Editor có lời muốn nói: Mong bạn đọc nào đã đọc chương 1 rồi thì đọc lại lần nữa nhe, vì mình đã chỉnh lại câu cú cho mượt hơn rồi á, tại lần đầu làm nên hơi ngộ:v.
Và mình cũng đổi cách gọi thành Ức Vi-anh, Yến Thần- hắn.
Ngày chỉnh: 13/1/2022!!
_____
Chủ nhiệm lớp đã đi họp, có vẻ sẽ không về liền được, nên thầy đã dặn dò lớp trưởng, nói với lớp ai đã đến thì không được ra về.
Chỗ ngồi của học kỳ này đã tách mấy người bọn họ ra, giống như những trò trước đó của bọn họ đã bị giáo viên để ý rồi.
Lần này ba người ba nơi, nhìn một vòng cũng không thấy người quen nào hết.
Phó Ức Vi nhìn về phía sau, còn chưa mở mở miệng nói, thì bạn nữ phía sau đã đỏ mặt, làm anh không dám quay đầu lại, lo sẽ làm cho người ta sợ hãi thêm.
Ngồi phía trước cũng là con gái, cô bạn ngồi không có bao lâu mà cứ ngoái đầu nhìn lại mãi.
Phó Ức Vi còn tưởng trên bảng đen phía sau có thông báo gì quan trọng, nhưng tới phiên anh quay đầu lại nhìn, thì không thấy gì cả.
Phó· thật sự không hiểu các bạn nữ cả ngày suy nghĩ cái gì· trai thẳng sắt thép· Ức Vi thấy nhàm chán đến nỗi cúi đầu chơi điện thoại tiếp.
Lưu Ngạn lại gửi tin nhắn cho anh:
[ Con trai ]: Nè, mày nói xem, làm sao xếp mày ngồi cùng bàn được hay vậy?
[ Ức ]: Làm sao tao biết được?
[ Con trai ]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha thấy cảm giác như thế nào khi ngồi kế tình địch?
[ Ức ]: Cút đi, tình địch cái quần, ông đây còn không biết bạn nữ kia là ai.
[ Con trai ]:...!
[ Con trai ]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha vậy cũng không tệ nha, bạn gái còn chưa có mà tình địch đã có rồi [Đại ca uống trà.jpg.].
[ Ức ]: [Lạnh lùng.jpg.]
[ Con trai ]: [Đại ca vẽ Trung hoa.jpg.]
[ Ức ]: [Ghi tên trên bảng vàng.gif.]
( [ Ức ] vừa mới thu hồi một tin nhắn)
[ Con trai ]: Ha ha ha ha ha ha ha ha đó là cái gì thế?
[ Ức ]: Đệt, nó là biểu tượng cảm xúc của bố, tao cứ tưởng tao xóa rồi, ai ngờ trượt tay lưu về.
[ Con trai ]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
[ Con trai ]: Trượt tay là bệnh đó nha, vừa nhìn đã biết là cho "tuốt súng" nhiều quá rồi, nên đi chữa đi.
[ Ức ]: Mày chỉ biết đánh người ảo mà còn ở đây khịa tao?
[ Con trai ]: Ai nói ông đây chỉ có thể đánh người ảo??? Tôi thách cậu đến hẻm núi trong Vương Giả* đấu một trận đó, có giỏi thì chơi!
*Vương giả: tựa game bên bển.
[ Ức ]: Chơi thì chơi.
.....!
Chơi game cũng coi như là một cách để trút giận, Phó Ức Vi rời khỏi QQ, bấm vào game Vương Giả, hết sức tập trung cùng Lưu Ngạn "đấu một trận".
Anh một lòng tập trung vào trò chơi, dĩ nhiên là không chú ý tới người bên cạnh thỉnh thoảng liếc mắt sang, cùng với nụ cười nhạt ở khóe miệng.
Cuối trận, Phó Ức Vi một mình gánh team ăn được hơn một nửa đầu người, hoàn toàn xứng đáng trở thành MVP.
Mà Lưu Ngạn thì bị anh đánh đến không có lấy một cơ hội để đánh trả, vừa thoát khỏi game đã liên tục nhắn tin qua:
[ Con trai ]: Ba ơi, con sai rồi.
[ Con trai ] : Ba ơi, người là Anh minh thần võ, bảy lần một đêm.
[ Con trai ] Ba ơi, tha thứ cho con, đồng đội đều sắp báo cáo con rồi.
[ Con trai ]: Ba ơi, cho con được thỏa mãn một lần đii.
[ Con trai ]: Ba ơi, con thật sự biết sai rồi.
Phó Ức Vi kiên nhẫn chờ cậu xưng tội xong mới trả lời tin nhắn:
[ Ức ]: Con trai ngoan, lại đây, ba dẫn con lên bảng xếp hạng.
[ Con trai ]: [Cho bạn tỉ trái tim.gif.]
*MVP (Most Valuable Professional hoặc Most Valuable Player): là danh hiệu để tuyên dương sự đóng góp của người chơi, sự ảnh hưởng và những nỗ lực của các người chơi trong trận đấu.
Dù trận đấu thắng hay thất bại thì mỗi đội cũng sẽ đều có một người có danh hiệu MVP.
....!
Anh đang chuẩn bị vào ván mới, thì đột nhiên cánh tay bị đụng một cái, hắn vừa ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy chủ nhiệm lớp đi từ cửa vào.
Phó Ức Vi cất điện thoại, liếc mắt sang bên trái, Chu Yến Thần đang ngồi ngay ngắn, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, giáo viên chủ nhiệm bắt đầu lên tiếng.
"Các bạn," chủ nhiệm lớp cầm trong tay một chồng giấy, đi đi lại lại ở trên bục giảng vừa nói: "Bắt đầu từ hôm nay, các bạn đã chính thức bước vào giai đoạn lớp 12."
"Tôi biết, các bạn bây giờ vẫn còn đang đắm chìm trong kì nghỉ hè, chưa kịp lấy lại tinh thần để học tập, nhưng tôi không cần biết các bạn nghĩ gì, đang làm gì, thì kể từ bây giờ, các bạn phải ngay lập tức chấn chỉnh đốn lại thái độ học tập của chính mình, ổn định lại trạng thái, để chuẩn bị đối mặt với các thử thách của học kỳ này."
Phó Ức Vi cúi đầu xem điện thoại của mình, gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạo:
[ Ức ]: Đã làm xong bài tập chưa?
Cánh tay lại bị đụng thêm một cái, lần này anh đã biết là ai làm, liền quay sang nhìn Chu Yến Thần, dùng ánh mắt dò hỏi: "Có việc gì à?"
Chu Yến Thần ho nhẹ một tiếng, nhích lại gần, nhỏ giọng nói: "Giáo viên vừa mới nhìn cậu đó."
Phó Ức Vi nhẹ chớp mắt, sau đó lại nhìn chủ nhiệm lớp vẫn đang nói chuyện, nhưng đang bắn một ánh mắt cảnh cáo đến đây, nên anh ngoan ngoãn cất điện thoại, sau đó quay sang dùng khẩu hình miệng nói với Chu Yến Thần:
"Cảm ơn nha."
Chu Yến Thần gật gật đầu.
Anh cũng không quậy nữa, bắt đầu chăm chú nghe chủ nhiệm lớp dạy bảo.
"...!Hiện tại đã không có thời gian cho các bạn đi từng bước chậm rãi nữa, nếu đã muốn học, thì phải bắt đầu ngay."
"Các bạn cũng không còn nhỏ nữa, các bạn so với tôi hiểu biết cũng không kém, ít nhất là biết nên làm cái gì, tôi cũng sẽ không nhiều lời.
" Chủ nhiệm lớp cầm tờ danh sách đưa cho lớp trưởng, gõ gõ lên bục: "Bây giờ theo thứ tự báo tên cho tôi, những người còn lại nên làm gì thì làm đi."
Vừa nói xong câu này, những người ở hàng thứ nhất cũng tự động đứng lên cầm theo bài tập lên báo tên.
Phó Ức Vi cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, lấy bài tập đã làm xong trong mười ngày, từng quyển từng quyển móc ra, đặt trên bàn.
Chờ khi nào đến lượt anh, thì đi lên bục giảng đưa bài cho chủ nhiệm lớp kiểm tra.
Trước khi đến lượt anh thì là lượt của Chu Yến Thần, chữ viết của hắn ngay ngắn và sạch sẽ,bài tập thì đủ đáp án làm chủ nhiệm lớp rất hài lòng mà mỉm cười.
Nhưng đến lượt anh, vẻ mặt của chủ nhiệm lớp đã suy sụp thấy rõ.
Chủ nhiệm lật ra xem bài tập của anh, lặng lẽ thở dài một hơi, xua xua tay:
"Được rồi, về chỗ đi."
Phó Ức Vi như được ân xá, cầm theo bài tập trở về chỗ.
Nghiêm Hạo nhân cơ hội này chạy tới, cậu ngồi ở bàn cuối cùng, nên phải một lúc sau mới đến lượt cậu ta bị kiểm tra, thấy Phó Ức Vi vượt qua được cửa ải, thì lập tức chạy tới, nói chuyện rất dễ nghe:
"Anh trai, cho em mượn bài tập được không?"
Phó Ức Vi cho cậu ta lật xem bài tập của mình, để cậu thấy phần đáp án có cũng như không đó:
"Tao viết như này, mày có chắc là mày muốn mượn không?"
"Nhưng cũng đâu còn cách nào khác." Nghiêm Hạo thuận tay lấy vở bài tập trong tay anh, "Thiếu có mấy đề còn đỡ hơn tao một chữ cũng không có."
"Được rồi được rồi, lấy đi." Phó Ức Vi không thèm để ý đến nữa, đem toàn bộ bài tập của anh đưa cho cậu: "Rồi cút đi."
Nghiêm Hạo cảm động đến rơi nước mắt ôm lấy bài tập: "Cảm ơn ba yêu dấu!" Sau đó chạy về chỗ ngồi.
Tên cũng được gọi lên, bài tập cũng đã xong, Phó Ức Vi cảm thấy anh không còn gì để làm nữa.
Ngày hôm nay chủ yếu tới báo danh, nên ngoại trừ bài tập và tiền thì anh không mang theo gì nữa, dư một cây bút cũng không có.
Vừa rồi còn để Nghiêm Hạo ôm bài tập đi, coi như ôm gần hết gia sản, hiện tại trong cặp vừa trống vừa rỗng.
Đừng nói là ôn tập, thứ để tựa đầu nằm cũng không có.
Chủ nhiệm lớp vẫn ngồi ở phía trước, cũng không thể quan minh chính đại cầm điện thoại chơi game được.
Ôi chán quá đi.
Phó Ức Vi cúi đầu lướt lướt điện thoại, dự báo thời tiết của mấy ngày nay cũng xem qua, cuối cùng kết luận là mấy ngày gần đây trời đều nắng.
Anh còn đang lo không có việc gì làm, thì Lưu Ngạn lại nhắn tin đến:
[ Con trai ]: Có đi không?
[ Ức ]: Đi đâu?
[ Con trai ]: Đi đâu cũng được, chẳng lẽ mày cứ ngồi chờ ở trong lớp vậy sao?
[ Ức ]: Bạn học nè, mày đã lớp 12 rồi đó.
[ Con trai ]: Mày có thể cho tao thời gian thích ứng được không???
[ Ức ]: Chủ nhiệm vừa bảo không thể kìa.
[ Con trai ]:...!
[ Con trai ]: Mày có mang sách à?
[ Ức ]: Không.
[ Con trai ]: Vậy mày học hành kiểu khỉ gì.
[ Con trai ]: Nói thật, buổi chiều hôm nay tao thấy chắc toàn là môn tự học, mày thật sự muốn ở lì kiểu này?
[ Ức ]: Thôi, cho xin.
[ Con trai ]: Vậy thì đi, may mắn còn đang chờ kìa, đêm nay tao sẽ ăn gà* đó.
*Ăn gà: Biểu tượng chiến thắng trong PUBG
[ Ức ]: Ok, vẫn ở chỗ cũ?
[ Con trai ]: Ờ, chờ Nghiêm Hạo báo cáo xong bài tập, thì chúng ta đi.
[ Ức ]: Đi sớm dữ vậy?
[ Con trai ]: Thì đi ăn cơm trước á.
[ ức ]: Ok.
...!
Phó Ức Vi cất điện thoại, nhìn lên bục giảng, vừa lúc nhìn thấy Nghiêm Hạo đang báo cáo bài tập, cậu ta đang nghiêng đầu về hướng chủ nhiệm không thấy mà làm mặt quỷ, chọc cho anh phải cười thành tiếng.
Cảm nhận được những người xung quanh đang nhìn mình, anh khịt khịt mũi, ngừng cười, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
Trước khi anh nhận ra, chờ Nghiêm Hạo đến đưa lại bài tập cho anh, thì năng lượng dành buổi sáng đã tiêu hao hết.
Chủ nhiệm vẫn còn đang nói chuyện với một vài bạn học phía trước, ba người bọn hắn liếc nhìn nhau, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra lần lượt đứng dậy, từ cửa sau đi ra ngoài.
Lúc đi xuống cầu thang, Nghiêm Hạo đang đi đằng trước đặt câu hỏi:
"Giờ mình đi đâu?"
Phó Ức Vi lấy điện thoại ra xem giờ, đã gần mười một giờ rồi, anh nói:
"Đi ăn cơm."
Nghiêm Hạo hôm nay không có lái xe, Phó Ức Vi đành chở cậu, chạy song song với Lưu Ngạn.
Cửa tiệm mà bọn họ thường đến tới giờ này vẫn chưa mở cửa.
Không còn cách nào nữa, bọn họ chỉ đành tìm đại chỗ khác ăn.
Trước khi bước vào cửa, Phó Ức Vi nhìn chằm chằm ba chữ "Malatang"*, tưởng đâu bản thân bị ảo giác:
"Trời nóng, mà đi ăn cái này???"
*Malatang: là một món ăn đường phố ở Trung Quốc, bắt nguồn từ tỉnh Tứ Xuyên.
Tên của nó trong bính âm: málàtàng, nghĩa "tê cay nóng".
Tên món ăn này được đặt theo thành phần chính của nó, sốt mala, kết hợp với thật nhiều hạt tiêu và ớt bột Tứ Xuyên.
Từ mala được tạo thành từ các ký tự Trung Quốc tê (ma) và cay (la) ám chỉ cảm giác cay nóng trong miệng sau khi ăn.
Lưu Ngạn, một tên bị thần kinh không ăn cay không chịu được, đã chạy đi chọn món.
Nghiêm Hạo ở phía sau cũng quyết tâm lôi kéo được Phó Ức Vi đi vào.
Trong tiệm cũng không có bao nhiêu người, bọn họ chọn đại một bàn, Phó Ức Vi ngồi một bên, Nghiêm Hạo cùng Lưu Ngạn ngồi một bên.
Bọn họ chọn món ăn không giống nhau, nhưng sau khi ngồi xuống việc đầu tiên họ làm lại giống nhau như đúc, đó là lấy điện thoại ra, độ nhịp nhàng giống như một đội ngũ kéo cờ vậy.
Phó Ức Vi thuần thục nhập mật khẩu wifi dán trên tường, vừa mới kết nối, thông báo QQ lập tức hiện lên--
[ Tôi là ngôi sao nhỏ của cậu ] đã gửi lời mời kết bạn, ghi chú: Chu Yến Thần.
Tay anh run lên, sau đó nhấn đồng ý.
"Đệt!"
Phó Ức Vi không thể tin được trong danh sách yêu cầu kết bạn có Chu Yến Thần, nhịn không được chửi bậy một câu.
"Chuyện gì vậy?" Lưu Ngạn hỏi.
Phó Ức Vi còn đang sốc, nói:
"Chu Yến Thần gửi yêu cầu kết bạn với tao."
"Hả???" Nghiêm Hạo cũng bị sốc, vừa vô game đã thoát ra, vẻ mặt khó tin: "Cậu ta kết bạn với mày làm gì?"
Phó Ức Vi nhún vai: "Ai mà biết."
Học kỳ 1 vừa rồi, sự việc đó đã đẩy hai người lên đầu ngọn sóng để ăn dưa, thậm chí còn bị giáo viên nhẹ nhàng nhắc nhở, khi đó anh và Chu Yến Thần còn chưa nói với nhau được mấy câu, vậy tại sao giờ lại muốn dính đến anh chứ?
Lưu Ngạn cười hê hê nói: "Mày được đó, mới vừa ngồi cùng bàn được mấy tiếng đã khiến cho người ta chủ động gửi lời kết bạn tới mày, cuối tuần này có cần tặng tiền luôn không?"
Phó Ức Vi: "Cút nha, nguyên ngày hôm nay tao chỉ nói chuyện với cậu ta có một câu."
Lưu Ngạn suy nghĩ một lát: "Vậy, chẳng lẽ cậu ta muốn trả thù?"
"Trả thù cái gì?" Nghiêm Hạo không ngẩng đầu lên, hỏi: "Chẳng lẽ bạn gái cậu ta lại thích mày nữa à?"
Phó Ức Vi: "........"
Lưu Ngạn lắc đầu một cái, đưa tay sang vỗ vai Phó Ức Vi:
"Ôi đúng là lam nhan họa thủy mà..."
Phó Ức Vi gạt tay cậu ra, rất ân cần dịu dàng nói:
"Biến mẹ mày đi."
Ông chủ đem đồ ăn lên, Lưu Ngạn vừa ăn vừa nghĩ kế cho anh:
"Sao mày không thử đi hỏi cậu ta?"
Phó Ức Vi cắn một cái sủi cảo tôm, nuốt xuống, giơ điện thoại lên trước mặt cậu:
"Tại sao tao phải đi hỏi?"
Lưu Ngạn: "Không lẽ...!Cậu ta thêm nhầm người à?"
Phó Ức Vi suy nghĩ một chút, cũng có khả năng này lắm, vì thế anh gật đầu.
Mới vừa định nói gì đó, thì đã nhìn thấy Chu Yến Thần gửi tới một tin nhắn:
"Phó Ức Vi? Chào cậu."
Trong nháy mắt mặt anh như có bão.
Lưu Ngạn vội hỏi: "Gì nữa vậy?"
Vẻ mặt của Phó Ức Vi rất phức tạp: "Cậu ta không có thêm nhầm người."
Ngón tay ở trên màn hình chọt chọt vài lần, anh còn chưa biết phải làm thế nào, Chu Yến Thần đã gửi thêm một tin nhắn:
"Chủ nhiệm lớp thông báo là ba giờ chiều sẽ ở lớp tự học."
Hồn anh như trôi lơ lửng trên trời, khó khăn lắm mới tìm được đường xuống, Phó Ức Vi kiệm chữ trả lời:
"Được."
Nghiêm Hạo ngẩng đầu, vừa lúc thấy vẻ mặt anh nghiêm trọng, cậu để điện thoại xuống, hỏi:
"Làm sao nữa vậy?"
"Không có gì," Phó Ức Vi lắc đầu một cái: "Cậu ta nói ba giờ chiều có tiết tự học."
"Đệt..."
Vẻ mặt Lưu Ngạn như nuốt phải ruồi: "Cậu ta tìm mày là vì chuyện này?"
Phó Ức Vi không chắc chắn nói: "Cứ cho là vậy đi, cậu ta thông báo xong thì không thấy nhắn nữa."
Lưu Ngạn bực bội nhét đồ ăn vào miệng, vừa nhai vừa nói:
"Tao còn tưởng có chuyện gì...!Yêu hận tình thù các thứ, ai ngờ quậy nửa buổi mà chỉ là để báo tin, làm người ta thất vọng quá."
"..."
Phó Ức Vi cầm chén ớt đổ vào tô của Lưu Ngạn: "Lo ăn của mày đi."
Mà khi anh vừa cầm đũa lên, ánh mắt lại rơi vào màn hình điện thoại, do dự một lúc, anh cầm lên, ghi thêm một ghi chú, là ba chữ rất nghiêm túc:
"Chu Yến Thần.".