Đam Mỹ Nghe Được Giọng Nói Của Anh


Ô Vân Diễn liếc nhìn file kịch, đã giải nén hoàn tất, đúng lúc này thì có điện thoại gọi tới.
"A lô, Phương Ánh."
"Tiểu tử cậu về nước mà không liên lạc với bọn tớ, nếu không phải ông cụ nhà tớ đánh cờ với ông cụ nhà cậu thì tớ cũng không biết tiểu tử cậu trở về."
"Vừa về nước không lâu, gần đây tương đối bận rộn."
"Đừng tìm cớ, tới uống rượu, tớ và mấy người Hồn đều đang ở đây."
"Ok, bảy giờ tớ qua."
Bạn bè của Ô Vân Diễn không nhiều, phần lớn đều là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Phương Ánh, Tống Hồn, Lâm Quân Dịch, Lâm Quân Dịch lớn hơn bọn họ một chút, xem như anh cả trong đám bọn họ.
Hơn bảy giờ, Ô Vân Diễn đến quán bar mà trước đó bọn họ hay đi.

Đậu xe xong, Ô Vân Diễn đi vào, anh vừa xuất hiện thì hấp dẫn ánh mắt của không ít người, mấy người bọn họ đều có vẻ ngoài không tệ, nhưng nổi bật nhất vẫn là Ô Vân Diễn, một đôi mắt cố phán sinh huy (1), lúc cười lên sợ là sẽ hút hồn của không ít người, đáng tiếc anh cũng không thường cười.


Khi còn bé anh là một đứa bé ngoan ngoãn, gặp ai cũng cười, sau này trưởng thành thì lại khiến cho người ta không thích nữa, luôn luôn nghiêm mặt, giống như ai thiếu anh mấy triệu vậy.
"A Diễn!"
Phương Ánh đứng dậy, phất phất tay với Ô Vân Diễn.

Phương Ánh vẫn luôn như thế, dáng vẻ vô lại, Tống Hồn ở một bên rót rượu, nhìn mấy sợi tóc dài rủ xuống bên tai anh ta, Ô Vân Diễn sững sờ, không khỏi nhớ tới Cố Hoài Vũ.

Chỉ là khi nhìn Tống Hồn thì anh cũng không có cảm nhận được sắc tình gì đó, cảm thấy rất bình thường.
"Anh Dịch đâu?"
"Anh Dịch gọi điện thoại cho vị kia nhà anh ấy, hết cách rồi, thê quản nghiêm."
Tống Hồn tức giận đá bắp chân Phương Ánh một cái.
"Miệng chó không mọc được ngà voi (2)."
"Ha ha, đương nhiên là trong miệng chó không mọc ra được ngà voi, cậu ngon thì cậu mọc ra thử xem!"
"Chửi xéo ai đó?"
Tống Hồn trừng Phương Ánh một chút, lúc này Phương Ánh mới thu liễm chút.
Tống Hồn đặt ly rượu ở trước mặt Ô Vân Diễn.
"Lần này trở về sẽ không đi nữa chứ?"
"Không nói trước được, xem tình hình đã."
Phương Ánh uống một hớp rượu, cạn ly.
"Sao cậu cứ thích đi nước ngoài thế, mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn hày là gái nước ngoài hăng hái hơn?"
Tống Hồn đổ đầy rượu cho Phương Ánh.

"Uống rượu của cậu đi, không nói được một câu tốt đẹp nào cả."
"Bất quá tớ quên, cậu đúng thật là không có hứng thú với con gái.

Mấy chàng trai nước ngoài thì sao? Có cua được ai về không? Tuy nhiên tớ thấy hình như dì Thấm thích con trai châu Á hơn."
Đối với Phương Ánh, Ô Vân Diễn chỉ lạnh nhạt uống một hớp rượu, không nói lời nào.
"Tớ nói cậu cũng đã hai mươi sáu còn không nói, có phải là chỗ này vô lực hay không."
Nói xong Phương Ánh liền cười xấu xa muốn vỗ vào bộ phận nào đó của Ô Vân Diễn lại bị Ô Vân Diễn vân đạm phong khinh (3) chặn lại.
"Có lực hay không cậu không cần biết, hay là cậu muốn thử xem?"
"Được rồi.

.

.

Tớ thấy hứng thú với mấy cô ngực lớn mông cong hơn.


Còn đối với loại sói ăn người không nhả xương như cậu thì để lại cho cô vợ trẻ tương lai của cậu đi, tớ không có cái phúc đó."
"A Diễn tới rồi, mau đến cho anh xem có gầy đi không."
Lâm Quân Dịch nói xong muốn đưa tay lên nhưng lại bị Ô Vân Diễn ngăn cản.
"Không có gầy, còn mập một chút."
"Cậu cũng đừng để mình quá mệt mỏi, đừng có cuồng công việc quá, cuộc sống của người trẻ tuổi vẫn cần phải có giải trí.

Có người yêu chưa?"
"Không có gặp người thích hợp."
"Cậu theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, có thể gặp người thích hợp mới là lạ."
Ô Vân Diễn là chòm Xử Nữ, nói một cách khác thì anh có chút khuynh hướng chủ nghĩa hoàn mỹ, hơn nữa còn có một chút chứng cưỡng chế (4) và bệnh thích sạch sẽ, cũng may là không có quá nghiêm trọng, vẫn còn năm trong phạm vi anh có thể khống chế được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận