Chương 1: Lễ tang
1
Sau khi vụ án thuyền ma kia chấm dứt, Bao Chửng vốn định cấp ọi người trong SCI một đợt nghỉ dài ngày, nhưng mắt thấy cũng sắp đến Tết Âm lịch cộng thêm hiện tại cũng chẳng có đại án tử gì, Bạch Ngọc Đường quyết định dồn lại nghỉ Tết một thể. Mấy ngày nay tất cả cứ đi làm như bình thường, thoải mái mà giải quyết nốt công vụ, văn thư. Hiển nhiên toàn bộ SCI đều thấy sắp xếp như vậy là hết sức hợp lý.
Đi làm căn bản rất thanh nhàn, gần nhất là đợt tốt nghiệp của lớp cảnh viên mới, cảnh cục thêm vào không ít tân binh dũng mãnh, một hai đều lấy SCI làm thánh địa. Đặc biệt, cảnh cục gần đây cũng trang bị thêm một ít quan hệ xã hội tương quan, đến đi thật nhiều nữ cảnh viên. Bọn họ từ lâu đã nghe danh SCI – mĩ nam tập hợp, lần này tổ chức hẳn một đoàn đi lên thăm quan.
Đương nhiên, bị một đám cô nương ngó nghiêng cũng không phải chuyện gì khó chịu, Triệu Hổ còn rất chi là hưởng thụ, khuyến khích Bạch Ngọc Đường thu nạp thêm vài nữ cảnh viên, nam nữ phối hợp làm việc không tốt hơn ấy chứ.
Lời này không biết như thế nào lọt được vào tai của Tề Nhạc, Hổ tử mấy ngày kế tiếp hứng đủ.
2
Đồng cảnh ngộ khổ mà không dám than còn có Mã Hán, chẳng qua nỗi khổ ấy không phải xuất phát từ cô bạn gái minh tinh Trần Giai Di hay những hoa hoa nữ nhân khác mà lại đến từ Triển Chiêu.
Lại nói, lần trước ở trên thuyền, Triệu Tước không biết đã động tay động chân gì với Mã Hán, sau đó phá án vô cùng thuận lợi.
Triển Chiêu ban đầu còn muốn nghiên cứu cái căn cứ thí nghiệm trên đất liền kia có quan hệ gì hay không nhưng căn cứ ấy đã bị phá hết, trên bờ một mảnh phế tích cũng chẳng còn, đã vậy Triệu Tước cũng trốn mất tăm. Bởi thế..... Mã Hán nghiễm nhiên trở thành đối tượng thí nghiệm duy nhất – tiểu bạch thỏ. Triển Chiêu cả ngày tựa hổ rình mồi chăm chăm theo dõi anh, vừa nhìn vừa trêu chọc sau lưng không tha.
Sáng sớm hôm nay, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu sau một đêm nghiên cứu tư liệu không ngủ tiến vào cảnh cục. Nguyên một đường đi qua, các cô gái thỏa sức ngắm nhìn. Ra khỏi thang máy, đụng ngay Triệu Hổ tay cầm điện thoại, "Trước, em xin nghỉ nửa buổi nha."
"Ừm..." Bạch Ngọc Đường vừa gật đầu. Trong văn phòng, Mã Hán đi ra, "Đội trưởng, buổi chiều tôi xin nghỉ nửa ngày."
"Ừm..." Bạch Ngọc Đường lại gật gật, rồi kế tiếp lại một bóng trắng phi ra, "Anh, em xin nghỉ nửa ngày...."
Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật, vừa định hỏi một chút các ngươi thế này là muốn làm gì thì cách vách từ phòng pháp y Mã Hân chạy đến, "Đội trưởng, em cũng muốn xin nghỉ nửa ngày nữa..."
Từ một góc, Lạc Thiên cầm di động, gãi đầu tiến tới, "Đội trưởng, buồi chiều tôi xin nghỉ...."
Không đợi hắn nói xong, Bạch Ngọc Đường giơ tay ngăn lại, "Các cậu vội vàng lên thuyền rủ nhau mua vé tập thể hả? Làm sao lũ lượt kéo nhau xin nghỉ phép buổi chiều hết vậy?"
Mọi người liếc mắt nhìn lẫn nhau, Bạch Ngọc Đường lia mắt ý bảo, lần lượt, từng người từng người một khai.
Triệu Hổ mở miệng, "Em đi tham gia lễ tang."
Bạch Ngọc Đường nhíu mi – Vô pháp phản đối, chuẩn.
Lại quay sang Mã Hán, "Tham gia lễ tang."
Bạch Trì cũng gãi gãi đầu, "Tham gia lễ tang."
Bạch Ngọc Đường nhìn Mã Hân, Mã Hân chớp chớp mắt mấy cái, "Tham gia lễ tang."
Cuối cùng, mọi người ngó Lạc Thiên, Lạc Thiên xấu hổ, "Tham....tham gia lễ tang."
Triển Chiêu vuốt cằm, tò mò, "Hôm nay là ngày mấy a, nhiều tang lễ đến vậy?""Là của cùng một cái chăng." Mã Hân hỏi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người, "Tang lễ của ai?"
"Thường Ngôn." Mọi người trăm miệng một lời đáp.
"Thường Ngôn." Triển Chiêu cân nhắc một chút, "Sao nghe quen vậy?"
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi "Là cô ca sĩ ngôi sao lên hát hôm quán bar của đại ca khai trương ấy hả?"
1
"Ồ!" Triển Chiêu cũng nhớ lại, "Là giọng ca rất êm tai kia?"
Tất cả mọi người gật đầu.
Triển Chiêu giật mình, "Cô ấy không phải chỉ mới hai mươi mấy tuổi thôi sao?"
Mã Hân gật gật, "Thân thể vốn không khỏe, bệnh tình gần đây chuyển biến xấu đi, cứu không được, vừa mới mất."
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy sự đời thật khó đoán.
"Thực đáng tiếc." Triển Chiêu có chút cảm khái, bất quá lại tò mò, "Các cậu cùng cô ấy rất thân quen sao?"
Triệu Hổ gật đầu, "Nhạc Nhạc cùng cô ấy rất quen thuộc, em và cô ấy cũng biết qua, ở chung tốt lắm."
Mã Hán cũng gật gật, "Cô ấy là đàn em của Giai Di."
Mã Hân thở dài, "Em cùng cô ấy vừa mới quen nhau chưa bao lâu thì đã như vậy rồi."
Bạch Trì gãi gãi đầu, "Em thích nghe nhạc của cô ấy, lần trước Trinh có giới thiệu cho tụi em biết nhau, sau có liên lạc qua, vẫn hay cùng nhau nói chuyện phiếm."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại quay sang Lạc Thiên – Anh xem như là người nhà Mã Hân cùng tới viếng đi?
Lạc Thiên lắc lắc đầu, "Tôi kèm Dương Dương đi, Dương Dương cùng cô ấy rất quen thuộc."
"Dương Dương ngay cả ngôi sao cũng quen biết?" Tương Bình tò mò, "Giao du thực rộng rãi."
Lạc Thiên bất đắc dĩ, "Lúc mọi người đều bận không ai chăm Dương Dương, Trần Du liền đem Dương Dương tới cùng Thường Ngôn trò chuyện. Dương Dương được cô ấy chiếu cố, đừng chỉ nhìn Thường Ngôn là ngôi sao ca nhạc, thực ra bằng cấp rất cao, tiếng Anh siêu vô cùng, hai người cảm tình tốt lắm......Biết tin cô ấy mất, Dương Dương khóc mất mấy ngày liền."
"Hai người bình thường không phải đều lấy tin tức giải trí trong báo ra lật tới lật lui sao?" Công Tôn thắt cà vạt từ phòng pháp y bước ra, hiếm khi được thấy anh cởi bỏ áo blouse trắng, thay bằng một thân đen tuyền, "Mấy ngày nay, trang đầu đều là tin về cô ấy."
"Cổ thực nổi tiếng a?" Triển Chiêu buồn bực.
Mọi người khinh bỉ liếc một cái.
Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn, "Anh cũng đi dự đám tang?"
Công Tôn gật đầu, "Là ca sĩ của công ty Cẩm Đường, chính Cẩm Đường là người đưa cô ấy đến thành công, bình thường vẫn gọi Cẩm Đường một tiếng ca ca."
Mọi người mở lớn miệng – Tới mức ấy cơ à?
"Cô gái ấy không cha không mẹ, tang lễ là Cẩm Đường làm, mặt khác, hôm nay còn có đại nhân vật đến nữa" Công Tôn đẩy đẩy mắt kính, "Leonard."
Lỗ tai Triển Chiêu lập tức dựng thẳng lên, "Lão đại Mafia cũng tới? Cũng là người hâm mộ?"
"Người hâm mộ?" Công Tôn bật cười, "Nghe Cẩm Đường nói Leonard từ khi mới mười sáu tuổi đã bắt đầu theo đuổi nàng, nhưng vẫn không được, với hắn nàng là nữ thần, lúc này chắc hẳn đang thương tâm muốn chết."
3
Mọi người nhịn không được đều hít lạnh một hơi.
Triển Chiêu đi vào văn phòng, ghé ghế cạnh Tương Bình tựa vào, "Ai, cậu mở cho tôi mấy bài của Thường Ngôn đi, lần trước có nghe nhưng không rõ ràng lắm."
Bạch Ngọc Đường phê chuẩn ọi người xong cũng đi vào.
Triển Chiêu cùng Tương Bình đang nghe mấy bài hát của Thường Ngôn.
"Ừm...." Triển Chiêu xoa xoa cằm, "Giọng hát này, không sai."
"Có điều bộ dáng không phải đặc biệt xinh đẹp." Tương Bình có chút tò mò, "Có thể làm cho Leonard mê đắm nhiều năm như vậy, nhất định tính cách rất có mị lực."
Triển Chiêu nghe xong hai bài hát, bắt đầu ngẩn người.
"Này." Bạch Ngọc Đường chọt chọt Triển Chiêu, "Buổi chiều bọn họ đều xin phép nghỉ, chúng ta cũng ra ngoài đi dạo đi?"
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, duỗi ngón chỏ ra quơ quơ, "Không rảnh." Nói xong cầm lấy đĩa DVD buổi biểu diễn của Thường Ngôn mà Bạch Trì để trên bàn bước tới phòng riêng, tùy tay đóng cửa cái "Rầm" một tiếng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời – Này không phải là Miêu nhi lại phát hiện được cái gì nữa đi?
Một buổi sáng cứ thế trôi đi, mỗi người một việc mà làm, tới giữa trưa, những ai đã xin được giấy nghỉ phép liền thay y phục màu đen, cùng với nhau tới dự tang lễ.
Bạch Ngọc Đường ở trong văn phòng, cùng Tương Bình yên ổn xem ti vi, coi tin tức.
Hôm nay là tang lễ của Thường Ngôn, có thể nói là chấn động toàn thành phố, nhân vật nổi tiếng tụ tập, quanh khu lễ đường, các fan hâm mộ xếp thành hàng dài, dọc suốt hai bên đường là hoa hồng trắng cùng biểu ngữ tiếc thương. Các cửa hàng cũng ngừng buôn bán, đều đến để tiễn nàng.
"Cô ấy là bị bệnh gì mà mất?" Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình.
"Xem ra là bị tim bẩm sinh." Tương bình tra tư liệu của Thường Ngôn, "Bác sĩ trước có nói cô ấy khó mà sống được qua tuổi hai mươi, giờ mất đi đã hai mươi bảy, cũng tính là kỳ tích rồi."
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, nhìn những nhân vật tới dự tang lễ đều rất có tiền, bất quá đại ca không phải ai cũng cho phép tiến vào, phóng viên toàn bộ đều ở ngoài cửa, dù sao là tang sự, không khí cũng trầm lặng.
Lúc này, "Rầm" một tiếng, cánh cửa phòng Triển Chiêu mở ra, ngáp một cái tiến tới tì lên vai Bạch Ngọc Đường than vãn, "Đói chết mất."
Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn cậu, "Không phải không rảnh sao?"
Triển Chiêu chỉ chỉ bụng, "Muốn ăn cơm!"
1
Bạch Ngọc Đường xem thời gian, quay sang hỏi lại người duy nhất còn ở trong văn phòng cùng họ là Tương Bình, "Cùng đi ăn chứ?"
Tương Bình kích động đứng lên, "Tuyệt.....A!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bị một tiếng "A" này làm cho giật mình, chỉ thấy Tương Bình vọt tới sát TV, "Leonard đến rồi này!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đi qua xem, Leonard mặc một bộ vest đen, đeo kính đen, từ trong xe bước ra, theo sau cũng là một hàng đen tháp tùng, khí thế mười phần. Làm người ta kinh ngạc hơn cả là tên súp lơ kia, một thân đen đã đành, mớ tóc hồng mấy bữa trước giờ toàn bộ cũng nhuộm sang đen, bộ dáng cợt nhả thường thấy hiển nhiên mất tăm mất tích.
"Leonard đúng là khí thế rõ ràng khác biệt." Triển Chiêu chậc chậc một tiếng, chỉ vào màn hình, "Đại ca đi ra rồi, chỉ đại ca cho phép mới có thể vào, lão đại mafia điểm này cũng phải khách khí."
Bạch Cẩm Đường đi tới, rất lễ phép tiếp một vị lão nhân tóc đã ngả bạc, dáng dấp cao gầy khí chất thập phần nho nhã đưa vào.
"Đại ca cũng có lúc lễ phép vậy a?" Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình, "Lão nhân kia là ai vậy?"
"Hai người thực sự không biết sao?" Tương Bình bất đắc dĩ, "Ông ấy là Nhiễm Thiếu Thất, là chuyên gia âm nhạc nổi tiếng thế giới."
"Tôi đã từng thấy qua tạp chí âm nhạc giới thiệu về ông ấy, xem ra chính là chỉ huy dàn nhạc tốt nhất thế giới đó." Triển Chiêu vuốt cằm, "Loại quốc bảo cấp quốc gia này không tính liên quan với người giới giải trí nữa chứ, sao có thể tới dự lễ tang nha?"
"Không phải trước Mã Hán có nói Thường Ngôn là đàn em của Giai Di sao? Cả hai có khi đều là học trò của ông ấy."
"Giai Di kìa." Triển Chiêu chỉ vào màn hình.
Trần Giai Di một thân váy đen, che mạng đen mười phần hiếu lễ bước tới đỡ Nhiễm Thiếu Thất đi vào, vừa đi vừa dùng khăn tay lau nước mắt.
"Haizzz" Tương Bình nhịn không được cảm khái, "Không dám tin là ngoài trước mặt tiểu Mã ca ra còn có người khiến cho chị Giai Di thể hiện sự ôn nhu, thùy mỵ như vậy, bình thường đều là một hình mẫu nữ nhân hào kiệt không."
"Ừm...." Triển Chiêu lại nhẹ lướt tay qua cằm, không rõ ý tứ phát ra một âm tiết.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu chỉ ư hử mà không nói gì thêm liền vỗ vỗ, "Không đói bụng sao?"
"Đói." Triển Chiêu đứng lên, nắm tay Bạch Ngọc Đường kéo đi ăn cơm.
Tương Bình quyết định ở lại xem tiếp, giúp hai người họ lưu giữ tư liệu, không cùng xuất môn.
Hai người vào thang máy, đột nhiên Triển Chiêu thần thần bí bí nói với Bạch Ngọc Đường, "Thường Ngôn có lẽ trước kia đã từng có ý nghĩ muốn chết, cậu tin không?"
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, người này nói chuyện chuyên môn bày ra bộ dạng bát quái (muốn khuấy động thị phi).
Triển Chiêu cười mỉm.
"Cậu làm sao biết được vậy?" Bạch Ngọc Đường tò mò.
Triển Chiêu dùng ngón tay gõ gõ cằm, "Trên người cô ấy, có điểm mờ mịt."
Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, "Là mị lực đi?"
Triển Chiêu chậc chậc hai tiếng lắc đầu, "Người xưa có nói, nữ nhân phần lớn đều có mị lực, nhưng kiểu sống mơ mơ màng màng thì lại là nữ nhân có ma lực a."
Bạch Ngọc Đường bật cười, "Cậu nghiên cứu cả cái đó.'
Triển Chiêu cười tủm tỉm, cả người ghé sát vào Bạch Ngọc Đường, "Đừng ghen a, đại gia cũng chỉ vừa ý có mỗi cậu....."
Lời còn chưa dứt, cửa thang máy đã mở, nữ cảnh viên tay ôm một chồng tư liệu đứng ngay tại đó, nhìn chằm chằm vào trong thang máy thấy hai người cử chỉ mờ ám, sửng sốt mất ba giây, sau đó giật mình, "Nha a!"
Bạch Ngọc Đường nhanh tay ấn nút đóng vào, cửa thang máy lại khép, hai người còn nghe được tiếng hưng phấn chưa xa, "Thật bạo dạn!"
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, Triển Chiêu gật gù cân nhắc, "Dạo này nữ nhân thật không thể hiểu nổi!"
....
Ngoài linh đường tụ tập rất nhiều người, nơi cử hành tang lễ được Bạch Cẩm Đường lựa chọn là một tòa giáo đường, theo sau nén hương tiễn biệt là dòng người dài vòng quanh linh cữu, bời vì quá đông người cho nên sau khi lễ xong từng người từng người đều theo đường nhỏ ra hậu viện chờ đợi cùng nghỉ ngơi, chờ nghi thức đưa tang.
Hậu viện vô cùng lớn, cây cối rợp trời, hoa viên cũng thật sự thanh lịch tao nhã.
Mã Hán đi đến hoa viên, ghé vào lan can nhìn về nơi xa... Giáo đường này tọa trên đỉnh núi, phía dưới cảnh chia làm đôi, một bên là nhà nhà san sát, một bên là biển, cảnh trí rất đẹp.
Trần Giai Di và Tề Nhạc đều có việc, Triệu Hổ, Mã Hán thấy vậy cùng tách ra, Triệu Hổ đi lấy chút thức uống, Mã Hán còn lại một mình ngẩn người ngắm cảnh xa xa.
Lúc trước Triệu Tước động tay động chân gì với anh, anh cũng không nhớ rõ, nghe đám người Triển Chiêu miêu tả mới mang máng được phần nào, mấy ngày nay anh cũng không cảm thấy bản thân có gì bất ổn. Bất quá, tối đến anh đều chốt cửa lại, sợ chính mình bị Triệu Tước phân liệt hay gì gì đó nửa đêm chạy đi giết người thì thôi xong.
Đang miên man suy nghĩ, cảm giác phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Cách đó không xa, có một lão nhân tóc ngả bạc chậm rãi bước tới, đi đến bên cạnh, đứng tựa lan can nhìn ra xa.
Mã Hán cũng không quen biết ông lão, nơi này phần lớn đều là thương nhân, vì thế anh cũng không muốn dính dáng nhiều, xoay người chuẩn bị rời khỏi.
"Cậu chính là bạn trai của Giai Di?" Lão nhân kia đột nhiên mở miệng hỏi Mã Hán.
Mã Hán nhìn qua rồi nghĩ nghĩ – Nhớ lại, lão nhân này là thầy dạy nhạc của Giai Di. Có điều thú thực Giai Di diễn xuất còn tốt hơn là ca hát.
"Giai Di rất thích cậu, nghe nói cậu là cảnh sát?" Lão nhân hỏi tiếp.
Mã Hán gật gật đầu.
"Tôi tên là Nhiễm Thiếu Thất." Lão nhân tự giới thiệu, vừa rất đúng mực cũng rất phong độ.
Mã Hán lại gật gật đầu, ý bảo lão nhân cứ tiếp tục nói.
"Thường Ngôn với Giai Di rất giống nhau, đều vô cùng xuất sắc." Nhiễm Thiếu Thất bị tính tình kiệm lời của Mã Hán chọc cười,"Tiểu Ngôn cùng Giai Di đối với tôi mà nói chẳng khác nào hai đứa con gái ruột, tính cách hai đứa tuy khác biệt nhau nhưng đều được mọi người yêu thích."
Mã Hán cảm thấy, lão nhân đối với sự ra đi của Thường Ngôn thực sự rất thương tâm, cần tìm một ai đó để chia sẻ, bởi vậy vẫn cùng anh một nói một lắng nghe.
"Cậu có còng tay không?" Nhiễm Thiếu Thất đột nhiên hỏi một câu kì quái.
Mã Hán nhìn ông, cảm thấy khó hiểu.
Nhiễm Thiếu Thất tiếp tục hỏi lại,"Có không?"
Lúc này, Triệu Hổ cũng đi mua đồ uống trở lại, phía sau còn có Tề Nhạc cùng Trần Du.
Tề Nhạc và Trần Du cả hai mắt đều đã sưng lên, Triệu Hổ cảm thấy cứ tiếp tục để họ tại đó thì không ổn, nên đưa cả hai ra phía sau hít thở một ít không khí. Đi tới thì thấy Mã Hán đang cùng Nhiễm Thiếu Thất nói chuyện.
Mã Hán bị câu hỏi của Nhiễm Thiếu Thất làm cho ngẩn người, bất quá vẫn gật gật đầu ý rằng – Tất nhiên là có.
"Thật tốt." Nhiễm Thiếu Thất đột nhiên nắm tay lại, đưa tới trước mặt Mã Hán.
Mã Hán không hiểu ông ta làm vậy là có ý gì.
"Bắt ta đi." Nhiễm Thiếu Thất bình tĩnh nói.
Lúc này, Triệu Hổ tay cầm đồ uống vừa vặn đi tới, nghe thấy thế cũng ngây ngẩn cả người – Này, là ý gì thế?
Mã Hãn nhìn ông trong chốc lát, lắc lắc đầu, "Tôi không hiểu."
"Tiểu Ngôn là do tôi giết." Nhiễm Thiếu Thất nói một câu khiến tất cả cùng ngơ ngác, riêng lão thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh, bộ dáng thong nhàn, "Bắt tôi đi."
Mọi người không biết nên làm sao.
Lúc này, chợt nghe một âm thanh truyền đến, "Nếu đã nói như vậy liền bắt ông ấy đi."
Mọi người xoay qua nhìn, Leonard đứng tựa vào lan can, phía sau là Eugene tò mò nhìn xung quanh.
"Làm sao có thể a." Tề Nhạc khó hiểu, "Người không phải vừa mới về nước sao?"
Trần Du cũng gật đầu.
"Bị bệnh mà mất." Mã Hán quay đầu nói, "Pháp y đã nghiệm chứng không có dấu hiệu bị sát hại nào, cô ấy thực sự chết vì bệnh."
"Chính là thầy ơi......" Triệu Hổ đặt tay lên vai Nhiễm Thiếu Thất an ủi, "Người thương tâm quá độ rồi? Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, quả thực rất đau khổ."
Nhiễm Thiếu Thất lắc đầu, còn thật tình nói, "Bắt tôi đi, bằng không sẽ còn chết thêm nhiều người nữa."
Mã Hán khẽ nhíu mày, thấy Triệu Hổ phía sau Nhiễm Thiếu Thất nháy nháy mắt với mình ý rằng – Ông ấy có lẽ nào đầu óc có vấn đề hay không?
Trần Du có vẻ thông minh, nghĩ nghĩ nhanh chân chạy đi tìm Trần Giai Di tới hỗ trợ.
"Á!"
Mọi người ở đây giằng co qua lại bỗng từ phía linh đường truyền đến một tiếng hét chói tai.
Tề Nhạc thất kinh thốt lên, "Không phải chứ!"
Mã Hán cùng Triệu Hổ liếc mắt nhìn nhau một cái – Hôm nay hai ngôi sao khắc mệnh là Bạch đại ca cùng Tề Nhạc đồng thời tụ một chỗ, sẽ không có cái án tử nào phát sinh đi?
1
Phía xa xa, có rất đông người vây lại trước linh đường, còn có không ít những nữ tu sĩ vẫn đang thét đến chói tai, Mã Hán cùng Triệu Hổ đồng loạt chạy nhanh tới.
Nhiễm Thiếu Thất lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn xa xăm, tự nhủ, "Xem đi......"
Đang nói, ông cảm giác có người đi tới bên cạnh.
Nhiễm Thiếu Thất quay đầu lại, thấy Leonard gỡ kính râm xuống, đôi mắt thâm thúy, con ngươi màu lam sâu như biển cả, không mang theo cảm xúc lạnh như băng mà nhìn........Không hổ là đôi mắt của Mafia.
Leonard đánh giá Nhiễm Thiếu Thất trong chốc lát rồi lại đeo kính lên, xoay người rời đi.
"Cứ vậy mà đi sao?" Eugene theo phía sao hỏi,"Tâm tình đã hồi phục? Có còn muốn tự tử nữa hay không?"
Leonard chậm rãi rời hậu viện, "Tôi có muốn tự tử cũng sẽ bắt cậu bồi táng trước rồi nói sau."
4
"Cái ông già kia thì sao?" Eugene hỏi, "Ông ta vừa nói đã giết thanh mai trúc mã của anh đó."
Leonard ra tới sân, đứng ở cửa quay đầu lại, nhìn thoáng qua, thật lâu sau mới nói một câu, "Hắn cũng đã muốn được chết." Nói xong cùng Eugene bước lên xe, rời đi.
Leonard đi rồi, nhưng hậu viện giáo đường vẫn rất ồn ào.
Mã Hán cùng Triệu Hổ nhờ cặp sinh đôi giúp đỡ người xuống đất, tản đám đông ra. Trên mặt đất là thi thể một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, hai mắt trợn to, sắc mặt trắng bệch, mắt mở lớn cùng thi thể nằm dưới đất thẳng tắp đối với trời xanh. Nhìn cũng đủ biết, đã không còn hơi thở.
Bà ta chết ở bàn cơm tạ lễ ở bên cạnh, trong tay còn nắm chặt cái cốc thủy tinh còn phân nửa nước uống.
Mã Hân vừa nãy cũng ở cạnh bên, đang chăm cho Dương Dương ăn sandwich lót dạ, mắt thấy người phụ nữ này uống được một nửa ly nước sau đó đột nhiên ngửa mặt lên, ngã quỵ, đưa tay ôm cổ rồi ngưng thở mà chết!
Công Tôn đi tới, lấy khăn tay tách cốc nước ra, đưa lên mũi ngửi thử, nhíu mày. Cùng lúc chỉ chỉ Mã Hân, cả hai nhìn nhau gật đầu – Mùi thật quái dị, là trúng độc?
Công Tôn mở miệng tử thi, chỉ thấy đầu lưỡi đều nát vụn.
Nhìn chằm chằm khoang miệng của tử thi trong chốc lát, Công Tôn đột nhiên nói với Mã Hân, "Đưa cho tôi chiếc đũa."
Mã Hân từ trên bàn lấy một chiếc đũa đưa cho Công Tôn.
Công Tôn cầm đũa nhẹ nhàng gõ một cái vào răng nanh của thi thể.
"Rộp...."
Xung quanh đồng loạt ồ lên, chỉ thấy sau khi Công Tôn gõ gõ, hai chiếc răng của thi thể rụng xuống cùng với một vật gì đó.
Công Tôn khẽ nhíu mày, "Tà môn!"
Mã Hân cũng mở to đôi mắt, "Đây là loại độc gì vậy?"
Ở một bên, Bạch Cẩm Đường nguyên bản mặt mày vốn đã đen lúc này lại càng thêm tối. Phía sau, cặp song sinh hết nhìn đất lại nhìn trời – Bạch Cẩm Đường cùng Tề Nhạc, hai vị hung thần ác sát này có nhất thiết lần nào đụng mặt cũng phải có người chết hay không a.... Chết liên hồi, này là không có thuốc nào cứu được hết!
........
Trong nhà ăn cảnh cục, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này đang ngồi thưởng thức cơm rang hải sản cùng thịt bò xíu mại, mí mắt lại bắt đầu giật giật không ngừng.
Ngay lập tức, chuông điện thoại vang lên.
Bạch Ngọc Đường đem điện thoại đặt trên bàn, nhìn qua, là Mã Hán gọi.
Triển Chiêu tay cầm đũa, xiên xiên tách tách một cái xíu mại, liếc Bạch Ngọc Đường, "Thiếu chút nữa đã quên, hôm nay đại ca cùng Tề Nhạc đang ở cùng một chỗ nha."
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, miễn cưỡng ấn nút tiếp nhận, chợt nghe bên kia Mã Hán thanh âm trầm ổn, ngắn gọn ba chữ, "Chết người rồi."
2
Chương 2: Răng và thuốc
Lại chết người!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ hoàn tất bữa trưa, Triển Chiêu không cam lòng xiên nốt hai viên xíu mại cầm trên tay vừa đi vừa cắn, ra khỏi nhà ăn chuẩn bị đi trừng gian trị ác.
Xe đến nơi tổ chức tang lễ, Bạch Ngọc Đường vừa bước xuống, đã bị một trận đèn flash máy ảnh nháy lia lịa làm cho sửng sốt.
Triển Chiêu trú trong xe nhìn ra bên ngoài, liếc xung quanh một cái – Nhiều phóng viên thật ấy.
Thì ra là chiếc xe quá mức khoa trương của Bạch Ngọc Đường mới dừng ở dưới, các phóng viên đã thi nhau nghĩ tới một đại nhân vật gì đó xuất hiện, bất chấp tất cả vừa mới tản ra vì vụ án, lúc này lại nhao nhao lên.
Có điều, lúc chứng thực được người từ sau cánh cửa xe bước ra, cả đống người không khỏi nhìn nhau thắc mắc – Cái người vô cùng anh tuấn này, là ai a?
Lạc Thiên cũng ra tới cửa, dẫn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tới hiện trường, trên đường nói sơ qua tình hình trước đó.
Ở cửa lớn, các phóng viên tụ tập cũng có không ít người của các tòa soạn chuyên tin tức xã hội, họ đều nhận ra Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Tuy cả hai cũng không tính là nhân vật công chúng gì gì cả, nhưng đội trưởng SCI với Bạch Cẩm Đường là anh em, này cũng đủ để Bạch Ngọc Đường có danh có tiếng. Triển Chiêu cũng vậy, trên đời này loại nam nhân nào được người người chào đón nhất? Là thiên tài cùng đẹp trai ấy, cả hai loại nam nhân này cơ bản đều có đủ tư cách để được chú ý nha.
Lúc hai người đột nhiên xuất hiện đã làm không ít phóng viên giật mình, là nơi làm tang lễ xảy ra cái gì sao, kinh động đến cả SCI, là liên hoàn sát thủ???
Tất cả mọi người đều ngầm nghe nói Bạch Cẩm Đường chính là Hung thần khắc số, tới nơi nào đó không làm đại sự tất làm thành đại án, quả nhiên tin đồn vô cùng xác thực!
"Răng rụng?" Triển Chiêu tò mò hỏi Lạc Thiên, "Răng vì sao lại rụng?"
Lạc Thiên lắc lắc đầu đưa cả hai tới chỗ Mã Hân – nhân chứng đầu tiên tận mắt chứng kiến sự việc, để cho Triển Chiêu hỏi. Người phụ nữ ấy chết ngay lúc cô đang ở gần đó, "Chính là uống được một ngụm nước thì ngã xuống chết. Nơi này đồ ăn là tự bản thân cần gì lấy đó, cũng rất nhiều người uống nước mà chẳng ai bị làm sao. Người phụ nữ ấy chết trong tay còn cầm một ly thủy tinh đựng nước có mùi lạ, mùi còn rất nồng nha."
"Mùi nồng mà vẫn cầm lên uống sao?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi.
"Em cũng thấy kì quái." Mã Hân dường như cũng thắc mắc, "Người bình thường sẽ không có khả năng uống cái ly nước có mùi khó ngửi đến vậy!"
"Có loại độc có khả năng làm cho hàm răng của người ta trong nháy mắt rụng xuống hả?" Triển Chiêu hỏi Mã Hân.
Mã Hân lắc đầu quầy quậy, "Này em mới thấy lần đầu luôn đó, cả em và minh chủ đều đang sầu não đây."
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái – Công Tôn cũng có lúc khó xử ư.
Triển Chiêu đưa tay sờ sờ cằm, "Nước này mùi vị rất khó ngửi....."Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, thấy mắt cậu hơi híp lại, ngón tay theo quy luật miết miết cằm, tựa hồ đã có manh mối.
Lạc Thiên cùng Mã Hân nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc – Sẽ không thần kì như vậy đi? Thế mà cũng nhìn ra manh mối?
Mọi người tới chỗ đặt thi thể.
Triển Chiêu trước tiên đến bên cạnh cái xác, ngồi xổm xuống, xem xét khoang miệng.
Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn, "Có đầu mối gì không?"
Công Tôn buông tay, "Cần đem về giải phẫu đã."
Bạch Cẩm Đường đen mặt nói với Bạch Ngọc Đường, "Nếu là đầu độc, hung thủ có thể là người có mặt ở đây hay không?"
Bạch Ngọc Đường nhún vai, "Cũng có thể, dù sao cũng không thể để bất cứ ai rời đi trước khi lấy lời khai."
Bạch Cẩm Đường nhìn trời, cặp song sinh bước tới, "Leonard hình như đã rời đi rồi."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
"Khụ khụ."
Bạch Ngọc Đường chợt nghe thấy bên cạnh có người ho khan một tiếng, xoay lại thì thấy Công Tôn đang trừng mắt nhìn anh, "Cậu quản cái gì, đi mà quản con mèo đại nhân nhà cậu ấy."
Bạch Ngọc Đường lúc này mới phát hiện, hiện trường không ít người nhìn về phía thi thể với vẻ mặt quái kị. Quay lại nhìn thì thấy Triển Chiêu ngồi xổm ở đó, cầm muỗng cà phê gõ gõ vào răng của thi thể.....Gõ một gõ, rụng một cái răng.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.
Triển Chiêu mặc dù đôi lúc làm ra một số hành động mà không thèm cân nhắc, nhưng cậu cũng không phải không biết phân biệt nặng nhẹ ra sao, gõ gõ như vậy nhất định là có nguyên nhân .....Mặt khác, Bạch Ngọc Đường cũng có chút để ý, vì sao răng lại giòn, lỏng như rỗng ruột như vậy? Này là loại độc dược gì thế?
Lúc này, tựa hồ Triển Chiêu đã "Ngoạn" đủ, đứng lên, chậm rì rì đi tới một hướng.
Bạch Ngọc Đường nhìn theo, hướng đó có Mã Hán, Triệu Hổ, cùng một vài cô gái.
"Cậu ấy có phát hiện?" Công Tôn hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ, "Phỏng chừng không cần lưu lại tất cả khách viếng để thẩm tra rồi."
"Có ý gì?" Bạch Cẩm Đường khó hiểu.
Bạch Ngọc Đường cười, "Miêu nhi dường như đã biết hung thủ là ai, hoặc chính là có biện pháp ép hắn phải lộ mặt."
Cặp song sinh chớp mắt một cái – Má ơi, thần thông a!
Triển Chiêu đến bên cạnh Mã Hán, nhưng không phải cùng Mã Hán hay Triệu Hổ trao đổi, mà là cùng đám Tề Nhạc, Trần Giai Di nói chuyện phiếm, "Thi thể kia là của ai vậy?"
"Cô ấy là Từ Hồng, là một chuyên gia trang điểm rất có tiếng." Trần Giai Di trả lời.
Triển Chiêu gật gật đầu, đột nhiên hỏi ba cô gái, "Nơi này không có ai giỏi võ thuật sao?"
Ba người sửng sốt.
"Giỏi võ thuật." Trần Du khó hiểu.
"Ví dụ như diễn viên thế thân hay là thầy dạy võ ấy...."
"À!" Trần Giai Di gật đầu, "Có ba người, là...." Cô vừa định chỉ thì Triển Chiêu ngăn lại, hỏi, "Mọi người có ai mang thuốc theo không?"
"Thuốc gì?" Ba cô gái lại cùng nhau nghiêng đầu.
"Gì cũng được, là thuốc dạng bao con nhộng."
"Em có." Trần Du mở túi đeo bên người, "Thuốc trị cảm cúm được không ạ?"
Triển Chiêu lại ngăn cản, giữ ba cô gái đứng một bên rồi ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho bọn Mã Hán, Triệu Hổ cùng Bạch Trì lại gần đó.
Sáu người khó hiểu đi qua, Triển Chiêu nhỏ giọng phân phó vài câu, cả sáu liếc mắt nhìn nhau một cái, đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó, Triển Chiêu xoay người trở lại chỗ Bạch Ngọc Đường, vừa bước, vừa chắp tay sau lưng giống như con mèo nhỏ quắp được con chuột lớn tha tới, liền hỏi, "Mất bao lâu?"
Triển Chiêu mỉm cười, vươn tay căn ngón, "Không vượt quá 3 phút!"
Bạch Ngọc Đường khiêu mi, tỏ vẻ mỏi mắt mong chờ.
Công Tôn và Bạch Cẩm Đường ở bên cạnh đều cảm thấy, không tưởng a..... Triển Chiêu thực sự là chỉ trong vòng 3 phút có thể bắt được hung thủ?
Bạch Ngọc Đường quan sát sáu người kia bắt đầu hành động, ba cô gái trước chia làm ba hướng khác nhau tách ra, Mã Hán, Triệu Hổ cùng Bạch Trì mỗi người theo sau một hướng, lơ đãng đi qua....Đột nhiên, chợt nghe Bạch Trì hô một tiếng, "Là ngươi!"
Nghe tiếng Bạch Trì, mọi người kinh ngạc! Soạt một cái đồng loạt quay đầu nhìn thì thấy Bạch Trì chỉ vào một người mặc tây trang đen, tóc húi cua, tuổi còn trẻ. Hắn đang đứng cạnh hòn non bộ, vừa thấy Bạch Trì chĩa vào mình thì đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Hắn quả nhiên có bản lĩnh, động tác rất nhanh nhẹn, nhảy vượt lên lan can rồi chạy như điên, bất quá, hắn có nhanh như thế nào chăng nữa thì Bạch Ngọc Đường cũng vẫn nhanh hơn, hai ba bước chẳng quản mang cả giày nhảy lên đuổi theo phía sau.
Hoa viên chướng ngại vật không ít, đều là những bụi cây được cắt tỉa xếp đặt điệu nghệ, còn có ghế cùng bồn hoa trải khắp.
Người nọ thẳng hướng lan can né, Bạch Ngọc Đường theo sát phía sau, động tác linh hoạt khiến tất cả mọi người ở đó không khỏi há miệng.
Mục tiêu của kẻ kia hiển nhiên là nhảy khỏi lan can, chỉ tiếc trong chớp mắt hắn tung người ấy, Bạch Ngọc Đường đã nhảy lên trước, giữ tay vịn một cước đạp hắn trở về, khi tên đó đứng dậy được thì Mã Hán và Triệu Hổ đã đuổi tới nơi, áp lấy cho vào còng.
Triển Chiêu cười tủm tỉm hỏi Mã Hân xem đồng hồ chạy thế nào, "Bao lâu?"
"Một phút bốn mươi lăm giây (1:45)." Mã Hân ngẩng mặt nghiêm túc trả lời, trong mắt như không còn nhìn thấy nhân loại nữa mà là nhìn thấy thần tiên a.
1
Triển Chiêu tựa hồ không quá vừa lòng, "Chậc" một tiếng, "Trước đó, lần phá án nhanh nhất ghi lại được là một phút ba mươi giây (1:30), lần này chậm mất mười lăm giây lận, không có đạt được kỉ lục mới nha."
Công Tôn đỡ trán, "Cậu làm sao mà biết hung thủ là hắn?"
Triển Chiêu hùng hồn trả lời, "Đoán!"
Mọi người thở dài – Quả nhiên.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã mang theo người trở lại.
Trần Giai Di nhận ra tên đó, nói với Triển Chiêu, "Hắn là Phan Kiệt, là một diễn viên thế thân, cũng là một giáo viên hướng dẫn của một phòng tập thể hình cùng một lớp dạy võ, rất quen thuộc với Thường Ngôn."
Triển Chiêu gật gật đầu.
Triển Chiêu hỏi kẻ bị dẫn tới, "Ngươi tại sao muốn giết bà ấy?"
Phan Kiệt trầm mặc một lúc, đơn giản mở miệng, "Bà ta đáng chết."
Triển Chiêu vuốt cằm, "Bà ấy làm chuyện gì xấu?"
Phan Kiệt không thèm đáp lại.
Bạch Ngọc Đường đưa hắn cho Mã Hán và Triệu Hổ mang về cảnh cục, án tử loại này không thuộc SCI, đem giao cho bọn Ngải Hổ thẩm vấn vậy.
Lúc này, Triệu Trinh từ từ bước tới, đến bên cạnh Triển Chiêu chìa tay ra, bên trong là ba vỏ viên con nhộng, chính là thuốc viên cảm cúm sáu người kia dùng đem đi lừa gạt
Tất cả mọi người khó hiểu.
Triệu Trinh hỏi Chiên Triêu, "Vừa rồi ba cô gái lúc đi ngang qua ba người đàn ông, lẳng lặng làm rơi viên con nhộng này làm cho cả ba chú ý, cúi xuống nhìn. Hai người nọ không có làm gì khác chỉ riêng Phan Kiệt là lặng lẽ nhặt nó lên xem....Vì thế Trì Trì đối với hắn kêu lên, đó là toàn bộ quá trình anh phá án?
Triển Chiêu gật gật đầu.
"Bao con nhộng?" Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nhìn Công Tôn.
Công Tôn lúc này cũng đang day cằm lẩm bẩm lầu bầu, "Ồ....thì ra là hạ độc như thế! Thật tài tình."
"Hạ độc thế nào?" Mã Hân vẫn còn chưa hiểu, những người khác hiển nhiên cũng chẳng khá hơn.
"Công Tôn lấy một chiếc răng của thi thể tới, chỉ thấy răng đó xém màu vàng, giống như là màu sắc bị nướng cháy, hơn nữa còn giòn xốp, "Đây là sứ nha!"
"Chất lượng có vẻ không tốt lắm a...." Trần Giai Di nhíu mày.
Tề Nhạc cùng Trần Du cũng gật gật, các nàng cũng có niềng răng hay gắn răng sứ nha nhưng sứ thì phải trắng noãn chứ, sao cái này lại có màu vàng?
"Độc dược căn bản không phải hạ ở trong nước." Công Tôn nói. Ly nước kia là một ly nước bình thường, đây là hạ độc bằng phản ứng hóa học!"
"Dùng phản ứng hóa học để hạ độc?" Tất cả mọi người đều nhíu mày – Rất tân tiến nha!
"Phương thức hạ độc này vô cùng tài tình!" Công Tôn nói, "Đầu tiên, nhét trong bao con nhộng một lượng dược trộn chất hóa học nhất định, đưa cho nạn nhân uống vào. Bao con nhộng cắn ra thì dược có chứa chất hóa học sẽ cùng dịch vị hòa tan tạo ra phản ứng lần một, có khả năng sinh khí hoặc tiết ra chất có mùi vị mà người uống cảm giác...........khát nước cùng hôi miệng, rồi sẽ....."
"Uống nước!" Tất cả mọi người gật đầu.
Công Tôn nói tiếp, "Nhưng khi nước được uống vào, sẽ cùng với sản phẩm của lần phản ứng thứ nhất tác dụng với miếng sứ gắn trên răng sẽ xảy ra phản ứng lần hai, sinh ra nổ hoặc là phản ứng oxy hóa rất mạnh! Cho nên ......."
"Ah!" Mã Hân vỗ tay một cái, "Cho nên đầu lưỡi nát vụn, răng toàn bộ đều xốp giòn, lỏng lẻo!"
Công Tôn gật gật đầu, "Nước là ở phản ứng lần hai sinh ra mới có mùi khó ngửi như vậy, phản ứng kia hoặc là gây nổ mạnh làm nội tạng bị tổn thương, hoặc cũng có thể là nó đã sinh ra một chất cực độc."
Tất cả đều đã hiểu, nhìn không được đem mắt liếc nhìn Triển Chiêu một cái – người này a, thật sự thông minh tới mức quỷ dị, nhìn lướt qua mặt mũi cũng sáng sủa, tư duy tựa hồ không hề bị hạn chế, cái chính là việc lấy thìa gõ gõ răng cái xác cũng có thể từ trăm phương pháp hạ độc nhìn ra mấu chốt.
Mã Hân ở một bên thở dài, "Đây gọi là hận đến nghiến răng!"
"Vậy anh như thế nào lại dùng bao con nhộng mà đoán ra hung thủ vậy?" Triệu Hổ khó hiểu hỏi Triển Chiêu, "Còn có a, vì sao lại chỉ hoài nghi ba người có võ học?"
Triển Chiêu ôm tay giảng giải, "Đầu tiên, muốn hạ được loại độc này với phương pháp nêu trên, điểm mấu chốt là phải làm cho người bị hại nuốt viên bao con nhộng xuống."
Tất cả gật đầu.
"Làm cho con người ta nuốt thuốc còn vội hơn cả uống nước trước là loại tình huống nào có thể xảy ra?" Triển Chiêu hỏi.
"Thuốc giảm đau sao?" Bạch Ngọc Đương hỏi.
Triển Chiêu vừa lòng gật đầu.
"Giảm đau?" Mọi người tò mò.
Các cô gái đồng thanh hỏi, "Là đau bụng sinh lý?"
Triển Chiêu lắc đầu, chỉ chỉ, "Tôi đoán là đau đầu."
"Đau đầu....."
"Bà ấy tuy rằng đã chết, nhưng xét theo tình trạng thi thể, trước khi chết bà ta đang ở trạng thái tiều tụy lo âu, mọi người xem một chút, huyệt Thái Dương có dấu hiệu lõm xuống, móng tay màu sắc nhợt nhạt, có thể thấy trước lúc chết có lấy tay đè lại huyệt Thái Dương, khả năng lớn là đau đầu không chịu được."
Tất cả mọi người đã hiểu, đau đầu thực sự là bệnh tình của nạn nhân, ở thời điểm đầu đau dữ dội, nếu có người cho họ một viên thuốc giảm đau thì tuyệt đối sẽ vội vàng nhận lấy mà uống.
"Cho dù đầu đau dữ dội cũng sẽ không tùy tiện nhận thuốc từ người lạ." Bạch Ngọc Đường nói, "Mà kẻ kia mang theo thuốc bên mình, nếu không muốn người khác nghi ngờ thì thân phận là một diễn viên thế thân cùng thầy dạy võ thường xuyên bị thương là hợp lý nhất."
"Đúng vậy." Triển Chiêu gật đầu, "Hơn nữa thuốc họ mang theo chắc chắn sẽ là loại giảm đau tức khắc, so với bác sĩ hay là nữ giới đau bụng kinh mang theo thuốc càng hợp tình hợp lý hơn."
"Cho nên anh tập trung ba người có thân phận đáng ngờ nhất, thử phản ứng của hắn với những viên thuốc con nhộng kia?" Mã Hán hỏi.
Triển Chiêu gật đầu, "Tuy rằng tôi không biết hắn dùng bao con nhộng là dạng gì, nhưng có tật giật mình, hắn sẽ theo bản năng đối với bao con nhộng có phản ứng....Kỳ thật tôi thử cả ba võ sư đó mà kẻ nào bối rối thì kẻ đó chính là hung thủ!
"Nhưng không nghĩ tới là hắn sẽ nhặt thật!" Bach Trì nói, "Em còn tưởng hắn cầm bao con nhộng đó ném vào hòn non bộ vậy nên cứ theo sự dặn dò của anh ấy mà hô to một tiếng."
"Có lẽ bao con nhộng mà hắn dùng cũng có màu sắc tương tự như vật thí nghiệm của chúng ta nên phản ứng rất kịch liệt." Bạch Ngọc Đường nói, "Người này thoạt nhìn cũng không thông minh đến mức có thể nghĩ ra phương pháp kín đáo này để giết người."
Triển Chiêu cũng gật đầu, "Tôi cũng nghĩ vậy, hẳn là có người đưa hắn bao con nhộng, còn hắn chỉ việc ra tay."
"Cụ thể thế nào để cho bọn Ngải Hổ tra đi." Bạch Ngọc Đường nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua Nhiễm Thiếu Thất, có chút khó hiểu hỏi mã Hán, "Người kia từ nãy tới giờ vẫn cứ nhìn cậu không thôi, trông có vẻ rất lo lắng."
"A...Đúng rồi." Mã Hán cùng Triệu Hổ nói lại những hành động kì quái lúc trước của Nhiễm Thiếu Thất cho Bạch Ngọc Đường.
"Cái gì?" Không đợi Bạch Ngọc Đường có phản ứng, Trần Giai Di đã kêu lên, "Thầy nói ông ấy giết Tiểu Ngôn? Không thể nào! Ông ấy tính cách rất thuần hậu, trừ việc luôn thích lệnh ra thì không có công kích ai bao giờ."
Mã Hán nhún vai, tỏ vẻ – Anh cũng không rõ tình huống cụ thể.
Lúc này Nhiễm Thiếu Thất cũng đi tới, vẫn là câu nói kia, yêu cầu mọi người bắt chính mình, bằng không sẽ chết thêm rất nhiều người nữa.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, "Ông đến tự thú, như vậy ông giết Thường Ngôn như thế nào?"
Nhiễm Thiếu Thất hiển nhiên không đáp được.
"Thầy, người không sao chứ?" Trần Giai Di có chút lo lắng cho trạng thái tinh thần của lão nhân.
Nhưng Nhiễm Thiếu Thất kiên quyết một cách bướng bỉnh.
Mọi người bất đắc dĩ – Còn có người cố tình gây sự, nhất định muốn bị bắt hay sao?
"Ông nói, nếu không bắt ông thì sẽ chết rất nhiều người?" Triển Chiêu tò mò, "Vì sao?"
Nhiễm Thiếu Thất hơi cau mày,vẻ mặt u buồn, cũng không thể nói rõ.
Bạch Cẩm Đường lắc lắc đầu, đã nghĩ không muốn truy cứu cái gì nữa. Vì sao cứ mỗi một lần có chuyện gì đó, bất luận là hiếu là hỉ cứ phải có tai nạn chết người xảy ra, lại còn đi kèm theo nó một đống thứ rối rắm quái thai.......
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vì cẩn thận nên quyết định đưa Nhiễm Thiếu Thất về SCI để hỏi tiếp. Lễ tang vẫn tiếp tục, mọi người đang chuẩn bị rời đi thì điện thoại của Tiểu Đinh vang lên.
Tiểu Đinh tiếp điện thoại, nghe xong, mắt nháy nháy mấy cái, "Hả?"
Bạch Cẩm Đường quay đầu nhìn hắn, ý hỏi – Lại làm sao nữa?
Tiểu Đinh cầm điện thoại khó hiểu đáp, "Vừa rồi phía công ty gọi tới nói giáo viên dạy nhảy đột ngột chết."
Bạch Cẩm Đường nhíu mày, lại chết ......
"Giáo viên dạy nhảy đột tử? Trúng gió?" Công Tôn tò mò.
Tiểu Đinh méo miệng, "Là nói, uống được ngụm nước xong ngã xuống, chết luôn."
Mọi người thần kinh bị kích động mạnh, "Uống nước?"
Tiểu Đinh cười khổ đưa điện thoại lên hỏi, "Uy? Các người ai đó mở miệng hắn ra xem, răng lợi có dị trạng gì không?"
Trong chốc lát, nhân viên bên kia đáp lại, "Răng trên hàm toàn bộ đều rụng hết....."
Triển Chiêu sờ sờ cằm.
Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại, bất đắc dĩ gọi cho Triệu Hổ cùng Mã Hán, đem Phan Kiệt trực tiếp áp giải qua khu của SCI, nâng cấp án tử thành án liên hoàn giết người.
Chương 3: Đột phá
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường luồn ra cửa sau rời khỏi, lại thêm một án giết người liên tiếp, mọi người phân công nhau làm việc, Tần Âu cùng Bạch Trì mang Nhiễm Thiếu Thất về SCI trước.
Mặt khác, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mang theo Công Tôn, Mã Hán tới hiện trường vụ án thứ hai.
Đương nhiên, cùng đi còn có Bạch Cẩm Đường và hai anh em sinh đôi.
Bạch Cẩm Đường vô cùng nghi hoặc, đến tột cùng là bị làm sao, hắn có hay không cần thiết phải xoay lại phần mộ tổ tiên?
1
Nơi xảy ra án cách nơi tổ chức tang lễ rất xa, hôm nay cũng không biết thế nào, trên đường đông đúc, nhát đi nhát dừng tắc thành một hàng dài.
Đang chạy xe, điện thoại Bạch Ngọc Đường vang lên.
Triển Chiêu vô cùng quen thuộc giúp Bạch Ngọc Đường đang lái xe lấy điện thoại ra tiếp nhận, dù sao mọi tính năng của chiếc điện thoại này anh ngoại trừ nghe gọi còn các thứ khác đều là cậu dùng cả.
Điện thoại là do Tương Bình gọi tới, vừa vặn lúc này ở trên đường lớn, có màn hình công cộng đang phát tin tức gì đó, xe còn tắc dài, cứ là mở cửa ra ngoài xem một chút.
"Alo?" Triển Chiêu nghe máy.
"Khó lường." Tương Bình mở miệng, "Cho hai người xem cái này."
Triển Chiêu chớp chớp mắt mấy cái, di động thấy truyền tới một đoạn video, vừa nhận Triển Chiêu khẽ nhíu mày.....
Tương Bình lại nói tiếp, "Có hỗ trợ kết nối mạng sẵn rồi đó!"
Triển Chiêu nghi hoặc, đưa tay vỗ vỗ gọi Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường, cậu có muốn xem cái này không....."
"Cũng đang muốn xem xem."
Thanh âm Bạch Ngọc Đường truyền đến hơi khác, Triển Chiêu ngẩng đầu thì thấy cửa xe đã mở, Bạch Ngọc Đường ở bên ngoài, theo sau là Mã Hán cùng Triệu Hổ đang há hốc cùng coi cái gì đó. Xe trên của Bạch Cẩm Đường cũng tương tự, Công Tôn xuống xe, đeo kính vào xem cho rõ, dù sao kẹt xe còn lâu, rất nhiều người quanh họ cũng ra ngoài hết.
Mọi người nhìn cái gì vậy?
Trên màn hình lớn đang phát tin tức về lễ tang của Thường Ngôn, nhưng cái đang chú ý là hình ảnh Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường của SCI tới phá án, toàn bộ quá trình đều được thu lại. Phía dưới còn chạy cả ảnh chụp"
Cặp song sinh bám cửa xe há miệng, "Ta xxxxx! Chỗ nào lén gắn camera vậy?!?!?"
Bạch Cẩm Đường khẽ nhíu mày.
"Nếu có kẻ ở gần đó lén quay chụp, không thể nào không bị phát hiện." Đại Đinh nhíu mày, "Là nhân viên ở đó động tay động chân, có khả năng là dùng camera giám sát! Còn lấy được cả âm thanh ở hiện trường."
"Còn có cả ảnh chụp rõ ràng." Tiểu Đinh gọi điện thoại cho công ty, "Để ta tra xem tên nào tay chân không sạch sẽ!"
Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chợt nghe phía đầu kia điện thoại Tương Bình gọi có tiếng rống của Bao Chửng truyền đến, "Sao lại thế này?"
"Hình như là bị chụp ảnh......" Tương bình còn chưa nói xong, Bao Chửng đã bạo phát tiếp, "Đều xóa hết cho tôi!" Tương Bình vặn đầu vặn óc nghĩ cách, "Tốc độ lan truyền quá nhanh, cần phải có thời gian mới xóa bỏ hoàn toàn được."
"Làm nhanh!" Bao Chửng sốt ruột.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau một cái.
Phía sau Triệu Hổ lên mạng xem xét, thấy lượng bình luận kinh người, không ít người đều đã xem tin tức, phần lớn kinh ngạc với thủ pháp phá án của SCI, đông đảo cư dân mạng đều cảm khái Triển Chiêu không hổ là chuyên gia tâm lý học đẳng cấp thế giới, phương pháp phá án lần này rất đáng kinh ngạc.
Trừ bỏ các bình luận cảm khái trí tuệ của Triển Chiêu, còn có các bình luận cảm thán về khí chất cùng vẻ anh tuấn của Bạch Ngọc Đường lúc truy bắt kẻ gây án này nọ. Đoạn phim hành động bất đắc dĩ đó được truyền đi truyền lại, quả là một đám người háo sắc.
Tuy rằng không có bình luận tiêu cực nào, phần lớn đều là khích lệ nhưng cục diện dường như khá khó để khống chế.
Truyền thông hiện đại là vậy, tốc độ truyền bá kinh người, cứ là tin nóng với dân chúng thì nhà đài tuyệt đối không bỏ qua.
Hơn nữa, truyền thông cũng thật tài tình, không biết từ đâu ghi được một phần SCI phá án khó phân biệt thật giả, rồi radio liền mở thêm ngay một tiết mục, tìm cái gì chuyên gia lung tung hết thảy, tới giảng giải phương thức phá án, kế hoạch điều tra trước mắt..vân vân...
Ở cảnh cục lại càng náo nhiệt, Lô Phương bị tới tấp các cuộc điện thoại gọi đến hỏi thăm, các loại chương trình radio cũng nhao lên gọi tới mời Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới góp mặt, hoặc là bất cứ ai trong SCI tới đều được cả.
Kẹt xe cũng chừng một tiếng đồng hồ, mà toàn bộ thế giới lúc ấy đều đã trở nên rối loạn.
Thẳng đến khi giao thông lại một thần nữa thông thuận, Bạch Ngọc Đường kéo cửa kính xe lên rồi tiếp tục lái.
Triển Chiêu vuốt cằm lại nhìn vào video lưu lại.
"Cảm thấy cái gì." Bạch Ngọc Đường hỏi.
Thật lâu sau, Triển Chiêu mới đáp một câu,"Là về bản tin trên màn hình lớn ư."
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật giật, "Hình như là bị chụp."
"Là chụp ảnh nhưng cùng với bị chụp trộm thật sự cảm giác rất khác nhau......" Triển Chiêu lầm bầm.
"Có ý tứ gì?" Mã Hán cùng Triệu Hổ hỏi, "Là có người cố ý sao?"
Triển Chiêu đóng di động lại, nhét vào trong túi Bạch Ngọc Đường, sâu xa nói một câu, "Đủ loại kĩ xảo."
................
Xe đến trước cổng một nhà xưởng của thành phố thì dừng lại.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút nghi hoặc, hỏi người dẫn đường là cặp song sinh, "Nơi này?"
Cặp song sinh gật đầu, "Đây là nơi tập vũ đạo cùng hướng dẫn nhảy múa các loại thuộc hàng tốt nhất cả nước đấy. Đều là những nghệ nhân ở nơi này biên tập động tác, còn có luyện vũ đạo cùng mở lớp lập thành trung tâm huấn luyện vũ công."
Triển Chiêu nheo nheo mắt, "Sao trông giống cái nhà xưởng toàn phế tích vậy."
Cặp song sinh khinh bỉ liếc cả hai, "Cái này gọi là nghệ thuật có biết không? Là thiết kế của kiến trúc sư hạng nhất từ Tây Ban Nha đấy!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn chung quanh một chút, chầm chậm lẩm bẩm một câu, "Khó trách cư dân người ta thất nghiệp nhiều như vậy."
Không để ý đến sự ba hoa của cặp song sinh, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu theo hướng cảnh tuyến màu vàng đi tới, "Kho Hàng."
Án mạng được phát hiện ở tầng hai.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi lên, thấy một vài cảnh sát viên đang cầm di động xem tin tức, hiện trường phong tỏa cũng được một lúc rồi, vì kẹt xe nên tất cả đều đang đợi SCI tới, ngoài ra còn có một vài diễn viên múa.
Bên cạnh, mấy diễn viên múa khẽ líu ríu to nhỏ.
"So với trên màn hình lớn phát còn đẹp trai hơn a!"
"Triển Chiêu thật gầy, làm cách nào giữ được dáng người như thế này a?"
"Làn da thật đẹp!"
Triển Chiêu cảm thấy có chút xấu hổ – Thật kỳ quái!
Thẳng đến khi Bạch Cẩm Đường cũng tiến vào, các nhân viên ở đó mới vội vàng im bặt, dù sao, ông chủ cũng cùng tới, líu ríu đàm luận về em trai ngài rõ ràng chẳng phải chuyện gì tốt.
Công Tôn đi đến cạnh thi thể, ngồi xuống ngắn gọn xem xét, rồi ngẩng đầu nói với Bạch Ngọc Đường, "Giống nhau."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi Triển Chiêu, "Cậu còn không quỷ dị bằng?"
Triển Chiêu buông tay, "Lỡ mất thời điểm gây án một khoảng thời gian rồi, khó a."
Bạch Ngọc Đường gọi tới một vũ công nữ chứng kiến sự việc tới hỏi.
Vũ công nữ đó hiển nhiên có chút co quắp, lỗ tai đỏ bừng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu ở một bên miết cằm quan sát – Bạch Ngọc Đường lúc đọc sách giọng điệu cũng như vậy, đều rất thu hút mà bản thân cậu ta thì chẳng tự nhận ra, vẫn vô thanh vô thức làm cho người khác không sao chống cự lại, khiến lượng người yêu mến lên đến cả đống lớn, nhưng yêu rồi họ lại chùn bước. Từ khi còn đi học, nữ nhân cùng hắn mặt đối mặt trò chuyện đã tính là không nhiều, loại cùng hắn dũng cảm mà thổ lộ kia thì càng thiếu! Triển Chiêu thấy vấn đề này rất đáng để được mang ra nghiên cứu a, ví dụ như nói trắng ra Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn đều là kiểu người lãnh đạm làm tan nát lòng dạ thiếu nữ vậy .....
Nhân chứng kể lại cũng không sai biệt lắm.
Người kiến tạo vũ đạo này năm nay ba mươi tuổi, không có tên tiếng Trung, mọi người đều gọi hắn là Ryan, là người Ý.
2
Tiểu Đinh nói với Bạch Ngọc Đường, "Cậu ta làm việc ở đây cũng đã lâu, nghệ sĩ nổi tiếng cũng đều là do cậu ta kiến thiết vũ đạo cho đó, vừa có tiền vừa có danh."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, án tử này không có gì rõ ràng.
"Cậu ta có dùng thuốc gì không?" Công Tôn hỏi những người khác.
"Uống thuốc?" Một vũ công gật đầu, "Anh ấy mỗi ngày đều uống rất nhiều thuốc."
Bạch Ngọc Đường khó hiểu, "Dùng nhiều thuốc?"
"Vâng, có thuốc giảm béo, thuốc giun, thuốc biếng ăn, thuốc chống căng thẳng thần kinh, còn có đôi khi uống cả thuốc giảm đau nữa....."
1
Công Tôn giật giật khóe miệng, "Muốn tự sát sao?"
"Dược cậu ta dùng để ở đâu?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
Nhân viên ở đó dẫn người đi tới phòng thay đồ, mở ngăn tủ của Ryan ra.
Triển Chiêu tìm được một cái hộp nhỏ, mở ra.....Bên trong là một đống vỉ thuốc các loại, còn có cả mấy viên thuốc dạng bao con nhộng.
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, cái này độc dược tìm thấy cũng quá dễ dàng đi.
Thấy xung quanh không có người, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Miêu nhi, có hay không hung thủ cũng giống vụ trước ở tại nơi này?"
Triển Chiêu nhíu mày, thả lỏng tay, "Không xác định được, manh mối quá ít."
Bạch Ngọc Đường đang muốn nói tiếp cái gì đó, thì điện thoại reo.
"Alo?" Bạch Ngọc Đường tiếp điện thoại, bên kia thanh âm của Bạch Trì truyền tới, "Anh, Phan Kiệt đã chết!"
Bạch Ngọc Đường ngây người, chợt nhớ tới, Phan Kiệt là kẻ gây án vừa rồi bị bọn họ bắt giữ.
"Hắn chết như thế nào?" Bạch Ngọc Đường tuy rằng trong lòng có linh cảm gì đó nhưng vẫn hỏi.
"Hắn đến cảnh cục nói khát nước, muốn uống, chúng em cũng không nghĩ nhiều, liền đưa nước cho hắn uống, sau đó......" Bạch Trì buồn bực.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu trước cũng dán lỗ tai vào nghe ké điện thoại, lúc này nhíu mày liếc Bạch Ngọc Đường, "Bằng không, cậu cho tất cả mọi người bên ngoài uống nước thử xem? Nói không chừng hung thủ cũng bị rụng răng rồi chết nha."
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, đi ra bên ngoài gọi vài cảnh viên tới.
Mấy cảnh viên nọ hai mặt nhìn nhau.
Bạch Ngọc Đường ra lệnh tập hợp tất cả mọi người, cho xếp thành một hàng, ba cảnh viên này sẽ từng bước từng bước đi qua, xem trong số đó miệng ai có mùi khó ngửi, cái loại mùi quái dị này, ngửi là biết.
Cảnh viên cau mày đi qua từng người từng người một, cuối cùng cả ba đều dừng lại ở một vũ công nữ, nhìn cô.
Vũ công kia thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, dáng dấp nhỏ và gầy, lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, dường như có gì đó không thoải mái.
Công Tôn bước nhanh qua, "Đưa đầu lưỡi ra cho tôi xem!"
Vũ công kia đột nhiên đẩy anh ra, rồi bỏ chạy.
Chỉ tiếc là vừa chạy được đến cửa thì bị cặp song sinh bắt được.
Cô gái bắt đầu giãy dụa, Công Tôn ngăn lại, "Cô đừng có kích động, nếu tuần hoàn máu tăng cao, tràng vị bị kích cho vận động thì độc tố sẽ bị hấp thu vào máu."
Vừa nói, vừa ra hiệu cho Đại Đinh đem cô đặt ở một bên, Công Tôn dùng một miếng trúc dẹt đặt ở đầu lưỡi cô đè nhấn một chút, vũ công nữ kia "Nôn" một tiếng liền phun ra, chất lỏng màu xanh vàng có chút đen, mùi chất hóa học xông lên gai gai mũi. Công Tôn lấy một ít cho vào lọ sứ làm thí nghiệm, mở tiếp một chai nước khoáng, đổ vào.......
"Bùm" Một tiếng.
Các vũ công khác cùng với cảnh viên quanh đó đều bị làm cho giật nảy người...... Chỉ thấy chất lỏng kia như vậy có thể phát ra tiếng nổ cùng phản ứng sinh cháy, âm thanh nổ thực mạnh.
Vũ công nữ kia tuy đã trút được gần như phần lớn dược vật trong người nhưng thân thể hiển nhiên vẫn không thoải mái, còn ồn áo khát nước.
Bạch Ngọc Đường điều người nhanh chóng đưa cô ta tới bệnh viện.
Mã Hán cùng Triệu Hổ nhận lệnh đem người đi viện trước, Công Tôn cũng đi theo tùy thời hỗ trợ.
Bạch Cẩm Đường cảm thấy cơm chiều cùng ăn khuya coi như miễn đi, hắn muốn tìm nơi hoa cỏ tự nhiên nào đó hít thở chốc lát, anh em sinh đôi cũng theo cùng.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu chờ người của khoa giám định xử lý nốt hiện trường cùng với thu thập vật chứng xong rồi mới rời đi cuối cùng.
Lúc này, hoàng hôn đã buông.
Hai người đi ra khỏi nhà xưởng, hoàng hôn xuống làm cho xung quanh nhà xưởng cảm giác vô cùng trống trải.
Triển Chiêu một tay xoa đầu, một tay cầm di động của Bạch Ngọc Đường lên mạng. Lúc này video kia đã sớm bị xóa đi gần hết, phần lớn đều không còn coi được nữa, nhưng đống bình luận thì vẫn còn xôm tụ.
Trên mạng phản ứng có đủ loại, rất nhiều người cũng hiểu lan truyền loại video này không tốt lắm, nhưng số còn lại cũng có rất nhiều người khác thì phát tán nhiệt tình. Lượng người ủng hộ 'đội quân SCI' tăng vọt, có đông đảo cư dân mạng nói cái gì ngôi sao rồi nghệ sĩ rồi anh hùng trừ gian diệt bạo..vân vân...còn có Bạch Ngọc Đường rồi Triển Chiêu như vậy mới anh tuấn đủ cả.
Bị đoạn video này quấy rầy kỳ thật cũng không chỉ có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, cả Mã Hãn lần Triệu Hổ cũng phải chịu.
Video được quay ở góc cao, trên màn hình không chỉ có quay mỗi Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường bọn họ mà còn có cả những người khác nữa.
Đoạn Mã Hán tới bên Giai Di, cảnh Giai Di ôm chặt cánh tay Mã Hán không buông, cảnh Tề Nhạc đưa nước cho Triệu Hổ uống, bộ dáng hết sức thân mật.....Vì thế nhân diện hai vị tình nhân cảnh sát của hai nữ đại minh tinh này rốt cuộc cũng sáng tỏ. Tuy rằng fan của họ ở trên mạng đa phần đều nhất trí cả hai đều hết sức xứng đôi nhưng Mã Hán cùng Triệu Hổ cũng không tránh khỏi một phen bị người khác đem ra ngâm cứu.
May mắn, Tương Bình rất cao tay, cục diện cơ bản đã sớm nằm trong pham vị có thể khống chế. Tóm lại, hôm nay SCI được một phen tá hỏa, cũng không biết là phúc hay họa, bất quá trong thời gian tới cả hai người đều cảm thấy việc này sẽ đem đến không ít phiền toái.
Vừa lúc đi ra ngoài, Bạch Ngọc Đường đột nhiên đi chậm lại, quay đầu nhìn lướt qua.
Triển Chiêu đang mải nghiền ngẫm đoạn video, phát giác Bạch Ngọc Đường bên cạnh đang đi lùi lại sau cậu thì liền dừng bước.
"Ngọc Đường?" Triển Chiêu thắc mắc nhìn Bạch Ngọc Đường, "Cậu sao vậy?"
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ xe phía trước, "Miêu nhi, lên xe chờ tôi."
Triển Chiêu ngẩn người, nhưng rồi cũng không nói gì thêm, bước nhanh về phía đỗ xe.
Xe của Bạch Ngọc Đường là có khả năng tự khởi động, cảm ứng được Triển Chiêu đi tới, khóa xe tự nhiên được mở. Triển Chiêu lên xe, khóa chốt lại, nhìn theo hướng Bạch Ngọc Đường đi tới.
Thấy Triển Chiêu đã vào trong xe an toàn, Bạch Ngọc Đường liền quay đầu lại phía nhà xưởng. Lúc này, xa xa lóe lên hai điểm sáng.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày.....hai điểm sáng kia lóe lên trong ánh hoàng hôn, giống như ánh đèn pha của đoàn tàu đang từ từ lăn bánh. Nhưng Triển Chiêu biết.........nhà xưởng này không có khả năng có xe lửa chạy qua.
Quả nhiên, từ góc khuất là hai chiếc xe máy màu đen song song phóng tới.
Cầm lái là hai tên mặc đồ đen, một tay rú ga, tay còn lại lăm lăm côn điện.
Triển Chiêu khẩn trương, côn điện phát ra tia lửa điện lách tách........đủ để biết là nó đang mở.
Bạch Ngọc Đường nghe tiếng động cơ réo tới, vừa vặn nhìn thấy một màn này, tự khắc đã hiểu.
Bạch Ngọc Đường cởi áo khoác xuống, cầm trong tay, súng có bắn tới cũng có thể dùng làm tấm đỡ, tránh khỏi bị thương.
Động cơ càng lúc càng lớn, hai chiếc mô tô kia cũng đã chuẩn bị vào cuộc. Xe bỗng rú ga tăng tốc phóng lên, hai tên mặc đồ đen vung côn gậy đánh tới Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đứng yên bất động tại chỗ.
Triển Chiêu hiểu rõ, Bạch Ngọc Đường là đang chờ đúng cơ hội, có chút căng thẳng.
Ngay tại lúc bánh xe còn cách tầm bốn năm bước chân nữa thì thân ảnh Bạch Ngọc Đường chợt động.
Động tác nhanh trong chớp mắt, Triển Chiêu khẽ nhíu mày......Bắt đầu!
Bạch Ngọc Đường hướng một bên vách vọt qua.
Hai cái xe lỡ trớn một chút nhưng rất nhanh đã xoay lại, hiển nhiên đủ điêu luyện như biểu diễn xiếc với xe đạp. Có một chiếc đã vượt lên sát Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng không có đứng yên một chỗ, mà tiếp tục đạp tường lách về hướng ngược lại.
Triển Chiêu bất dắc dĩ cảm thán, Bạch Ngọc Đường có sức bật kinh người, so với chạy trên mặt đất thì việc đạp tường nhảy lên chả khác là bao. Bám được tới lầu hai, Bạch Ngọc Đường nhún người thả cả cơ thể phi qua, hai tên truy sát lúc này ngước mắt lên nhìn Bạch Ngọc Đường bay trên đầu.
Bạch Ngọc Đường lướt được qua chiếc thứ nhất thì trùng khớp chiếc thứ hai tới sát, do quán tính cũng bị vượt qua luôn.
Bạch Ngọc Đường cầm hai tay áo khoác dang ra, từ phía sau móc vào cổ của một trong hai tên cầm lái..........
"Oành" Một tiếng.
Xe mất tay lái chệch đi trượt dọc, cọ sát vào vách tường nhà xưởng, tên cầm lái bị văng ra khỏi xe, dập xuống ngất ngay tại chỗ.
Bạch Ngọc Đường trên không trung lộn người thêm một cái đáp xuống xe của tên thứ hai, dùng tay từ sau vòng chéo quanh mũ bảo hiểm của hắn, làm đầu hắn nghiêng đi, tay cầm côn điện cũng theo quán tính bị lệch, tránh cho hắn vung trúng người. Sau đó nhảy xuống khỏi xe máy, làm thêm một động tác quật vai nữa......
Tên thứ hai bị ném gần như cong hết một đường tròn trên trời........sau đó trực tiếp ngã lịm trên mặt đất.
Triển Chiêu nhe răng, cái tên kia a, phỏng chừng nội tạng cũng lộn vị trí hết cả rồi.
Bạch Ngọc Đường một tay kéo tay áo khoác nhấc cả tên kia lên, hắn giờ mềm nhũn lắc lư, chả khác gì một món đồ chơi hỏng. Bạch Ngọc Đường lật hắn thêm một đường cung ba trăm sáu mươi độ nữa ngửa mặt lên trời, lưng đập mạnh xuống đất, rồi không nhanh không chậm rút lại áo khoác mặc vào, một cước đạp giữ bả vai tên kia, giật lấy côn điện trong tay hắn, .....
Một màn vừa rồi khiến cho chiếc mũ bảo hiểm bị nứt ngay chính giữa.
Triển Chiêu tấm tắc lắc lắc đầu, cách một cái cửa kính xe mà vẫn nghe được thanh âm vỡ vụn "Loảng xoảng" một tiếng.
Chiếc mũ sau va đập bị vỡ vụn thành từng miếng.
Vừa rồi Bạch Ngọc Đường dưới chân dụng chút lực, hắn bị chế trụ bên dưới, kêu thảm thiết một tiếng.....Bả vai trật khớp, đứng dậy không nổi.
Bạch Ngọc Đường đá cái mũ nát tươm ấy qua một bên, đưa tay qua nhấc hắn dậy, kéo sát tới, xoay hắn ra sau. Tên kia chưa kịp hiểu gì thì chân bị đá ột cái khuỵu xống, đầu bị ép cúi theo, cổ tay trái đau nhức bị bẻ ngược, và trên đó chiếc còng đã tra khóa vào lỗ.
Bạch Ngọc Đường ở phía sau hắn bồi thêm một cước vào lưng......
Kéo tên thứ nhất ném tới bên cạnh, hắn chưa kịp hiểu gì thì bả vai đã thấy bị Bạch Ngọc Đường vặn một cái, tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng lúc với cảm giác đau buốt, Bạch Ngọc Đường nhấc nhấc bả vai kia – qua y phục truyền ra là từng đợt run rẩy.
Cùm cụp – cánh tay bị nhấc lên, chờ hắn hiểu được tình huống hiện tại thì chiếc còng đã 'Răng rắc" vang lên một tiếng.
Hắn cả kinh, Bạch Ngọc Đường mỗi tay giữ một gáy, dùng sức.......hai cái trán "Cốp" một tiếng, nhất loạt xây xẩm mặt mày, rời ra ngã xuống đất, song song đối mặt với nhau, nhìn hai cánh tay quỷ dị kia phủi phủi, lắc lắc – Bị đánh trả ngược bởi một cao thủ rồi.
Hiện trạng lúc này kì cục miễn bàn, hai cái đại nam nhân ôm nhau ngã trên mặt đất, cánh tay bị móc nối vào nhau, muốn động cũng không động nổi.
Bạch Ngọc Đường đem người ném trên mặt đất, trên lầu truyền đến tiếng vỗ tay.
Triển Chiêu cũng mở cửa xe bước tới, tay cầm điện thoại – Cả quá trình không vượt quá ba mươi giây.
Bạch Ngọc Đường tiếp lấy di động định gọi điện thoại kêu người đến, một mặt ngẩng lên nhìn.
Chỉ thấy trên tầng hai khu nhà xưởng có rất nhiều người đứng vậy xem, không ít người tay cầm điện thoại chụp tới chụp lui, còn có đâu cả huýt gió cổ vũ.
Triển Chiêu ngồi xổm xuống coi cái đống vô duyên vô cớ đi tập kích Bạch Ngọc Đường kia, đều rất lạ mặt, bóp bóp chóp mũi đứng lên, "Này cũng thẳng tiến chuyển đến bệnh viện đi, không khéo chút nữa lại đều không có răng nữa đó."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày – Lại nữa!
Chương 4: Điều chế
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở lại văn phòng của SCI, vừa bước vào thì sửng sốt, theo bản năng cùng lui lại ngó cánh cửa, nhìn biển số – Đúng nha, là văn phòng của SCI đó.