[ Đam Mỹ ] Sci Mê Án Tập - Nhĩ Nhã

Chương 1: Hồn phách sôi sục.

Tháng bảy, mùa hè nóng nực, nhiệt độ gần 40, sống trong một không khí thế này... Thành phố S lại đang nghênh đón một trận cúp điện.
16

Ánh mặt trời chiếu khắp phòng nửa tiếng, không còn sót lại chút gì, cảnh cục lúc này y như một cái lò hấp, mấu chốt là, cả một tòa nhà lại chẳng thể mở cửa sổ, vì thế trong tòa nhà xinh đẹp là một đám cảnh viên 'quần áo không chỉnh tề' còn ướt sũng chạy tới chạy lui làm việc.

Bao Chửng mở mấy cút áo sơmi, cầm một văn kiện quạt lấy quạt để tiến vào phòng làm việc của SCI, vừa nhìn vào trong liền sửng sốt.

Chỉ thấy trong căn phòng rộng thênh thang, chỉ còn lại một mình Bạch Trì.

Bạch Trì mặc áo thun trắng, quần đùi, một tay cầm gối nước ấn lên cổ, một tay xay đá làm đá bào.
5

"Sao còn có mình cậu vậy?" Bao Chửng bước vào, nhìn trái nhìn phải, "Đám Ngọc Đường đâu? Ra ngoài rồi hả?"




Bạch Trì đưa cho Bao Chửng một ly đá bào nước chanh, chỉ chỉ phòng pháp y, "Đều đang ở phòng Công Tôn hóng mát."
12

Bao Chửng suy nghĩ, khóe miệng giật giật — Cảnh cục có máy phát điện, nhưng chỉ có mấy chỗ được dùng, nói ví dụ như phòng tư liệu, phòng lạnh chứa vật chứng, lại ví dụ như... phòng pháp y.

Bao Chửng giúp Bạch Trì cầm cái mâm đựng mười ly đá bào, bước tới trước cửa phòng pháp y, đẩy cửa ra, nhìn thấy một cảnh tượng không được bình thường..

Vừa mở cửa, một trận gió mát thổi ra, thật sự rất thoải mái...

Trên bàn giải phẫu có mấy người đang ngồi, có đọc sách, có xài Ipad chơi game, còn có mấy người ngồi nói chuyện phiếm. Mấy ngăn kéo để đựng thi thể đều mở ra, bên trong không có thi thể, gió lạnh là từ chỗ đó thổi ra.
45

Mọi người ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Bao Chửng, mặt ông đang đen đi, đại khái 10 giây sau, tất cả cùng nhào tới lấy đá bào.
4

Bao Chửng lắc đầu, thuận tay đóng cửa lại, đưa văn kiện cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cầm lấy, chưa đọc gì đã hỏi, "Có vụ án hả sếp?"

"Khụ khụ." Bao Chửng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Không tính là vụ án, mà là nhiệm vụ, nhìn mấy cậu chắc là có hứng thú đó."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau — Nhiệm vụ đặc biệt? Cảnh cục thường phân công rất rõ ràng, SCI chỉ bắt sát thủ liên hoàn hoặc biến thái, rất ít khi nhận công việc khác.

Bạch Ngọc Đường mở văn kiện, nhìn thoáng qua, "Cái gì mà ghê quá vậy?"

Triển Chiêu biết, gần đây Bạch Ngọc Đường ngoại trừ bệnh khiết phích còn mắc thêm chứng sợ những thứ dày đặc, cho thấy áp lực tâm lý của hắn đang tăng theo lũy thừa.
2

Công Tôn thuận tay cầm văn kiện, "Cái gì ghê? Tôi thích!"
7

Mở văn kiện ra, bên trong có một tấm ảnh cỡ A4, tấm ảnh giống như chụp từ dưới nước, bối cảnh hôn ám còn có chút tạp chất, bèo, rong, và ánh đèn màu xanh dưới nước.

Giữa tấm hình, có một chiếc rương cổ, theo cấu tạo, vòng đồng có đinh tán bao quanh, cùng với một ít hình điêu khắc dạng hoa cổ điển, có thể thấy đây là đồ cổ. Trên nắp có rong rêu bám vào còn có vỏ sò, nắp rương bị một bàn tay mở ra, đồng phục lặn màu đen tỏ rõ thân phận của người mở, tuy rằng chỉ chụp tay, nhưng hiển nhiên đây chẳng phải trọng điểm của tấm ảnh.

Trọng điểm của tấm ảnh là, dưới đáy biển phát hiện một rương cổ, bên trong không chứa vàng bạc cũng chẳng phải đồ sứ quý báu, mà là đầu lâu chất đầy trong rương lớn.

"Oa..." Công Tôn mở miệng, khóe miệng hơi nhếch lên biểu hiện cái này rất phù hợp thẩm mỹ của hắn.
2

Triển Chiêu cũng nhìn thử, "Đây là cái gì?"

"Lâm Nhược, có nghe qua tên này chưa?" Bao Chửng hỏi.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, "Là nhà kinh doanh trẻ tuổi?"

"Cẩm Đường hình như có quen hắn." Công Tôn đưa ảnh chụp cho mọi người nhìn, "Bọn họ vẫn luôn làm ăn với nhau, Cẩm Đường nói hắn là người thông minh."
9

"Ồ." Triệu Hổ giật mình, "Bạch đại ca ít khi khen ai lắm nha."

"Trong ấn tượng của tôi, anh ấy chỉ từng nói Miêu nhi thông minh thôi." Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu.

Mọi người cùng nhau ngậm thìa nhìn tấm ảnh trong tay Triển Chiêu — Vậy người này thuộc hàng cấp cao?

Triển Chiêu ngẩng mặt lên suy nghĩ, "Lâm Nhược... Nga, chính là người 16 tuổi đã lấy được quán quân cờ vua, sau đó chuyển sang làm về đất đai, chỉ qua một đêm liền giàu có, trước khi địa sản suy tàn liền toàn thân trở ra, rồi bằng trí thông minh tiếp cận ngành sản xuất, kiếm được rất nhiều tiền, năm nay vẫn chưa tới 30 tuổi, đứng đầu top 5 vua kim cương của thành phố S, Lâm Nhược?"
1

...

Mọi người trầm mặc một lát.

Bạch Ngọc Đường đặt ly đá bào xuống, quay sang hỏi Triển Chiêu, "Cậu hình như rất rõ về hắn."

Triển Chiêu thuận tay đưa sang cuốn tạp chí cho hắn, "Lúc nãy tôi vừa mới xem qua, rất thần kì, đứng đầu top 5 vua kim cương của thành phố S không phải là anh hai."
1

"Khụ khụ." Công Tôn ho khan, "Anh hai cậu kết hôn rồi!"
14

Tất cả mọi người cười xấu xa — Công Tôn còn rất tích cực!

Bạch Ngọc Đường lấy cuốn tạp chí lật xem, là tạp chí kinh tế và tài chính, mỗi kỳ đều kể về một doanh nhân thành đạt, Bạch Cẩm Đường cũng được đăng, theo tấm ảnh của vị Lâm Nhược kia trong cuốn tạp chí này, tướng mạo đường hoàng, cao lớn, diện mạo tài ba, trông rất ok, thích làm từ thiện và vận động, bằng cấp cao, xuất thân cũng tốt, tính tình có vẻ cũng không tệ, nhân duyên chắc chắn là vô cùng đào hoa, quả thật là nhân trung long phượng, mã trung Xích Thố (¹).

"Ách." Triệu Hổ nhìn lướt qua, "Cao suất phú trong truyền thuyết gần đây rất lưu hành nha."

"Người này với rương đựng đầu lâu kia có quan hệ gì?" Công Tôn tò mò hỏi.

"Nga, Lâm Nhược có một sở thích, biết là gì không?" Bao Chửng hỏi.

Công Tôn trả lời, "Có phải là lặn không? Tôi đã từng nghe Cẩm Đường nhắc qua, hắn thích lặn và bơi vào những cơn hồng thủy."

Mọi người cảm thấy kì lạ, Lâm Nhược này thoạt nhìn có vẻ quen thân với đại ca của Bạch gia, ngay cả sở thích còn biết, đã vậy còn kể cho Công Tôn nghe...

"Lâm Nhược có thế gia hiển hách, bậc cha chú và tổ tông đều là những người xuất sắc, ba ba hắn cũng quen biết lão ba của hai cậu." Bao Chửng nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

"Nói nãy giờ." Bạch Ngọc Đường khó hiểu, "Rốt cuộc là có nhiệm vụ gì?"

"Là như vầy." Bao Chửng nhíu mày, "Nửa tháng trước, Lâm Nhược cùng vài người bạn ra biển chơi, lặn xuống ở khu vực vùng biển quốc tế. Theo tương truyền, khu vực đó chính là nơi con thuyền Emilia bị đắm, bọn họ phát hiện chiếc rương này ở đó."
1

"Emilia?!" Triển Chiêu ngẩng đầu, bởi vì quá nóng nên hắn không muốn nói, mắc công tiêu hao năng lượng, bây giờ thì trong mắt hiện lên tinh quang kì lạ.

Bạch Ngọc Đường buồn cười, "Miêu nhi, sao lại hưng phấn quá vậy?"

"Cậu chưa từng nghe nói về Emilia?" Triển Chiêu kích động.

Bạch Trì tò mò, "Trong top 10 con thuyền lớn bị đắm trên thế giới cũng không có chiếc thuyền nào tên là Emilia, em chưa từng nghe."

"Emilia không phải chiếc thuyền bị đắm." Triển Chiêu mỉm cười, "Mà là thuyền ma."

"Thuyền..." Mọi người trừng mắt, biểu tình vô cùng giống nhau, "Thuyền ma?!"

"Chính là thuyền ma trong truyền thuyết?" Triệu Hổ xác nhận lại một lần.

Triển Chiêu nở nụ cười, gật đầu.

"Nhưng mà top 10 thuyền ma trên thế giới cũng không có Emilia." Bạch Trì gãi đầu.

Tất cả buồn cười nhìn hắn — Thằng bé này xem bao nhiêu top 10 trên thế giới thế...

Triển Chiêu ăn xong ly đá bào, lắc chân hứng trí bừng bừng, "Emilia là một con thuyền hầu như đã bị lãng quên, nhưng rất có sắc thái truyền kỳ, có điều hơi thiên môn (²) nên có nhiều người không biết, bởi vì tôi nghiên cứu tâm lý học chuyên nghiệp nên mới biết về chiếc thuyền này."

(²) Thuộc loại ít gặp, không được chú ý.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, thuyền ma mà còn liên quan tới tâm lý học?

Bao Chửng cầm ly đá bào, ngồi xuống, quyết định ngồi đây nghỉ một lát thuận tiện hóng mát, bảo Triển Chiêu kể lại cho mọi người nghe.
6

"Đại khái khoảng công nguyên 1000, ở bán đảo Scandinavia, có một số người sinh sống ở đó, bọn họ là những tộc người sống trên biển cực mạnh, ngay cả đế quốc Anh vừa nghe liền sợ tới vỡ mật." Mở đầu của Triển Chiêu giống như đang kể một câu chuyện xưa.
3

Mọi người trong SCI cũng chẳng phải dạng không học vấn, không nghề nghiệp, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, tri thức cũng rất rộng rãi, cùng nhau hỏi, "Là người Viking (³)?"
1

"Đúng vậy." Triển Chiêu gật đầu, "Tương truyền, có một người trong số bọn họ là một hải tặc vô cùng nổi tiếng, đồng thời hắn cũng là người hát rong, tên là Rogan."
4

Tất cả cùng kiên nhẫn ngồi nghe.

"Người Viking tin tưởng, chỉ có người dũng cảm chết trong trận chiến trên biển mới có thể lên thiên đường, cho nên những người đàn ông trưởng thành cả đời hầu như đều chém giết trên biển, Rogan là người có trí tuệ, sức khỏe, tài hoa, là một nhân vật mạnh gần như hoàn hảo, thanh danh lan truyền khắp nơi, nhưng trong một lần gặp sóng gió trên biển, thuyền của hắn bị tổn hại nghiêm trọng, hắn không thể không cập bờ vào một hòn đảo nhỏ. Lúc ấy, Rogan tâm chí mạnh mẽ bừng bừng, hắn muốn một con thuyền lớn hơn, vừa lúc hắn vào một quán rượu trong hòn đảo, nghe thấy có người nói trên đảo này có một nhà đóng thuyền rất tốt, giỏi về đóng thuyền lớn."

Mọi người nghe tới đây đều nâng cằm.

Bạch Trì chớp mắt, "Vậy đây chẳng phải là phiên bản thật của One Piece sao?"
12

"Đương nhiên là không phải." Khóe miệng Triển Chiêu khẽ rút, nói tiếp, "Rogan cầm vàng tới gặp nhà đóng thuyền kia, đối phương biết hắn là hải tặc cho nên quả quyết từ chối!"

"Sau đó?"

"Rogan bắt cóc Emilia, con gái của nhà đóng thuyền, buộc ông phải đóng thuyền cho mình."

"Nga..." Mọi người đại khái có thể đoán được tình tiết tiếp theo, "Sau đó Rogan yêu Emilia?"
3

Triển Chiêu mỉm cười, "Emilia ngoại trừ là con gái của nhà đóng thuyền, cô ta còn có một thân phận khác, là người hầu của con gái chủ nhân hòn đảo đó."

Mọi người nhìn nhau — Phức tạp hóa.

"Chủ nhân của hòn đảo là một vị bá tước, con gái của bá tước tên là Senisi, rất xinh đẹp." Triển Chiêu cười nói, "Người Rogan yêu chính là Senisi, hơn nữa còn bảo nhà đóng thuyền, tên của chiếc thuyền này là Senisi." Triển Chiêu nói đến đây, thấy vẻ mặt mọi người bắt đầu hoang mang, trên mặt đều hiện lên cùng một câu hỏi — Một chút liên quan tới Emilia cũng không có a?!

"Senisi và Emilia mặc dù là chủ tớ, nhưng bọn họ cũng là bạn bè rất thân." Trong mắt Triển Chiêu hiện ra tia hưng phấn, làm cho Bạch Ngọc Đường nhìn ra một chút manh mối, phỏng chừng là có nhân vật nào đó có tâm lý cực đoan, mà thứ Triển Chiêu hứng thú, chính là loại tâm lý đó!

"Rogan là người có mị lực, đứng với Senisi đúng thật là trai tài gái xứng, nhưng trên thực tế, Rogan là người lật lọng." Triển Chiêu nói tiếp, "Rogan nguyên bản đi dụ dỗ Emilia, còn xảy ra quan hệ với cô ta, Emilia là tự nguyện để Rogan bắt cóc, lừa cha mình giúp hắn đóng thuyền. Nhưng sau khi Rogan nhìn thấy Senisi, hắn liền lật lọng, hơn nữa cha của Senisi lại rất thích năng lực và dã tâm của Rogan, nguyện ý giúp chuyến lữ hành của hắn, còn quyết định cử hành buổi hôn lẽ long trọng trên hòn đảo cho hai người."


"Oa..." Bạch Trì nhịn không được cảm khái, "Rogan thật là xấu xa!"

"Đúng vậy." Công Tôn cũng lắc đầu, "Emilia kia chẳng lẽ bị vứt sang một bên?"

"Đúng thế." Triển Chiêu gật đầu, "Emilia cũng không tính là xinh đẹp, gia cảnh bình thường, cũng không được giáo dưỡng như Senisi và được người ta yêu mến, tóm lại mọi phương diện đều kém xa, không xứng với Rogan."

"Vậy mục đích trêu chọc Emilia của Rogan chính là vì đóng thuyền?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Hắn lợi dụng cô ta?"

"Đúng vậy." Triển Chiêu gật đầu, "Hơn nữa cha Emilia bị bá tước tạo áp lực, đành phải đóng thuyền cho Rogan, còn có thể cứu Emilia."

"Lừa người ta thì coi như cũng được đi, tại sao phải gạt tình cảm chứ." Bạch Trì lắc đầu liên tục, "Xấu xa."

"Sau đó phát triển thế nào?" Công Tôn nâng cằm, cảm thấy rất hứng thú nhìn Triển Chiêu, "Emilia sẽ từ bỏ ý định?"

Triển Chiêu lắc lắc đầu, "Tại buổi hôn lễ tối hôm đó, Emilia bỏ độc vào trong thức ăn, giết chết mọi người, hơn nữa còn chém đầu bọn họ."
4

"Tất..." Lạc Thiên há to miệng, "Tất cả mọi người?"

"Đúng vậy, người sống trên đảo, đại khái có hơn một ngàn người, tất cả đều tới tham gia hôn lễ, còn có người đóng thuyền cho Rogan, cũng chính là người nhà Emilia, và cha của cô."

Mọi người trầm mặc một lúc lâu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ — Tuyệt đối đừng lừa gạt tình cảm của con gái... Nếu chọc giận họ, có khi mạng cũng mất!
3

"Lúc đó, thuyền đã đóng xong, một chiếc thuyền vô cùng xinh đẹp, Rogan vơ vét bao nhiêu tài sản trên thế giới đều để trên thuyền, nhưng mà tên 'Senisi' vẫn chưa được khắc lên thân thuyền. Emilia mang đầu của Rogan và vài người mà cô ta hận nhất lên thuyền, một mình rời bến... Cũng không biết phiêu lưu trên biển bao lâu, cuối cùng có một ngày gặp sóng gió, con thuyền biến mất. Có người nói là bị đắm, có người nói biến mất, mà nói nhiều nhất chính là biến thành thuyền ma. Bởi vì trong vài ghi chép có nói, có thuyền viên ra biển gặp phải một chiếc thuyền lớn, thân thuyền không có tên, có một người con gái mặc đồ trắng đứng trên đầu thuyền. Người sau đều không nói con thuyền này là Senisi, mà lại dùng tên cô ta đặt cho nó — Thuyền Emilia."

Triển Chiêu nói xong, nhìn Bao Chửng, "Đương nhiên, đây chỉ là một trong những truyền thuyết từ xưa của người Viking, mà nếu như thật sự có rương đựng đầu người, vậy nó cũng chứng minh truyền thuyết về Emilia là có thật."

"Nói cách khác, thuyền Emilia có thể chìm ở khu vực gần đó, trên thuyền có châu báu..." Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, "Người tìm bảo vật trên biển có năng lực khẳng định sẽ rất bận rộn."

"Lâm Nhược thế nhưng lại phát hiện chiếc rương này." Công Tôn hỏi Bao Chửng, "Hắn muốn tôi xem xét đầu lâu?"

Bao Chửng cười, lắc lắc đầu, "Rương và đầu lâu đều được đưa vào viện bảo tàng."

Tất cả hơi sửng sốt, khó hiểu hỏi, "Vậy hắn muốn cái gì?"

"Xin bảo vệ."

"Hả?" Mọi người buồn bực.

"Hôm đó cùng hắn lặn xuống nước có tổng cộng bốn người, không cùng quốc tịch, đều là những nhà thám hiểm, còn có nhà nhân loại học, nhà lịch sử học cũng có nhà hải dương học, bọn họ đều yêu thích môn lặn." Bao Chửng nhún vai, "Trong nửa tháng, bốn người đều đã chết."

"A..."

Lúc này, Triển Chiêu đột nhiên "A" một tiếng, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.

"Sao vậy?" Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

"Trong truyền thuyết, lúc Emilia rời đảo, cô ta có châm lửa đốt cả hòn đảo cùng thi thể trên đó." Triển Chiêu nói, "Mà ở trên biển, không có thức ăn, Emilia đã dùng nước nóng nấu chín mấy cái đầu, lóc thịt ra ăn."
4

Mọi người nhịn không được nhíu mày — Cô gái này bị lừa đúng là thảm, nhưng di chứng cũng không tránh khỏi có chút kịch liệt đi? Hận quá cho nên mới ra cái dạng này?

"Bọn hải tặc chết trên biển là số mệnh, nhưng hẳn là không ai hy vọng mình sẽ chết trong nồi." Triển Chiêu cười bất đắc dĩ, "Về truyền thuyết của hải tặc, có một cấm kỵ thần bí, không thể lấy thi thể của người đồng hành nấu lên ăn, nếu không hồn phách cũng sẽ sôi sục theo, oán khí vĩnh viễn bay trên biển rộng, bọn họ sẽ nguyền rủa và hại chết bất kì ai đụng vào hài cốt đó!"

"Cho nên..." Bạch Ngọc Đường hỏi Bao Chửng, "Mấy người kia chết như thế nào?"

"Chết đuối." Bao Chửng nói, "Một người chết trong bồn tắm, một người chết trong bể bơi, một người chết trong hồ nước, người còn lại thì càng kì lạ hơn, chết trong bể cá lớn. Mà đây cũng chẳng phải điều kì lạ nhất."
2

"Rốt cuộc là có bao nhiêu sự kì lạ?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

"Tất cả thi thể đều có hiện tượng bị luộc."

Mọi người há to miệng — Thật sự là nguyền rủa?

"Thi thể đâu?" Công Tôn tò mò hỏi.

"Bọn họ đều là người nước ngoài, thi thể không có khả năng đem tới đây, hơn nữa trước sau đều bị phán là chết ngoài ý muốn, cho nên thi thể cũng đã xử lý xong." Bao Chửng nhún vai, "Lâm Nhược xin được bảo vệ, hắn còn chỉ rõ là nhờ SCI, thuận tiện tra luôn vụ án này, bởi vì hắn cảm thấy rất khả nghi, mọi người có hứng thú không?"

"Có!" Triển Chiêu là người thứ nhất giơ tay.

Công Tôn và Bạch Trì đều đã sáng mắt hết cả lên.

"Đúng là một vụ án thú vị." Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Thuyền ma à... Ngay cả hồn phách cũng sôi sục, lợi hại nha."

________________

(1) Nhân trung long phượng, mã trung Xích Thố: Long và phượng là hai con vật phi phàm, ở cổ đại, chỉ có hoàng thượng mới được mặc long bào, chỉ có hoàng hậu mới có thể trở thành phượng, cho nên, nhân trung long phượng nghĩa là một người nổi bật nhất trong mọi người.

Xích thố là chiến mã của Lữ Bố cũng là cực phẩm trong tất cả các con ngựa. 
1

(3) Người Viking: Người Viking dùng để chỉ những nhà thám hiểm, thương nhân, chiến binh, hải tặc ở Bắc Âu vào thời đại đồ đá muộn, trên bán đảo Scandinavia, vùng Đan Mạch, Na Uy, Thuỵ Điển và Phần Lan ngày nay. Người ta thường nói tới những người Viking như các chiến binh lưu động trên các chiến thuyền hoặc những kẻ cướp biển, nhưng họ cũng là các nông dân và các nhà buôn giỏi. [Wiki]
1




Chương 2: Sức chịu lực của trái tim

Hơn hai tiếng sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo Bao Chửng tới chỗ của Lâm Nhược, bởi vì không phải điều tra chính thức nên không thể kéo nhiều người theo, chỉ tới xem trước tình huống thế nào.

Lâm Nhược không sống trong nhà, cũng không sống trong biệt thự, mà là trong pháo đài cổ kính.
1

Triển Chiêu xuống xe, chiêm ngưỡng trang viên kiểu Anh kiến tạo ở ngoại ô thành phố S, sợ hãi nói, "Ở thành phố S cũng có kiểu kiến trúc này á?"

"Có chút cổ." Bao Chửng chào hỏi quản gia ra đón, sau đó mang hai người vào trong.

Bạch Ngọc Đường nhìn thiết bị bảo vệ tinh vi, còn có thể thấy mấy nhân viên bảo vệ, nhíu mày nhìn Triển Chiêu — Nhờ cảnh sát hỗ trợ hình như có chút dư thừa rồi?




Triển Chiêu vẫn còn đang nghi ngờ Lâm Nhược, tính cách của người này, sao lại là bạn tốt của anh hai?

"Chỗ này không phải nơi ở của Lâm Nhược." Bao Chửng tựa hồ nhìn ra tâm tư của hai người, xoay đầu nói, "Là chỗ ở của ba mẹ hắn, bởi vì vụ án này nên hắn bị ép tới đây ở."

"Thiếu gia sống trong khu nhà ở thành phố S, cậu ấy không thích sống với người hầu và bảo vệ, lão gia lo lắng cho sự an toàn của thiếu gia, cho nên bảo cậu ấy về đây." Quản gia lễ độ nói.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau — Khó trách Bao cục lại nói gia thế nhà hắn hiển hách.

Bước vào phòng khách, chỉ thấy một người đàn ông chừng 50 tuổi bước tới, đeo kính mắt, thoạt nhìn tương đối nhã nhặn.

Ông và Bao Chửng hình như cũng quen biết đã lâu, hàn huyên vài câu, lúc Bao Chửng giới thiệu Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, ông nói hai người là con của Duẫn Văn và Khải Thiên.

Đối phương cũng tự giới thiệu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới biết ông tên là Lâm Khiêm Tứ, là cha của Lâm Nhược.

Triển Chiêu nghe xong, cảm thấy cái tên rất đặc biệt, vì thế tìm tòi trong trí nhớ khổng lồ của mình, quả nhiên tìm ra thân phận của ông — Là một thuyền buôn vô cùng thành công, gia đình giàu có, nếu không tính sai, vợ ông cũng là mẹ của Lâm Nhược, chính là hiệu trưởng của một trường đại học, xuất thân danh môn. Ông nội mở bệnh viện, trong gia đình ai cũng đều là nhân tài, tổ tiên hình như cũng làm quan lớn liêm khiết trong triều đình... Quả nhiên là thế gia.
3

Trong đầu Triển Chiêu đang nghĩ về gia phả của người ta, Bạch Ngọc Đường thì nhìn xung quanh, phát hiện hệ thống bảo vệ tương đối nghiêm mật, xem ra rất được chú trọng.

"Đi gọi Thừa Kế xuống đây." Lâm Khiêm Tứ ngồi xuống, phân phó quản gia.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường — Không phải Lâm Nhược? Sao lại gọi Thừa Kế xuống?

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi giật — Chắc là con nhà giàu người ta, ngoại trừ có danh còn có tự.
5

(Danh là tên ba mẹ đặt còn tự là là tên đặt theo tên vốn có, còn được gọi là tên chữ. Nếu ai không hiểu thì cm mình sẽ giải thích thêm ở bên dưới)

Đuôi lông mày Triển Chiêu giật giật — Không phải chớ...

Bạch Ngọc Đường thả lỏng vẻ mặt — Ai biết đâu.

"Khụ khụ." Bao Chửng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, ngăn cản hai người vẻ ngoài như không có biểu tình gì, nhưng thật ra thì đang 'liếc mắt đưa tình'.

"Lâu rồi bác chưa gặp Duẫn Văn và Khải Thiên." Lâm Khiêm Tứ vươn tay đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mấy miếng cam, cỏ vẻ rất thân thiết.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút không quen, cảm thấy không giống đi làm việc mà cũng chẳng giống đi thăm trưởng bối, không được tự nhiên...

Chính lúc này, quản gia đầu đổ mồ hôi chạy xuống, hạ giọng nói bên tai Lâm Khiêm Tứ, tuy rằng rất cẩn thận nhưng tai Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất thính, quản gia nói — Không thấy thiếu gia.

"Cái gì?" Lâm Khiêm Tứ khẩn trương, "Nó đâu rồi?"

"Dạ không biết, bảo vệ giữ cửa nói không thấy cậu ấy ra khỏi phòng, cửa sổ thì mở, nhưng bảo vệ dưới lầu bảo không thấy cậu ấy trèo xuống."

Lâm Khiêm Tứ vẻ mặt giận dữ, "Ông không nói với nó hôm nay có Bao cục tới sao?"

"Dạ có..."

"Mau đi tìm, ta không tin nó có thể chạy đi mà không kinh động bảo vệ." Lâm Khiêm Tứ hổn hển phân phó người chạy đi tìm.

Bao Chửng nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hai người bưng tách trà, chậm rãi uống, động tác thống nhất, trên mặt không hề thay đổi biểu tình.
1

Bên này hiển nhiên kinh động tất cả mọi người trong nhà, lúc này có một người phụ nữ bước xuống. Nhìn bà thoạt nhìn vẫn còn trẻ, nhưng khí chất xuất chúng, tao nhã, vô cùng quý phái.
1

"Lão gia, đã xảy ra chuyện gì?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ăn ý nhìn nhau — Bộ diễn kịch cổ hả? Còn lão gia...

"Không có gì, bà lên lầu trước đi." Lâm Khiêm Tứ có chút phong độ.

"Có phải Thừa Kế đã xảy ra chuyện?"

Triển Chiêu sờ cằm, Bạch Ngọc Đường vươn tay sờ lỗ tai...

Bao Chửng nhìn thoáng qua động tác nhỏ của hai người, có chút kì lạ.

"Không có gì." Lâm Khiêm nói với nữ hầu bên cạnh, "Đỡ bà lên phòng."


Bà Lâm vẫn lên lầu, trong nhà rối tung hết cả lên, bảo vệ chạy khắp nơi đi tìm đại thiếu gia.

Triển Chiêu đặt tách trà xuống, hỏi Bao Chửng, "Không phải Lâm Nhược nhờ chúng ta tới tra án sao?"

Bao Chửng cũng có chút không hiểu, nhìn Lâm Khiêm Tứ.

Lâm Khiêm Tứ xấu hổ cười cười, "Thật ra là tôi, lúc nói với nó thì nó cũng không phản đối, cho nên..."

"Lâm Nhược hẳn là chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp đi?" Bao Chửng nhìn ra ngoài cửa, "Nhiều bảo vệ nhiều vậy, hẳn là không ra được, có khi nào sang phòng khác không?"

Lâm Khiêm Tứ cũng gật đầu, phái người đi tìm.

"Thật ra bảo vệ có thể bị đánh ngất." Bạch Ngọc Đường đặt tách trà xuống, vốn lễ độ uống một hơi hồng trà, tự nhiên phát hiện có mùi của ngò, không biết là do mình hay do lá trà bị biến chất, quả nhiên hắn vẫn thích trà xanh và cà phê hơn.

Lâm Khiêm Tứ khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.

"Nga..." Bạch Ngọc Đường nói, "Cháu cảm thấy người bình thường không thể đối phó với con của bác, mà muốn đối phó hắn, bao nhiêu bảo vệ ở đây cũng không ngăn được, ngược lại còn làm rối tung hết cả lên."

Bao Chửng yên lặng trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường — Lễ phép! Lễ phép đâu!

Bạch Ngọc Đường đành phải bưng tách trà uống tiếp, cho dù nó rất khó uống.

Lâm Khiêm Tứ lẳng lặng suy nghĩ, giống như đang lưỡng lự về lời nói của Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu không có hứng thú với việc Lâm Nhược bị mất tích, từ đầu, tầm mắt của hắn vẫn đặt lên bức tranh phong cảnh treo trên tường ở đối diện. Bức tranh vẽ cảnh biển, trên biển có một chiếc thuyền. Hình ảnh rất đơn giản, bình thường mà nói là một bức tranh đơn giản lại không đẹp, nhưng vô luận là kết cấu, khí thế hay chi tiết đều được xử lý tương đối tốt, vừa hùng vĩ lại nhu hòa, rất hợp để trang trí cho căn phòng này, thủ pháp hẳn là do một họa sĩ đương đại vẽ. Triển Chiêu đối với nghệ thuật đương đại có chút hiểu biết, hắn không nhớ có lính mới nào lại có trình độ thế này, còn có thiên phú kinh người, hẳn là phải nổi tiếng lắm chứ...

"Đây là tranh do Thừa Kế vẽ." Lâm Khiêm Tứ xoay đầu nhìn thoáng qua, hạ giọng nói một câu, nhưng trong ánh mắt và ngữ điệu thì khó nén được tự hào.

"Ân." Triển Chiêu không rõ ý nghĩa gật đầu, phát ra một âm tiết, trong đó tựa hồ hàm chưa rất nhiều ý tứ.

Bạch Ngọc Đường thật sự cảm thấy trà rất khó uống, lần thứ hai đặt tách trà xuống, thấy Lâm Khiêm Tứ mặt trắng xanh, lo lắng nhìn bảo vệ ngoài cửa, khe khẽ thở dài.

Lâm Khiêm Tứ nghĩ bọn họ không kiên nhẫn, xấu hổ cười cười, "Lâm Thừa Kế cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình rất bướng bỉnh, bảo nó kế thừa gia nghiệp thì nó không chịu, nào là kỳ thủ, kiến trúc sư, họa sĩ, học giả, thương nhân, nhiều nghề như thế muốn chọn cái nào cũng được, nó lại cứ khăng khăng đi lặn, bây giờ biến thành đại họa hỏi sao không lo cho được..."

"Cháu muốn hỏi, Thừa Kế là tên tự của hắn?" Triển Chiêu cuối cùng nhịn không được, hỏi ra.

"Không phải." Nói tới đây, sắc mặt Lâm Khiêm Tứ khó coi đi vài phần, "Nó vốn tên là Lâm Thừa Kế, tới năm 18 tuổi mới đổi thành Lâm Nhược."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu — Thì ra là thế.

"Lão gia, tìm khắp sân, nóc nhà, mọi ngóc ngách trong nhà rồi." Quản gia vội vàng chạy vào, thấp giọng nói, "Vẫn không thấy..."

Vẻ mặt Lâm Khiêm Tứ lúc này bắt đầu khẩn trương, "Phái người tới nhà nó xem xem, chẳng lẽ thật sự chạy đi?"

Quản gia vừa định chạy đi, Bạch Ngọc Đường đã ngăn ông lại.

Quản gia nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường chỉ cách đó không xa, phía sau sô pha của Lâm Khiêm Tứ là một chiếc tủ, "Thiếu gia của ông đang trốn trong đó."
1

Mọi người sửng sốt, cùng nhìn về phía đó.

Quản gia há miệng, "Sao có thể, lúc nãy tôi vừa mở ra..."

Nói còn chưa dứt, Lâm Khiêm Tứ đã ngăn lại, giận tái mặt nói, "Còn chưa chịu ra!"

Đại khái qua năm giây, chợt nghe "Cạch" một tiếng, cửa tủ mở ra.

Có một nam tử trẻ tuổi, hai tay đút vào túi, cười hì hì bước ra.

Sắc mặt Lâm Khiêm Tứ đen đi, "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò này? Ấu trĩ!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bây giờ mới thấy rõ bộ dáng của Lâm Nhược... Quả nhiên mười phần công tử quí phái, cao gầy cân xứng, tướng mạo đường hoàng. Diện mạo thuộc loại nhã nhặn, nhưng có thể nhìn ra, tính cách tương đối cởi mở.

Lâm Nhược không hề có chút gì gọi là xấu hổ, nhìn Bạch Ngọc Đường, "Không hổ là em trai của Cẩm Đường."

Triển Chiêu nhíu mày nhìn Bạch Ngọc Đường — Gọi thẳng Cẩm Đường luôn kìa!

Bạch Ngọc Đường gật đầu — Nghe rồi.

Lâm Nhược bước tới, lễ phép cúi chào Bao Chửng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nói với quản gia đang thở hổn hển, "A Bá, đổi cà phê cho Bạch đội trưởng, hắn không thích uống hồng trà."
1

Bạch Ngọc Đường nhướn mày.

Triển Chiêu yên lặng liếc Bạch Ngọc Đường — Biết cái này đắt lắm không, đúng là không biết thưởng thức!

Quản gia rất nhanh bưng cà phê tới, đưa thức uống gì đó cho Lâm Nhược, hắn còn làm nũng, bảo chưa đủ ngọt, phải thêm đường.

Triển Chiêu nhíu mày với Bạch Ngọc Đường, ý nói — Thấy gì chưa, làm thiếu gia sẽ được làm nũng đó, cậu xem hắn quậy banh chành vậy mà cha hắn với quản gia đều nhìn hắn với ánh mắt "cưng chiều".
4

Bạch Ngọc Đường yên lặng uống cà phê — Vào vấn đề chính được chưa?

"Còn dám cười, trốn ở trỏng làm gì?" Lâm Khiêm Tứ không rõ hắn trốn vào trong tủ từ khi nào, càng không rõ sao Bạch Ngọc Đường lại phát hiện, nhưng mà ông đối với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ấn tượng đều xuất phát từ lão ba của hai người, cho nên ông có thể tin tưởng chắc chắn, hai người này hoàn toàn không hề đơn giản.

"Hắn đánh đố với anh hai tụi cháu, xem chúng ta có tìm thấy hắn hay không." Triển Chiêu xoay mặt nhìn Lâm Nhược, "Có đúng không?"

Lâm Nhược cười thoải mái, gật đầu, "Ừ, Cẩm Đường nói hai người nhất định có thể tìm thấy, tôi tin, giờ còn thua hắn chai rượu ngon."

"Ẩu tả!" Lâm Khiêm Tứ trừng mắt nhìn hắn, Lâm Nhược ngoan ngoãn ngồi yên, thuận tiện bóc cam cho ông.

Sắc mặt Lâm Khiêm Tứ lập tức dịu đi vài phần.

Bao Chửng nháy mắt với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường — Có nhìn thấy không, còn biết dỗ ông già!

Bạch Ngọc Đường rút rút khóe miệng, mình mà dỗ mẹ thì còn được, chứ nếu là lão ba nhà mình thì chắc có khi còn tưởng mình uống lộn thuốc.
6

Triển Chiêu thấy Lâm Nhược có vẻ rất thành thạo, bỗng nhiên nổi ý xấu, mở miệng nói, "Bức tranh kia vẽ rất khá."

Lâm Nhược mỉm cười, "Cẩm Đường nói, cậu chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu lòng người, bảo tôi đừng đắc tội, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả."

Bao Chửng ở bên cạnh yên lặng gật đầu — Lời của đại ca Bạch gia vẫn luôn rất đáng tin.

"Hay là cậu thử nói xem tôi thế nào?" Lâm Nhược cười hỏi, "Nếu nhìn không thấu vậy tôi vẫn có thể chiến thắng trở về."

Triển Chiêu trầm mặc một lát, mở miệng, "Tuy rằng hành vi của anh có vẻ thuộc dạng thích mạo hiểm, nhưng trên thực tế anh là người có chừng mực, muốn làm việc gì đều phải nắm chắc mới dám làm, cho nên bác trai không cần quá lo lắng. Mặt khác, tâm sự nghiệp cũng rất nặng, lặn xuống nước chỉ là một phương thức giảm áp lực, cái tên Lâm Thừa Kế thật ra rất hợp với anh, quan niệm gia tộc nặng, dã tâm cũng không nhỏ, hy vọng có thể gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng như bậc cha chú đã từng làm, là một đứa con ngoan đó bác trai."

Triển Chiêu nói xong, đặt tách trà xuống, hỏi Lâm Nhược có chút ngượng ngùng, "À, anh có tư liệu liên quan tới chiếc thuyền Emilia không?"

"Khụ." Lâm Khiêm Tứ lúc này không thể kiềm khóe miệng không cong lên được, Lâm Nhược từ trước tới nay đều đi chọc người ta, không ngờ hôm nay lại bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chế trụ, "Bác và chú Bao có chuyện nghiêm túc phải bàn, mấy đứa tìm chỗ nào đó nói chuyện đi, không cần ngồi đây với hai ông già."

Lâm Nhược gãi đầu đứng dậy, ngoắc ngoắc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Lên phòng tôi đi, tôi có rất nhiều tư liệu."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt, theo Lâm Nhược lên lầu.

Chờ ba người đi rồi, Lâm Khiêm Tứ nhìn Bao Chửng, cười nói, "Đúng là hậu sinh khả úy."

Bao Chửng cười, lắc đầu, cùng Lâm Khiêm Tứ uống trà, nói chuyện phiếm, vụ án thì cứ giao cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xử lý.

...

"Thật ra tôi không tin chuyện nguyền rủa." Phòng của Lâm Nhược ở lầu ba, trên đỉnh của tòa tháp, giường là một chiếc võng, trong căn phòng to lớn, có một chiếc bàn chiếm gần như cả không gian, trên bàn trải ra rất nhiều tư liệu hàng hải và những cuốn sách dày, trên tường là những tin tức vắn tắt và những tấm ảnh cũ.
3

Triển Chiêu nhìn lướt qua bức tường, "Anh có hứng thú với chiếc thuyền Emilia?"

"Đúng vậy!" Lâm Nhược không hề phủ nhận, "Tôi hy vọng khi còn sống có thể tìm thấy chiếc thuyền đó, tốt nhất là thấy hài cốt của Emilia."

Triển Chiêu tò mò, "Tại sao lại phải là nó?"

Lâm Nhược cười cười, "Không biết, chắc là một loại cảm giác đi, lần đầu tiên đọc câu chuyện kia tôi liền muốn gặp Emilia một lần, đáng tiếc cô ta đã chết, cũng có thể đó chỉ là truyền thuyết, nhưng khi càng điều tra thì càng thấy thú vị."

Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ tấm ảnh chụp rương đựng đầu lâu, phát hiện chỗ xương cổ đúng là bị dao chặt, có thể thấy rất rõ.

"Meo ~"

Bạch Ngọc Đường lấy di động ra, là Tưởng Bình gửi cho hắn tư liệu về bốn người bạn đã chết của Lâm Nhược, không nhiều lắm, đều được định án là chết ngoài ý muốn.

"Làm tôi nghi ngờ cái chết của bọn họ là nhờ mấy bức thư này." Lâm Nhược mở máy tính, vào hòm thư cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem, "Ngày bọn họ chết, tôi đều nhận được một bức thế này."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn vào màn hình, nội dung tương đối giống nhau, chỉ vì quốc tịch khác nhau cho nên ngôn ngữ cũng khác. Nếu dịch sang tiếng Trung thì chỉ có một ý nghĩa — Trái tim của con người, rốt cuộc có thể chịu được bao nhiêu trọng lượng?




Chương 3: Thi thể rơi xuống.

Lâm Nhược tuy rằng chỉ nhận được một câu ngắn ngủi, nhưng trong đó lại lộ ra một cỗ quỷ dị không thể tả.

Lâm Nhược và mấy người kia đều không phải người cùng một nước, ngôn ngữ sử dụng cũng khác nhau.

Triển Chiêu nhìn một lát, sau đó khẳng định, "Là gửi từ cùng một người."

Lâm Nhược gật đầu, "Cậu cũng cảm thấy vậy?"

Triển Chiêu thật ra có chút bất ngờ, hỏi Lâm Nhược, "Sao anh lại cảm thấy là do một người gửi tới?"

"Không phải tôi cảm thấy mà là nhờ người xác nhận." Lâm Nhược lấy văn kiện ra đưa cho hai người xem, "Tôi tìm một vài nhà ngôn ngữ học, căn cứ xem xét, hơn 80% là gửi từ cùng một người."




Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau — Lâm Nhược quen biết rất rộng.


Đang nghĩ ngợi, di động của Lâm Nhược reo lên, hắn cầm lên nhìn nhìn, sau đó xin lỗi chạy ra ngoài nghe.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có thể nghe thấy hắn nói chuyện xã giao với đối phương.

Bạch Ngọc Đường lật xem tư liệu điều tra, "Rất hệ thống."

"Phải là người khác giúp hắn." Triển Chiêu vuốt cằm, nhìn Lâm Nhược ở bên ngoài, phải nói thế nào nhỉ... Có thể bởi vì còn trẻ mà con đường sự nghiệp rộng mở, xem ra ông trời ưu đãi hắn nhiều lắm, người này làm cho người ta cảm thấy có một ánh mặt trời sáng lạn, bên môi luôn nở nụ cười.

"Miêu nhi."

Triển Chiêu xoay đầu lại.

Bạch Ngọc Đường chỉ mình, "Nhìn người này giùm cái đi, đừng nhìn người kia mắc công người này ghen tị."
54

Triển Chiêu bật cười, vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường, "Hắn làm tôi nghĩ tới cậu."

"Suy nghĩ này cũng không được." Bạch Ngọc Đường ý kiến.

"Không phải vậy mà." Triển Chiêu khoác vai hắn, hai người cùng nhau nhìn ra ban công, Lâm Nhược không biết nhận cuộc gọi từ ai, hình như từ chối không được. Muốn vào trong nhưng lại không có cách nào đi được, giống như một học sinh đang bị cấm túc.

"Gia thế tốt, điều kiện tốt, có thể lực lại có trí tuệ, tính cách tốt lại có nhiều bạn bè." Triển Chiêu khoanh tay đưa ra định nghĩa, "Quả thật rất giống cậu, được ông trời ân sủng... Có đúng không?"

Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, "Trong mắt tôi, nếu ông trời ân sủng tôi thì đối với hắn lại càng thêm cưng chiều cộng thêm kiêu căng, ít nhất tôi không phải loại tính cách hòa hảo, khéo léo như thế."

"Sorry!" Lâm Nhược cúp điện thoại, chạy vào, nhưng trong vẫn cầm di động.

Triển Chiêu lập tức hỏi, "Anh cần hỗ trợ cái gì?"

Lâm Nhược cong khóe miệng, "Quả nhiên là người thông minh... cung thỉnh chi bằng vô tình gặp được, tối nay hai người có rảnh không?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau — Gần đây không có án, không cần tăng ca.

"Chi bằng gọi Cẩm Đường tới, cũng gọi bạn bè hai người luôn, chỗ thì tôi chọn?" Lâm Nhược nóng lòng, "Chúng ta mở liên hoan uống rượu, thế nào?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau cười.

"Có hứng thú không?" Lâm Nhược cười tủm tỉm.

"Anh muốn tụ hội với bạn bè, nhưng sợ ba ba không đồng ý nên mới rủ chúng tôi, đúng không?" Triển Chiêu hỏi.

"Ách..." Lâm Nhược bị vạch trần, hai tay chắp lại, "Làm ơn giúp giùm tôi đi, ở nhà riết sắp buồn chết rồi."

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường — Bạch đội trưởng, ngài có thể bảo đảm an toàn cho hắn không?

Bạch Ngọc Đường nhún vai, nhiều người ở cùng nhau, an toàn hẳn là không có vấn đề gì, dù sao lâu rồi không tụ họp, cũng được.

Thấy hai người gật đầu, Lâm Nhược liên tục nói cám ơn, sau đó chạy ra ngoài gọi điện thoại.

...

Quả nhiên, Lâm phụ vừa nghe con trai nói mình phải đi tụ họp với bạn bè, sắc mặt liền trầm xuống, nhưng khi nghe có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tham gia, sắc mặt liền dịu đi vài phần, hỏi đi đâu chơi.

Lâm Nhược nói tới nhà một người bạn, tên là Steven, một người ngoài nghề.

Lâm phụ hình như có biết, gật đầu, bảo hắn về nhà sớm, cũng phân phó bốn vệ sĩ đi theo bảo vệ an toàn.

Trên đường về cảnh cục với Bao Chửng, Triển Chiêu xem địa chỉ mà Lâm Nhược cho hắn, tò mò, "Steven này, có phải là Steven kia không?"

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, "Cậu nói cái người làm về IT ấy hả?" 

(IT là viết tắt của Information Technology: Công nghệ thông tin)

"Ừ." Triển Chiêu sờ cằm, "Hình như cũng là bạn của anh hai? Lúc trước đọc báo thấy có ghi hai người đã từng hợp tác."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Mấy cái tin này lúc nào cậu cũng nhớ rất rõ ràng."

Triển Chiêu nheo mắt lại, cười xấu xa, "Đại gia chưa bao giờ quên cái gì hết!"
17

Bạch Ngọc Đường không nói gì.

"Có gì tiến triển không?" Bao Chửng vừa lái xe vừa hỏi hai người.

"Ngoại trừ ba bức thư không tên thì những thứ khác chỉ là truyền thuyết." Bạch Ngọc Đường tựa vào lưng ghế, gửi tin nhắn tối nay đi nhậu nhẹt cho mọi người, dù sao trước mắt ở thành phố S không có án để tra, hắn cũng không giống Triển Chiêu rất hứng thú với truyền thuyết nọ, bởi vậy có chút nhàm chán.

"Có khi nào người nhà Lâm gia quá căng thẳng?" Triển Chiêu tựa vào lưng ghế hỏi Bao Chửng, "Cho tới lúc này, Lâm Nhược cũng chưa gặp uy hiếp rõ ràng hay có dấu hiệu gặp nguy hiểm."

"Vậy thì coi như quen thêm một người bạn đi." Bao Chửng lười biếng nói, "Dù sao nhìn mấy đứa cũng rất hợp nhau."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau — Cũng đúng, Lâm Nhược nhìn tổng thể thì rất hoàn hảo không sứt mẻ, mọi phương diện đều làm cho người ta yêu thích, hơn nữa còn là bạn của anh hai, thôi thì yêu cây yêu cả cành đi.

"Đúng rồi, gần đây Lam Kỳ sao rồi chú?" Sau khi gửi tin nhắn, Bạch Ngọc Đường cũng muốn rủ hai anh em Lam Kỳ và Lam Tây, liền ngẩng đầu hỏi Bao Chửng.
3

"Nga, khỏe lắm rồi, bây giờ không những chạy được mà còn nhảy được, nghe nói cầu hôn thành công, mấy ngày nữa là làm lễ thành hôn." Bao Chửng nói tới đây, thần thái không nhịn được phấn khởi.

"Vậy sao... Cho nên mới nói đại nạn không chết sẽ hạnh phúc cả đời." Bạch Ngọc Đường gửi tin nhắn cho Lam Tây, có thể gần đây mọi người đều rảnh rỗi không có việc gì làm, vừa nghe có thể nhậu nhẹt, cả người đều rần rần, rủ hết người này tới người khác, cộng lại chắc cũng gần hai chục người.

"Gọi nhiều người tới có được không?" Triển Chiêu gọi điện hỏi Lâm Nhược, hay là đổi chỗ, sang chỗ Bạch Cẩm Đường cũng được?

Nhưng mà Lâm Nhược nói Steven rất hiếu khách, tụ họp lần này là trong vườn hoa hồng, uống rượu, còn mời vài đầu bếp người Pháp nữa, tới càng đông càng vui.

"Uống rượu, món Pháp, vườn hoa hồng..." Triển Chiêu nhếch môi với Bạch Ngọc Đường, "Nhà giàu có khác."

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, thấy trong xe Bao Chửng có mấy quyển tạp chí du lịch, hắn cầm lên lật xem, "Bao cục, chú muốn đi du lịch?"

"Nga, không có, là Dương Dương mua mấy hôm trước, hình như là chọn nơi hưởng tuần trăng mật cho Lạc Thiên với Mã Hân." Bao Chửng thuận miệng đáp, phát hiện phía trước hình như có tai nạn xe cộ, còn kẹt xe, xe xếp thành hàng dài chờ đợi.

"Dương Dương thằng bé này, tốn nhiều công sức thật, ngay cả hôn sự của ba ba cũng muốn giúp đỡ xử lý." Triển Chiêu thấy kẹt xe, liền đẩy Bạch Ngọc Đường sang bên kia, sau đó xoay người nằm xuống, dựa vào Bạch Ngọc Đường ngủ.
4

Bạch Ngọc Đường làm đệm thịt, lật xem tạp chí, có lẽ bởi vì trời quá nóng, cho nên trong tạp chí toàn là biển xanh, trời xanh, có vẻ rất mê người. Bạch Ngọc Đường sờ cằm, nhìn Triển Chiêu lười biếng đang híp mắt ngủ gật — Hình như lâu rồi không đi du lịch, không biết có chuyến nào tới hòn đảo nhỏ không nhỉ? Đi khoảng 10 ngày nửa tháng gì đó.
1

"Sao lại có cảnh sát?" Bao Chửng một tay giữ tay lái, mắt thăm dò nhìn xung quanh, thấy có vài cảnh sát giao thông đang thông đường, bên trong có một chiếc Buick kéo rèm che lại, vài cảnh viên còn kéo giới tuyến, chẳng lẽ gây tai nạn chết người?

"Xảy ra chuyện gì?" Bao Chửng quay cửa kính xuống, hỏi cảnh viên chạy ngang.

Khuôn mặt đen thui của Bao Chửng đã sớm bị mọi người trong cảnh cục từ chức thấp tới chức cao biết mặt. Cảnh viên bật người, đáp, "Cục trưởng, có tai nạn xe cộ!"
5

Bao Chửng bị hắn chọc cười, "Cục trưởng không có tai nạn xe cộ, là ai gây tai nạn?"

"Ách..." Cảnh viên gãi đầu, "Là như vầy, có một chiếc Buick đang chạy, đột nhiên từ trên trời có một thi thể rơi xuống ngay trước mặt, chủ xe sợ hãi, không khống chế được đụng phải đường phòng hộ, hai chiếc xe chạy đằng sau phải đột ngột phanh lại, tông vào đuôi xe, ba chủ xe đều bị thương nhẹ."

"Cậu nói có cái gì rơi xuống?"

Bạch Ngọc Đường kéo cửa kính xuống, thò đầu ra hỏi, Triển Chiêu tựa vào người hắn đang mơ hồ cũng tỉnh táo.

So với Bao Chửng mặt đen, cả nhóm SCI đều là những anh chàng đẹp trai, tài nghệ kinh thiên động địa, làm mọi người rất dễ nhận biết.

"Bạch đội trưởng, là thi thể từ trên trời rơi xuống!" Cảnh viên vươn ngón tay chỉ về phía trước, cách đó không xa là đường hoàng tuyến, bên trong có một cỗ thi thể...

Bao Chửng nhíu mày, đậu xe ở gần đó, dùng vẻ mặt phức tạp trừng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường — Hung thần bám xác!
4

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô tội nhìn nhau — Lại bị xem thường.

Hai người xuống xe, đầu tiên không phải nhìn thi thể mà là ngẩng mặt nhìn lên trên.

Chỗ này là cầu vượt, hai bên không có nhà cao tầng, sao lại có thi thể rơi xuống? Chẳng lẽ dùng máy bay thả? Không thể, nếu là máy bay dân dụng thì không có chuyện này xảy ra, máy bay tư nhân? Chỗ này hình như không có sân bay...

Bạch Ngọc Đường bước tới xem thi thể.

Thi thể không tổn hại quá nghiêm trọng như trong suy nghĩ, là nam, xem ra chỉ hơn ba mươi tuổi, mặc rất đẹp, cà vạt và dây nịch đều là hàng hiệu. Bạch Ngọc Đường chụp một tấm, gửi về cho Tưởng Bình để tra xét thân phận.

Triển Chiêu tuy rằng không phải pháp y, nhưng vẫn phát hiện vết thương trên người thi thể có vấn đề. Nếu đúng như theo lời cảnh viên, là từ trên trời rơi xuống, vậy thi thể phải biến hình mới đúng chứ, nhưng thi thể này không bị thương nghiêm trọng, mà ngược lại, trên thân thể có rất nhiều vết trầy, giống như ngã nhào từ nơi thấp nào đó.

"Thấy thế nào?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

"Giống như thiên ngoại phi tiên, tôi nghĩ phải rơi từ xe tải xuống." Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho Tưởng Bình, xem xét camera ở gần đây, quả nhiên trên đỉnh thùng đựng hàng của xe tải, có một xác chết. Tưởng Bỉnh gửi hình qua cho hai người xem, lúc này... Ngải Hổ cũng đã mang người tới.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu rất biết điều lui về trong xe, để tránh lại bị mắng vì quan tâm quá mức, cùng Bao Chửng trở về cảnh cục.

Bao Chửng vừa lái xe vừa lắc đầu, lầm bầm, "Có rảnh thì mời thầy phong thủy về bày trận đi, hai đứa quả thật là bị tà linh bám mà!"
19

...

Sau khi trở về cảnh cục, mọi người đều đã chuẩn bị xong cho bữa tiệc tối nay, cả đám đều đi đón người quen, chỉ còn lại Tưởng Bình ngồi trong phòng gõ bàn phím. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đã từng nghĩ tới một vấn đề, nếu có một ngày Tưởng Bình kết hôn, vợ hắn hẳn là nhân vật hư cấu rồi... Nhưng mà cũng có lời đồn hắn đã kết hôn, đương nhiên, trong lời đồn, vợ hắn là một nhân vật hư cấu.
13

"Đội trưởng, biết người kia là ai chưa?" Tưởng Bình không đầu không đuôi, hỏi một câu.

Bạch Ngọc Đường có chút bực bội, "Người nào?"

Tưởng Bình nhìn trời, "Thì cái người anh mới gửi hình cho em đó."

"Nga..." Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đã quên, nhưng thật ra là có chút tò mò, một người có thân phận như vậy sao lại chết trên đỉnh thùng xe tải, còn bị rơi xuống đường.

"Người đó tên là Đinh Nguyên, hai người đã từng nghe chưa?"

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, "Trong cái trí nhớ bự chà bá của cậu có giới thiệu về hắn không?"
3

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, "Ông trùm lông thú, đã nghe qua chưa?"

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Làm quần áo?"

"Xác thực mà nói là cung cấp nguyên liệu, rất có danh tiếng." Triển Chiêu ôm cánh tay, "Sao trẻ vậy đã chết a."
1

"Oa... Không khéo như vậy chớ." Tưởng Bình xem xét tư liệu, ngậm ống hút, cũng không biết thấy cái gì, thần tình rất phức tạp.

"Có vấn đề gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Ách... Hẳn là sẽ không tà môn tới vậy đi, phỏng chừng là do trùng hợp thôi." Tưởng Bình sâu kín quay lại nói, "Lúc đội tàu của Lâm Nhược rời bến đi tìm chiếc thuyền Emilia, tổng cộng có ba chiếc, trong đó có một chiếc là do Đinh Nguyên cung cấp."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩn người, liếc mắt nhìn nhau.

"Trời ơi..." Tưởng Bình xoa cánh tay, "Chắc là trùng hợp thôi, em nổi da gà hết rồi nè, hơn nữa mấy người trước đều là chết đuối, còn hắn thì ngã chết mà."

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, đi ra ngoài, Triển Chiêu biết có thể hắn xuống tầm hầm, nên lập tức chạy theo.

Dưới tầng hầm là địa bàn của Dương pháp y, trong cảnh cục ở thành phố S có hai người lẫn hai nơi là cấm địa, một là phòng pháp y của Công Tôn ở lầu 13, hai là phòng pháp y cộng nhà xác của Dương pháp y dưới tầng hầm.
7

Điện đã được khôi phục, cơ mà dưới tầng hầm không cần sử dụng tới máy lạnh nhưng vẫn làm cho người ta lạnh tới nổi da gà.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đẩy cửa phòng giải phẫu, chỉ thấy Dương pháp y và vài trợ lý đang giải phẫu thi thể vừa được đưa tới.

Triển Chiêu vừa thấy, đúng thật là Đinh Nguyên.

"Bác Dương."

"Ui." Dương pháp y ngẩng đầu nhìn hai người, phản ứng đầu tiên là che thi thể, "Hai đứa tới thay Công Tôn đoạt thi thể của ta? Ta không cho đâu nha! Lâu rồi mới gặp thứ mới mẻ."
14

Triển Chiêu nhịn cười, Bạch Ngọc Đường một lần nữa đỡ trán, sao khi khỏe lại, lão Dương vẫn hoạt bát như xưa. Sau khi Bobby chết, lão Dương tới ngục giam xem Satan, hơn nữa còn chăm sóc Hác Linh và Lam Kỳ như con của mình, nghe nói mấy ngày nữa là hôn lễ của bọn họ, lão Dương còn là người chứng hôn.

"Không, tụi cháu chỉ tới hỏi một chút thôi, người này chết thế nào?" Bạch Ngọc Đường bước tới bên cạnh bàn giải phẫu, nhìn thi thể trắng bệch.


"Chết đuối." Lão Dương đáp.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau — Quỷ dị.

"Còn nữa." Lão Dương cầm lọ thủy tinh đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem, "Từ phổi của hắn lấy được một ít rong biển, là loại chỉ ở biển mới có."

"Chết đuối ở biển?" Triển Chiêu nhíu mày.

"Ta chỉ có thể nói chết trong nước biển, có phải ở biển không thì không dám cam đoan." Lão Dương vuốt cằm, "Thời gian tử vong đại khái là tối qua."

"Đúng rồi, ta còn phát hiện một chuyện rất kì lạ." Lão Dương nâng tay người chết lên, lấy tia tử ngoại chiếu vào, cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn.

Trên làn da có một ấn ký, giống như con dấu in lên, trong con dấu là một chiếc thuyền cổ đại.

"Đây là cái gì?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

"Giống như con dấu cho con nít chơi." Trợ lý đứng bên cạnh lão Dương trả lời, cô đã là mẹ của hai đứa con trai, cho nên rất có kinh nghiệm, "Bây giờ đi công viên chơi trò chơi, chơi trò nào đều sẽ có con dấu in lên tay. Loại này cho dù rửa đi, trên làn da vẫn còn để lại dấu vết, dùng tia tử ngoại chiếu vào là có thể thấy."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều biết loại này, Dương Dương và Tiểu Dịch có không ít, lúc nào đi chơi trò chơi đều thích in con dấu lên — Nhưng Đinh Nguyên là một người trưởng thành, vả lại vẫn độc thân, không con cái, tại sao lại có ấn ký này trên tay?

"Cô có biết hình trong con dấu này không?" Bạch Ngọc Đường hỏi vị trợ lý kia.

Cô lắc đầu, chắc chắn nói, "Hai đứa con nhà tôi đều là hỗn thế ma vương, ở thành phố S có bao nhiêu trò chơi tôi còn rõ hơn nhà bếp của mình, tuyệt đối không có hình nào giống thế này."

Triển Chiêu nhìn chằm chằm hình vẽ trong chốc lát, lấy di động ra, lúc nãy ở trong phòng Lâm Nhược, hắn có chụp hình tư liệu lại, trong đó có một tấm là ảnh chụp chiếc thuyền Emilia trong truyền thuyết.

Lấy tấm hình so với con dấu, hai mắt của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều mở lớn mấy phần — Giống nhau! Chiếc thuyền chính giữa con dấu chính là Emilia!




Chương 4: Thù hận của Emilia.

Emilia, giống như một oan hồn phẫn nộ thức tỉnh, mà người đầu tiên chết ở ranh giới thành phố S, lại không phải Lâm Nhược, người tiếp xúc trực tiếp tới con thuyền và đầu lâu, mà lại là Đinh Nguyên, người cung cấp chiếc thuyền — Chỉ là trùng hợp thôi? Hay thật sự có mối liên quan...

Con dấu in hình chiếc thuyền Emilia và cái chết của Đinh Nguyên, làm cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không thể không để ý.

"Có nên nói với Bao cục không?" Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

"Từ từ đã." Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, "Để xem bọn Ngải Hổ tra được cái gì rồi tính."

Triển Chiêu gật đầu.




Hai người rời khỏi phòng pháp y, lên bãi đậu xe, chuẩn bị về nhà.

Vừa lúc đó, Bạch Ngọc Đường thấy một chiếc xe màu đen có kéo rèm, lao xuống bãi đậu xe với tốc độ nhanh, hắn theo bản năng kéo Triển Chiêu lại — Chiếc xe này có vấn đề, bình thường vào bãi xe phải giảm tốc độ, ai lại chạy nhanh như thế?

Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường túm lại, cảm thấy hắn đang căng thẳng, đồng thời nghe "Rầm" một tiếng, chiếc xe trực tiếp đâm vào chiếc Jeep đậu ở gần cửa, tổn hại nghiêm trọng...

"Á!" Triển Chiêu cả kinh, túm lấy Bạch Ngọc Đường, "Xe của Bao cục bị đâm!"

Bạch Ngọc Đường lúc này cũng kinh ngạc, nhưng mà khi mở miệng, lại thốt ra hai từ, "Anh hai?"

Triển Chiêu ngây người, xoay đầu lại, nhìn thấy cửa xe mở ra, cánh cửa đã bị móp méo, người bên trong một cước đá bay, dùng một phương thức rất thô bạo để mở cửa.

Bạch Cẩm Đường xuống xe, chuyện thứ nhất là cởi áo khoác, để lên đầu xe, thuận tiện kéo cà vạt.
12

"Anh hai!" Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vội vàng chạy tới.

Bạch Cẩm Đường xoay đầu lại, cũng có chút giật mình.

Bạch Ngọc Đường kéo Bạch Cẩm Đường tới kiểm tra, phát hiện không bị trầy xước, cúi đầu nhìn nhìn, hai chiếc xe bị đâm rất thảm. Đặc biệt là chiếc màu đen của Bạch Cẩm Đường, thảm tới nổi gần như không còn hình dạng.
1

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau — Gì đây?

Triển Chiêu đưa mặt tới ngửi ngửi, không có mùi rượu, khẳng định không phải say rượu lái xe.

Bạch Ngọc Đường không hiểu, "Anh hai, sao lại thế này?"

Bạch Cẩm Đường nhìn hai người, bình tĩnh nói, "Thắng không ăn."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường há to miệng, chợt nghe Bạch Cẩm Đường không nhanh không chậm nói thêm một câu, "GPS chỉ sai đường, tay lái cũng có chút vấn đề."
11

"Hả?" Hai người càng há to miệng, trong đầu hiện lên một ý niệm — Xe gì kì vậy a?!

Lúc này hai người cũng phát hiện, chiếc này không phải xe mà Bạch Cẩm Đường hay lái.

Bình thường Bạch Cẩm Đường chỉ đi hai chiếc xe, một chiếc do tài xế lái, cũng thường dùng trong công việc, cũng phụ trách đưa đón Công Tôn. Chiếc còn lại có màu đen, thường là tự mình lái, chiếc này chưa từng thấy qua.

"Thiếu chút nữa anh lao xuống biển rồi." Bạch Cẩm Đường tựa hồ rất hoang mang, "Bảo Tưởng Bình xem bản chỉ đường của chiếc này đi."
6

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc một lúc, hai người đồng thanh nói, "Anh có liên quan gì tới chiếc Emilia không?"

Bạch Cẩm Đường nhíu mày, "Ái mỹ lệ là cái gì?"

"Vụ án của Lâm Nhược đó anh." Triển Chiêu nhắc nhở.

Bạch Cẩm Đường hơi sửng sốt, tựa hồ nghĩ tới gì đó.

Lúc này, Tưởng Bình chạy xuống, trong tay ôm laptop, phía sau là Công Tôn mang vẻ mặt sốt ruột, trong tay cầm tư liệu cuộn lại.

Công Tôn chạy tới, kéo cổ áo Bạch Cẩm Đường lại, kiểm tra từ đầu tới chân.

Bạch Cẩm Đường để mặc Công Tôn muốn làm gì thì làm, thừa dịp sờ soạng người ta, an ủi nói không sao.
11

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu ý, lùi ra sau nhìn nhìn.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Anh hai gần đây hình như gầy đi thì phải, nhưng mà cũng rắn chắc lắm nha."

"Đó là do yêu cầu của Công Tôn, lớp dày của mỡ gì đó, cơ bắp gì đó..."

"Sao lại thế này?" Công Tôn kiểm tra xong, phát hiện Bạch Cẩm Đường không bị thương, thoáng an tâm, sau đó liền hỏi hắn nguyên nhân.

Thì ra hôm nay cặp song sinh không có ở nhà, Bạch Cẩm Đường lại muốn đi tìm bạn để bàn công việc, bản thân không biết đường nên mới nhờ GPS, xém chút nữa là lao xuống biển. Thời khắc mấu chốt thì thắng không ăn, tay lái cũng có vấn đề. Hắn chạy tùm lum khó khăn lắm mới tới được cảnh cục, chạy vào bãi độ xe nhờ mấy thanh giảm xóc để giảm tốc độ, đâm phải xe Bao Chửng thì nó mới dừng lại, có thể nói là một phen kinh hồn.

"Bạch đại ca, hệ thống chỉ đường của anh bị hack!" Tưởng Bình ngẩng mặt nhìn Bạch Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường nhíu mày — Quả nhiên.

"Bị hack?" Bạch Ngọc Đường cũng khẩn trương.

"Có người muốn hại anh?" Công Tôn không hiểu.

"Xác định là bị hack chứ không phải bị hư?" Triển Chiêu hỏi Tưởng Bình.

"Chắc chắn!" Tưởng Bình chỉ vào màn hình hướng dẫn, "Hơn nữa còn bị người ta hack khi đang chạy."

"Là sao?" Triển Chiêu không hiểu.

"Chính là chờ hệ thống khởi động xong, đối phương sẽ căn cứ theo tình hình giao thông, thay đổi tuyến đường." Tưởng Bình ngẩng đầu, "Đại ca, gần đây anh đắc tội với ai vậy?"

Bạch Ngọc Đường cũng hỏi, "Có phải trong việc làm ăn không? Hay là kẻ thù cũ?"

Bạch Cẩm Đường trầm mặc một lát, lắc đầu, "Hẳn là không hướng về phía anh."

Mọi người nhìn nhau, "Có ý gì?"

"Xe này của Lâm Nhược."

Một câu của Bạch Cẩm Đường làm tất cả đều sửng sốt.

"Đúng nha, mấy hôm trước đi chơi bóng, hình như hắn cũng lái chiếc này." Công Tôn cũng nhận ra.
5

"Xe của Lâm Nhược luôn đậu trong sân bóng, hôm nay anh có công việc ở đó, Lâm Nhược nói nhận được điện thoại của người bạn muốn bàn chuyện." Bạch Cẩm Đường cau mày.

Công Tôn có chút ngượng ngùng, "Anh lái xe đưa em tới cảnh cục lấy tư liệu, sau đó tính bàn chuyện xong rồi tới đón là vừa lúc, đúng không?"

Bạch Cẩm Đường gật đầu, "Anh nhớ xe của Lâm Nhược luôn để ở sân bóng, cho nên định mượn một lát..."

"Lâm Nhược thường xuyên lái chiếc này lắm sao anh?" Triển Chiêu hỏi.

"Có thể xem là thường dùng." Bạch Cẩm Đường gật đầu.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Nói như vậy là có người muốn giết Lâm Nhược?"

Bạch Cẩm Đường cũng nghĩ vậy, "Chắc là vậy rồi, lâu rồi không có ai muốn giết anh, gần đây anh rất là an phận thủ thường, trừ khi có tình địch." Nói xong, quay sang nhìn Công Tôn, "Gần đây có biến thái nào thầm yêu em không?"
31

Công Tôn đá một cái, thuận tiện giúp Bạch Cẩm Đường sửa lại quần áo, quả nhiên áo sơmi sọc thẳng màu xanh rất hợp với hắn.

Triển Chiêu và Bạch Cẩm Đường đều cảm thấy hướng phát triển tình cảm của hai người này cùng với phương thức biểu đạt đang theo một con đường kì lạ.
8

...

"Tra được địa chỉ rồi." Lúc này, Tưởng Bình ngẩng đầu nói, "Địa chỉ của hacker."

Việc này không nên để lâu, mọi người cùng nhau lên xe, tới hỏi thăm tên hacker kia.

Dựa theo địa chỉ, mọi người tìm được một khu nhà sau chợ, bọn họ tới một gian phòng cho thuê, bên trong truyền ra tiếng nhạc xập xình loại heavy metal (*).

(*) Heavy metal (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ.

Bạch Ngọc Đường vươn tay gõ cửa... Cánh cửa cót két mở ra, trong phòng có mùi khó ngửi, giống như có nấm mốc hay đồ thiu.

Căn nhà này tương đối đơn sơ, chỉ có một gian phòng, trong phòng có giường và bàn ghế, trên bàn có một chiếc máy tính, ngoài ra không có ai.

Triển Chiêu bước tới nhìn màn hình, phát hiện màn hình screensavers là ảnh chụp chiếc thuyền Emilia, không rõ ràng lắm nhưng vẫn nhìn ra hình dáng.

Trên bức tường mốc meo dán không ít tin tức và hình ảnh, đều là về Lâm Nhược.

"Hắn đang theo dõi Lâm Nhược?" Công Tôn nhìn mấy tấm hình trên tường, nhịn không được nhíu mày.

"Đội trưởng, chính là máy tính này hack hệ thống chỉ đường." Tưởng Bình ngẩng đầu nói, "Trong máy tính có không ít tin tức về Lâm Nhược, còn có tư liệu về chiếc Emilia."

Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh, "Người đâu?"

"Có khi nào biết tập kích sai người cho nên trốn rồi?" Triển Chiêu hỏi.

"Hắn theo dõi tới khi xe chạy vào cảnh cục." Tưởng Bình ngẩng đầu, "Vừa đi không lâu, nhưng mà hẳn là hắn không biết em theo dõi hắn."

"Các cậu tìm ai?"

Lúc này, trước cửa có một bà lão bước qua, nhìn thoáng vào trong nhà.

Bạch Ngọc Đường lấy ra thẻ cảnh sát, hỏi bà có biết ai sống ở đây không.

Bà lão gật đầu, nói với mọi người, bà là chủ nhà, căn này là cho một người trẻ tuổi thuê, khoảng chừng 20 tuổi, cả ngày đều chơi game, tên là Trần Phi, không thấy đi làm cũng không thấy đi học, tính cách quái gở, chẳng chào hỏi ai cũng chẳng quen bạn gái.
30

"Bà có biết hắn đi đâu không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Bà lão khó hiểu nhìn mọi người, "Các cậu chẳng phải là cảnh sát sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận