Người ngủ thì như chết, Hạ Phỉ cũng không thể nào quy củ, dán chặt vào sau lưng của omega, cánh tay khoác lên eo, bàn tay lớn che phần bụng omega của mình.
Không phải Tạ Thư Diễn sáng sớm đánh thức Hạ Phỉ, mà là có điện thoại làm phiền. Hắn không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn người gọi, trong đầu một mảnh hỗn độn, có là Thiên Vương thì lão tử cũng không muốn nhận, thuận tay cúp điện thoại. Người trong ngực mẫn cảm xê xê dịch dịch.
Hạ Phỉ lập tức thanh tỉnh, hắn nhẹ tay nhẹ chân đặt điện thoại lại tủ đầu giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Tạ Thư Diễn, hắn không nghĩ tới Tạ Thư Diễn không một cước đá hắn đã đành, cái này, một chút ý định tỉnh dậy cũng không có.
Tạ Thư Diễn làm việc và nghỉ ngơi rất quy củ, mặc dù là cuối tuần, em ấy cũng sẽ sớm rời giường để làm chính sự, Hạ Phỉ rất ít khi được chứng kiến một bộ dạng ngủ không phòng bị của Tạ Thư Diễn thế này.
Người trong lòng hai tay cầm chặt lấy ga giường, dụi trán vào gối tựa như sắp tỉnh lại, Hạ Phỉ ngừng thở chờ đợi, Tạ Thư Diễn nhăn nhó một hồi, đổi tư thế tiến vào trong ổ ngực của hắn.
Hạ Phỉ ôm lấy đầu Tạ Thư Diễn, dùng bàn tay lớn vén vén tóc mái trước trán lên, ngón tay cái vòng vòng trên cái trán nhẵn nhụi, trong nội tâm thầm nói, thầy Tạ cũng có thể quá tra tấn người rồi.
Vào buổi sáng sớm như này, hắn dầu gì cũng có cái huyết khí phương cương của đàn ông, hai người bọn họ độ phù hợp pheromone lại cao như vậy, Tạ Thư Diễn thở dốc một cái đối với hắn đều là hấp dẫn, hắn vốn không phải cái gì là chính nhân quân tử, thậm chí ngay cả ý tưởng phản kháng cũng không có, thầm nghĩ trực tiếp tước vũ khí đầu hàng.
1
Tạ Thư Diễn không mang kính, đường nét trên khuôn mặt trở nên nhu hoà hơn rất nhiều, màu môi cũng nhạt hơn một chút, đỉnh môi hơi nhếch lên, làm cho người ta hận không thể thò tay vuốt ve, Hạ Phỉ thì biết cái gì gọi là khắc chế, không quản được tay mình, đầu ngón tay không nghe lời chạm lên nó.
Không phải hắn chưa bao giờ hôn Tạ Thư Diễn, nhưng một ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn bằng cách nào đó, Tạ Thư Diễn lạnh lùng cũng có một đôi môi mềm mại.
Hạ Phỉ muốn biết suy nghĩ của Tạ Thư Diễn khi hôn hắn, liệu anh đang kháng cự hay rung động.
Ảnh hưởng của Alpha đối với Tạ Thư Diễn quá sâu, kể từ ngày anh và Hạ Phỉ đệ đơn ly hôn, chuyển về căn hộ của mình, anh ngủ không yên ổn, tim đập nhanh và mất ngủ, sự tồn tại của alpha đối với Tạ Thư Diễn chính là thuốc, đồng dạng cũng là độc.
Sẽ bị nghiện, sẽ để cho Tạ Thư Diễn quá phận mà ỷ lại. Anh biết rõ anh và Hạ Phỉ sẽ không lâu dài, cuối cùng sẽ có một ngày tách ra, anh đã quen với tin tức tố của Hạ Phỉ. Mặc dù Hạ Phỉ tâm bất cam tâm tình nguyện, nhưng alpha như Hạ Phỉ cũng sẽ bị buộc phải cung cấp cho anh một loại bảo hộ.
Anh tham luyến pheromone của Hạ Phỉ, và anh cũng tràn đầy lo sợ về ca phẫu thuật xoá sạch ký hiệu vĩnh viễn, có thể do anh và Hạ Phỉ đã ly hôn, Hạ Phỉ không còn phải thực hiện nghĩa vụ của mình đối với giấy chứng nhận kết hôn, anh nhất định phải làm quen với việc không có Hạ Phỉ trước khi phẫu thuật.
Anh theo đáy lòng khuyên bảo chính mình, Hạ Phỉ tựa như thuốc, Anh thực sự khuất phục trong đêm khi được ôm bởi pheromone của Hạ Phỉ. Anh tự nhận mình không có chí tiến thủ, cả đêm đắm chìm trong pheromone quen thuộc mà lại có phần xa lạ đó.
Không biết là ánh mắt của Hạ Phỉ quá nóng nực, hay là động tác tay chân quá lớn, Tạ Thư Diễn liền mở mắt ra, hai tay theo bản năng mà cầm lấy ngón tay ngoài miệng.
"Cái đó ..." Hạ Phỉ vậy mà không có chút ngượng ngùng, "Dậy đi thầy Tạ..."
Tạ Thư Diễn trong đầu trống rỗng, được Hạ Phỉ đỡ ngồi dậy mà vẫn chưa phục hồi tinh thần, Hạ Phỉ thấy anh mờ mịt, nửa vui nửa đùa, "Thầy Tạ, em cũng sẽ ngủ nướng a."
Bị lời nói của Hạ Phỉ làm cho tỉnh lại, Tạ Thư Diễn cầm lấy kính trên tủ đầu giường, như chạm phải công tắc kỳ lạ nào đó, sự bối rối vừa rồi biến mất, anh lạnh lùng nói: "Rời giường."
Qua đêm trong gian nhà cũ có chút không tốt, ngủ một đêm không nói, ngày hôm sau lại còn ở đến nửa buổi, lão gia tử luôn thích giữ mọi người lại ăn cơm. Trước kia Hạ Phỉ đã sớm tìm lý do, vung chân bỏ chạy từ lâu. Hiện tại hắn không muốn đi, lắm khi mới có cơ hội uống rượu, cơ hội chung đụng với Tạ Thư Diễn lại càng không dễ dàng.
Lúc trước hắn và Tạ Thư Diễn đã nỗ lực hơn một chút, người nhà này ít nhất cũng phải 4 thế hệ, nhưng đáng tiếc hắn không thể nào chịu thua kém.
Buổi tối ăn cơm xong, Hạ Phỉ lái xe, lãng phí cả một ngày trời, lão thiên gia thương hại hắn, để cho hắn chút thời gian ở cùng với Tạ Thư Diễn.
Đừng nói đến bầu không khí trong xe có bao nhiêu xấu hổ, Tạ Thư Diễn không nói lời nào vẫn là bệnh cũ, trước đây hắn không cảm thấy xấu hổ, sau khi ly hôn thì làm sao có thể tỏ ra kiêu căng được.
Hạ Phỉ nhiều lần muốn mở lời lại luôn bị điện thoại làm gián đoạn tiết tấu, hắn chỉ biết hậm hực mà im lặng, trong nội tâm đem con rùa gọi điện chửi nghìn lần, thuận tay điện thoại đều đem tắt máy.
Thẳng đến khi xe dừng lại ở dưới tiểu khu của Tạ Thư Diễn, không biết lần sau gặp nhau là lúc nào, cùng giường chung gối lại càng mỏng manh, Hạ Phỉ lập tức cảm giác như ngồi trên đống lửa.
“Đã làm phiền anh rồi.” nói xong, Tạ Thư Diễn tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
Hạ Phỉ vội nói: "Thầy Tạ!"
Tạ Thư Diễn quay đầu lại nhìn hắn, Hạ Phỉ không mong đợi Tạ Thư Diễn có thể mời hắn lên nhà ngồi một lát, hắn cũng biết Tạ Thư Diễn không chào đón gương mặt này của hắn, nhưng hắn bây giờ, hiện tại số lần hắn thấy Tạ Thư Diễn hiếm như vậy, hắn cũng không dám tưởng tượng, đêm nay hắn không thể nhìn thấy em ấy, hắn nhiều lần bứt tai khó chịu.
"Đã muộn như vậy ... Em nghỉ ngơi sớm chút, đừng soạn bài muộn quá ..." Hạ Phỉ vắt óc tìm mưu kế nói "Hôm nay trời vẫn lạnh ... Thầy Tạ nhớ mặc thêm quần áo..."
Sự quan tâm đột ngột của Hạ Phỉ khiến Tạ Thư Diễn không ngờ tới, đồng thời anh cũng giật mình, chẳng qua là chỉ nhàn nhạt gật đầu.
"À, mẹ của tôi lại mang tới một ít thuốc bổ, lúc nào tôi sẽ mang tới cho, ăn đồ ngoài quá nhiều cũng không tốt, nói là thuốc bổ nên phải ăn, em không ăn coi như xong với mẹ. Món súp hầm cách thủy của mẹ, tôi quên đem đi, để trong tủ lạnh không khéo hỏng hết rồi, ... Ah, đúng rồi, còn quần áo em bảo nữa, tôi sẽ tìm thời gian mang đến cho em ... "
Hạ Phỉ một người ba hoa, lần đầu tiên cảm thấy nói như vậy là một việc cực kỳ vất vả, hắn vắt hết óc cũng không suy nghĩ ra được những điều sau, Tạ Thư Diễn đôi môi đóng chặt, không có ý muốn nói thêm vài lời với hắn.
“Ngủ ngon.” Hạ Phỉ cười đến có chút miễn cưỡng, “Em nghỉ ngơi sớm đi.”
Tạ Thư Diễn một điểm lưu luyến cũng không có, thần sắc đạm mạc, "Ngủ ngon."
Tình cảm muộn màng ti tiện hơn cỏ* đáng để Tạ Thư Diễn không chấp nhận tình cảm của hắn, Hạ Phỉ ghé vào trên tay lái, đưa mắt nhìn người ta đi lên lầu, cuối cùng như góa phụ ngồi trong xe.
(*) Hầu hết câu này có nghĩa là một mối quan hệ gần như đã kết thúc. Hay đơn giản là sau khi kết thúc mối quan hệ, một bên hối hận, quay lại thể hiện tình cảm thì lúc này thấy đối phương rất ân cần, lòng còn hơn cỏ.
Đi ra ngoài uống rượu có ý nghĩa gì? Nhìn xem Tạ Thư Diễn có rất nhiều ý tứ a... Tạ Thư Diễn không quản hắn cũng có nhiều ý tứ a...?
Chỉ cần Tạ Thư Diễn nói một tiếng, cho dù là để hắn ở chỗ này tranh thủ một đêm, lông mày hắn cũng sẽ không nhăn một chút, hắn cao hứng còn không kịp.
Hạ Phỉ châm một điếu thuốc. Tia lửa đỏ đặc biệt bắt mắt trong chiếc xe tối. Vòng khói từ từ bốc lên, buồn quá. Trong tâm trí của Tạ Thư Diễn đến cùng đang nghĩ gì? Trước khi hành động hắn muốn tìm tòi xem có đánh được tiếng vang nào không, em ấy lúc nóng lúc lạnh, để cho Hạ Phỉ một mảnh manh mối cũng không có.
Hạ Phỉ suy sụp tinh thần mà đem thuốc dập vào gạt tàn, lái ô tô trở về nhà.
Khi trở về nhà, Hạ Phỉ luôn muốn gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho Tạ Thư Diễn, nhưng hắn sắp xếp câu từ nửa ngày, cũng không biết là phải nói gì, quá ân cần lại sợ Tạ Thư Diễn chê hắn phiền, không liên hệ thì lại sợ người khác nhanh chân đến trước. Nực cười.
Hạ Phỉ mất ngủ lúc nửa đêm, sau nửa đêm mới ngủ thiếp đi, hắn là người thô bạo, tâm tình giấu được, còn chưa có ai để cho hắn nóng ruột nóng gan như vậy, quá nửa đêm mới đần độn ngủ, trong mơ đều có Tạ Thư Diễn.
Mười mộng thì đến chín giấc là về em ấy, thật đáng sợ, hắn đời này chưa từng trải qua.
Một giấc này Hạ Phỉ ngủ đến mức quên cả thời gian, lần mò bấm điện thoại bấm một hồi lâu mới nhận ra đã tắt nguồn, khi bật lên thì toàn những cuộc gọi nhỡ, nhìn cái tên Ninh Tất, đầu óc hắn như thắt lại, thiếu chút nữa không cứu vãn được.
Không đợi Hạ Phỉ hoàn toàn tỉnh táo, điện thoại lập tức quang quác kêu lên và ID người gọi là Ninh Tất. Hạ Phỉ nắm sống mũi, kéo dài âm tiết hừ. Việc của Tạ Thư Diễn đã khiến hắn cảm thấy lúng túng, Ninh Tất càng làm hắn sứt đầu mẻ trán.
Hắn đối với Ninh Tất rất áy náy, không biết phải đối mặt như thế nào, cũng không nên cự tuyệt, do dự một lúc mới bất đắc dĩ nhận điện thoại, "A lô?"
Ninh Tất thẳng thắn đã quen, thấy Hạ Phỉ tiếp điện thoại chậm đến vậy, cũng không cho Hạ Phỉ chút mặt mũi nào, đi thẳng vào vấn đề, "Hạ Phỉ, anh trốn tránh em sao?"
Trốn tránh Ninh Tất không phải là sai, nhưng không có nghĩa là Hạ Phỉ có thể chịu đựng được Ninh Tất nói một cách không nể mặt như vậy, hắn cười khan một tiếng, nhanh chóng phủ nhận, "Nói cái gì đó, tại sao tôi lại trốn tránh cậu..."
“Ai biết được?” Ninh Tất không nhanh không chậm, “Ai biết anh có làm việc gì trái với lương tâm không.”
Hạ Phỉ cười đến càng thêm lúng túng, một omega lời nói tràn ngập ám chỉ cùng mờ ám, hắn đều có thể nghe ra ý tứ trong đó.
Ninh Tất có thể ép buộc hắn, hắn lại không thể ép buộc Ninh Tất, vậy cũng quá không để cho người ta chút mặt mũi.
"Tôi có thể làm chuyện gì a."
Hai người giống như cùng đánh Thái Cực, Ninh Tất chẳng muốn cùng hắn vòng vo, "Tối hôm qua em gọi điện thoại cho anh, sao anh lại tắt máy?"
Khi nói xong điều này, Ninh Tất mang theo ý thăm dò cảm xúc, không hung hăng như lúc nãy, vừa tiến vừa lui, căng giảm có độ, đều làm Hạ Phỉ có chút chống đỡ không được.
Vì cái gì lại tắt máy? Đây còn không phải là một lòng ở với Tạ Thư Diễn sao.
"Có chút việc."
Ninh Tất ý vị thâm trường mà : "Ah ~" một tiếng, không truy cứu đến cùng, "Tối hôm qua không phản ứng em. Hôm nay anh rảnh, đúng không?"
Hạ Phỉ cả ngày không đứng đắn, cái khác hắn khả năng không có, nhưng thời gian thì rất nhiều. Ông nội Tạ Thư Diễn quả thật nói không sai.
Không đợi Hạ Phỉ đáp ứng, Ninh Tất liền trực tiếp cắt đứt đường lui của hắn, "Em đến quán rượu chờ anh?"
Hạ Phỉ há rồi há miệng, Ninh Tất chờ hắn tính toán chuyện gì a ..., tình nhân cũ hẹn ghé quán rượu, cảm giác có chút vấn đề gì đó..
“Không vui?” Omega trời sinh mẫn cảm, đối phương do dự một chút, liền có thể bị bọn họ tinh tường bắt được.
Hạ Phỉ sợ nhất điểm này của Ninh Tất, nhìn như đang nhượng bộ hắn, nhưng thật ra đang từng bước ép sát.
Không vui cũng không thể nói ra miệng, Hạ Phỉ xạo xạo nói: "Không phải, quán rượu của tôi không có gì thú vị, nếu không thì chúng ta đi quán bar của Khôn Tử."
"Lúc này là khi nào a... Anh lại bắt Khôn Tử sớm như vậy buôn bán, cũng quá giày vò người ta, cũng không cần phải đến quán bar của anh ta, chỉ muốn cùng anh ăn cơm thôi. Cái này dù sao cũng không quá phận đâu a."
---------
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Quý, một học sinh trung học, sẽ chỉ ngây thơ non nớt hơn Hạ Phỉ về mặt tình cảm, đối mặt với người mình thích chỉ là một mặt cư xử thôi, Hạ Phỉ thì khắc chế hơn Tiểu Quý, hắn kết hôn với Tạ Thư Diễn không phải ngươi tình ta nguyện, hơn nữa thái độ các trưởng bối đối với hắn cũng không tốt bằng Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ đối với Tạ Thư Diễn là có mâu thuẫn về tâm tình, nhưng hắn không so đo quá nhiều, hắn đối với Tạ Thư Diễn không phải là cặn bã đâu a, là chuẩn một alpha muốn đối xử tốt với một omega, Tạ Thư Diễn chắc chắn không phải là đối thủ của hắn, Hạ Phỉ chẳng qua là ưa trốn tránh.
1
Mọi chuyện lại bắt đầu, và nhân vật chính sẽ tự giải thích, tôi chỉ im lặng thôi a~
...
12/10/2020
#NTT