Trang Hiểu Sanh nhẹ nhàng nói: "Em không có nằm mơ."
Thầy âm dương nói với Lộ Vô Quy: "Nha đầu, lấy hết đồ vật ra đi."
Lộ Vô Quy nhấc cả hòm nát lên, nàng nhìn thấy thầy âm dương gật gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài, đành phải ôm cái hòm này đi đến linh đường, đặt một rương đồ ở trên bàn.
Trang Hiểu Sanh cùng đi ra ngoài, hỏi: "Ưng gia gia, đây là có chuyện gì?"
Thầy âm dương ngồi xuống ở cạnh bàn bát tiên, nặng nề thở dài, nói: "Chuyện này kể ra rất dài."
Trang Hiểu Sanh kéo Lộ Vô Quy ngồi xuống bên cạnh thầy âm dương, nói: "Hôm nay liên tiếp gặp chuyện không may, biết rõ nguyên do mới dễ nghĩ biện pháp giải quyết."
Thầy âm dương gật gật đầu, nói ra: "Việc này không có gì hay mà giấu giếm, chỉ là người trẻ tuổi các cháu phần lớn không tin những thứ này, sẽ không cần thiết nhắc đến."
Trang Hiểu Sanh nói: "Sự thật bày ở trước mắt, chúng cháu không tin cũng phải tin."
Thầy âm dương nói ra: "Tính ra, năm nay vừa lúc là năm thứ năm mươi, gần như cũng là cái thời tiết này, Trung Thu vừa qua khỏi không bao lâu, thời điểm ngày mới mát không quá lạnh, ngay ở đầu và cuối hàn lộ*."
(*một trong 24 tiết, vào ngày 8, 9 tháng 10)
Trang Hiểu Sanh vừa nghe chuyện đến từ năm mươi năm trước liền biết việc này thật sự là nói rất dài dòng. Chị cầm lên quyển danh sách ký tặng lễ và bút đặt ở trên bàn bát tiên lật đến trang trống phía sau đem tin tức quan trọng ghi nhớ.
Thầy âm dương trầm ngâm cẩn thận hồi tưởng một hồi, nói: "Năm đó là một năm đầu bài trừ tứ cựu, năm Bính Ngọ tháng Mậu Tuất." Như hồi tưởng lại cái gì, sắc mặt trầm âu sầu than thở: "Ta và Hứa Đạo Công bị đánh thật thảm."
Trang Hiểu Sanh im lặng.
Thầy âm dương còn nói: "Thôn này của chúng ta gọi là thôn Liễu Bình, trước kia tiểu học của thôn Liễu Bình này không gọi là Thôn Tiểu, mà gọi là chùa Bảo An. Khi đó cửa chùa Bảo An có một cây liễu cổ thụ mọc mấy trăm năm, là cây phong thủy của thôn chúng ta, thôn Liễu Bình cũng bởi vậy được gọi tên." Ông chỉ vào trong sân, nói: "Không xa trước miệng giếng trong sân kia chính là gốc cây liễu cổ thụ, miệng giếng trong sân này cũng phải chú trọng, người bình thường trong thôn chỉ biết nó là cái giếng cũ, chỉ có người theo nghề này như chúng ta biết rõ mà chú trọng miệng giếng này."
Trang Hiểu Sanh hỏi: "Có cái gì chú trọng? Cái chết của Hứa gia gia có liên quan đến chiếc giếng này?"
Thầy âm dương nói: "Miệng giếng này là miệng giếng Hoàng Tuyền (âm phủ), còn gọi là giếng âm dương, nó ban ngày thuộc về dương gian, trong đêm thuộc về âm dương. Miệng đi thông âm phủ mở vào giờ Tý, đóng lúc gà gáy. Trước kia chúng ta làm nghề này, xung quanh mười dặm tám thôn phải đi âm ty đều xuống từ miệng giếng này. Giếng Hoàng Tuyền kia, người sống đi xuống thì lên không nổi."
Trang Hiểu Sanh sởn gai ốc khắp người.
Lộ Vô Quy nói: "Cháu từng xuống dưới rồi."
Thầy âm dương nói: "Cháu không giống người khác."
Lộ Vô Quy hỏi: "Có cái gì không giống?"
Thầy âm dương không có trả lời câu hỏi của Lộ Vô Quy, nói tiếp: "Chùa Bảo An cùng cây liễu trước cửa chính là dùng để trấn thủ miệng giếng Hoàng Tuyền, trấn thủ không chỉ là miệng giếng Hoàng Tuyền này, còn có cái khác." Ông nói: "Liễu trước cửa Bảo An, một giếng thông âm phủ. Bạch Long không qua kênh, Hoàng Lang không ra thung lũng."
Trang Hiểu Sanh vội vàng ngăn lại Lộ Vô Quy muốn tiếp tục truy hỏi, hỏi: "Bạch Long với Hoàng Lang là gì?"
Thầy âm dương nói: "Bạch Long chính là bạch xà mọc sừng trên đầu hôm nay các cháu nhìn thấy. Xà, còn gọi là tiểu long, cho nên gọi nó là Bạch Long; Hoàng Lang là chỉ Hoàng Bì Tử, Hoàng Đại Tiên, Hoàng Thử Lang. Từ trong thôn đi về phía thung lũng hoang, tại chỗ sắp đến thung lũng hoang, có một đường rãnh cỏ dại, cái rãnh đó trước kia có nước, là rãnh sông nhỏ, gọi Lạc Long Câu. Bên này Lạc Long Câu là thôn Liễu Bình, qua Lạc Long Câu chính là thung lũng hoang. Có chùa Bảo An ở đây, thứ gì đó trong giếng Hoàng Tuyền ra không được, Hoàng Bì Tử với Bạch Long đều bị vây ở thung lũng hoang, vào không được thôn."
Trang Hiểu Sanh nghe vậy, nghĩ đến con rắn cạp nong bạch xà kịch độc mọc sừng trên đầu đó, khó hiểu mà nghĩ đến Mãng Sơn Lạc Thiết Đầu*, chị tự nhủ trong lòng: "Nếu chuyện này truyền đi, đó chính là lại một lần nữa phát hiện một chủng loại mới ở khu vực nào đó." Nhưng mà thôn cách thung lũng hoang gần như vậy, nhiều năm đều chưa từng nghe nói có thôn dân nhìn thấy qua loại 'Bạch Long' này, cảm thấy có chút khó hiểu và không thể tưởng tượng nổi. Hàng năm đều có loài mới bị phát hiện, phát hiện thêm một chủng loại rắn mới cũng không kỳ lạ quý hiếm, chị có thể dám nói trước khi Mãng Sơn Lạc Thiết Đầu bị thế nhân biết rõ, khu vực người Mãng Sơn hẳn là gặp qua Mãng Sơn Lạc Thiết Đầu, chỉ là không biết nó đặc biệt mà thôi, nhưng loại 'Bạch xà' này dường như bỗng dưng xuất hiện, người trong thôn rõ ràng chưa từng gặp qua, liền vô cùng kỳ quái. Chị hơi trầm ngâm, hỏi: "Ưng gia gia, tại sao phải đem Bạch Long cùng Hoàng Lang trấn tại thung lũng hoang không cho chúng vào thôn? Vì bảo vệ người trong thôn?"
(*Protobothrops mangshanensis là một loài rắn trong họ Rắn lục)
Thầy âm dương nói: "Bạch Long có kịch độc, bị cắn trúng rồi không thể cứu. Nó có thể từ trên cây bỗng nhiên nhảy xuống cắn người một ngụm, khó lòng phòng bị. Thôn chúng ta vốn dĩ người không nhiều, nếu như lại lọt vào tai họa Bạch Long cùng Hoàng Lang, vậy không có nhiều đường sống, cho nên xây xong chùa Bảo An, lại tìm khu vực Lạc Long Câu này không cho chúng vượt ranh giới, chúng nó tại thung lũng hoang, chúng ta tại thôn Liễu Bình, nước giếng không phạm nước sông. Người đi đến thung lũng hoang, chết rồi không chôn cất. Qua Lạc Long Câu, Hoàng Lang cùng Bạch Long đều sống không được." Ông nặng nề thở dài, nói: "Chùa Bảo An từ lúc năm mươi năm trước đã bị dỡ rồi, cây liễu cổ thụ bị một mồi lửa đốt không còn, hôm nay cả Hứa Đạo Công cũng đi, những vật kia sợ là lại không ai có thể trấn được rồi." Ông nói xong, liếc nhìn về phía Lộ Vô Quy, ánh mắt kia vốn dĩ mang vài phần hy vọng, sau đó lại là bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Lộ Vô Quy hỏi: "Ông cháu rất lợi hại, thật là cao nhân lợi hại sao?"
Thầy âm dương dường như cảm thấy vô cùng tức giận đối với hoài nghi của Lộ Vô Quy, trợn mắt trừng trừng kêu lên: "Ông cháu chân đạp hai giới âm dương, còn từng dùng thần lôi đánh chết rồng!"
Trang Hiểu Sanh thiếu chút nữa ngừng thở.
Lộ Vô Quy nghiêm trang "Ồ" một tiếng, hỏi: "Làm sao đánh được vậy?"
Thầy âm dương thở hồng hộc nói: "Làm sao ta biết, ta lại không có tận mắt nhìn thấy."
Lộ Vô Quy tò mò hỏi: "Ông không có thấy tận mắt, thì sao biết ông cháu từng đánh chết rồng?"
Thầy âm dương nói: "Ta nói với một nha đầu ngốc như cháu cũng chẳng hiểu."
Lộ Vô Quy cảm thấy chính mình với tư cách một người bình thường đi tranh luận với người ta mình không phải ngốc mới là thật ngốc, đối với người nói nàng ngốc, nàng cho tới bây giờ đều dùng thái độ không để ý mà đối đãi. Nàng đứng lên, sau khi kiểm kê qua hòm đồ của ông nàng lưu lại, giống như ôm bảo bối ôm trở về gian phòng của mình.
Thầy âm dương thấy thế, ánh mắt sáng lên, đi theo phía sau lưng Lộ Vô Quy liền vào phòng, hỏi: "Nhị Nha, cháu có thể sử dụng những thứ pháp khí này?"
Lộ Vô Quy cảm giác nếu như mình nói biết dùng cái này, còn nói chính mình thường xuyên xuống giếng Hoàng Tuyền, nhất định sẽ bị thầy âm dương nói nàng lại đang nói lời ngốc hoặc khoác lác, có điều nếu nàng nói không biết dùng, những pháp khí đạo sĩ này thầy âm dương đều phải dùng tới, ngộ nhỡ thầy âm dương muốn nàng bán cho ông hoặc là ông muốn thì làm sao bây giờ? Nàng suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Những thứ này đều là di sản ông cháu để lại cho cháu, cháu phải tiếp nhận cẩn thận!" Vẻ mặt phòng cướp đối với thầy âm dương, thầy âm dương tức giận đến mức xoay người đi ra.
Lúc thầy âm dương đi ra gian phòng của nàng, Lộ Vô Quy lập tức nhanh nhẹn đóng chốt cửa, lại mở ra ngăn tủ, từ trong tủ quần áo lục ra ba lô vải bố Chị Hiểu Sanh mua cho nàng, liền bắt đầu kiểm kê chỉnh lý những pháp khí, bùa chú ông lưu lại, nhét hết vào trong ba lô. Trước kia nàng mơ ác mộng, a, không đúng, là lúc xuống giếng Hoàng Tuyền, ông đã dạy nàng dùng những vật này như thế nào, còn từng nhìn thấy ông dùng như thế nào.
Đợi nàng đều kiểm kê hết đồ trong hòm thì phát hiện thiếu pháp khí, trong trong ngoài ngoài hòm nát nàng đều lục qua, sau đó còn dỡ cái hòm rồi cũng không nhìn thấy cái thanh kiếm gỗ đào xoa máu là có thể phóng lôi kích hồng quang và đinh gỗ táo Thất Tinh. Nàng cẩn thận hồi tưởng, bỗng nhiên nhớ tới lần trước nàng mơ ác mộng, không phải, là lần trước lúc gặp được ông trên giếng, thấy ông dùng kiếm gỗ đào lôi kích với đinh gỗ táo Thất Tinh. Lúc ấy giống như có rất nhiều yêu ma quỷ quái đuổi theo ở phía sau, ông dùng kiếm gỗ đào lôi kích và đinh gỗ táo Thất Tinh bày trận ngăn chặn chúng. Vậy là rơi vào trong giếng Hoàng Tuyền rồi!
Lộ Vô Quy hồi tưởng lại chuyện ngày đó. Nàng phát hiện ký ức của mình bị đứt quãng, nàng chỉ nhớ rõ chính mình cõng ông chạy ở trong khe hẹp giống như tầng than, ông nàng bày cái trận ngăn trở chúng, nàng cõng ông cố gắng leo lên giếng, nàng còn nhớ được lúc ấy có thể nhìn thấy bầu trời trên miệng giếng này bị ánh trăng chiếu vào hơi hơi ửng trắng, về phần ấn tượng khác đều rất mơ hồ, còn nữa chính là lúc nàng cõng ông không có cảm giác mang nặng, đường nàng chạy rất dài rất xa cũng không thấy mệt mỏi, lúc chạy rất nhẹ nhàng. Những thứ này nếu như là xảy ra ở trong mộng, vậy rất bình thường, nhưng xảy ra ở trong hiện thực lại rất không bình thường.
Lộ Vô Quy không cách nào giải thích rõ ràng những hiện tượng này. Nàng thậm chí không cách nào giải thích bằng lời rằng lúc đó trạng thái của mình là xuất hồn, nếu như là hồn phách rời cơ thể tiến vào giếng Hoàng Tuyền, thân thể nàng và ông đều ở lại Dương Gian, trên người ông nàng không có khả năng tổn thương khắp người, quần áo sau lưng nàng cũng sẽ không bị máu ông nhiễm thấu.
Lộ Vô Quy ngồi trong phòng, nghĩ mãi mà không rõ. Bỗng nhiên, ngoài phòng lại vang lên tiếng Trang Hiểu Sanh: "Ưng gia gia, năm mươi năm trước, lúc chùa Bảo An bị dỡ bỏ có phải từng phát sinh đại sự gì không?"
Thầy âm dương hỏi: "Vì sao cháu hỏi như vậy?"
Trang Hiểu Sanh nói: "Cháu nghe vừa rồi ông nhắc tới chuyện xưa đặc biệt thận trọng, ngay cả thời gian đều nhớ rõ ràng rành mạch, chắc là từng xảy ra đại sự khiến ông ấn tượng đặc biệt khắc sâu."
Thầy âm dương than thở: "Chẳng trách nói cháu là người trẻ tuổi đứng đầu trong thôn."
Trang Hiểu Sanh hỏi: "Thật sự là xảy ra chuyện?"
Thầy âm dương thở dài: "Cây liễu tụ âm, cây liễu kia lại trồng bên giếng Hoàng Tuyền, mấy trăm năm sau, là đắc đạo thành tinh. Ban đầu bọn họ muốn chặt, một đao chém xuống, xuất hiện không phải mủ nhựa cây, là máu." Ông dừng một lúc lâu, mới nói tiếp: "Về sau, bọn họ mới phóng hỏa đốt cây. Trịnh Quý Bình dẫn đầu đốt cây ban đêm hôm đó mơ ác mộng, ở trong mơ bị chôn sống bị dọa sợ đến chết rồi. Trịnh Đại Hổ con trai Trịnh Quý Bình, cái thằng độc ác, nó trách lên đầu Hứa Đạo Công, làm mù một con mắt của Hứa Đạo Công, đánh Hứa Đạo Công phải nói là rất thảm. Về sau, Hứa Đạo Công luôn nhắc mãi con người đáng sợ hơn quỷ."
Rất lâu sau, thầy âm dương lại nặng nề thở dài, nói: "Từ khi cây liễu cổ thụ của thôn Liễu Bình bị chặt, phong thủy trong thôn càng ngày càng tệ, người trong thôn càng ngày càng ít, đất càng ngày càng hoang. Hứa Đạo Công sau khi chết lại không ai trấn những thứ bên trong thung lũng hoang, chúng lại chạy đến rồi, thôn này về sau sẽ càng ngày càng không thích hợp người sống ở! Đi thôi, những người tuổi trẻ các cháu đều đi được rồi, bên ngoài trời cao biển rộng, tốt hơn so với ở lại trong thôn."
Trang Hiểu Sanh nói: "Hình như bây giờ trong thôn không có họ Trịnh? Cả nhà bọn họ dọn đi rồi sao?"
Thầy âm dương nói: "Sớm chết hết rồi."
Trang Hiểu Sanh lại hỏi: "Sự việc như loại này, vào niên đại đó từng xảy ra rất nhiều ạ?"
"Nhiều! Bác gái La Tiên thôn dưới cúng bái chính là Hoàng nương nương, bị đánh chết rồi, thần vị nương nương cúng bái trong nhà cũng bị đập phá, toàn gia cái người dẫn đầu phá thần... Ôi, không đề cập nữa, không đề cập nữa! Đi làm việc của cháu đi, ta phải làm pháp sự cho Hứa Đạo Công rồi!"
Lộ Vô Quy nghe được thầy âm dương nói những thứ này, chợt nhớ tới mọi người đều nói những thứ đã thành tinh này tâm trả thù nặng, ngày hôm qua lão thái bà Hoàng Thử Lang đã tới tìm nàng, bị mấy người đánh bài kia dọa chạy, hôm nay nàng lại cho con rắn kia một đao, vạn nhất chồn vàng cùng rắn lại tìm đến cửa làm sao bây giờ? Nàng suy nghĩ một chút rồi vội vàng lục ra bùa chú ông lưu lại, tìm ra bùa cần dùng dán lên mỗi một gian phòng, ngẫm lại thấy không an toàn, đưa đến cái thang, tại linh đường, phòng ngủ của nàng, trên đỉnh xà nhà phòng ngủ ông đều chôn một tấm bùa lôi, tức giận đến thầy âm dương ngay cả pháp sự cũng không làm, đuổi theo sau lưng nàng chỉ về phía nàng mắng to phá gia chi tử.
Lộ Vô Quy không để ý tới thầy âm dương. Hoàng Bì Tử cùng Bạch Xà cũng không phải tìm đến thầy âm dương, thầy âm dương đương nhiên không gấp nha..., ông nội mất rồi, nàng phải bảo vệ tốt chính mình. Dù sao dán lên bùa chính là đã bắt đầu dùng rồi, bóc đi cũng vô ích, thầy âm dương mắng cứ mắng suông, chỉ có thể giương mắt nhìn lo lắng suông. Lộ Vô Quy đem câu "phá gia chi tử" mà thầy âm dương nói đi nói lại coi như gió thoảng bên tai, "Phá gia chi tử" êm tai hơn nhiều so với "Nhị Ngốc", "Dạ Thần Du", "Chiêu quỷ muội".
Có xe lái vào sân nhỏ, tiếng kêu khóc kia thành công ngăn trở tiếng mắng ầm của thầy âm dương, đều khiến bọn họ đi ra ngoài.
Lộ Vô Quy nghe thấy tiếng kêu khóc của vợ Lão Tài truyền đến từ trong sân: "Tôi mặc kệ, Lão Tài nhà chúng tôi giúp các người làm việc mà chết ở nhà các người, các người phải quản, phải chịu trách nhiệm. Chuyện này phải có lương tâm, giờ coi như lên tòa án, cũng phải bồi thường dựa theo tai nạn lao động tử vong! Các người mặc kệ, Lão Tài liền đặt ở nhà các người không đi! Ô... Lão Tài à..."
"Trang Phú Khánh, ông đi ra! Cùng một cái thôn này, ông không thể lừa người như vậy..."
Vợ Trang Phú Khánh hô "Phú Khánh à..." Thêm một cuống họng bắt đầu kêu khóc.
Lộ Vô Quy vội vàng cất bùa còn dư vào trong ba lô vải bố của nàng, còn nhét ba lô vào trong chăn giấu đi, sau đó chạy đến trong sân nhìn qua, chỉ thấy trong sân có mười mấy người, nam nữ đều có. Vợ Trang Phú Khánh tóc bù xù như ổ gà, khóc tới mức nước mắt làm tóc dính vào trên mặt, tựa như quỷ nửa đêm đi ra ngoài lang thang. Vợ của Lão Tài một mực níu lại vợ Trang Phú Khánh không buông tay. Bảy, tám người đàn ông đang khiêng xuống Lão Tài đã chết từ một chiếc xe vận tải nhỏ nhắm hướng linh đường nhà nàng. Lộ Vô Quy nhìn thấy bọn hắn cầm lấy cánh tay và chân người chết liền nhấc vào bên trong, ngay cả ván cửa cũng không làm cho một tấm, nàng hảo tâm chỉ về phía cửa chính của chính đường nhà mình còn dư lại một tấm ván cửa khác, nói: "Tấm ván cửa này cho mấy người dùng." Nàng nói xong, chợt nghe thấy tiếng khóc của vợ Trang Phú Khánh bất chợt ngừng lại, sau đó "A" một tiếng khóc lớn hơn, nàng cảm thấy có thể dùng "kinh thiên động địa" để hình dung.