Đam Mỹ Nghe Được Giọng Nói Của Anh


Lúc Cố Hoài Vũ tỉnh lại là đã ba giờ chiều, đầu óc của anh choáng váng, đi vào phòng tắm tắm rửa một cái mới tỉnh táo hơn một chút, đầu mùa xuân, khí trời còn hơi lạnh, Cố Hoài Vũ đổi một bộ quần áo ở nhà, mới chậm rãi đi đến phòng bếp, canh thịt mà anh hầm cũng đã nhừ, nước canh hiện ra màu ngà sữa, một mùi thơm mê người bay ra.

Cố Hoài Vũ múc một chén canh, ngồi ở trước bàn ăn yên tĩnh uống, mùi thơm nồng đậm khiến cho người ta cảm thấy miệng lưỡi cũng thơm ngát.

Cố Hoài Vũ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười thỏa mãn, quả nhiên chỉ có đồ ăn ngon là không thể phụ lòng.
Hôm nay của Cố Hoài Vũ vẫn trôi qua rất yên ổn như cũ, cũng không có khác biệt quá lớn với cuộc sống thường ngày của anh, chỉ là người xui xẻo thì uống miếng nước đều bị dính răng, Cố Hoài Vũ vừa được bình chọn làm phó giáo sư, còn chưa kịp mời mọi người ăn cơm thì bị tai nạn.

Lúc chang vạng tối, anh ra ngoài mua mua đồ ăn, cũng vì cứu một bé gái nên bị xe đụng ngã, sống hai mươi bảy năm trên đời, anh chưa bao giờ nghĩ tới loại chuyện như tai nạn xe cộ sẽ xảy ra ở trên người mình, có phải sẽ nhân cơ hội này mà cho anh xuyên không luôn hay không?
Nhưng mà hiện thực là khi Cố Hoài Vũ tỉnh lại cũng không có xuyên không, mà là cảm nhận được cảm giác nhói nhói trên bụng mình sau khi thuốc tê bắt đầu giảm tác dụng.

Nhưng mà chuyện này cũng không phải là tình huống xấu nhất.
"Ai da, cậu trai trẻ, cậu tỉnh rồi sao, bác cám ơn cậu, nếu không phải cậu thì Niếp Niếp nhà bác.


.

."
Nói được một nửa thì bác gái ngồi bên cạnh anh liền khóc lên, lúc đó bé gái được anh ôm trong ngực, Cố Hoài Vũ nhìn bé gái, thấy cô bé không có bị thương cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, đôi mắt của bé gái này rất to, đều nói đôi mắt của trẻ con rất trong sáng, Cố Hoài Vũ cũng là lần đầu tiên chú ý tới đôi mắt thanh tịnh, trong suốt của trẻ con, chỉ là hốc mắt hồng hồng, có lẽ là mới khóc xong.
"Anh ơi, anh không sao chứ?"
Bé gái khẽ nói, giọng nói có chút bập bẹ, Cố Hoài Vũ đau đến cái trán đổ đầy mồ hôi, lúc này chỉ muốn gọi bác sĩ tới khám cho anh.
"Anh không sao, nhưng mà, em có thể nhờ người lớn gọi bác sĩ tới giúp anh được không?"
Bác gái bên cạnh trông rất già nua, nhưng Cố Hoài Vũ cũng không dám xác định bác ấy là mẹ hay là bà nội của bác gái.
"Bà nội, bà nội, anh nói chúng ta gọi bác sĩ tới."
"Ừ, được được được, bác đi ngay."
Một lát sau, một người đàn ông mặc áo trắng, trên cổ đeo ống nghe bệnh, mang theo khẩu đi vào trong phòng bệnh, phía sau còn có một y tá.
Người đàn ông này có chiều cao xấp xỉ với Cố Hoài Vũ, có thể còn cao hơn Cố Hoài Vũ một chút, khí chất rất trầm ổn, đoán chừng tuổi tác không lớn, Cố Hoài Vũ chú ý tới ánh mắt của đối phương, nhìn rất đẹp, cho dù là hình dáng hay là thần thái cũng vậy, có thể nói là cố phán sinh huy (1).

Y tá làm một vài kiểm tra đơn giản cho Cố Hoài Vũ như kiểm tra huyết áp, đo thân nhiệt, mà bác sĩ vẫn đứng ở một bên không nói gì.
"Bác sĩ Ô, các số liệu trên người bệnh nhân rất ổn định."
"Ừm."
Chỉ là một đơn âm thì khiến cho Cố Hoài Vũ đang đau đến sống không bằng chết sững sờ, lập tức xảy ra một loạt phản ứng dây chuyền như tim đập nhanh, eo mềm vân vân.
"Anh tên là gì? Nhà ở đâu? Phương thức liên lạc là cái gì?"
Cho đến cô y tá lên tiếng, Cố Hoài Vũ mới nhớ tới mình còn chưa có làm thủ tục nhập viện, cũng thế, dù sao anh ngất đi, ai cũng không biết anh.
"Cố Hoài Vũ, cố trong chiếu cố, Hoài trong sông Hoài, Vũ của trời mưa.

.

."
"Bây giờ thuốc tê trên người anh đã hết tác dụng, có thể sẽ rất đau, tốt nhất là đừng dùng thuốc giảm đau, để tránh bị phụ thuộc vào thuốc, nếu có vấn đề gì có thể tìm tôi, tôi là bác sĩ chủ trị cho anh, tôi họ Ô.

Anh đau lắm hả? Sau mặt lại hồng như vậy?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận