đam Mỹ Quy Hồn

Lộ Vô Quy trước đây đã từng đi lạc, hiện giờ lại có Quỷ Quốc nữ vương canh me ở bên cạnh, Du Thanh Vi thật không yên tâm Lộ Vô Quy cứ như vậy chạy ra ngoài.

Nàng đi về phòng cầm lấy điện thoại gọi cho Lộ Vô Quy, kết quả nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong thư phòng nhỏ.

Lộ Vô Quy để điện thoại sạc pin trong thư phòng nhỏ, lúc bỏ chạy ra ngoài không có mang theo.

Du Thanh Vi vội vã thay quần áo, nàng chạy xuống tầng hầm tìm thử, không nhìn thấy Lộ Vô Quy ở đây mới chạy ra ngoài cửa lớn nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy thân ảnh của Lộ Vô Quy đâu hết, nàng gọi vài tiếng: "Tiểu muộn ngốc!", như cũ không có ai đáp lại.

Du Thanh Vi lại chạy ngược về thư phòng dùng bùa triệu quỷ triệu hoán Lộ Vô Quy, nàng đốt bùa xong, nhìn thấy ánh sáng của lá bùa bay ra ngoài dừng lại trước một bụi cây trong tiểu khu rồi tắt ngúm.

Trái tim khẩn trương của Du Thanh Vi lúc này mới buông lỏng, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi đi đến phía trước bụi cây, kêu: "Tiểu muộn ngốc, ra đây."

Trong bụi cây một mảnh yên tĩnh, một cái bóng quỷ cũng không thấy.

Du Thanh Vi cả giận, nói: "Tiểu muộn ngốc, em ra đây cho chị! Có chuyện gì tại sao không ngồi xuống nói rõ ràng với nhau, chạy trốn như vậy làm người khác lo lắng lắm biết không hả? Em là đang khi dễ chị sống không lâu, kiến thức hạn hẹp đúng không?"

Giọng nói yếu ớt của Lộ Vô Quy từ trong bụi cây truyền ra: "Em không có mà." Cô nói tiếp: "Em không phải là người."

Du Thanh Vi đáp: "Không phải người thì làm sao? Chị là người bình thường chắc? Có mấy người giống như chị có một thân yêu lực, còn mọc ra vảy giao long? Em đi ra đây đi, chúng ta về nhà rồi nói tiếp."

Lộ Vô Quy từ trong bụi cây phía sau một cây kiểng chui ra tới.

Du Thanh Vi: "...." Cái cây kiểng bé tí thế mà cũng chui vô trốn cho được! Nàng biểu tình hòa hoãn, vươn tay về phía Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy cúi đầu không nhúc nhích, cô không dám nhìn thẳng vào Du Thanh Vi.

Du Thanh Vi quay đầu nhìn về phía cổng lớn nhà mình, rồi quay lại nhìn Lộ Vô Quy, nàng đột nhiên phát hiện Lộ Vô Quy rời nhà trốn đi chỉ cách cổng lớn chưa đến 10 mét.

Chuyện này không khỏi làm cho nàng cảm thấy vui vẻ, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Giữa hai chúng ta có chuyện gì mà không thể nói với nhau cơ chứ? Có gì thì về nhà nói, không nên ở ngoài đường thảo luận những vấn đề như vậy, có được không?"

Lộ Vô Quy do dự trong chốc lát, có chút thấp thỏm bất an đi đến bên cạnh Du Thanh Vi.

Du Thanh Vi vươn tay nắm chặt lấy tay Lộ Vô Quy, nói: "Chị muốn thương lượng một chuyện với em."

Lộ Vô Quy nhẹ nhàng "dạ" một tiếng.


Du Thanh Vi nói: "Lần tới nếu em lại rời nhà trốn đi thì cứ ngồi xổm trước cửa nhà là được, như vậy chị sẽ dễ tìm hơn, đỡ phải đốt bùa tìm em."

Lộ Vô Quy bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Du Thanh Vi, thấy Du Thanh Vi biểu tình tự nhiên không hề ghét bỏ gì mình, mới ngoan ngoãn "dạ" một tiếng rồi nói: "Em không mang theo di động, sợ chị lo lắng nên không dám đi xa."

Du Thanh Vi xoa xoa đầu Lộ Vô Quy, nói: "Thật ngoan." Nàng nắm tay dắt Lộ Vô Quy đi vào cổng lớn, nhìn thấy Tả Nhàn mặc áo ngủ, khoác bên ngoài một tấm chăn mỏng đứng ở trong sân, vẻ mặt lo lắng nhìn hai nàng.

Nàng vội vàng nói: "Mẹ, tụi con không có việc gì, lúc nãy con trêu tiểu muộn ngốc hơi quá ấy mà.

Trời lạnh, mẹ về phòng nhanh đi, đừng để cảm lạnh."

Tả Nhàn nhìn thấy Lộ Vô Quy cúi đầu ủ rũ, còn có chút ngượng ngùng xấu hổ, này rõ ràng là có chuyện.

Bà không yên tâm hỏi: "Thật sự không có việc gì sao?"

Du Thanh Vi nói: "Không có gì đâu ạ.

Tụi con về phòng trước đây." Nàng nói xong liền lôi kéo Lộ Vô Quy đi vào trong.

Tả Nhàn đi theo sau hai nàng vào nhà, bà nói với Du Thanh Vi: "Con đừng có tối ngày khi dễ Tiểu Quy Quy."

Du Thanh Vi vừa nghẹn khuất vừa oan uổng.

Nàng nói thầm trong bụng: "Rốt cuộc là ai khi dễ ai chứ? Ngài thử hỏi một chút xem, ngủ cùng một cái giường hơn một năm, xác định quan hệ yêu đương cũng hơn bốn tháng, thế mà...." Nàng lôi kéo Lộ Vô Quy đi lên phòng ngủ, vào phòng khóa trái cửa lại.

Lộ Vô Quy đứng dựa vào cửa phòng, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Du Thanh Vi xoay người ngồi xuống mép giường, nàng ngẩng đầu nhìn Lộ Vô Quy, tò mò hỏi: "Tiểu muộn ngốc, lúc em...!lúc em còn là người, cái kia...!là có đúng không?"

Đầu Lộ Vô Quy càng cúi thấp hơn, rất có tư thế chuẩn bị kiếm cái lỗ nào đó chui vào trốn.

Du Thanh Vi nói: "Em đừng thẹn thùng mà, chị chỉ là muốn hiểu biết một chút thôi.

Em nghĩ xem, dù nguyên hình của em có là gì đi chăng nữa thì em vẫn chính là em, em rất tốt với chị, toàn tâm toàn ý vì chị, em là tiểu muộn ngốc duy nhất mà chị biết." Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Mỗi người đều có một bí mật riêng, chúng ta...!hai ta về sau sẽ cùng nhau sinh hoạt, quãng đời còn lại của chị đều đi cùng em, đợi đến khi chị qua trăm năm thì vẫn sẽ tiếp tục cùng em sinh hoạt, hai ta nên tiến thêm một bước hiểu biết lẫn nhau, có đúng không nè?"

Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng, cô nói: "Lúc em chết thì chỉ vừa mới ngưng ra hình người, ý em đang nói về đời em là Càn Khôn thai ấy, này...!giống như....! giống như thai nhi còn trong bụng mẹ....!chưa có phát dục hoàn toàn.


Mà...!chị biết đó....!có hai loại hình thức sự sống, một loại là dựa vào phương thức sinh sản hậu đại để kéo dài chuỗi sinh mệnh, còn lại một loại....!rất hiếm, giống như em vậy, không...!không có khả năng sinh sản hậu đại, nhưng...!lại thuộc về dạng bất tử bất diệt, không nằm trong tam giới ngũ hành.

Em...!em là từ phong thủy huyệt nơi Âm Dương giao hội dựng dục ra tới, bản...!bản thân em chính là sinh vật do âm dương giao hòa sinh ra, có âm dương cân bằng bên trong thân thể, em không giống con người sẽ phân biệt ra nam và nữ, em không....!không có giới tính.

Em...! em trở thành quỷ thì ngoại hình...!có thể...!có thể do tướng từ tâm sinh, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, bên trong...!như thế nào chính là như thế đó."

Du Thanh Vi nghe xong lời nói của Lộ Vô Quy, trầm mặc một lúc lâu.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Lộ Vô Quy thấp thỏm cúi đầu đứng dựa cửa, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Cô có thể cảm giác được Du Thanh Vi không hề ghét bỏ cô, nhưng Du Thanh Vi dường như đang do dự gì đó, suy xét gì đó liên quan đến cô.

Cô biết Du Thanh Vi muốn cùng cô làm chuyện nước nước, nhưng là....!cô không có bộ phận kia.

Cô không biết bản thân mình như vậy có giống với mấy người đàn ông đóng vai thái giám trong TV hay không nữa.

Nếu không phải trong phòng có trấn bùa, cô thật sự muốn chui vào sàn nhà lặn xuống dưới lầu trốn đi.

Du Thanh Vi do dự một lúc lâu, làm một hồi xây dựng tâm lý mới cắn răng lên tiếng hỏi về vấn đề tế nhị khó mở lời: "Vậy lúc trước em nói với chị làm chuyện....ra nước nước là như thế nào?"

Lộ Vô Quy đáp: "Tả Tiểu Thứ hay cho em xem mấy bộ phim, hai người làm chuyện thực thân mật với nhau, em...!em cũng muốn làm như vậy với chị..." Cô nói xong liền cảm giác được Du Thanh Vi nổi bão, cô nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên nhìn Du Thanh Vi, thấy nàng ấy đang trừng mắt tức giận nhìn mình.

Lộ Vô Quy thật muốn mở cửa ra cướp đường mà chạy, nhưng cô lại không dám trốn, vội vàng nói: "Chị...!Chị nếu không....không đồng ý thì em...em không dám...."

Du Thanh Vi buồn bực xoa xoa đầu mình.

Nàng đây là tự đào cho mình cái hố bao lớn vậy trời.

Nhưng nàng nói không nên lời rằng chị chỉ là ngoài miệng nói nói vậy thôi, em muốn thì cứ tùy tiện tiến tới, nàng chỉ đành khẽ cắn môi nói: "Chờ chúng ta làm hôn lễ xong, em thích làm như thế nào....!thì tùy em." Nàng nói xong liền cảm thấy mặt già nóng rát! Nàng dùng sức xoa xoa mặt, thầm nghĩ: "Gặp quỷ mà đỏ mặt gì chứ!" Kéo chăn chui vào giường chuẩn bị đi ngủ.

Nàng nằm xuống rồi mà Lộ Vô Quy vẫn còn dán ở cửa, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Tiểu muộn ngốc, nếu em muốn làm chuyện gì đó đó trước khi kết hôn, cũng có thể." Nàng nói xong liền kéo chăn qua khỏi đầu, buồn bã thở dài một hơi.


Nàng cảm thấy bản thân nhất định là thiếu nợ tiểu muộn ngốc không trả mà – – à mà cũng đúng, nàng xác thật thiếu nợ tiểu muộn ngốc rất nhiều mà chưa có trả hết a!

Lộ Vô Quy cho rằng chính mình nghe lầm, sợ bản thân lý giải sai rồi, cô cẩn thận ngẩng đầu lên, khẩn trương nhìn Du Thanh Vi đang trốn trong chăn, hỏi: "Du Thanh Vi, chuyện chị nói là chuyện em đang nghĩ phải không vậy?"

Du Thanh Vi trở mình, ôm chặt chăn không thèm để ý đến Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, xoay người chạy như bay vào trong thư phòng nhỏ, cầm lấy điện thoại dùng tốc độ nhanh nhất nhắn tin cho Tả Tiểu Thứ.

Cô sợ Tả Tiểu Thứ không xem tin nhắn kịp thời, nhắn tin xong còn gọi cho Tả Tiểu Thứ, chờ Tả Tiểu Thứ tiếp điện thoại liền nổ như súng máy: "Tả Tiểu Thứ, chị mau xem tin nhắn!"

Du Thanh Vi còn đang nằm thẹn thùng và có chút ngạo kiều*, kết quả, Lộ Vô Quy cư nhiên bỏ rơi nàng chạy đi thư phòng nhỏ.

*Ngạo kiều: là những người bên ngoài tỏ ra lạnh lùng, ương bướng, cường ngạnh nhưng bên trong lại rất ấm áp hay ngượng ngùng và dễ xấu hổ.

Nàng còn đang nằm buồn bã than thân trách phận, kìm nén không thôi thì trong thư phòng nhỏ bỗng nhiên truyền đến câu: "Tả Tiểu Thứ, chị mau xem tin nhắn!"

Du Thanh Vi kinh hãi, tung chăn ra ngồi bật dậy, nàng trừng lớn hai mắt nhìn về phía thư phòng nhỏ.

Cách lớp cửa kính, nàng vẫn có thể thấy Lộ Vô Quy đang dựa vào kệ sách ôm điện thoại nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Chuông di động vang lên.

Du Thanh Vi đổ cả mồ hôi hột.

Trong đầu nàng vụt qua một dòng suy nghĩ muốn giết chết Tả Tiểu Thứ để diệt khẩu.

Nàng đứng dậy đi đến thư phòng nhỏ.

Lộ Vô Quy nhanh nhẹn đem điện thoại giấu ra sau lưng.

Du Thanh Vi vươn tay ra trước mặt Lộ Vô Quy, nói: "Đưa điện thoại cho chị."

Lộ Vô Quy lắc đầu.

Du Thanh Vi nhìn chằm chằm Lộ Vô Quy, một bước cũng không nhường.

Lộ Vô Quy yên lặng đưa điện thoại cho Du Thanh Vi.

Du Thanh Vi nhận lấy điện thoại, thấy Tả Tiểu Thứ nhắn lại một câu: "Du lừa đảo không được thỏa mãn đó mà, em cứ đem nàng làm liền vạn sự đại cát cả nhà đều vui."

Du Thanh Vi trong lòng rít gào: "Tả Tiểu Thứ, hai chúng ta rốt cuộc có phải là chị em họ hay không?" Nàng lướt lên xem những tin nhắn phía trên, phát hiện Tả Tiểu Thứ và Lộ Vô Quy hàn huyên với nhau rất nhiều, những gì mà hai người nói với nhau nhiều đến nỗi nếu Lộ Vô Quy không trả tiền học phí cho Tả Tiểu Thứ thì cũng thực xin lỗi công sức gửi phim heo của Tả Tiểu Thứ cho em ấy.


Nàng giận dữ nhắn trở lại một câu: "Tả Tiểu Thứ, chị được lắm, tiền thưởng tháng này của chị không còn nữa."

Rất nhanh, Tả Tiểu Thứ nhắn lại: "Đệt mọe!"

Lộ Vô Quy cảm thấy Tả Tiểu Thứ nói rất có đạo lý.

Cô lén lút nhìn nhìn Du Thanh Vi, chỉ thấy Du Thanh Vi mặt đỏ tai hồng, mang theo chút thẹn thùng chứ không có tức giận.

Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Du Thanh Vi, chuyện chị nói có giữ lời không?"

Du Thanh Vi mỗi lần nghe Lộ Vô Quy hỏi như vậy đều cảm thấy không tốt chút nào, nàng theo bản năng tính nói rằng không giữ lời, nhưng mà việc này quan hệ đến danh dự của bản thân, nàng thật không dám nói rằng bản thân mình nói không giữ lời a.

Nàng hỏi: "Nói gì à?"

Lộ Vô Quy lại hỏi: "Chị sẽ không gạt em, đúng không?"

Du Thanh Vi hỏi lại: "Chị gạt em lúc nào chứ?"

Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, nói: "Vậy có nghĩa là, lời chị nói ra đều được tính."

Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy, dùng sức "ừm" một tiếng, hỏi: "Rốt cuộc em muốn nói gì vậy?" Nàng có loại cảm giác dường như Lộ Vô Quy đang đào hố cho nàng nhảy thì phải.

Lộ Vô Quy liếc Du Thanh Vi, thật cẩn thận nói: "Lúc nãy chị nói em có thể làm chuyện đó đó trước, chị đã nói thì phải giữ lời."

Du Thanh Vi tức giận nhìn Lộ Vô Quy, mắng thầm trong lòng: "Quả nhiên." Nàng xem như phát hiện ra một chuyện, Lộ Vô Quy chính là có sắc tâm nhưng không có sắc đảm.

Nàng ném điện thoại của Lộ Vô Quy lên bàn làm việc, lôi kéo Lộ Vô Quy leo lên giường, tắt đèn trước khi chui vào chăn.

Lộ Vô Quy yên lặng bò đến bên cạnh Du Thanh Vi, cô nhẹ nhàng in một nụ hôn lên môi Du Thanh Vi rồi nói: "Du Thanh Vi, em khẩn trương."

Du Thanh Vi nói thầm trong bụng: "Chị còn khẩn trương hơn em đây nè." Nàng rất muốn nói với Lộ Vô Quy rằng: "Khẩn trương quá thì đi chép Thanh Tâm chú cho tĩnh tâm đi." Nhưng nàng sợ Lộ Vô Quy thật sự sẽ chạy đi chép Thanh Tâm chú, vì thế chỉ đành mím môi không lên tiếng nữa.

Lộ Vô Quy lén lút đem môi mình chạm vào môi Du Thanh Vi, học theo cách Du Thanh Vi hôn cô để hôn lại Du Thanh Vi.

Du Thanh Vi thầm nghĩ: "Sao vẫn còn lạnh như vậy!" Nàng ôm chặt Lộ Vô Quy, chia sẻ hơi ấm của mình cho em ấy.

Đôi lời của Editor: Ahihi, sau 300 chương truyện, chúng ta cuối cùng cũng được xem cảnh H của hai cô ngố này rồi.

À mà tôi đùa đấy, làm gì có cảnh H.

Tắt đèn kéo rèm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận