Tô An ngồi trong phòng riêng, đôi mắt vô hồn nhìn qua khung cửa sổ.
Ngoài kia trời đã bắt đầu xế chiều, nhưng trong lòng cậu, không khí dường như chìm vào đêm tối từ lầu.
Những tiếng cười đùa vọng lại từ phòng khách như càng làm nổi bật lên sự cô độc của cậu.
Cậu nhớ lại những kỷ niệm với Cố Thượng Lâm.
Những cái ôm ấm áp, những lời an ủi nhẹ nhàng mỗi khi cậu cảm thấy tủi thân.
Tuy thời gian bên nhau ngắn ngủi nhưng Tô An cảm thấy Cố Thượng Lâm như một mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc sống màu sắc của cậu.
Cậu nhớ như in lời hắn từng nói: "An An, anh sẽ mãi bên bé yêu.
Sẽ không bao giờ để em cô đơn như lúc trước nữa.
Cũng sẽ không đề ai có thể ức hiếp em được nữa."
Vậy mà bây giờ, hắn lại bỏ rơi cậu, để lại cậu một mình đối mặt với thế giới khắc nghiệt này.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, kéo Tô An ra khỏi dòng suy nghĩ.
Ánh Nguyệt bước vào, tay cầm một tách sữa nóng.
"An An, em uống chút sữa đi, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Tô An lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt.
"An An không khát, chị Ánh Nguyệt.
Cảm ơn chị."
Ánh Nguyệt đặt tách sữa xuống bàn, rồi nhẹ nhàng ngồi cạnh cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy xót xa.
"An An, em không cần phải kìm nén nữa.
Nếu em cảm thấy buồn, cứ để nó ra ngoài.
Chị biết em không thích phải tỏ ra bản thân mình yếu đuối, nhưng đôi khi, khóc cũng là một cách để xoa dịu trái tim."
Tô An cúi đầu, đôi vai cậu run lên, nhưng cậu không để mình khóc.
Tô An: "An An đã khóc rất nhiều lần rồi, nhưng Thượng Lâm vẫn không quay về.
Có lẽ...!anh ấy đã quên An An rồi."
Ánh Nguyệt lặng người.
Cô hiểu nỗi đau mà Tô An đang phải chịu đựng, nhưng cô không biết phải làm sao để giúp cậu.
Cố Thượng Lâm, người duy nhất có thể chữa lành trái tim Tô An, đã rời đi không lời hứa hẹn ngày quay lại.
"Chị tin rằng Cố Thiếu Gia sẽ quay về.
Ngài ấy không thể bỏ rơi người mà Ngài ấy yêu thương được."
Tô An mỉm cười buồn bã.
"Chị nói vậy để an ủi An An thôi.
An An sớm đã hiểu.
Cố Thượng Lâm có lẽ đã tìm được ai đó tốt hơn An An rồi.
Một người không ngốc như An An, cũng không...!yếu đuối như An An..."
Ánh Nguyệt không thể ngăn được dòng lệ trào ra khi nhìn thấy vẻ cam chịu và tự ti trong đôi mắt của Tô An.
Cậu bé ngốc nghếch mà cô được chủ nhân dặn dò phải chăm sóc thật hiểu chuyện đến đau lòng.
Cô đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Ánh Nguyệt: "Em không ngốc đâu, An An.
Chỉ là thế giới này không công bằng với em thôi."
Tô An không đáp cậu chỉ lằng lặng rời ánh mắt ra khủng cửa sổ.
Ngoài trời, những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tắt dần, nhường chỗ cho bóng tối kéo đến.
Căn phòng của Tô An cũng dần chìm vào màn đêm, lạnh lẽo và cô đơn, giống như trái tim cậu đang dần trở nên trống rỗng.
Tô An ngồi lặng thinh trong bóng tối, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh Nguyệt vẫn ở bên cạnh cậu, không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng xoa dịu như thể mong rằng sự im lặng của mình có thể bù đắp phần nào cho nổi cô đơn trong lòng cậu.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Tô An khẽ giật mình, ánh mắt thoáng lộ sự hi vọng.
Liệu có phải Cố Thượng Lâm đã quay lại? Tim cậu bỗng đập nhanh hơn, một tia sáng le lói trong bóng tối mịt mù.
Nhưng chỉ một giây sau, cậu lại tự nhủ: "Không đâu, đừng ảo tưởng nữa, An An...!Anh ấy sẽ không về đâu!"
Ánh Nguyệt nhìn Tô An, hiểu rõ sự thất vọng thoáng qua trên gương mặt cậu.
Cô khẽ thở dài, rồi đứng dậy ra mở cửa.
Tiếng bước chân dần dần tiến vào phòng.
Trong giây phút đó, Tô An cảm thấy lòng mình dâng lên một cảm giác trống trải.
Mọi hi vọng dù nhỏ bé nhất cũng đã bị dập tắt, để lại cậu chìm trong màn đêm lạnh lẽo hơn bao giờ hết.