đam Mỹ Quy Hồn

Lộ Vô Quy thấy ông Du khóc quá thảm thiết, Du Thanh Vũ gào thét đến mức hoàn toàn không còn là tiếng người. Cửa phòng thẩm vấn mở ra, còn đối diện với hành lang, âm thanh truyền đi dẫn đến mọi người cả tầng thậm chí là ở tầng trên tầng dưới, túm tụm lại đây. Nàng nói: "Ấy, ông Du, ông khóc cũng vô dụng..." Lời nàng còn chưa nói hết liền bị tiếng chửi ầm lên của "Miệng không lưu đức" làm nghẹn trở lại, nàng oan ức mà nhìn phòng thẩm vấn, nói: "Nhà mấy người tự mình tạo nghiệt, còn trộm đồ của tôi, muốn tôi cứu người còn muốn mắng tôi. Tôi không còn gì để nói nữa!" Nàng kéo lấy Trang Hiểu Sanh liền rời đi.

Du Thanh Vi kêu to: "Quách Lỵ, nếu như bà muốn Du Thanh Vũ chết thảm ở chỗ này thì bà cứ việc mắng." Cô lại nhìn về phía Du Kính Minh, nói: "Chú hai, có cứu Thanh Vũ hay không tự chú xem mà lo liệu đi. Tiểu Đường, nâng ông nội dậy."

Du Kính Minh không thể đè lại Du Thanh Vũ lăn qua lộn lại trên đất đến độ sau lưng máu me đầm đìa, hắn vọt tới trước mặt Du Thanh Vi, gọi: "Thanh Vi! Hãy nghĩ biện pháp!"

Du Thanh Vi mở rộng quạt giấy trong tay, đưa cho Du Kính Minh, nói: "Hướng mặt có bức họa Thái Cực Bát Quái lên trên, đặt quạt ở trên lưng Thanh Vũ."

Du Kính Minh vội vã gào to: "Anh Tam, giúp đỡ!"

Tần Tam tiến lên, gọi thêm hai người đô con cùng Du Kính Minh đè Du Thanh Vũ xuống đất, đặt chiếc quạt Thái Cực Càn Khôn của Du Thanh Vi vào trên lưng Du Thanh Vũ. Du Thanh Vũ tức khắc không gào thét nữa, nằm co rúm trên mặt đất. Lưng của hắn cào nát bấy hết, lộ ra từng mảng vảy màu trắng giống như vảy rắn, lại giống như là vảy cá.

Du Thanh Vũ khóc nức nở hô: "Ông, cứu cháu. Cháu đau quá, rất ngứa, cháu không nhúc nhích được..."

Quách Lỵ còn bị còng, bà nhìn thấy tình cảnh thê thảm này của Du Thanh Vũ, liền hô: "Mấy người làm gì Thanh Vũ nhà tôi vậy? Thanh Vũ, họ làm gì mà hại con ra nông nỗi này."

Du Kính Minh đứng lên, mạnh mẽ cho một bạt tai vào mặt Quách Lỵ, tức đến khóe mắt sắp rách ra, hỏi: "Đồ đâu?"

Quách Lỵ bị đánh đến nỗi ngoẹo mặt sang một bên, trên gương mặt lập tức nổi lên mấy dấu tay, mặt sưng hết lên, bà lớn tiếng hô: "Du Kính Minh, anh dám đánh em, anh dám đánh em, em còn không phải là vì anh sao! Lão già có tiền như vậy, chỉ chia mấy triệu cho cha con các anh, mua gian nhà cũng không đủ! Thanh Vũ là cháu trai ruột của lão ta, lão ta còn có thể trơ mắt nhìn Thanh Vũ xảy ra chuyện à? Anh vì người ngoài mà đánh em! Oa oa —— "

Lộ Vô Quy bị ông Du ngăn cản không cho đi, nàng không nói gì mà nhìn ông Du đang đầy mặt khẩn cầu nhìn nàng, nói: "Cháu cảm thấy ông nên đi cầu xin người con dâu kia của ông tha cho cháu trai của ông một mạng."

Ông Du nói: "Tiểu Quy Quy, lũ quỷ trong cơ thể của cháu trai ông còn phải xin nhờ cháu ra tay."

Lộ Vô Quy lắc đầu tựa như trống bỏi, nói: "Cháu cũng không dám. Cháu trai của ông không chết cũng mất nửa cái mạng, cháu sợ Miệng Không Lưu Đức nói là cháu hại con trai của bà ta. Cháu cũng không đụng vào con trai của bà ta tẹo nào, bà ta còn có thể mắng cháu thành như vậy, ngộ nhỡ không cứu được, bà ta báo cảnh sát nói là cháu hại chết con trai của bà ta thì sao." Nàng chỉ vào phòng thẩm vấn, nói: "Ông nghe kìa, ông nghe kìa, bây giờ bà ta cứ la hét như vậy." Nàng nghe thấy Quách Lỵ vẫn cho là nàng và Du Thanh Vi giở trò làm cho vảy trắng mọc trên lưng Du Thanh Vũ, còn mắng hai nàng đê tiện vô liêm sỉ vì đồ mà hại cả em trai họ ruột thịt. Nàng bất chợt nghĩ tới câu này: "Thiên dục kỳ vong, tất tiên lệnh kỳ cuồng*."

(*Nghĩa là: khi trời diệt kẻ nào thì kẻ đó trước tiên bị làm cho phát cuồng. Ở đây là phát cuồng về đồng tiền, tương tự như câu thấy lợi tối mắt, hám lợi mất khôn.)

Trang Hiểu Sanh nói: "Du lão, chỉ có người thắt nút mới cởi nút được. Chuyện này vốn dĩ không có liên quan với Nhị Nha, chỉ cần có chỗ nào mà Nhị Nha có thể ra tay, em ấy sẽ giúp, nhưng ngài xem, ngay cả pháp khí em ấy cũng mất rồi, muốn giúp cũng không ra sức nổi."

Ông Du nói: "Tiểu Quy Quy, nhiều cảnh sát ở đây như vậy đều có thể làm chứng, mặc kệ có cứu về được hay không, cháu đều là đại ân nhân của nhà họ Du ta."

Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, nói: "Vậy nếu như cháu giúp ông cứu cháu trai, ông phải nói cho cháu biết Đại Bạch chết như thế nào, với cả, ông phải trả lại cho cháu đồ của cháu lẫn đồ của Đại Bạch."

Ông Du gật đầu, nói: "Được!"

Lộ Vô Quy lại suy nghĩ một chút, nói: "Đây là anh ta bị oan nghiệt quấn quanh người..."


Ông Du nói: "Ông biết rồi." Ông chắp tay nói: "Mời ngài loại trừ quỷ trong cơ thể Du Thanh Vũ trước đã."

Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút, không yên lòng, nàng lại chạy đến bên người Tần Tam, gọi: "Chú Tần Tam."

Tần Tam đứng lên, nói: "Tiểu Lộ đại sư, cháu xem xem Thanh Vũ."

Lộ Vô Quy nói: "Chú là cảnh sát, chú làm nhân chứng cho cháu nha, ngộ nhỡ Du Thanh Vũ không cứu sống được, không thể để cho Quách Lỵ đổ oan là cháu hại anh ta."

Tần Tam nói: "Yên tâm, bọn chú đều làm chứng cho cháu."

Ông Du nói với Tần Tam: "Tần Tam, lập án đi, tìm đồ về quan trọng."

Lộ Vô Quy nghe thấy Tần Tam muốn dẫn người đi truy tìm đồ vật, nói: "Cháu biết ở chỗ ai." Nàng chỉ tay vào Quách Lỵ, nói: "Em trai của bà ta, còn có một người trung niên, tròn tròn mập mập đeo kính mắt viền vàng." Nàng lại nghĩ một hồi, nói: "Ồ, đúng rồi, người đó còn có tướng mạo lục thân* cay nghiệt."

(*lục thân là chỉ họ hàng, thân thuộc, sáu người thân: phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử.)

Ông Du nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "La bốn mắt!"

Quách Lỵ nhìn Lộ Vô Quy như là thấy quỷ.

Tả Tiểu Thứ kêu một tiếng: "Má nó, con buôn đầu cơ trục lợi thiếu đạo đức đó!" Cô nói: "Chú Tam, cháu biết tìm La bốn mắt ở đâu, cháu dẫn các chú đi." Cô lại kêu một tiếng: "Tiểu Quy Quy, để ý Du Lừa Đảo một chút." Nói xong thì rời đi cùng Tần Tam.

Chú Tần Tam lại bố trí hai người cảnh sát trẻ tuổi ở đây trông coi.

Lộ Vô Quy vén lên ống tay áo nhìn về phía Du Thanh Vũ, nàng suy nghĩ một lát, lại quay đầu nói với Trang Hiểu Sanh cùng tiến vào phòng thẩm vấn: "Chị Hiểu Sanh, chị ra ngoài cửa đi. Em không còn pháp khí, không thể bảo đảm có thể đánh tan ngay lập tức, sợ xông vào chị, đối với chị không tốt."

Hai người cảnh sát được chú Tần Tam bố trí ở lại đi theo sau Trang Hiểu Sanh cùng lùi ra ngoài phòng thẩm vấn. Làm cảnh sát không thể tin những thứ này, nhưng cái người nằm bò trên đất thực sự quá đáng sợ, lảng tránh chút thì tốt hơn.

Lộ Vô Quy thấy Trang Hiểu Sanh đã lánh ra ngoài, nàng duỗi tay liền chuẩn bị chộp vào quỷ trong cơ thể của Du Thanh Vũ, nhưng ngẫm lại, nàng không có pháp khí nên không thể hoàn toàn trấn áp những con quỷ này, nếu như trực tiếp kéo ra những con quỷ này nhất định sẽ giãy dụa. Hơn hai mươi con ác quỷ mỗi con đều giãy dụa một hồi sau đó bị kéo ra ngoài, Du Thanh Vũ sẽ chết đến mức không thể chết hơn. Nàng ngồi xếp bằng ở bên người Du Thanh Vũ, đưa tay vỗ vỗ ở trên lưng Du Thanh Vũ, tức thì, toàn bộ lũ quỷ lít nha lít nhít chen chúc ở trong cơ thể của Du Thanh Vũ đều nhìn về phía nàng. Có lẽ là nàng dương khí yếu thoạt nhìn rất giống đại quỷ, những con quỷ này đều núp ở trong cơ thể Du Thanh Vũ không dám thò đầu ra. Nàng chỉ chỉ vào chiếc quạt Thái Cực Càn Khôn trên lưng Du Thanh Vũ, dùng quỷ ngữ nói: "Ta cầm lên quạt này, các ngươi đi ra ngoài từ cửa sổ nơi này, không cho phép ăn kéo nắm, cắn người ta lâu như vậy cũng đủ rồi." Nàng thấy những con quỷ này nhìn nàng không phản ứng, lại nói tiếp: "Đồng ý thì gật đầu, không đồng ý, ta sẽ dùng chiếc quạt này trực tiếp đánh tan các ngươi ở trong cơ thể Du Thanh Vũ."

Toàn bộ lũ quỷ gật đầu.

Lộ Vô Quy đưa tay lấy quạt đi, dọa Du Kính Minh hô to một tiếng: "Tiểu Lộ đại sư —— "

Du Thanh Vi hô: "Chú hai."

Lộ Vô Quy liếc nhìn Du Kính Minh, nhấc tay cầm quạt lên.


Du Thanh Vũ hét to một tiếng: "A ——" lăn lộn hét thảm, lại liều mạng mà cào vào người, lần này không chỉ có cào lưng, đồng thời cào cả cánh tay, vai, bụng, đến cả quần áo cũng bị xé rách. Hắn cào đến cả người máu me đầm đìa, hễ là chỗ nào lộ ra đều mọc đầy vảy trắng.

Lộ Vô Quy đứng ở bên cạnh mặc cho Du Thanh Vũ lăn lộn, nàng nhẹ nhàng khép lại quạt giấy, lại "roạt" một tiếng mở ra, giơ lên quạt giấy làm bộ muốn đánh vào người Du Thanh Vũ. Khi nàng giơ lên quạt giấy, người đã đạp ở trên trận vị Bát Quái, trông như là nếu đám quỷ này không chịu đi, nàng tuyệt đối một quạt đánh tan toàn bộ chúng nó ở trong cơ thể Du Thanh Vũ, dọa cho quỷ trong cơ thể Du Thanh Vũ như ong vỡ tổ mà chui hết ra ngoài bạt mạng trốn chạy.

Hơn hai mươi con ác quỷ đồng thời vọt ra ngoài cửa sổ, đụng vào cửa kính của phòng thẩm vấn phát ra một tiếng nứt vang, cả mặt kính đều nứt.

Lộ Vô Quy thấy quỷ đều chạy hết, ném quạt giấy về phía Du Thanh Vi, trả lại cho cô.

Ông Du thở phào nhẹ nhõm thật dài, co quắp ngồi dưới đất.

Du Thanh Vũ lăn lộn trên đất mà kêu rên, hắn cào đến máu đầy tay, vảy đầy tay.

Du Kính Minh nhìn về phía Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy nói: "Lũ quỷ mà vợ ông dẫn đến chui vào người con trai ông đã bị đuổi đi, oan nghiệt trên người con trai ông cũng chỉ có hai cái biện pháp, một là, oan có đầu, nợ có chủ, nhà ông thiếu nợ ai thì trả lại người đó. Hai là, Ly Long Bát Quái Bàn có thể bảo vệ Du Kính Diệu, thì có thể bảo vệ con trai của ông. Có điều, chủ nợ cùng Ly Long Bát Quái Bàn đều bị vợ ông lén bán đi rồi."

Ông Du than thở: "Đều là số mệnh! Để nó tự chịu đựng đi, chịu được hay không chỉ nghe theo mệnh trời. Kính Minh, trói nó lại, đừng để nó cào nữa, cứ cào tiếp như thế..."

Quách Lỵ nhìn thấy Du Thanh Vũ thảm như vậy, cả người mọc đầy vảy trắng, đến nỗi từng mảnh từng mảnh rơi xuống liên tiếp từ trên đầu, bị sợ đến thét "A ——" một tiếng chói tai, hô to không ngớt: "Thanh Vũ, Thanh Vũ..." Lại gọi: "Cha, cha cứu nó đi."

Lộ Vô Quy không nói gì. Nàng thầm nghĩ: "Ban nãy bà còn mắng ông Du là lão già, lúc này lại gọi cha."

Ông Du không để ý tí nào đến Quách Lỵ, sau khi ông được Tiểu Đường đỡ về xe lăn, nói với Trang Hiểu Sanh: "Hiểu Sanh, pháp khí của Tiểu Quy Quy mất rồi, báo cảnh sát đi."

Trang Hiểu Sanh thầm nghĩ: "Lão gia ngài định để Quách Lỵ ngồi tù mọt gông sao." Nhưng chị nghĩ đến chồng con của Quách Lỵ, cái chuyện đắc tội với người bản thân khẳng định không gánh nổi. Chị nói: "Du lão, vì mặt mũi của lão gia ngài cháu cũng không thể báo cảnh sát. Vả lại, hiểu biết của cháu đối với pháp khí của Nhị Nha kém xa hiểu biết của Du tổng, đồ cũng không phải là mất ở nhà cháu hay Nhị Nha làm mất trên tay."

Du Thanh Vi nói: "Không cần báo cảnh sát, đây là trước đó kiểm kê vật phẩm mất trộm không rõ ràng, cho dù báo cảnh sát cũng là nhập án xử lý. Chút nữa cháu liệt kê ra danh sách vật phẩm và giá trị, sau đó chủ động tìm bọn họ làm cái ghi chép nói chút tình huống là tốt rồi."

Lộ Vô Quy thấy sắc mặt của Du Thanh Vi cực kỳ kém, hỏi: "Du Thanh Vi, chị vẫn ổn chứ?"

Du Thanh Vi uể oải lắc lắc đầu, nói: "Tôi còn chịu đựng được." Cô nói với Du lão: "Ông nội, ông đi về nghỉ ngơi đi. Ông lớn tuổi, không chịu nổi dằn vặt, Du gia từ trên xuống dưới còn phải dựa vào ông chống đỡ, ông phải bảo trọng chính mình. Cháu cùng tiểu muộn ngốc ở lại đây chờ tin tức."

Du Kính Minh cùng hai cảnh sát còng lại Du Thanh Vũ. Du Thanh Vũ giãy dụa đến mức còng tay cọ vào cổ tay tạo ra vết máu rất sâu, Du Kính Minh hết cách rồi, lại cùng cảnh sát đi tìm dây thừng trói hắn lại. Du Thanh Vũ bị trói như con nhộng, miệng cũng bị bịt kín, hắn liều mạng mà giãy dụa trên đất, tóc, lông mày rụng hết toàn bộ, trên đầu cũng mọc ra vảy trắng. Làn da lộ ra vảy trắng, sờ vào lạnh buốt.


Quách Lỵ lại ầm ầm ĩ ĩ, bị cảnh sát mạnh mẽ áp giải vào phòng tạm giam.

Du Kính Minh ngồi ở trên ghế trong phòng thẩm vấn nhìn Du Thanh Vũ đau khổ khôn xiết, bụm mặt thở hổn hển.

Sau khi Du Thanh Vi tiễn ông Du đi, trở lại cửa phòng thẩm vấn cùng Lộ Vô Quy, cô gọi: "Chú hai." Nói: "Để Tiểu Quy Quy xem qua lưng chú." Cô lại liếc nhìn Du Thanh Vũ nằm lăn lộn trên mặt đất, nói: "Cha cháu hơn hai mươi năm trước đã biến thành bộ dáng như thế, cháu suýt chút nữa cũng như vậy. Ông nội trăm cay nghìn đắng muốn bảo vệ các chú, kết cục là vẫn không thể bảo vệ."

Du Kính Minh đỏ mặt nhìn về phía Du Thanh Vi, hỏi: "Tại sao không nói sớm?"

Du Thanh Vi nói: "Nói rồi các chú sẽ bị liên lụy, sẽ không có cuộc sống của người bình thường, người dẫn đội đi âm sẽ không phải là Long sư thúc mà là chú." Cô nói xong ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Vô Quy, hỏi: "Chú hai tôi không có sao chứ?"

Lộ Vô Quy nói với Du Kính Minh: "Chú vén quần áo lên để cháu xem lưng một chút."

Du Kính Minh đứng dậy, vén lên quần áo để Lộ Vô Quy xem đằng sau lưng.

Lộ Vô Quy liếc nhìn, lại dựa gần vào nhìn, trông thấy bên trong xương sống của Du Kính Minh thấp thoáng có ánh sáng đỏ, nhưng như là bị cái gì ngăn chặn. Nàng ấn ấn vào trên xương sống của Du Kính Minh, nói: "Vẫn có thể trấn áp được." Nàng nói: "Chú chắc chắn chưa thấy Đại Bạch."

Du Thanh Vi suy nghĩ một lát, hỏi: "Ngày hôm qua sau khi chú hai rời khỏi bệnh viện, chưa gặp lại Quách Lỵ cũng chưa về nhà?"

Du Kính Minh nói: "Chưa, đi bàn chuyện làm ăn."

Du Thanh Vi suy nghĩ một chút, nói: "Chú hai, nếu như bây giờ chú tránh ra ngoài, biết đâu còn tránh thoát được. Chú không thể trở về nhà cũ, không thể chạm một chút vào mọi thứ có...có liên quan tới Đại Bạch."

Du Kính Minh xua xua tay, nói: "Chú họ Du."

Du Thanh Vi không nói gì nữa, cô liếc nhìn Du Thanh Vũ trên đất, rồi cầu cứu mà nhìn về phía Lộ Vô Quy.

Lộ Vô Quy nói: "Mẹ của hắn trộm đồ của em còn mắng em, hắn nói em là đứa lừa đảo lại còn muốn lừa bịp em, em mới không giảm đau cho hắn đâu."

Du Kính Minh vội vã đứng dậy, gọi: "Lộ đại sư..." Câu nói kế tiếp còn chưa ra khỏi miệng, Lộ Vô Quy đã nhanh chân chạy đi.

Không bao lâu, Du Thanh Vi nhận được điện thoại của Tả Tiểu Thứ: "La bốn mắt đi đến Hong Kong rồi, tôi cùng La bốn mắt nói chuyện điện thoại, ông ta một mực chắc chắn là mua bán đồ vật cùng người nhà họ Du, là mua bán chính đáng, có hợp đồng mua bán, trên hợp đồng còn đóng con dấu của lão gia tử, có một loạt thủ tục mua bán hoàn chỉnh. 12 triệu đã chuyển đến tài khoản của Quách Lỵ, ông ta còn chụp ảnh giấy chuyển tiền cho tôi xem, là tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ. Du Lừa Đảo, chuyện này nếu như làm theo pháp luật, chờ kiện lên tòa xong, món hoa hiên vàng cũng đã nguội*. Vả lại La bốn mắt nói người mua đã thanh toán tiền đặt cọc la bàn Định Tinh, nói bên mua ra giá 40 triệu, ông ta nói nếu như chúng ta đồng ý trả 50 triệu, sẽ đền phí bồi thường vi phạm hợp đồng, đồng ý bán lại la bàn Định Tinh cho chúng ta. Còn thứ khác, cần phải dựa vào giá như nào thì bán giá đó. La bốn mắt mở miệng đòi ba trăm triệu. Hừ, cô nói xem tại sao ông ta không đi cướp luôn đi."

(*Món hoa hiên vàng cũng đã nguội: là nhấn mạnh thời gian chờ quá lâu, còn có nghĩa là để vuột mất cơ hội.)

Du Thanh Vi nói: "Tôi biết rồi." Cô cúp điện thoại, đẩy xe lăn trở lại cửa phòng thẩm vấn, nói với Du Kính Minh những gì ban nãy Tả Tiểu Thứ nói trong điện thoại.

Sắc mặt Du Kính Minh tái xanh, tức giận đến nói không ra lời.

Du Thanh Vi hỏi Du Kính Minh: "Chú hai, chú có thể đòi đồ về không?"

Du Kính Minh hít sâu một hơi, nói: "Cách thức trong nghề này của các cháu chú không quen, nhưng mà chú sẽ nghĩ biện pháp." Hắn nói xong thì nhìn thấy Lộ Vô Quy vừa nãy không biết chạy đi đâu giờ lại tựa như quỷ lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở cửa phòng thẩm vấn.

Điện thoại của Du Thanh Vi lại vang lên, là Tả Tiểu Thứ gọi tới.


Tả Tiểu Thứ ở trong điện thoại nói: "Du Lừa Đảo, La bốn mắt nói ông ta không dám lấy cái chuông gọi hồn kia, cái đó hẳn là còn ở nhà em trai Quách Lỵ."

Du Thanh Vi nói: "Cô đưa số điện thoại của La bốn mắt cho tôi."

Tả Tiểu Thứ nói: "Được. Tôi gửi cho cô." Nói xong liền cúp điện thoại.

Du Thanh Vi nói với Lộ Vô Quy: "Chúng ta đến nhà em trai Quách Lỵ đòi lại chuông gọi hồn của em." Cô nói xong, quay sang nói với Du Kính Minh: "Chú hai, bây giờ chúng cháu muốn đi đoạt về đồ bị mất, chuyện của Thanh Vũ, chỉ có thể tự chú nghĩ biện pháp." Nói xong, cầm điện thoại di động lên chụp "tanh tách" vài tấm ảnh của Du Thanh Vũ, cũng không quay đầu lại mà đẩy xe lăn rời đi.

Trang Hiểu Sanh giúp Du Thanh Vi đẩy xe lăn, hỏi: "Du tổng, đồ của Nhị Nha có thể lấy về được sao?"

Du Thanh Vi nói: "Biết đồ ở trên tay La bốn mắt liền dễ làm." Cô nói xong, nghe thấy tiếng tin nhắn, nhìn thấy là Tả Tiểu Thứ gửi đến số điện thoại của La bốn mắt, liền gọi điện cho La bốn mắt.

Sau khi điện thoại kết nối, Du Thanh Vi tỏ rõ thân phận, nói: "Tôi không vòng vo với ông, nói thẳng. Những đồ cổ đó ông cứ việc cầm đi, la bàn Định Tinh, thước pháp Lượng Thiên, Ly Long Bát Quái Bàn, cùng tiền đồng không phải của nhà họ Du chúng tôi, mấy món đồ đó cùng chuông gọi hồn đều là của Lộ Vô Quy. Trả lại đồ, tôi bảo đảm em ấy sẽ không làm khó dễ với ông. Cả viên giao châu kia, Du Thanh Vũ bởi vì nó mà đã hết đường cứu chữa, bây giờ chỉ còn nước bị trói trên mặt đất chờ chết thôi. Tin rằng ông đã nghe nói đến chuyện trên dưới nhà họ Du đều trọng thương nhập viện, tất cả đều là bị giao châu này gây họa, La bốn mắt, nhà họ Du chúng tôi làm mất đi viên giao châu đã không sống nổi, người khác cầm viên giao châu này toàn gia già trẻ cũng sống không được."

Giọng của La bốn mắt từ trong điện thoại truyền tới: "Cô dọa tôi? Du đại tiểu thư, cô nghĩ rằng La lão tứ tôi là lần đầu tiên làm việc này chắc?"

Du Thanh Vi nói: "Biết Du Thanh Vũ trở thành cái bộ dạng gì chưa? Ông đợi lát nữa, tôi cho ông xem bức ảnh." Cô nói xong, thêm vào bạn tốt thông qua số điện thoại và phần mềm nào đó, gửi ảnh qua. Cô nói với Lộ Vô Quy: "Đi thôi, đi nhà em trai Quách Lỵ." Cô suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho Tả Tiểu Thứ, bảo Tả Tiểu Thứ mang theo dụng cụ và kêu nhóm người Tần Tam cùng qua đó.

Quách Lỵ ở cục cảnh sát mà xung quanh toàn là quỷ, nhà em trai của bà ta có thể ổn được sao?

Du Thanh Vi nói ra địa chỉ nhà em trai Quách Lỵ, Trang Hiểu Sanh gọi xe bằng phần mềm di động rồi trực tiếp chạy tới.

Xe chạy chừng nửa giờ, bên tai Lộ Vô Quy liền vang lên tiếng chuông như có như không. Nàng nghiêng tai nghe lại, xác thực nghe thấy có tiếng chuông gọi hồn đang vang lên. Chuông gọi hồn này vang lên, thế nhưng cũng không chỉ đích danh là gọi hồn của ai, đây chính là đang gọi toàn bộ quỷ ở xung quanh. Tiếng chuông này vừa vội vừa nặng, hoàn toàn không có trình tự quy tắc, cách rung chuông này, sẽ chết người.

Các nàng tiến vào tiểu khu, nhìn thấy có xe cảnh sát đỗ ở dưới lầu, còn kéo lên đường cảnh giới.

Có người từ tầng mười chín nhảy xuống té chết.

Lộ Vô Quy đếm, tầng mười chín mà họ nói vừa vặn là nơi rung chuông gọi hồn, quỷ nhiều như là hang quỷ, nàng phỏng chừng đó chính là nhà em trai Quách Lỵ.

Du Thanh Vi liếc nhìn trên lầu, nói chờ Tả Tiểu Thứ cùng Tần Tam qua đây rồi hẵng đi lên.

Lộ Vô Quy không có ý kiến.

Bỗng nhiên, nàng trông thấy có một người bị quỷ bám bò lên trên lan can.

Trong tiếng kinh ngạc và hét to của mọi người, người đó dang hai tay ra liền nhảy xuống, ngay sau đó là một tiếng vật nặng rơi xuống đất, nằm trên mặt đất bất động.

Một bóng quỷ bò dậy từ trên cơ thể của người đó, đung đưa, lại chạy lên lầu.

Lộ Vô Quy nhìn quỷ chạy đến vui vẻ như vậy, liền cảm thấy nó là ám người ta nhảy lầu, nhảy đến nghiện rồi, còn muốn nhảy tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận