Tô An ngồi trên sofa đung đưa chân.
Ngồi yên một chỗ khiến cậu cảm thấy rất buồn chán.
Cậu muốn đi vòng vòng khám phá công ty nhưng anh chồng của cậu lại không cho.
Tô An nằm xuống sofa và nhìn lên chiếc điện thoại đang bật bộ phim hoạt hình ưa thích của cậu.
Đó là điện thoại của Cố Thượng Lâm, hắn để mật khẩu nhận diện gương mặt là Tô An.
Vì thế cậu có thể bật nó dễ dàng mà không cần nhập mật khẩu lằng nhằng.
Tô An buồn chán lăn qua lăn lại trên sofa.
Đoạn cậu còn sắp ngã hẳn xuống ghế.
Cậu không tài nào tập trung nổi vào bộ phim hoạt hình kia.
Ngay bây giờ cậu cảm thấy rất khó chịu, Tô An muốn đi khám phá xung quanh nơi làm việc của Cố Thượng Lâm.
Cố Thượng Lâm thì vẫn mãi mê nhìn vào máy tính trên bàn làm việc.
Vẻ như làm việc rất hăng say không để ý đến người kia.
Cố Thượng Lâm: "Đừng lăn nưa, té bây giờ."
Tô An: "An An muốn đi ra ngoài chơi."
Cố Thượng Lâm: "Không được, em đi một mình rất nguy hiểm, sẽ bị lạc."
Tô An: "Sẽ không đâu mà, An An hứa sẽ chỉ đi chơi gần đây thôi, An An sẽ không đi lạc đâu mà."
Cố Thượng Lâm: *Em nghĩ anh sẽ tin một bé ngốc như em sao?*
Tô An: "Đi mà~ Thượng Lâm...chồng ơi..."
Cố Thượng Lâm: "Bây giờ còn biết làm nũng."
Cố Thượng Lâm day day mi tâm.
Hắn cảm thấy rất bất lực.
Hắn không muốn để cậu ra ngoài, không muốn cho bất cứ kẻ nào dùng cặp mắt bần hèn nhìn cậu.
Nhưng Tô An lại quá ngoan cố, còn ...biết gọi hắn là chồng để đòi hỏi.
Cố Thượng Lâm: *Lúc nãy không nên dạy em ấy gọi chồng ơi mà.
Bây giờ mình không thể phản kháng được tiếng
goi ngon ngot do nda roi.*
Tô An: "Đi mà, nha chồng ơi.
An An hứa sẽ chỉ đi gần đây thôi mà."
Cố Thượng Lâm thở dài.
Hắn dừng động tác tay đang nhấn phím lại.
Cố Thượng Lâm đưa người bước đến chỗ Tô An đang nằm, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hắn đưa tay lên xoa xoa chiếc mông của Tô An đã bị che khuất bởi một cái quần.
Người thì ốm tỏng ốm teo mà mông thì lại rất đầy đặn thịt.
Có lẽ là thức ăn chưa kịp chuyển hóa thành chất dinh dưỡng liền bị đẩy xuống để mông hấp thụ rồi.
Tô An: "Um~ Thương Lâm."
Cố Thượng Lâm: "'Sao không gọi chồng nữa?"
Tô An: "Chồng ơi."
Cố Thượng Lâm: "Thật ngoan a~"
Tô An quay người lại úp mặt mình lên đùi của Cố Thượng Lâm.
Cậu ngoan ngoãn để hắn xoa đầu nhỏ của mình.
Bản thân Tô An lâu lâu lại dụi dụi lên đùi hắn lấy lòng.
Tô An: "Chồng, An An muốn ra ngoài chơi."
Cố Thượng Lâm: "An An không thích ở chung với anh sao?".
Hắn vờ như buồn bã.
Tô An liền bối rối: "Không có, không có.
An An...chỉ là, chỉ là muốn ra ngoài chơi xíu thôi.
An An sẽ quay lại sớm mà."
Cố Thượng Lâm: "Ài...!thôi được rồi.
Để anh kêu thư ký Ninh đi với em."
Tô An nghe được đồng ý liền vui vẻ ra mặt.
Cậu ôm lấy Cố Thượng Lâm mà ra sức lấy lòng.
Tô An hôn nhiều cái chụt lên mặt hắn.
Tô An: "Chụt.
An An yêu chồng nhất.
Hôn hôn nào~"
Cố Thượng Lâm cũng chỉ đành cười bất lực với cậu chồng nhỏ đáng yêu của mình.
Cố Thượng Lâm: "Phì ~ Chỉ biết nịnh là giỏi.
Chụt."
Nói rồi hắn lấy một chiếc điện thoại khác từ trong túi ra bẩm máy gọi cho thư ký Ninh.
Tô An thấy hắn giữ lời cũng mỉm cười cầm điện thoại mà Cố Thượng Lâm cho mượn lên tiếp tục coi phim hoạt hình.
Vì là người lãnh đạo nên hắn cần trữ rất nhiều tại liệu.
Vì thế việc có thêm ba hay bốn cái điện thoại cũng không quá nhiều.
Kể cả máy tính cũng có hai đến ba cái.
Tất nhiên khi làm việc cũng thường chỉ sử dụng một cái máy tính và một cái điện thoại.
Cố Thượng Lâm gọi điện xong liền hôn cái chóc lên chán Tô An.
Hắn quay lại chỗ ngồi tiếp tục công việc của mình.
Còn cậu thì đung đưa chân vui vẻ trên sofa chờ Thập Ninh đến đưa cậu đi chơi vòng vòng trong công ty.