Đam Mỹ Nghe Được Giọng Nói Của Anh


Uống rượu một hồi, Ô Vân Diễn và Phương Ánh đi toilet, khi quay về thì đúng lúc thấy có một người đàn ông uống quá nhiều, vẻ mặn hèn mọn ép một người đàn ông có vóc người gầy yếu khác vào trong góc tường.
Dựa vào anh đèn không quá sáng, Ô Vân Diễn có thể thấy rõ gương mặt hoảng hốt như con thỏ nhỏ của người đó, cậu ta vẫn luôn từ chối người đàn ông đó nhưng cũng không có tác dụng gì.
Khi ánh mắt Ô Vân Diễn và ánh mắt của cậu ta chạm nhau, anh cảm nhận được ánh mắt kinh hoảng cầu cứu của cậu ta.

Ô Vân Diễn cũng không muốn xen vào việc của người khác nhưng mà vẫn luôn đứng nhìn người ta như vậy cũng không được.
Bất quá còn không đợi anh xuất thủ thì Phương Ánh đã dửng dưng đi tới.
"Ha ha, người anh em đang làm gì đó, say rồi sao, cho dù hẹn pháo (5) cũng phải dựa trên nguyên tắc ngươi tình ta nguyện, không thấy người ta không muốn sao."
"Mày muốn chết hả! Dám xen vào chuyện của ông đây."
"Ha ha, tôi có cái tính xấu là vậy, chuyện hôm nay nhất định phải xen vào, nếu anh còn không buông tay thì tôi sẽ báo cảnh sát."
Người đàn ông đó nghe tới muốn báo cảnh sát thì hùng hùng hổ hổ rời đi.
"Cám ơn các anh."
Thoạt nhìn cậu ta tuổi không lớn lắm, đường nét gương mặt tinh xảo xinh đẹp, hốc mắt đỏ lên, dáng vẻ lã chã chực khóc, đúng là khiến người ta thấy mà thương, cho dù là một người đàn ông thẳng đuột như Phương Ánh nhìn thấy cũng muốn đau lòng ba phần.

"Không sao, tiện tay mà thôi mà thôi, tôi tên Phương Ánh, đây là Ô Vân Diễn, một mình cậu ở chỗ này sao?"
"Tôi là Cố Tiêu, tôi đi chung với bạn học, chúng tôi tốt nghiệp rồi, mọi người nói tới đây làm một buổi tiệc chia tay, tôi đi toilet một chút nhưng không ngờ sẽ chuyện như thế này."
Nói xong hai mắt Cố Tiêu đỏ lên, giống như là con thỏ nhỏ bị kinh sợ, lạ kỳ ở chỗ là hành vi này của cậu ta không làm cho người ta cảm thấy ẻo lả mà ngược lại lại khiến cho người ta có ý muốn bảo vệ.
"Cậu đừng khóc, bạn học cậu ở đâu? Chúng tôi đưa cậu đi."
"Dạ, cảm ơn."
Cố Tiêu cười cười, lúc cậu ta cười lên rất đáng yêu, con mắt lóe sáng lấp lánh giống như là một đứa nhỏ.
Đi chưa được mấy bước, Cố Tiêu nhìn về phía Ô Vân Diễn, muốn nói lại thôi.
"Cố Tiêu, cậu vẫn luôn nhìn A Diễn làm cái gì? Không phải là để ý A Diễn của chúng tôi chứ? Nếu cậu để ý cậu ấy thì nhanh tay lên, A Diễn của chúng tôi rất quý hiếm."
Ô Vân Diễn trừng mắt liếc Phương Ánh, quả nhiên đúng như Tống Hồn nói miệng chó không mọc được ngà voi.
Gương mặt trắng nõn của Cố Tiêu đỏ lên, giống như là một miếng táo đỏ ngon miệng.
"Tôi muốn hỏi có phải anh Ô tốt nghiệp Đại học Q hay không, tôi cũng là học sinh của Viện Y của Đại học Q."
"Đúng là tôi tốt nghiệp Đại học Q, cũng coi như là đàn anh của các cậu."
"Đúng là học trưởng, học trưởng vẫn luôn là nhân vật trong truyền thuyết, lần đầu tiên nhìn thấy chân nhân."

Viện Y của Đại học Q rất nổi tiếng, con nỗi danh hơn mấy trường đại học y ở đế đô, nếu không lúc trước Ô Vân Diễn cũng sẽ không chọn ở lại thành phố B.
"Đúng là trùng hợp, A Diễn còn có thể gặp lại đàn em."
"Thầy dạy của tôi là thầy Tôn Khoát."
"Thầy Tôn vẫn khỏe chứ?"
"Thầy Tôn vẫn khỏe mạnh, thầy ấy thường xuyên nhắc học trưởng với chúng tôi, nói học trưởng là học sinh xuất sắc nhất trong số học sinh mà thầy ấy từng dạy."
Nhắc tới thầy mình, sắc mặt Ô Vân Diễn không khỏi nhu hòa xuống, khi Ô Vân Diễn còn đi học thì rất được thầy Tôn Khoát chăm sóc.

Không ngờ Cố Tiêu còn là đồng môn với mình, vì thế cũng nhìn Cố Tiêu thêm mấy lần.
"Đến rồi, cám ơn các anh đưa tôi tới, vậy.

.

.

đàn anh Ô có thể cho tôi xin số điện thoại không?"
Cố Tiêu nhìn Ô Vân Diễn, hai mắt lóe sáng lấp lánh, trên mặt lại có chút ngượng ngùng, thoạt nhìn như là một đứa nhỏ mới biết yêu, còn chưa trải đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận