Trên bàn chứa vô số món ăn độc đáo và lạ mắt.
Nếu nó đối với những kẻ coi tiền như cỏ rác là hết sức nhàm chán và vô vị.
Thì đối với cậu - Tô An - một kẻ lần đầu được chiêm ngưỡng cách bài trí này thật sự quá đẹp.
Sự đa dạng của các món ăn khiến cậu choáng ngợp.
Tô An: "Nh-Nhiều quá!"
Chú Chương cười hiền hậu: "Tiểu An, mau vào ăn, để lâu sẽ nguội, không còn ngon nữa."
Tô An không vội trả lời.
Cậu vẫn còn đang bị đống thức ăn trên bàn mê hoặc.
Hết nhìn đống đồ ăn trên bàn lại nhìn về phía chú Chương.
Kì thực lúc này chú Chương mới thấy rõ.
Đôi mắt kia rất tròn, nó như chứa ánh sáng của ánh sao đêm đẹp đẽ.
Đôi mắt trong sáng, thanh khiết và lấp lánh như ngon đèn hải đăng giữa biển khơi tăm tối.
Chú Chương: "Tiểu An, An An, Phu Nhân,..."
Thấy chú Chương gọi mình, lúc này Tô An mới giật mình tỉnh tảo.
Cậu lắc lắc đầu rồi mới quay sang nhìn chú Chương.
Tô An: "Chú Chương, An An thật sự có thể ăn sao...?"
Chú Chương: "Tiểu An không thích sao? Nếu như vậy, ta kêu đầu bếp đổi món cho cháu nhé?"
Nghe vậy, Tô An liền vội vã xua tay.
Cậu luống cuống, ấp úng mở lời.
Tô An: "Không...không đâu ạ! Chỉ là...chỉ là An An không biết mình có thật sự được ăn không ạ..."
Chú Chương: "Tiểu An, bàn thức ăn này đều là của cháu.
Mau vào ăn thôi, đồ nguội ăn sẽ không còn ngon nữa."
Tô An nghe được chấp thuận, cậu liền vui vẻ ngồi vào bàn.
Chú Chương nói đống đồ ngon này là của cậu.
Cậu có thể ăn.
Tô An nhìn qua một lược trên bàn rồi mới chậm rãi nói.
Tô An: "Chú Chương cũng ăn cùng An An đi."
Chú Chương nghe vậy liền từ chối: "Phu nhân, tôi không thể.
Đó là không phải phép."
Tô An nghe vậy liền phồng má, chu mỏ: "Chú Chương, bàn lớn thế này, An An ăn một mình rất cô đơn.
Đồ ăn cũng rất nhiều, một mình, không thể ăn hết."
Thấy bản thân mình từ chối một câu, Tô An lại đáp trả một câu, chú Chương liền đầu hàng chịu thua.
Chú Chương ngồi đối diện với cậu đợi Phu Nhân động đũa mới dám động đũa.
Tô An nhìn vào bát cơm trắng nóng hổi còn thơm phưng phức.
Đây không phải là cơm thiu! Là một bát cơm trắng đầy ắp còn đang rất nóng.
Tô An len lén hít lấy mùi thơm đang hòa vào đám khói thoát ra từ cái nóng của bát cơm.
Cậu động muỗng, múc một thìa cơm bỏ vào miệng.
Rất nhanh cái nóng của cơm đã tràn vào khoang miệng của cậu.
Tô An: "A! Nóng!"
Chú Chương: "Phu Nhân, từ từ thôi, cơm còn rất nóng.
Ta đi lấy cho Phu Nhân cốc nước."
Tô An cảm nhận được cái nóng của cơm.
Ngược lại rất vui vẻ.
Ở Tô Gia cậu chỉ được ăn cơm thừa canh cặn, lần đầu được ăn một bát cơm nóng hổi khiến lòng cậu không khỏi ấm áp.
Cơm rất thơm, cũng rất dẻo, Tô An còn thấy rất ngọt.
Không biết là cơm ngọt hay do sự ấm áp và quan tâm từ chú Chương khiến cậu cảm thấy ngọt, cảm thấy bát cơm nhạt nhẽo kia trở nên ngọt ngào.
Tô An lấy sức mà ăn, như thể rằng đây cũng có thể là lần đầu và là lần cuối cậu được nếm cơm nóng.
Chú Chương rót một cốc nước liền mang đến cho cậu.
Thấy cậu ăn rất nhiệt tình cũng khiến mình vui vẻ theo.
Chú Chương ngồi lại xuống ghế, bản thân không ăn.
Chú gắp một miếng thịt to rồi lại một miếng cá đã lóc xương bỏ vào bát của Tô An.
Chú Chương: "Tiểu An, đừng chỉ ăn cơm trắng, thịt và cá cũng rất ngon.".