Đam Mỹ Nghe Được Giọng Nói Của Anh


Bác sĩ Ô đi tới bên cạnh Cố Hoài Vũ, lấy ra ống nghe bệnh, cảm xúc lạnh buốt khiến cho Cố Hoài Vũ cảm thấy thoải mái một chút.
"Nhịp tim quá nhanh, cần tiêm một mũi ổn định không?"
Bởi vì phải dùng ống nghe nên bác sĩ Ô dựa vào rất gần với Cố Hoài Vũ, nghe được giọng nói của bác sĩ Ô ở khoảng cách gần khiến cho cả người Cố Hoài Vũ đều sắp bị phế bỏ, thậm chí anh còn cảm nhận được cái bộ phận nào đó đã trầm tĩnh rất nhiều năm trên người mình lại sắp kéo cờ cuối chào, sao anh có thể nói cho bác sĩ Ô biết là tôi không sao, tôi chỉ rất mẫn cảm với giọng nói của anh mà thôi, mẫn cảm đến mức nghe tới là cứng lên! Nếu nói như vậy thì chắc chắn vị bác sĩ mới biết mặt chưa quá mười phút này sẽ coi anh là một tên biến thái.
"Tôi.

.

.

không sao.


.

.

tôi nghỉ ngơi một chút là được.

.

."
"Anh.

.

."
"Tôi thật sự không sao, tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
Cố Hoài Vũ cố gắng khống chế giọng nói của mình, sau đó nhắm mắt biểu thị anh buồn ngủ, hi vọng giọng nói của anh cũng không có phát run, thật sự là quá mất mặt, hai mươi bảy năm qua, đây là lần đầu tiên mà Cố Hoài Vũ có phản ứng lớn như vậy với giọng nói của một người.
Bác sĩ Ô nhíu nhíu mày, bệnh nhân này cũng quá kì quái, nhưng mà thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, anh còn từng thực hiện một ca mổ lấy ra chai bia bị nhét vào trong trực tràng đây.
Lúc đầu Cố Hoài Vũ chỉ định vờ ngủ, thế nhưng là ai bảo anh vừa bị xe đụng, dưới tình huống thân thể hư nhược, anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lúc Cố Hoài Vũ tỉnh lại đã là nửa đêm, anh hơi đói bụng, dù sao từ chiều giờ cũng không có ăn uống gì, không biết bây giờ bên ngoài còn bán thức ăn hay không.
Ngày mai gọi điện thoại cho trường học, xin phép nghỉ, vừa thăng chức lên phó giáo sư thì bị xe đụng, tình tiết này nếu như xuất hiện trong phim luân lý lúc tám giờ, không chừng sẽ là bị người mưu sát.
"Ục ục.

.

."
Bụng Cố Hoài Vũ kêu lên, anh xoay người không thèm để ý tới cái bụng đang biểu tình của mình, thoáng nhìn thấy trên tủ đầu giường có đặt một cái hộp giữ ấm.

Cố Hoài Vũ cố gắng xê dịch người, thế nhưng là mỗi cử động một chút thì phần bụng lại đau nhói một cái, nhưng mà bây giờ ai cũng không thể ngăn cản anh ăn được.
Ô Vân Diễn vừa làm xong một đợt giải phẫu, hơn nửa đêm, một nông dân công (2) bị đụng, máu me khắp người được nhóm nhân viên tạp vụ đưa vào, đằng sau còn bắt giữ lái xe đang muốn bỏ trốn.
Nói đến gần đây, hình như là tai nạn xe cộ ngày càng nhiều, Ô Vân Diễn nhớ tới người thanh niên được đưa vào lúc chạng vạng tối hôm nay, hình như là thấy việc nghĩa hăng hái mà làm, vì cứu một đứa bé mà bị thương, lái xe gây tai nạn bỏ chạy, cũng may là bà nội của bé gái đó cũng không có bỏ mặc ân nhân cứu mạng của cháu gái mình, còn đưa anh ta vào bệnh viện.

Nhưng mà nhìn cách ăn mặc của hai bà cháu đó cũng không giống như là người có tiền, mà người thanh niên đó.


.

.
Nghĩ đến người thanh niên đó, Ô Vân Diễn ngoại trừ cảm thấy anh ta có chút kỳ quái thì phản ứng đầu tiên vẫn là cảm thấy anh ta có dáng dấp rất đẹp, thuộc về loại người có gương mặt góc cạnh, khiến cho người ta nhìn rồi cũng sẽ rất khó quên, cho dù là đang bị bệnh thì cặp mắt đó cũng rất có lực hấp dẫn.
Bây giờ đều đã quá nửa đêm, lúc đầu Ô Vân Diễn dự định ngủ lại phòng làm việc của mình một đêm, dù sao anh cũng ở có một mình, những lúc quá bận rộn thì thường xuyên ở lại bệnh viện, nhưng thiết bị cần có đều có.
Ô Vân Diễn chịu đựng mệt mỏi, đang định chuẩn bị đi kiểm tra phòng một lần, sau đó sẽ đi ngủ thì nghe trong phòng bệnh của Cố Hoài Vũ có tiếng vang rổn rẻn, đã trễ thế này rồi còn chưa đi ngủ, thức làm gì chứ?
Ô Vân Diễn đi qua mở cửa, thuận tay mở đèn.
Ánh sáng đèn đột nhiên xuất hiện kém chút chọc mù con mắt của Cố Hoài Vũ, anh lập tức nhắm chặt hai mắt, cố nén cảm giác khó chịu ở mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận