"Thưa ngài, tôi vừa nhận được tin tức rằng hôm nay Faith Lancier đã ra ngoài và đi xe ngựa tới Khu Học viện Hoàng gia.
Hiện tại ông ta đã rời khỏi đó và tới phố Philip III.
Tuy nhiên tình hình đã có sự thay đổi, Sanjo Lancier cũng đi cùng với Faith Lancier, bây giờ cậu ta đang có mặt trên xe của Nhà Lancier."
Hầu tước Field: "Họ quay lại khu học viện để làm gì?"
"Nghe nói ban đầu họ định đến Học viện Kỵ sĩ nhưng lại bị Công tước Inan chặn ở cổng trường, cuối cùng có thể là để giữ thể diện nên họ đã đến điểm trắc nghiệm tư chất phù thủy dạo một vòng."
"Thưa ngài, chúng ta có nên ra tay không đây? Lần này Sanjo Lancier cũng có mặt trên xe, nếu ra tay thì có lẽ ngay cả cậu ta cũng..."
Hầu tước Field: "Ra tay đi! Nếu đã đi cùng nhau thì là do Sanjo Lancier không may mắn.
Xử lý hết bọn họ, chỉ chừa lại một đứa trẻ 6 tuổi càng có lợi cho kế hoạch của ta."
"Vâng, thưa ngài."
·
"Vừa rồi là con trai cả của gia tộc Violet nhỉ? Cậu ta bảo ngày mai sẽ tới thăm nhà Lancier ta cơ đấy."
"Cái cậu tóc bạc kia nữa, cháu trai của Thân vương Tahiti đó.
Cậu ta cũng muốn xích lại gần với chúng ta lắm, thậm chí còn mời chúng ta tham dự dạ hội Tahiti nữa."
"Với cả gia tộc Oli, gia tộc Frank, gia tộc..."
Bá tước Faith nói không ngớt về những nhà quý tộc lớn vừa mới tỏ ý giao thiệp với mình và những lời mời mình đã nhận được.
Những dòng họ mà Faith chỉ được biết đến hồi ông ta còn ở Học viện Quý tộc vậy mà đều bắt đầu qua lại với ông ta, hơn nữa còn bằng một thái độ khiêm cung xu nịnh như thế, Bá tước Faith cảm thấy mình như mơ vậy.
Sanjo bị tiếng lải nhải của Bá tước Faith làm cho đau đầu, hắn gõ lên chiếc bàn nhỏ trong xe, hỏi: "Ngài có thể yên lặng một chút được không?"
Tiếng lải nhải của Bá tước Faith chợt ngừng lại, ông ta từ ái hỏi: "Yên lặng? Ồ phải rồi, con yêu của cha, con mới trắc nghiệm xong, bài trắc nghiệm đáng sợ đó chắc chắn đã làm con rất mệt mỏi đúng không? Được, cha yên lặng ngay đây, không làm phiền con nữa, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Con có muốn nằm xuống không con yêu?"
Sanjo: "...!Không cần."
Bá tước Faith đây thực sự là một bậc thầy về khả năng tận dụng tài bợ đỡ của mình.
Sanjo không muốn nhìn thấy gương mặt nịnh nọt đó của Bá tước Faith nữa, hắn đang định nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí và vài giọng nói lao xao vang lên từ bên ngoài.
"Giá! Tránh ra đừng tới đây! Giá giá!" Lão quản gia đang đánh xe kinh hãi kêu lên, cả cỗ xe đột nhiên rung lắc dữ dội.
Không tốt rồi.
Ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Sanjo, cỗ xe đã bị một lực cực lớn đập vào, với một tiếng "ầm" lớn, cả cỗ xe mất đi thăng bằng giữa tiếng thét và tiếng ngựa hí hỗn loạn.
"Ối! Chết tiệt!" Bá tước Faith va mạnh vào thành xe ngựa, còn Sanjo thì lại thể hiện ra thành quả của việc rèn luyện trong những ngày qua - hắn nhanh chóng lộn mình và ổn định thăng bằng nhờ những ký ức chiến đấu đã hấp thu từ nguyên thân.
Không chờ hai người trong xe định hình được chuyện gì đang diễn ra thì cả cỗ xe đã lật ngửa trong tiếng ngựa hí vang, Bá tước Faith ngồi sát cửa sổ lập tức la lên rồi văng ra ngoài, Sanjo cũng nhân cơ hội đạp tung cánh cửa sổ bên kia nhảy ra.
Thời điểm Sanjo nhảy ra, Bá tước Faith ngã khỏi cỗ xe bên kia lại gặp phải một tai vạ khác.
Con ngựa điên húc đổ cỗ xe Nhà Lancier đạp mạnh vào eo Bá tước Faith không kịp né tránh, với một tiếng "rắc" giòn vang và đáng sợ, "A!!! —— phụt..." Bá tước Faith thảm thiết hét lên, hộc ra máu rồi ngã gục xuống.
Kỵ sĩ ngồi trên lưng con ngựa có vẻ vô cùng hoảng sợ, gã ta siết chặt cổ nó như thể đang ra sức khống chế nó: "Ôi con ngựa điên chết tiệt này, xem mày đã làm gì đi, mau dừng lại! Dừng lại ngay, chết tiệt!"
Mặc dù gã kỵ sĩ diễn rất thật, nhưng bằng sự nhạy cảm với cảm xúc đã cao hơn của mình gần đây, Sanjo vẫn chắc chắn rằng gã ta đang giả vờ.
Con ngựa điên rú lên, "có vẻ như" nó không hề để ý đến tiếng quát bảo của gã kỵ sĩ mà vẫn tiếp tục vùng vẫy nhảy lên nhảy xuống, đồng thời giẫm đạp qua lại mấy lần trên lưng Bá tước Faith.
Bá tước Faith chịu trận dưới móng ngựa thì đang nôn ra máu, đau đớn đến nỗi sắp không thốt nên lời: "Cứu...!ta..." Ông ta tuyệt vọng kêu lên.
"Ngài Faith!" Lão quản gia ngã sang bên cạnh bỗng dưng hoảng sợ kêu lên, trơ mắt nhìn con ngựa điên kia lại giương chân hí vang giẫm mạnh về phía đầu của Bá tước Faith.
Nếu cú giẫm này thực sự giáng xuống, có lẽ cái đầu của Bá tước Faith sẽ bị nghiền nát như một quả dưa hấu mất.
Những người đi đường quanh đó đều kinh hãi hô lên, có vài người thậm chí đã không đành lòng xem mà quay đi, che mắt bọn nhỏ lại.
Sanjo nhặt bừa một mảnh thép bị văng ra khỏi bánh xe ném mạnh nó đi.
Mảnh thép phát ra tiếng xé gió như một mũi tên rồi đâm thẳng vào một bên mắt của con ngựa điên.
"Hí ——!!!" Con ngựa điên với một bên mắt tóe máu theo phản xạ ngã ngửa ra sau khi bị đau, Sanjo nhân cơ hội bước qua xe ngựa đá một cú, cái móng giương cao của con ngựa điên văng khỏi đầu Bá tước Faith, toàn thân nó lắc lư suýt chút nữa bị đá bay.
Gã kỵ sĩ ngồi trên lưng con ngựa điên không ngờ được Sanjo đã bị thương nặng và tàn phế trong lời đồn lại có thực lực thế này, giữa lúc bối rối, gã ta đã vô thức sử dụng đấu khí để khống chế trạng thái sắp ngã của con ngựa điên, và khả năng kiểm soát tài tình đó của gã ta đã lập tức để lộ chút dấu vết.
Nét ảo não thoáng hiện trên khuôn mặt của gã kỵ sĩ hóa thành vẻ u ám rồi vụt tắt.
Sau sau khi ổn định được con ngựa điên, gã ta lặng lẽ ấn vào lưng nó một cái.
Con ngựa vừa bình tĩnh lại giương móng hí lên sau một luồng khí mạnh mẽ được bắn ra bởi tay gã ta.
Nhưng lần này nó lại bỏ qua Bá tước Faith mà tấn công Sanjo.
"Ối! Dừng lại! Mau dừng lại cho ta!" Gã kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa hoảng sợ hét lên như thể còn bối rối hơn cả đám đông đứng xem, nhưng con ngựa điên lại chạy càng nhanh hơn dưới tiếng hét của gã.
Sanjo tất nhiên có thể né được nó ở khoảng cách này, nhưng vào lúc hắn muốn né thì bất ngờ có một áp lực kỳ lạ từ gã kỵ sĩ ập đến đè lên người hắn khiến hắn nhất thời không cử động được.
Trong đầu hiện lên ký ức của nguyên thân về Đại kỵ sĩ, Sanjo lạnh cả người, phản hồi từ con chip cũng chứng thực suy đoán của hắn;【 Đã bị tấn công bởi khí áp, đối tượng là Đại kỵ sĩ cấp 7, thể chất: 8.3, tốc độ: 6.6, sức mạnh: 7.2, xin hãy nhanh chóng né tránh.
】
Mà lúc này, con ngựa điên đã lao đến trước mặt Sanjo.
"A ——"
Nhìn thấy Sanjo sắp bị con ngựa điên gần trong gang tấc hất bay, trên đường phố lại vang lên không ít tiếng thét hoảng sợ.
Vào thời khắc sinh tử, Sanjo xoay chuyển tâm thần, chiếc nhẫn đá trên ngón tay hắn bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu xanh lam như thể đang trong giấc mơ.
"Anstello..."
Roẹt, một lá chắn phát sáng màu xanh thẫm giống như một bức màn nước trong veo đột nhiên mở ra trước mặt Sanjo, tạo thành một nửa hình tròn, đầu của con ngựa điên đang lao tới lập tức bị nghiền nát ngay tại khoảnh khắc nó đụng phải lá chắn xanh thẫm kia.
Giống như một vũng bùn màu máu đập vào mặt hồ, sau khi để lại xao động nhẹ như cơn gió thoảng trước người Sanjo, nó bốc hơi không còn tăm tích.
"A ——!!!" Nét hoảng sợ giả vờ trên mặt gã kỵ sĩ trở thành biểu cảm chân thật của gã ta, gã ghìm ngựa hòng lui về phía sau nhưng đã không còn kịp nữa.
Gã ta lập tức bỏ ngựa nhảy lên, dốc hết kỹ năng của một Đại kỵ sĩ hàng đầu, song vẫn chậm.
Lúc này, một tiếng ùng ục vang lên, mụt nước màu xanh kia đã cắt phăng con đường thoát thân của gã và bọc lấy gã cùng con ngựa điên đã tan chảy hơn phân nửa đó lại vào nhau.
"Bộp."
Bàn tay cuối cùng vươn khỏi mụt nước của gã kỵ sĩ tươi nguyên rơi trên mặt đất, mà cơ thể không chạy thoát khỏi mụt nước của gã thì hóa thành một vũng bùn màu xanh thẫm trong mụt nước cùng với con ngựa điên mà gã cưỡi.
Sau khi Sanjo giải trừ câu thần chú, mụt nước màu xanh biển liền hóa thành một vũng chất lỏng màu xanh lam nhớp nháp tanh hôi nhỏ giọt trên mặt đất, ăn mòn thành một vài vết rỗ nhỏ, không còn gì khác nữa.
Xương người, xương ngựa, kim loại yên ngựa gì đó, chẳng sót lại chi cả.
Cảnh tượng rợn người và màn xoay chuyển gay cấn kịch tính này khiến những người chứng kiến trên đường phố đều không khỏi choáng váng.
Bàn tay rơi trên đất vẫn đang co giật của gã kỵ sĩ thì càng khiến không ít người suýt nữa nôn ra.
Còn chàng trai mà mọi người cho rằng sẽ bỏ mạng dưới móng ngựa vừa rồi giờ đây lại đang hờ hững đứng đó tựa như một vị thần, không xây xước chút nào.
"Thuật...!thuật phù thủy! Bề trên ơi đó là thuật phù thủy!"
"Lẽ nào cậu ấy là một thầy phù thủy?"
"Thuật phù thủy đáng sợ quá, tên kỵ sĩ và con ngựa kia thoắt cái đã biến mất rồi, y như bị quái vật nuốt chửng vậy."
"Phù thủy nào cũng đáng sợ thế ư, khủng khiếp quá đi mất!"
Cùng với cái chết của gã kỵ sĩ, áp lực trên người Sanjo cũng biến mất theo.
Ấn đường Sanjo hơi giật, sử dụng sức mạnh của chiếc nhẫn đá quá mức làm cơ thể hắn hơi khó chịu.
Sanjo lia mắt nhìn xung quanh, Bá tước Faith nằm trên đất thoi thóp rên rỉ, một vài người thậm thà thậm thụt trong góc phố ngờ vực nhìn hắn, lính giữ thành chạy tới từ đằng xa.
Có thể là do thấy không có cơ hội và e dè năng lực kỳ lạ của Sanjo nên bọn mật thám này đã lặng lẽ rút lui.
Cảm nhận được nguy hiểm qua đi, Sanjo cuối cùng cũng thả lỏng tinh thần.
·
Hầu tước Field kinh hãi kêu lên: "Cái gì! Sanjo Lancier đã giết Tom bằng thuật phù thủy? Cậu ta có vũ khí ma thuật ư? Không đúng, chẳng phải biển khí của cậu ta đã hỏng rồi sao!? Làm thế nào mà cậu ta có thể sử dụng vũ khí ma thuật được?"
"Thưa ngài, có chuyện không hay rồi! Sanjo Lancier được trắc nghiệm là có tư chất phù thủy với sức mạnh tinh thần đáng kinh ngạc đạt tới 23.1! Gấp 23 lần người bình thường lận! Chuyện này đã lan khắp Đế đô, nghe nói còn đến cả tai Đức Tư Tế nữa, bây giờ ngài ấy đã báo tin rằng sẽ trở về ngay lập tức."
"2...!23 lần? Đức Tư Tế." Hầu tước Field thẫn thờ ngồi lại trên ghế.
Xong rồi.
Hầu tước Field hồi thần lại, chỉ cảm thấy áp lực cực lớn khiến ông ta có chút khó thở.
Ông ta giận dữ mắng: "Ăn hại! Một lũ ăn hại!! Rốt cuộc các ngươi lấy thông tin kiểu gì mà ngay cả việc Sanjo Lancier được trắc nghiệm là có tư chất phù thủy cũng không biết, một lũ ăn hại!!!"
Sau khi bị ăn chửi một hồi, đám thuộc hạ ráng sức hỏi: "Thưa ngài, bây giờ chúng ta nên làm gì đây ạ?"
Hầu tước Field chợt tỉnh táo lại: “Không, bây giờ chúng ta vẫn chưa gây chú ý quá đâu, tư chất phù thủy của cậu ta cao như vậy, ngay cả Đức Tư Tế cũng phải đưa mắt nhìn nên chắc hẳn cũng sẽ có người không muốn bỏ qua cho cậu ta.
Mặc dù có lẽ sẽ có người lần ra chúng ta qua Tom, nhưng lúc ấy Tom đã mất kiểm soát, bây giờ chết không đối chứng, chúng ta có thể nói rằng con ngựa của anh ta đã bị kẻ nào đó bí mật điều khiển."
"Đức ngài khôn ngoan! Nhưng Đức Tư Tế..."
Sắc mặt của Field tái nhợt, phải rồi, lý do đó của ông ta có thể lừa được người thường nhưng đâu thể qua được đôi mắt của một phù thủy quyền năng, đến lúc đó, chỉ với một câu thần chú của Đức Phù Thủy này, sợ rằng ngay cả quần lót mình màu gì ông ta cũng phải kể ra hết.
Không thể ngồi yên được!
Gương mặt của Hầu tước Field lộ vẻ tàn nhẫn: "Nếu đã như vậy thì hãy chuẩn bị rời khỏi đây nhân khi Đức Tư Tế chưa trở về.
Báo cho bên dưới rằng ta phải có được thứ đó từ Lancier trước khi rời đi!"
"Vâng, thưa ngài.".