nhìn ánh mắt của anh, nhìn thấy được sự lo lắng của anh, nên rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu:
"Không có, đúng là cậu ấy có lấy điện thoại ra, nhưng tôi kêu bọn họ đi trước, nên không có chụp ảnh lại đâu."
"Ồ," Phó Ức Vi nhìn hắn không giống đang nói dối, cảm thấy rất yên tâm, thở dài một cái, "Vậy là tốt rồi."
Nhưng đúng là anh đoán không sai, nếu như Chu Yến Thần không ngăn lại, Lưu Ngạn chắc chắn đã nhân lúc anh ngủ mà quay chụp đủ kiểu rồi.
Tránh được một kiếp nên tâm trạng Phó Ức Vi thoải mái hơn rất nhiều, anh gom lại cuốn tài liệu mình vừa kê đầu ngủ, định rời đi, nhưng vừa bước được nửa bước, Chu Yến Thần đã gọi anh lại:
"Phó Ức Vi—"
Phó Ức Vi quay đầu lại: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Dáng vẻ của anh vốn đã quá xinh đẹp, mặt mày quá tuấn tú, lúc này đứng dưới ánh đèn như một mỹ nhân, quay đầu liếc nhìn thôi cũng đẹp đến mức câu hồn người khác, không ai chống đỡ lại được.
Lúc nhìn tới ánh mắt ấy, Chu Yến Thần cũng ngây ngẩn người một hồi, lặng lẽ siếc chặt lòng bàn tay mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, giọng điệu nói chuyện cũng bất giác mềm xuống: "Hôm nay tôi không có đi xe đạp đến, cậu có thể tiện chở tôi về với được không?"
Mặt hắn đỏ bừng lên, Phó Ức Vi còn tưởng là hắn bị bệnh, nên tiến gần lại xem kỹ mặt hắn, nghĩ như nào thì hỏi như nấy: "Cậu sao vậy? Sao mặt đỏ thế? Cậu bị bệnh hả?"
Chu Yến Thần lắc đầu, cũng không từ chối việc anh đang lại gần, vô thức sờ sờ lên mặt, thấp giọng nói: "Không sao đâu, chắc là do thiếu oxy."
"Thiếu oxy?" Phó Ức Vi dừng lại một chút, lại đứng thẳng người, hít sâu vài hơi, rất kỳ lạ hỏi, "Tại sao lại thiếu oxy? Tôi cảm thấy có nhiều oxy lắm này."
Chu Yến Thần bị hành động trẻ con của anh chọc cười, muốn đưa tay lên sờ mặt anh, nhưng đưa lên một nửa thì đổi hướng, đặt lên vai của anh, cười nói: "Là do cậu quá đẹp trai, đẹp đến nỗi thở không thông, tôi chỉ đang so sánh mà thôi, sao cậu lại xem là thật chứ?"
Lời hắn nói đều là thật lòng, không ai có thể đứng trước vẻ đẹp này mà không rung động, hắn cũng không phải thánh nhân, đứng trước mặt người mình thích, thì đỏ mặt cũng là lẽ thường tình, chỉ tại Phó Ức Vi hiểu nhầm ý, còn tưởng hắn bị cảm.
Phó Ức Vi không kịp phòng bị trước lời khen bất ngờ, tuy trên mặt không biểu lộ gì, nhưng lòng lại hưng phấn như nở hoa, trong ánh mắt đều lộ ra sự vui vẻ, Chu Yến Thần cũng nhân cơ hội đó, hỏi ngay: "Vậy xin hỏi bạn học Phó đẹp trai này, cậu có thể đưa tôi về nhà với được không?"
Bạn học Phó đẹp trai giơ tay lên: "Đi thôi nào."
Hai người cùng nhau dắt xe ra, đèn đường trong khuôn viên trường còn chưa bật, đường tối đen như mực, Phó Ức Vi cảm thấy hơi sợ, nhưng ngại chuyện có Chu Yến Thần đi kế bên, nên anh không muốn lộ ra vẻ rụt rè của mình trước mặt người khác, chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, bật đèn pin của điện thoại để chiếu sáng đường đi.
Chu Yến Thần nhẹ nhàng đi lại bên cạnh anh, khoảng cách trong tầm tay như thế này làm nỗi sợ trong lòng Phó Ức Vi vơi đi không ít, nói chuyện cũng tự tin hơn, ngược lại còn trêu chọc Chu Yến Thần, hỏi hắn: "Cậu dựa gần tôi thế này, là vì sợ bóng tối sao? Nếu sợ thì đi gần tôi chút."
Chu Yến Thần liếc nhìn anh, đưa tay cầm lấy góc áo của anh: "Ừm."
Bị đối phương dựa gần làm Phó Ức Vi cảm thấy trong lòng có chút xốn xang, động tác nắm lấy góc áo của Chu Yến Thần như đang vuốt lại lông mao cho anh, giúp anh tạm thời quên đi sợ hãi trong lòng, lại giống như một con mèo lười biếng, được người ta gãi gãi cằm cho, thoải mái đến nỗi cái đuôi phía sau cũng cong lên.
Anh leo lên xe, để Chu Yến Thần ngồi ở phía sau, tay phải vặn một cái, chiếc xe đã phóng nhanh như điên, chạy xe đạp điện mà nhanh như xe máy, còn không quên nhắc nhở Chu Yến Thần ngồi sau, nếu thấy sợ thì cứ ôm anh.
Chu Yến Thần cung kính không bằng tuân mệnh, ngoan ngoãn vòng tay ôm eo anh.
Phó Ức Vi quay lưng về phía hắn, nên không thấy được vẻ mặt thỏa mãn của đối phương, trên đường gió thổi rất lớn, nên càng thuận lợi che giấu cho hành động dựa vào lưng Phó Ức Vi hít sâu vài hơi của hắn.
Gió đêm thổi vi vu, Phó Ức Vi cố tình muốn khoe khoang khả năng lái xe của mình, anh chạy qua từng cột đèn giao thông, và cứ mỗi khi đèn xanh còn những giây cuối cùng thì anh mới chịu chạy băng qua ngã tư đường, cứ thế phóng thật nhanh bỏ xa những người đi bộ trên con đường vắng và màn đêm vô tận phía sau lưng.
Với tốc độ như thế này, khoảng năm phút sau họ đã về đến nhà, Phó Ức Vi đi xuống xe vuốt lại mái tóc đã bị gió thổi rối tung, Chu Yến Thần chủ động nói đi đậu xe giúp, sau khi trở về thì ném chìa khóa qua đây.
"Cảm ơn nha."
Anh chụp lấy chiếc chìa khóa Chu Yến Thần ném tới, giậm chân một cái, đèn trong hành lang theo âm thanh mà sáng lên.
"Là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng," Chu Yến Thần chạy tới, đi đến bên cạnh anh, cùng anh đi lên lầu, "Cám ơn cậu đã đưa tôi về nhà."
"Được rồi, không cần cảm ơn tới cảm ơn lui nữa," Phó Ức Vi xua tay, bước lên bậc thang cuối cùng, lại ngáp một cái, anh thực sự rất buồn ngủ, "Cậu cũng mau về nhà ngủ đi, tôi cũng buồn ngủ lắm rồi."
Chu Yến Thần đi theo sau anh, nhìn anh mở cửa, nói: "Được, ngủ ngon nhé."
Phó Ức Vi mở cửa đi vào, không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay: "Ngủ ngon.".