Mộng Yên nhịn lại cơn tức giận, ả dịu giọng, vờ như tươi cười.
Mộng Yên: "Tiểu Phong, dì cũng chỉ là lo lắng cho con thôi.
Con bên ngoài ăn chơi sa đọa cũng được, nhưng cũng không nên để vợ mình bơ vơ."
Cô ta rũ mắt, giọng nói lại mang chút buồn rầu.
Khiến ai nấy khi nghe đều tưởng là cô ta cam tâm tình nguyện lo lắng cho con riêng của chồng Cổ Nhị Thiếu Gia.
Cố Thượng Lâm: *Ả đàn bà điên này, tởm thật đấy *
Cố Thượng Lâm nhìn người đang được ôm trong vòng tay của mình.
Hắn không những không tức giận, ngược lại còn nhếch mép cười, giọng châm biếm.
Cổ Thượng Lâm: "Ồ~ Tôi ăn chơi sa đọa? Vậy thì vẫn chưa bằng ông già đó rồi.
Ra ngoài mây mưa cùng tiện nhân, để người ta ôm bụng chữa về nhà ăn vạ, khóc lóc."
Mộng Yên: "Mày——!"
Bỗng dưng ả ta nghe thấy tiếng xì xào ở phía xa.
Nó phát ra từ cuối trong phòng bếp, ở trên lầu, dường như là chung quanh ả.
Là tiếng bàn tán ả nghe cả đời người, là những tiếng cười khinh bỉ, là tiếng nhạo báng ả ta căm hận nhất.
Hầu nữ: "Tôi nghe nói Cổ Phu Nhân bây giờ là tình nhân khi xưa của Cố Tổng."
Nam phụ bếp: "Cô mới vào nên không biết, Cố Phu Nhân bây giờ lúc gia đình Cố Nhị Thiếu Gia đang hạnh phúc liền ôm bụng bầu tới ăn vạ.
Khiến cho Cố Phu Nhân lúc đó bị sốc tâm lý mà ngã bệnh luôn đó."
Hầu nam: "Thật quá hiểm ác.
Nếu như tôi cũng là Omega chắc tôi đã leo lên giường Đại Thiếu Gia giống Phu Nhân rồi!"
Mộng Yên nghe thấy được tên hầu nam kia đang cười nhạo mình, cô ta liền sững người.
Ả liếc sang nhìn tên hầu nam lớn mật kia.
Đôi mắt xanh sâu thẳm trừng chằm chằm tên hầu nam như muốn lột da hắn.
Cả đời ả chịu nhiều nhục nhã để có ngày hôm nay, leo lên được một cái cây cao của Cố Gia, ả sẽ không để bất cứ ai sỉ nhục ả như vậy nữa.
Cổ Thượng Lâm buồn chán, không muốn ở lại đôi co cùng người đàn bà điên kia.
Hắn đi ngang qua Mộng Yên, không quên khiêu khích ả.
Cố Thượng Lâm: "Đã là tiện nhân thì cốt cách vẫn mãi mãi là tiện nhân.
Mộng Yên: *Cố! Thượng! Phong!*
Cổ Thượng Lâm không quan tâm đến Mộng Yên nữa.
Hắn bế chú mèo lười trong lòng đến một căn nhà nhỏ sau vườn Cố Gia.
Tô An: "Đẹp quá...
Cố Thượng Lâm: "Nếu em thích sau này sẽ cho người làm một cái sau nhà"
Trước mặt Tô An hiện lên một mảnh vườn rộng lớn.
Mảnh vườn được trồng nhiều loại hoa với màu sắc sặc sỡ.
Hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ, lại nhuộm thêm ánh vàng của hoa hướng dương.
Xa xa là mảnh vườn hoa tulip được thu nhỏ bên cạnh đó lại trồng rất nhiều loài hoa khác.
Ở giữa một rừng hoa lộng lẫy là một căn nhà gỗ nho nhỏ lại đơn sơ.
Dường như nó đã được xây dựng ở đây rất lâu.
Tô An nhắm mắt lại đón nhận làn gió mát, thoảng thoảng cậu còn ngửi được mùi hương hoa hòa quyện êm dịu cùng dễ chịu ngay đầu mũi.
Cốc! Cốc!
Bỗng rơi xuống một khoảng lặng.
Cố Thượng Lâm để Tô An đứng xuống đất.
Lại gõ thêm hai phát nữa.
Vẫn không có một động tĩnh gì truyện lại từ bên trong.
Gương mặt Cố Thượng Lâm lúc này thoáng tia vui buồn không rõ.
Tô An liếc nhìn thấy hắn mạnh bạo xoay tay nắm cửa xông vào hét lớn.
Cố Thượng Lâm: "Này! Lão đầu thối! Ông rốt cuộc ở trong này sao lại không lên tiếng hả?"
Lúc này cánh cửa đã được mở ra.
Để lộ một ông lão râu tóc đã bạc trắng.
Gượng mặt lão hiền từ đang tỉ mỉ chăm sóc mấy chậu lan tiểu hồ điệp.
Ông lão liếc sang nhìn cậu nhóc rụt rè đứng ngoài cửa, gương mặt đứa nhỏ sáng lạng, đôi mắt to tròn long lanh như sợ hãi, như hiếu kì.
Lão lạnh lùng, cất giọng: "Thằng nhóc Tiểu Lâm, con của cậu đấy à?"