Hạ Phỉ lần đầu làm bố, so với ai khác thoạt nhìn đều khẩn trương hơn. Thời điểm có Tạ Thư Diễn, hắn còn có thể làm phiền em ấy, khi Tạ Thư Diễn đi dạy học, hắn chỉ có thể một mình đọc sách giết thời gian.
Ban đầu văn phong khá bình thường, sách vở chương trình nuôi dạy con nghiêm túc lại không có ai hướng dẫn, dần dần hắn cũng tham gia một chút việc lớn.
Thầy Tạ buổi tối xem bài thi, Hạ Phỉ bí mật vụng trộm mở điện thoại, ngày hôm qua đẩy tài khoản chính thức vẫn chưa kết thúc đâu.
"Hãy chú ý người ôm em bé sau khi sinh ra ." Đề tài này đủ để thu hút Hạ Phỉ, bây giờ dù là khoa học hay mê tín, hắn đều bị thuyết phục.
"Người bế trẻ đầu tiên sẽ ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của trẻ".
Hạ Phỉ kinh hãi, không nghĩ tới còn có loại chú ý này, nói gì cũng phải chú ý cái này đầu tiên, tiền tài là vật ngoài thân, nhưng nhan sắc đi theo cả đời đó a...
Vốn dĩ muốn nói cho Tạ Thư Diễn những phát hiện mới nhất, Hạ Phỉ ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Thư Diễn đang chăm chú nhìn bài thi, được rồi không được quấy rầy.
Tham khảo mị lực công chúng quá lớn, vì vậy hắn tiếp tục kéo xuống.
"Tầm quan trọng của giáo dục trước khi sinh", bài báo đề cập rằng trẻ được giáo dục trước khi sinh nhạy cảm với âm nhạc, học cách phát âm sớm, có hành vi tinh thần lành mạnh và khả năng thể thao tốt.
Hạ Phỉ liếc nhìn nhà mình, hắn không phải người hay làm công tác văn hoá, cũng không có thói quen đọc sách, về phần Tạ Thư Diễn thì hầu hết đều bận dạy học, sách ở nhà đều là sách giáo khoa và tài liệu giảng dạy sách giáo khoa.
Nói đến âm nhạc thì hắn ngũ âm không đầy đủ, hắn cũng chưa từng nghe qua Tạ Thư Diễn hát, hai người bọn họ cũng không có thiên phú âm nhạc, hơn nửa đêm rồi cũng không nên mở nhạc, càng nghĩ vẫn là nên đọc truyện đáng tin cậy, không có truyện thì Hạ Phỉ năng lực tự biên tự diễn phải gọi là Thần.
Rốt cục đợi đến lúc Tạ Thư Diễn kéo kính xuống bóp mũi: "Thầy Tạ, em có thể không xem nữa được không? Đã đến giờ đi ngủ rồi."
Gần đến giờ đi ngủ, Tạ Thư Diễn vừa nghe lời đã dậy rửa mặt, liền lên giường đi ngủ.
Hạ Phỉ cũng đi ngủ, đầu tiên là nhắc nhở anh, "Thầy Tạ, đã đến lúc xin nghỉ dạy rồi."
Tạ Thư Diễn bụng đã lộ rõ mang thai, Hạ Phỉ giống như ngày nào cũng phải nhắc nhở, phải xin phép người khác mới được.
"Ừ." Tạ Thư Diễn trì hoãn, nhắm mắt lại và phát ra hai tiếng động chiếu lệ.
Bụng đột nhiên nóng lên, Hạ Phỉ đưa tay đặt lên, Tạ Thư Diễn hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đừng qua loa." Bàn tay to của Hạ Phỉ vuốt ve bụng Tạ Thư Diễn, "Hôm nay anh mới đọc một cuốn sách."
Hạ Phỉ không muốn nói rằng đã xem trên mạng, "Em bé khi còn trong bụng cần được giáo dục trước khi sinh, sau khi sinh ra sẽ thông minh."
Khái niệm giáo dục trước khi sinh không hề xa lạ, từ trong miệng của Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn hơi ngoài ý muốn, "Hình như là như vậy."
"Tuy rằng việc giáo dục trước khi sinh của chúng ta hơi muộn. Lúc trước đều xem đám baba nói yêu thương, giờ chúng ta mất bò mới lo làm chuồng, tối nay cũng không ngoại lệ, anh sẽ kể chuyện cho con nghe từ nay"
Nói về kể chuyện, phản ứng đầu tiên của Tạ Thư Diễn là truyện cổ tích, hoặc thần thoại cổ đại, hoặc các loại tác phẩm nổi tiếng nung đúc tình cảm sâu đậm. Anh cũng không trông mong vào Hạ Phỉ kể, không nghĩ tới Hạ Phỉ mở miệng chính là "Tập đầu Trư Bát Giới đại chiến Iron Man"
14
Tạ Thư Diễn lông mày nhíu chặt liếc mắt, "Đây là cái gì?"
"Anh tự biên ra thôi. Không phải trong nhà chúng ta không có sách truyện. Sau này để bọn trẻ tự đọc đi. Anh có thể tự biên ra cuốn sách hay hơn" Hạ Phỉ bụm lấy cái trán Tạ Thư Diễn "Nhắm mắt, nhắm mắt, em ngủ đi"
Tạ Thư Diễn dở khóc dở cười, anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong tương lai câu chuyện này nương theo bọn họ cả đời, rất đáng sợ chính là, Hạ Phỉ mỗi buổi tối đều nói một bối cảnh khác nhau, anh cũng không biết Hạ Phỉ làm sao có thể bịa giỏi như vậy.
Về sau Tạ Thư Diễn xin nghỉ mang thai ở nhà, Hạ Phỉ giống như một người mẹ già, ngoài việc thích lẩm bẩm, hắn còn rất thích theo dõi câu chuyện của Trư Bát Giới và Iron Man, nghe đến phiền mà Tạ Thư Diễn cũng không nói.
Hạ Phỉ dị thường cố chấp, cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn, chỗ nào có thể đi chỗ nào không thể đi, có thể lặp đi lặp lại ba hoặc bốn lần một ngày, nói rằng những người mang thai dễ bị lo lắng. Các triệu chứng của Hạ Phỉ còn nghiêm trọng hơn nhiều so với Tạ Thư Diễn
Tạ Thư Diễn cảm thấy rằng mình cần phải hảo hảo trò chuyện với anh ấy.
Một đêm nọ, Tạ Thư Diễn đi ngủ sớm hơn thường lệ, vỗ vỗ giường nói: "Hạ Phỉ."
Hạ Phỉ chân chó bò đến, "Làm sao vậy, em có muốn anh ngủ với em không?"
Với tốc độ này, một khuôn mặt phóng to trực tiếp đập vào trước mặt anh, Tạ Thư Diễn đẩy hắn ra sau, sờ sờ dái tai của Hạ Phỉ, "Anh gần đây có căng thẳng không?"
"Anh không căng thẳng, tại sao anh lại căng thẳng?" Hạ Phỉ cố gắng chứng minh rằng mình vẫn bình thường, "Chuyện này có gì mà căng thẳng?"
4
Tạ Thư Diễn gật gật đầu, kính mắt trượt qua chóp mũi, từ trong gọng kính nhìn Hạ Phỉ, "Anh nói anh không căng thẳng, em có động tĩnh một chút, phản ứng của anh so với em còn lớn hơn, cha cũng không soi anh chằm chằm, anh đừng làm như vậy."
Tạ Thư Diễn không hề phóng đại chút nào, Hạ Phỉ chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay là cả kinh một chặp, anh nửa đêm đi tiểu Hạ Phỉ cũng theo, trong khoảng thời gian này, Hạ Phỉ cũng không có gặp Khôn Tử chút nào, chớ nói gì đến hoạt động xã giao khác.
"Anh không có ... Anh trông em chằm chằm cũng không phải vì cha. Anh hiện tại làm gì có thời gian ra ngoài." Hạ Phỉ nóng vội, nói nhanh.
Tạ Thư Diễn chỉ là nhẹ nhàng nhìn hắn, "Anh đừng áp lực như vậy."
" Cái kia làm bố ai mà không phải chịu áp lực?" Hạ Phỉ hướng cánh tay Tạ Thư Diễn bổ nhào đến, "Anh làm cho cha thoả mãn, nhưng không phải nguyên dân do ông ấy, anh liền ..."
Hắn cảm thấy mọi thứ dường như quá vội vàng, khi hắn định đưa Tạ Thư Diễn đến cầu hôn thì gia đình biết chuyện ly hôn của họ, hai người đã hòa giải, hắn không có thời gian đến khách sạn suối nước nóng và biết rằng Tạ Thư Diễn đang mang thai.
"Mọi thứ anh lên kế hoạch đều không theo kế hoạch. Anh thực sự cảm thấy hơi bực mình. Anh nghĩ rằng anh cũng có thể giữ cho em không phải làm gì và để mọi thứ thuận theo tự nhiên."
Hiện tại xem ra mọi thứ đều mất tự nhiên.
Tạ Thư Diễn nhéo nhéo cánh tay Hạ Phỉ, "Anh muốn làm gì thì cứ đi làm, không cần ngày ngày phải trông nom em."
" Việc anh muốn làm nhất bây giờ là trông nom em, em có phải hay không chê anh phiền rồi?" Hạ Phỉ đứng dậy nhìn Tạ Thư Diễn.
Tạ Thư Diễn quay đầu đi, anh cũng không ngại Hạ Phỉ làm phiền, chính là làm ầm ĩ.
Hạ Phỉ chém đinh chặt sắt nói: "Em chính là chê anh phiền!"
"Không phải" Tạ Thư Diễn rất chân thành, "Em chỉ không muốn anh chịu quá nhiều áp lực."
Hạ Phỉ không có hảo ý cười cười ghé vào tai Tạ Thư Diễn, "Có thể là xao động a, nghẹn quá lâu rồi."
Quả nhiên là Tạ Thư Diễn suy nghĩ nhiều, sự lo lắng về đạo đức của Hạ Phỉ có thể là một chút, nhưng không đến mức cần sự giác ngộ của Tạ Thư Diễn.
Cuối cùng, ngày dự sinh của Tạ Thư Diễn đã đến, Tạ Thư Diễn cùng gia đình đến bệnh viện.
Omega ở giường bên cạnh tuy đến muộn hơn bọn họ, nhưng trước sau sinh chưa đến nửa ngày đã xuất viện, Hạ Phỉ ở bên cạnh nhìn mà ngây ngươi, này công phu cũng quá đẳng cấp đi.
Hạ Phỉ lúc này thật sự rất lo lắng, Tạ Thư Diễn người mang thai trái lại còn phải an ủi hắn, "Anh không nghe người khác nói sao? Là đứa thứ hai."
Các vị trưởng lão ở một bên nhìn hắn lắc đầu, mẹ Hạ Phỉ cho hắn một quyền, "Anh để lại một chút tiền đồ được không? Diễn Diễn sinh em bé cũng không căng thẳng như anh."
Hạ Phỉ vừa muốn đi vệ sinh vừa lo lắng hồi hộp, vừa ra khỏi hành lang liền nhìn thấy nhà Khôn Tử tới đây.
"Mấy người sao lại tới đây?"
Khôn Tử chỉ chỉ phòng bệnh, "Ở đây à? Em đến xem, Anh đi đâu vậy a"
"Tôi đi nhà vệ sinh."
Ai biết Lục Dương bên cạnh đáp một câu, "Lúc trước kỳ thi căng thẳng, con cũng muốn đi vệ sinh."
1
"Có chuyện gì a? Hơn nữa cái này giống như một kỳ thi sao?" Hạ Phỉ chọc chọc đầu Lục Dương.
Hạ Phỉ khẩn trương là khẩn trương, nhưng là hắn còn sĩ diện, ngoài miệng chết cũng không thừa nhận.
Hắn từ phòng vệ sinh đi ra, đang rửa tay, Lục Dương chạy tới thở hổn hển, "Chú Hạ, ba kêu con vào gọi chú, chú Tạ vào phòng sinh rồi."
Hạ Phỉ rửa tay run rẩy hết cả lên, thúc giục Lục Dương "Đi, đi, đi, hiện tại trở về đi"
Hắn từ xa nhìn thấy một đám người đang đợi ở cửa phòng sinh, Khôn Tử nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Phỉ thần sắc vội vàng, "Vẫn còn rất nhanh tới. Anh không tè ra quần đấy chứ?"
Hạ Phỉ mặt trắng không còn chút máu, "Cậu biết cái rắm, tí nữa anh là người đầu tiên bế đứa nhỏ."
" Chú vì sao phải ôm đầu tiên?" Lục Dương ngẩng đầu tò mò hỏi.
Khôn Tử vỗ đầu con trai, "Phong tục mà thôi đều phải do baba vuốt ve."
"Cũng không phải ..." Hạ Phỉ vừa muốn giải thích thì cửa phòng sinh bất ngờ mở ra, tiếng khóc của đứa bé truyền đến, sau đó một y tá ôm đứa bé xuất hiện ở cửa.
" Đây cũng quá nhanh rồi!" Hạ Phỉ ngạc nhiên.
"Anh còn muốn lâu hơn để chịu đau sao?" Các vị trưởng bối vẫn là chọn Hạ Phỉ đâm.
Y tá liếc nhìn đám người, "Gia đình Tạ Thư Diễn, là con gái..."
Hạ Phỉ còn không đợi người nói xong, liền chen lấn về phía trước, "Ở đây, ở đây."
Đứa nhỏ được đặt vào trong ngực Hạ Phỉ, cả nhà bu lại, Lục Dương ở bên cạnh cũng tò mò mà phải đưa mắt nhìn.
Hạ Phỉ ngồi thấp xuống cho nó xem tiểu muội muội, và nó hỏi lại, "Vậy vì cái gì?"
"Bởi vì người bế đứa trẻ đầu tiên ảnh hưởng đến dung mạo của đứa trẻ." Hạ Phỉ quay đầu lại hỏi y tá, "Y tá, vợ tôi đâu?"
Không nghĩ tới Lục Dương không nhanh không chậm nói: "Chú Hạ, tiểu muội muội không thể lớn như chú, bằng không sẽ khó coi."
Hạ Phỉ mở to mắt, lời nói của Lục Dương về ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có lý, chưa kịp suy nghĩ thì Tạ Thư Diễn đã bị đẩy ra ngoài, giao đứa trẻ cho các trưởng bối rồi vội vàng tiếp nhận Tạ Thư Diễn.
Tạ Thư Diễn đang gây mê không tỉnh lại, đứa trẻ được ông bà ngoại trông chừng, Khôn Tử cũng đưa gia đình về nhà, để lại Hạ Phỉ khổ đại cừu sâu trông coi Tạ Thư Diễn.
Lục Dương nói cũng có điểm đúng, tiểu cô nương lớn lên giống mình, về sau cùng lắm bị kỳ thị sắc đẹp, alpha cũng được, omega cũng không sao, cũng không cần quá quan tâm điều này
Buồn chết Hạ Phỉ, cái này thăm dò công chúng, mò mẫm văn vẻ, cũng không thể rõ được tình huống.
"A ..." Đúng lúc Hạ Phỉ đang sầu muộn, Tạ Thư Diễn ở trên giường đã hết thuốc mê.
Hạ Phỉ lấy lại tinh thần, "Bé cưng dậy rồi, có gì không thoải mái không?"
Tạ Thư Diễn còn phải nằm ngang, trên người không còn chút khí lực, dùng sức vươn tay sờ trán Hạ Phỉ, yếu ớt nói: "Sao anh lại cau mày? Hình như em nghe thấy y tá nói là một bé gái. "
"Là một bé trai nói ngược." Hạ Phỉ chủ động đem mặt mình dán qua.
Nghe xong lời này Tạ Thư Diễn có chút nghi hoặc, như thế nào đột nhiên thay đổi, "Con gái không tốt sao?"
"Mịa." Hạ Phỉ dựa nhẹ trên người Tạ Thư Diễn, nhỏ giọng lầm bầm: "Hay là anh đem đứa nhỏ ôm qua một hồi, xem có khắc phục được không."
"Đến cùng là làm sao vậy?" Tạ Thư Diễn càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.
Hạ Phỉ nói sự thật, "Anh đọc trên mạng thấy nói rằng người đầu tiên bế em bé sẽ ảnh hưởng đến ngoại hình của em bé. Anh thầm nghĩ, anh dài người như vậy, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, phải phi lên đầu tiên ... Kết cục là Lục Dương nói với anh, nhà mình chính là con gái a, nếu trưởng thành giống anh, cũng quá là... giống con trai"
Tạ Thư Diễn cắn chặt môi, cũng không có biện pháp nghẹn vui vẻ, "Hạ Phỉ... Anh đừng chọc em cười..."
"Em còn cười à? Cái này là coca-cola vị gì a? Anh lo lắng sắp bệnh rồi mà em còn cười được." Sự tình nghiêm túc như vậy mà Tạ Thư Diễn còn tí ta tí tửng, một chút cũng không suy nghĩ cho tương lai con gái.
Phải một lúc lâu sau Tạ Thư Diễn mới bình tĩnh lại, "Vậy thì ... người đầu tiên bế con không phải là anh, mà là y tá của nhà người khác."
1
"Cũng là...." Hạ Phỉ đột nhiên nhận ra sau khi nói xong đã muốn đứng dậy.
Tạ Thư Diễn ngăn lại hắn, "Anh đi đâu?"
"Anh quên mất y tá vừa rồi trông như thế nào rồi, anh phải đi xem."
6
Tạ Thư Diễn không nhịn được nữa, nắm chặt ga trải giường dưới người, "Anh lại đây."
Hạ Phỉ ngoan ngoãn ghé tai vào miệng Tạ Thư Diễn, lời nói nhẹ nhàng mang theo nụ cười đậm đặc vui vẻ, "Đứa nhỏ không giống anh, theo như lời người khác, vậy thì sẽ giống ai? Anh xem mấy thứ kì cục này ở đâu vậy hả?".
Tạ Thư Diễn xem như đã đem Hạ Phỉ thuyết phục.
Tiểu nha đầu tên là do Tạ Hằng đặt, phinh đình* Hạ Phinh Đình
(*) Thướt tha, duyên dáng
Ngoại hình của Hạ Phinh Đình không giống với cái tên Tạ Hằng đặt cho bé, bé giống Hạ Phỉ, lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân xinh đẹp tiểu bại hoại, tính cách cũng giống Hạ Phỉ, há miệng đều là lợi hại, còn có thể đấu võ mồm với bố bé.
Nói đến là kỳ quái, Hạ Phinh Đình cùng Hạ Phỉ như tạc từ một khuôn mà ra, thế mà lại để cho Tạ Hằng nhìn thích khủng khiếp.
4
Hạ Phỉ nửa đêm cùng Tạ Thư Diễn kể khổ, "Cha cũng quá thiên vị."
Tạ Thư Diễn vỗ vỗ đầu Hạ Phỉ, dỗ dành hắn, "Em không bất công với anh là được."
5
***
Tác giả có lời muốn nói: Hoàn Chính Văn
Vốn muốn nói nhảm thật nhiều... mà giờ không biết nói gì hahahaha xấu hổ quá... vậy sớm chúc mọi người năm mới vui vẻ aaa...
....
3/10/2020 - 10/6/2021
-Sau 8 tháng 1 tuần mới hoàn cho anh em đây...
-Cảm Ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua. Có những bạn đã theo mình ngay từ chương đầu..
-Sau khi edit truyện được 1 tháng, mình bắt đầu phải học tiếng Nhật, nên bề bộn nhiều, bỏ đăng chương cũng nhiều, nhưng chưa từng có suy nghĩ drop truyện cả...
-Nếu rảnh mình sẽ tìm truyện ABO để edit tiếp. Có gì mọi người ủng hộ mình nha.
-Một lần nữa Cảm Ơn mọi người rất nhiều. Arigatou.
8
#NTT