Đam Mỹ Nghe Được Giọng Nói Của Anh


Trong kịch nổi tiếng nhất chính là câu nói mà Vu Sơn Hữu Vũ phối: "Ta là anh hùng của người trong thiên hạ này nhưng đối với hắn thì ta lại là kẻ hèn nhát."
Giọng của Vu Sơn Hữu Vũ rất trong trẻo lạnh lẽo, trong lúc này lại càng thêm thê lương, khiến cho lòng người đau nhức như bị lăng trì.
Vu Sơn Hữu Vũ không ngờ ngay cả bộ kịch không nổi như vậy của anh mà Ô Vân Sama cũng nghe, còn nói mình rất khó chịu? Này không giống lắm nha?
Có phải nên đáp lại một câu là anh đã từng nghe qua bộ tác phẩm nào đó của Ô Vân Sama, sau đó lại phát biểu cảm tưởng một chút? Thế nhưng anh cũng chưa từng nghe bất kì một bộ tác phẩm nào của Ô Vân Sama.
Vu Sơn Hữu Vũ: Không ngờ kịch không nổi danh như vậy mà anh cũng có thể tìm tới.
Ô Vân Sama: Tôi tìm Một bước đến dạ dày hỏi file kịch, cô ấy là fan của anh.
Khó trách Một bước đến dạ dày luôn muốn kéo anh và Ô Vân Sama thành lang phối (7).

.

.

Vu Sơn Hữu Vũ: Cô ấy cũng là fan hâm mộ của anh.
Ô Vân Sama: Cô ấy cũng là fan CP của hai chúng ta.
Khoan đã.

.

.

Không phải Ô Vân Sama ghét nhất là bị kéo CP sao? Bây giờ chính miệng anh nói ra chuyện CP là sao.
Vu Sơn Hữu Vũ: Ha ha.
"Sắp đến ngày mùng một tháng năm, thầy Cố có định đi ra ngoài chơi hay không?"
"Tôi vẫn muốn ở nhà dưỡng bệnh cho tốt."
"Ài, thầy Cố cũng đủ xui xẻo."
"Thầy Cố rõ ràng là thấy việc nghĩa hăng hái làm mà, cũng không thấy bên đó đưa cờ thưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm cho thầy Cố."
Vốn dĩ Tần Lan cũng có ý đưa một cờ thưởng cho Cố Hoài Vũ, nhưng là Cố Hoài Vũ cũng không thích làm rình rang, khi phát hiện ý đồ này của Tần Lan thì từ chối khéo.
"Tiện tay mà thôi, đâu cần phải làm rình rang như vậy."
"Thầy Cố thoạt nhìn rất dữ, không ngờ là mặt lạnh tim nóng, người tốt nha."
"Ài, thầy Cố có bạn gái sao?"
"Quá bận rộn, không có thời gian."

"Thời gian sao, sắp xếp một chút là có, thành gia lập nghiệp, bây giờ sự nghiệp thầy Cố có thành tựu rồi, cũng nên lập gia đình."
Cố Hoài Vũ chỉ cười cười không nói lời nào, Cố Hoài Vũ còn trẻ tuổi mà đã lên chức phó giáo sư, không ít người rất không ưa Cố Hoài Vũ, đặc biệt là người xin nhiều lần mà không đạt thì càng không chào đón Cố Hoài Vũ, nói gần nói xa đều mang ý châm biếm, nhưng Cố Hoài Vũ cũng hết cách, miệng mọc trên người người ta, anh cũng không thể bắt người ta im miệng.
Còn nữa, hết thảy đều là chính anh tranh thủ được, thứ nhất anh không có đi cửa sau, thứ hai không có đầu cơ trục lợi, tất cả đều là anh nên được, anh không thẹn với lương tâm.
Gần đây vết thương Cố Hoài Vũ đang kéo da non, anh cảm thấy cực kỳ ngứa, luôn muốn gãi nhưng lại sợ vết thương rách ra, đành phải chịu đựng.
Hôm nay là thứ bảy, Cố Hoài Vũ như thường lệ ở nhà quét dọn vệ sinh xong thì bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, anh mua xương ống về định nấu món hầm, tuy nhiên cần chế biến tới hai mươi ba tiếng, cho nên hôm nay không có ăn.
Xương ống cũng chính là xương đùi hèo, là bộ phận dễ nấu canh nhất trong xương heo, Cố Hoài Vũ còn mua giò heo, giò heo có nhiều chất dinh dưỡng.
Lúc rảnh rỗi Cố Hoài Vũ thích đọc sách, làm một chút đồ ăn, lại uống trà, đúng là cuộc sống của người già về hưu.
Cơm trưa tùy ý nấu một chén mì hổ lốn, dọn dẹp xong phòng bếp, Cố Hoài Vũ đi vào phòng làm việc.
Cửu Thiên: Thầy Cố, thầy Cố, tôi là Đàm Cửu Thiên.
Hoài Vũ: Ừ.
Cửu Thiên: Thầy Cố, thầy Cố, ngày mai thầy có rảnh không? Ngày mai trường chúng ta có buổi thi đấu bóng rổ, tôi sẽ ra trận nha!
Hoài Vũ: Lúc nào?
Cửu Thiên: Xế chiều ngày mai, hai giờ, trong sân vận động Hoài Xuyên.
Cố Hoài Vũ nghĩ nghĩ, ngày mai đúng là không có việc gì, sân vận động Hoài Xuyên cũng rất gần chỗ anh.

Hoài Vũ: Ừ.
Cửu Thiên: \(≧▽≦)/, thầy Cố vạn tuế!
Tại sao một nam sinh lại thích gửi emoji như vậy, là bị mấy cô em gái trong giới võng phối ảnh hưởng sao.
Cố Hoài Vũ mở kịch bản « Loạn Thần » ra nhìn một chút, là kịch bản kỳ thứ nhất.

Lại có thịt.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận