Chương 1: Chứng kiến một nửa.
Tháng năm, thời tiết vẫn chưa chuyển ấm, ngược lại mưa cứ rơi suốt ngày. Tình trạng ẩm ướt làm cho người ta không có tinh thần, khó khăn lắm cũng tới thứ sáu, mưa vẫn không có chiều hướng bớt đi, mà còn có gió to kéo đến.
Trong phòng làm việc SCI trống rỗng, chỉ có Tưởng Bình ngồi gõ bàn phím cùng với Triển Chiêu đang ngồi trên ghế sô pha đọc một quyển sách dày cộm.
Hôm nay là ngày kiểm tra theo thường lệ của cảnh cục, tất cả mọi người đều phải ra sân tập bắn làm sát hạch. Tưởng Bình là một kỹ thuật viên theo tiêu chuẩn trạch nam chính hiệu, đó giờ chưa từng cầm vũ khí, mà Triển Chiêu thì bị Bao Chửng ban lệnh cấm bén mảng tới sân tập bắn, điều này đối với Triển Chiêu là vô cùng bất mãn.
1
Trên hành lang im lặng vang lên tiếng mở cửa phòng pháp y sát vách, Công Tôn vừa nghe điện thoại vừa bước ra ngoài.
Bước vào văn phòng SCI, chợt nghe Công Tôn bất đắc dĩ nói một câu, "Câu trả lời vẫn là không đi được."
Tầm mắt của Triển Chiêu dời khỏi cuốn sách dày cộm, nhìn ra phía cửa.
Công Tôn cúp điện thoại ngẩng đầu nhìn, thấy Triển Chiêu đang tò mò nhìn về phía mình, lên tiếng, "Là Tống Giai Giai gọi, bây giờ cô ấy đang làm việc cho một trung tâm giám định tư nhân, gần đây đang giúp một người xem xét đống cốt khí."
"Cốt khí là cái gì?" Triển Chiêu tò mò hỏi.
"Chính là dụng cụ để làm xương cốt." Công Tôn nói, "Cô ấy muốn anh qua giúp giám định chút đỉnh."
"Sao anh lại không đi?" Triển Chiêu kinh ngạc, "Chẳng phải anh thích xương cốt và thi thể nhất sao?"
Công Tôn đáp, "Chỗ đó quá xa, trời thì mưa gió ầm ầm, anh hai mấy đứa không cho anh ra ngoài."
1
"Xa lắm hả?" Triển Chiêu híp mắt, cái câu "Anh hai mấy đứa không cho anh ra ngoài" rõ ràng nghe mùi thắm thiết nồng nặc.
"Ở vườn bách thảo phía Bắc, lái xe phải cỡ hai tiếng rưỡi mới tới." Công Tôn vừa nói vừa cầm bịch khoai tây chiên Bạch Trì để trên bàn lên ăn.
Triển Chiêu hơi nhíu mày, quan sát từng hành động của Công Tôn, sau đó nở nụ cười.
Công Tôn nhìn Triển Chiêu, vừa nhai vừa nói, "Sao tự nhiên em lại cười nham hiểm như vậy? Không có việc gì làm thì cũng đừng học theo biểu tình của ông già Triệu Tước đó."
Triển Chiêu khép sách lại, "Anh vì thi thể cho dù nó có nằm nửa đầu bên kia thế giới anh cũng sẽ đồng ý bay qua, không lý nào chỉ có một cơn mưavới hai tiếng rưỡi đồng hồ lái xe lại có thể làm khó anh, hơn nữa anh hai cũng sẽ không hạn chế anh ra ngoài, đừng nói là mưa to gió lớn, ngay ca mưa dao còn không thể cản trở anh..."
Công Tôn tiếp tục nhai khoai.
Triển Chiêu híp đôi mắt xinh đẹp lại, nhìn Công Tôn thật lâu, "Xem ra vấn đề không phải ở cốt khí, mà là mưa to gió lớn, còn có vườn bách thảo."
"Khụ khụ." Công Tôn bị khoai tây chiên làm sặc, vừa vỗ ngực vừa cầm ly nước lên uống, "Em mà còn tiếp tục thần côn như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt khẩu."
1
Triển Chiêu nhướn mày, bắt đầu tìm lại thông tin trong trí óc, "Mười năm trước ở vườn bách thảo xảy ra một vụ án, khi đó là tháng tám, năm đó cũng mưa bão ầm ầm, nó có liên quan tới vụ án đó?"
Công Tôn ho một tiếng đứng dậy, xoa xoa cánh tay, "Nổi da gà rồi!"
Triển Chiêu chớp mắt, thang máy bên ngoài chợt "Đinh" một tiếng.
Người bước ra không phải Bạch Ngọc Đường bọn họ mà là Bao Chửng.
"Vẫn chưa về?" Bao Chửng cầm túi văn kiện bước ra, nhìn thoáng vào văn phòng, nhíu mày.
Triển Chiêu nhìn túi văn kiện, "Bao cục, có vụ án sao?"
Bao Chửng đưa tư liệu cho hắn, "Thật ra cũng không có vụ án, chỉ có có chút vấn đề chuyên nghiệp cần hỏi cậu."
Triển Chiêu cầm văn kiện mở ra xem, bên trong là một bản báo cáo đánh giá tâm thần.
Triển Chiêu có chút khó hiểu nhìn Bao Chửng.
Bao Chửng nói, "Mấy hôm trước có xảy ra một vụ mưu sát, ở công viên ven biển, nạn nhân là một cô gái."
"Sao lại bị giết?" Triển Chiêu hỏi.
"Cũng chưa rõ." Bao Chửng trả lời.
Triển Chiêu nhíu mày.
Công Tôn hỏi, "Không có người chứng kiến sao?"
"Thời gian xảy ra là vào lúc sáng sớm." Bao Chửng nói, "Có một ông chú sáng sớm dậy đi tập thể dục đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, đó cũng là nhân chứng mục kích duy nhất."
"Chính là người này?" Triển Chiêu nhìn tấm ảnh, sau đó nhíu mày, "Ông ta từng bị bệnh tâm thần?"
Bao Chửng gật đầu.
Triển Chiêu lật xem bệnh án của ông, bỗng nhiên đứng bật dậy.
Công Tôn nhìn thấy hai mắt Triển Chiêu sáng lên, trông như vừa nhìn thấy chuyện lạ.
Bao Chửng cũng có chút buồn cười, "Tôi đã đoán ra cậu sẽ có biểu tình này."
"Có vấn đề gì?" Công Tôn tò mò.
"Một ca bệnh rất hiếm có!" Triển Chiêu nói.
Công Tôn lại gần xem thử, "Là bệnh gì?"
"Tâm thần có vấn đề làm ảnh hưởng đến thị lực." Triển Chiêu nói, "Cũng được gọi là chứng thiếu hụt một nửa, hai mắt của ông ta khi nhìn ra thế giới bên ngoài chỉ có thể thấy một nửa!"
Công Tôn không hiểu, "Một nửa là sao?"
Triển Chiêu vẽ một trục hoành, "Căn bệnh này nghĩa là cho dù hai mắt có chuyển động thế nào thì cũng chỉ nhìn thấy một nửa."
"Cũng có bệnh này nữa sao?" Công Tôn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, "Bệnh này thì có cách chữa thế nào?"
"Em chưa từng gặp căn bệnh này nhưng trong tư liệu trị liệu của Triệu Tước từng có một trường hợp tương tự, chú ta thông qua thôi miên để chữa cho bệnh nhân." Triển Chiêu trả lời.
"Bị bệnh này mà còn đi chạy bộ? Không sợ bị lọt hố hay đụng đầu vào cây ư?" Tưởng Bình hoang mang.
"Ông ta đã khỏi bệnh." Triển Chiêu đã xem xong bệnh án, vươn tay vuốt cằm, "Ừm... Tự bình phục? Cái này đúng là rất ngạc nhiên."
Cửa thang máy lúc này lại mở ra, mọi người ầm ầm bước ra ngoài, Bạch Ngọc Đường bọn họ đã về tới.
Mọi người vừa làm sát hạch xong, Tưởng Bình bên này đã lôi phiếu điểm ra xem, "Chậc chậc, điểm cao vậy sao."
Bạch Ngọc Đường thấy Bao Chửng cũng có ở đây, liền lên tiếng hỏi, "Bao cục, có vụ án?"
"Chỉ tới nhờ cố vấn." Bao Chửng nói, "Nói đơn giản một chút, có một ông chú sáng sớm chạy bộ thì nhìn thấy toàn bộ quá trình gây án của hung thủ. Nhưng vì ông ta từng bị một căn bệnh hiếm gặp, luật sư của đối phương ra vẻ không tin tưởng. Mặt khác, người ông ta khai hoàn toàn không biết nạn nhân, lúc vụ án xảy ra lại là sáng sớm, đối phương nói mình vẫn ở trong nhà ngủ, không có ai chứng minh."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Điều tra về hung thủ thì sao?"
"Ngải Hổ bọn họ vẫn đang điều tra." Bao Chửng thở dài, "Có điều hoàn toàn không có manh mối."
Bạch Ngọc Đường hỏi, "Sau đó? Bên đó muốn chúng ta tiếp nhận vụ án?"
"Cũng không cần." Bao Chửng lắc đầu, "Tôi chỉ cảm thấy ông ta có chút khả nghi."
Tất cả tò mò nhìn Bao Chửng, "Khả nghi chỗ nào?"
"Ông ta là nhân chứng mục kích của ba vụ án mưu sát."
Một câu của Bao cục làm cho mọi người đừng ngẩn ra.
"Ba vụ?" Triệu Hổ nhảy dựng, "Xác suất còn hơn cả trúng xổ số!"
"Xác suất trúng xổ số còn thấp hơn." Bao Chửng nói, "Sớm nhất là sáu năm trước, sau đó là ba năm trước, cuối cùng là vụ án này." Bao Chửng nói, "Vấn đề là lần nào ông ta cũng tố cáo một người duy nhất, nhưng không có lần nào đầy đủ chứng cớ, hai vụ án trước đều bị tồn đọng chưa được giải quyết, bây giờ phỏng chừng cũng là án treo rồi."
"Cùng một người nghĩa là chính là người ông ta tố cáo lần này?" Triển Chiêu hỏi.
Bao Chửng gật đầu.
"Nghe ra thì có vẻ mang ân oán cá nhân hơi lớn." Bạch Trì bưng trà sữa tới cho mọi người, "Đối phương cũng không quay lại buộc tội ông ta?"
Không đợi Bao Chửng lên tiếng, Bạch Ngọc Đường đã chỉ tờ báo cáo đánh giá tâm thần trong tay Triển Chiêu.
"Ồ..." Bạch Trì gật đầu, cũng đúng, ông chú đó chỉ cần nói "Bị bệnh" thì sai lầm gì cũng có thể giải thích.
"Hai người họ không có ân oán cá nhân, hoàn toàn không quen biết cũng không có mối liên kết nào." Bao Chửng lắc đầu, "Nhưng chuyện này vẫn có chút kì lạ, mấu chốt là không ai có thể nhận định được ông ta có bị bệnh hay không, lời nói có thật hay không."
"Cho nên?" Triển Chiêu nhìn Bao Chửng.
"Ý của Ngải Hổ bọn họ muốn nhờ cậu tới xem ông ta một lát." Bao Chửng nói.
Triển Chiêu nhướn mày, "Không thành vấn đề."
Bạch Ngọc Đường cầm chìa khóa xe, "Tôi đi với cậu."
"Em cũng muốn đi!" Triệu Hổ hiển nhiên rất có hứng thú với tình trạng của ông chú kia, tất nhiên hắn sẽ không đi một mình mà còn túm lấy Mã Hán kéo theo.
Bạch Ngọc Đường lái xe rời khỏi cảnh cục, mặc kệ mưa gió băng băng trên đường.
Ngồi trên xe, Triển Chiêu lấy tài liệu ra xem.
Ông chú đó tên là Lưu Kim, năm nay sáu mươi mốt tuổi, vốn là một giáo sư toán học của một trường đại học. Năm bốn mươi lăm tuổi đột nhiên xuất hiện chứng thiếu hụt một nửa, sau khi tiếp nhận trị liệu năm năm cực kì rối loạn, tới năm năm mươi tuổi thì bất ngờ tự khỏi bệnh.
Triển Chiêu cau mày, hắn vẫn luôn không thể hiểu được cụm từ "tự khỏi bệnh", "Tự nhiên khỏi bệnh... đây mới gọi là kỳ tích."
"Ai, tiến sĩ Triển." Triệu Hổ chồm người về phía trước, tò mò hỏi Triển Chiêu, "Lúc trước em có đọc một tin tức bảo là có một tên đần độn, sau khi bị gậy đập vào đầu một cái rõ đau, lúc tỉnh lại liền trở thành thiên tài, loại này thuộc về tình huống nào?"
Triển Chiêu cắn một miếng chocolate, nhìn Triệu Hổ, "Xác suất cũng tầm tầm như bị người ngoài hành tinh bắt cóc."
Mã Han đang xem một bản tư liệu khác, chính là "kẻ tình nghi" bị ông chú kia tố cáo là hung thủ cả ba lần.
"Nhạc Hải..." Mã Hán nhíu mày nhìn ảnh chụp trong tư liệu, đó là một ông chú trông rất có thân phận, khoảng hơn năm mươi tuổi? Cách ăn mặc trông như giới tinh anh.
"Nghe quen quen nha." Triệu Hổ đưa mặt lại xem.
"Nhạc Hải thường xuyên xuất hiện trên mặt báo, là một thương nhân thành đạt." Triển Chiên nói.
"Ông ta làm về cái gì?" Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.
"Mở trung tâm mua sắm." Triển Chiêu nói, "Có điều đã về hưu, việc làm ăn đều giao cho con cái. Ông ta có hai người con, một trai một gái, hai người đều rất giỏi, từng tham gia mấy bữa tiệc thương nghiệp của anh hai, tôi có chút ấn tượng."
"Ông chú này nhìn quen lắm nha." Triệu Hổ sờ cằm, cầm điện thoại tra tin tức liên quan tới Nhạc Hải, sau đó liền nhíu mày, "Ông chú này bị què, bình thường đi lại đều phải dùng xe lăn, hoạt động có vẻ bất tiện."
Mã Hán hỏi, "Tại sao lại bị què?"
"Em không biết." Triệu Hổ tìm một hồi vẫn không ra, đành phải gọi về cho Tưởng Bình nhờ điều tra giúp.
Lúc này, Tưởng Bình cực kì nhàn hạ đã tra xong hết tư liệu về hai người kia từ sớm, gửi tới cho bọn họ.
"Tiến sĩ, Nhạc Hải cũng bị bệnh tâm lý!" Triệu Hổ nói, "Chân của ông ta lúc trước từng bị thương, sau đó thì được chữa khỏi, nhưng ông ta lại không đi được. Nhạc Hải đi điều trị ở khắp nơi, rõ ràng vết thương đã khỏi, chân cũng lành hẳn, nhưng ông ta lại không đi được!"
Triển Chiêu sờ cằm, "Cái này cũng được xem là một loại di chứng..."
"Còn khả năng giả vờ thì sao? Giả vờ cả chục năm?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Không chắc." Triển Chiêu lắc đầu, "Phải gặp người thật mới biết được, nhưng có thể tiếp thu ý kiến quần chúng một chút."
Nói xong, Triển Chiêu liền cười tủm tỉm móc điện thoại ra, gọi cho Bạch Cẩm Đường, "Anh hai ~!"
Bạch Cẩm Đường sửng sốt một lát, lên tiếng, "Sao hôm nay giọng ngọt vậy? Lại xảy ra chuyện gì?"
"Anh có biết một người tên là Nhạc Hải không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Biết." Bạch Cẩm Đường thở dài, "Ông ta chết rồi hay bị phạm tội?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nheo mắt lại, Triệu Hổ chồm người lên, "Ông già đó là người xấu hả anh?"
Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ, "Không phải, chỉ là anh cảm thấy tên người nào phát ra từ miệng mấy đứa thì hầu hết đều đã gặp chuyện xui xẻo hoặc là sắp gặp chuyện xui xẻo."
Bốn người đều tự động giật giật khóe miệng.
Triển Chiêu nhìn trời, "Em chỉ muốn hỏi anh ông ta là người thế nào."
"Không quen thân." Bạch Cẩm Đường trả lời rất rõ ràng, "Ông ta bình thường không được khỏe nên ít khi ra ngoài, nhưng anh quen con gái của ông ta, từng làm ăn chung với nhau, có thể xem là đứng đắn, đứa con trai thì có hơi bay bướm, nhưng cũng biết có giới hạn."
"Ồ..." Triển Chiêu sờ cằm.
"Công Tôn đâu?" Bạch Cẩm Đường hỏi.
2
"Đang ở cảnh cục." Triển Chiêu đáp.
"Mấy đứa không ở cảnh cục?" Thanh âm của Bạch Cẩm Đường hơi trầm xuống, "Mưa gió ầm ầm còn đi đâu hả? Hai đứa đừng có liều mạng..."
"A... anh ơi sóng yếu rồi, không nghe rõ!" Triển Chiêu vội vàng cúp điện thoại.
Có điều bốn người cũng bị Bạch đại ca làm thức tỉnh, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ...
Từng hạt mưa nặng trĩu cứ thi nhau rơi xuống, nhánh cây hai bên đường đều dựng thẳng, trông không khác gì đầu tóc giả bị cuốn lên.
Bạch Ngọc Đường chuyên tâm lái xe, cần gạt nước đong đưa không ngừng.
"Ông chú đó ở xa vậy sao?" Triệu Hổ nhìn địa chỉ.
"Ở ven biển." Mã Hán nói, "Nơi xảy ra vụ án là công viên Bạch Âu."
"Công viên Bạch Âu... có phải là chỗ trồng rất nhiều cây cọ?" Triệu Hổ hỏi, "Chẳng phải ở ngay cạnh vườn bách thảo đó ư?"
Mã Hán gật đầu, "Chỗ đó thuộc ngoại thành... Không chỉ có Lưu Kim mà Nhạc Hải cũng ở đó, chỉ khác nhau là một người ở trong một khu nhà nhỏ, còn một người ở biệt thự ven biển."
Hai tay Triển Chiêu cầm tư liệu của hai người để so sánh, "Hai người này thật sự chẳng liên quan gì đến nhau, tại sao Lưu Kim lại cứ khăng khăng Nhạc Hải là hung thủ giết người?"
Bạch Ngọc Đường nói, "Nếu Lưu Kim nhìn nhầm thì có thể trong đó có nguyên nhân, còn nếu Lưu Kim không nhìn nhầm..."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau — Nhạc Hải chính là hung thủ giết cả ba người, một vụ án mưu sát liên hoàn.
___________________
Nhã tỷ: Ba vụ đầu của cuốn thứ năm được đưa vào hệ liệt <Ba hung thủ>. Câu chuyện được chia làm ba phần, lần lượt là vụ 18 "Ba hung thủ chi người mục kích", vụ 19 "Ba hung thủ chi người di truyền" và vụ 20 "Ba hung thủ chi người sai vị". Ba vụ án có tính nối liền và kết cấu khổng lồ, gần như những nhân vật chính xuất hiện trong SCI đều sẽ có dính dáng tới, hơn nữa còn giải đáp bí mật năm xưa. Cuốn thứ năm sẽ kể lại câu chuyện của thế hệ trước, tổng cộng có năm vụ án ~
1
Chương 2: Chong chóng.
Mưa dần nhỏ lại, chỉ còn gió thổi vù vù.
Triển Chiêu dựa vào cửa kính nhìn cổng vườn bách thảo ở phía xa... Vườn bách thảo cũng không phải nơi du khách thường xuyên lui tới, cộng thêm cây cối quá mức um tùm, chính vì thế càng làm cho nó trở nên vắng vẻ, thậm chí còn có vẻ âm u.
Triển Chiêu đột nhiên lên tiếng hỏi, "Có ai còn nhớ vụ án ở vườn bách thảo mười năm trước không?"
Triệu Hổ ngẩng mặt suy nghĩ, "Mười năm trước em còn đang học trung học."
Mã Hán nhìn vườn cây lắc lư theo gió, "Mười năm trước có vụ án gì?"
"Mười năm trước, phải là lúc tôi đang học đại học." Triển Chiêu lầm bầm.
Triệu Hổ và Mã Hán theo bản năng liếc nhìn nhau, xém tí nữa thì quên, Triển Chiêu nhảy lớp, năm người ta học trung học thì hắn đã làm nghiên cứu sinh rồi.
3
Bạch Ngọc Đường vẫn luôn ở cùng Triển Chiêu, đi đâu cũng như hình với bóng, có chút khó hiểu, "Lúc đó cậu có tiếp xúc với mấy vụ án mưu sát? Sao tôi lại không biết?"
"Không phải." Triển Chiêu lắc đầu, "Cậu có nhớ kì nghỉ hè năm đó, tôi phải làm luận văn nên thường xuyên mượn phòng sách của Công Tôn không?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Năm đó Công Tôn vừa mới vào cảnh cục làm pháp y, ngày nào cũng bận rộn, cho nên đưa chìa khóa nhà luôn cho cậu."
Triển Chiêu gật đầu.
Triệu Hổ và Mã Hán đều có chút tò mò, hỏi Triển Chiêu, "Lúc đó đã xảy ra chuyện gì sao? Có liên quan tới vụ án mười năm trước?"
Triển Chiêu suy nghĩ, "Thời gian chính xác là ngày bảy tháng tám, hôm đó trời mưa tầm tã, gió cũng rất to."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tựa như không nhớ đã từng trải qua một ngày như thế.
"Hôm đó cậu bị chú Bạch mang tới cảnh cục." Triển Chiêu nói, "Còn tôi được ba chở tới nhà Công Tôn tìm tài liệu, lúc về là hai ba con cậu tới đón tôi, trên đường về gió thổi lớn lắm, làm bay cả biển quảng cáo, xém tí nữa thì đụng trúng xe chúng ta."
Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ hiểu rõ, hiển nhiên đã nhớ ra, "Hôm đó xảy ra chuyện gì?"
Triển Chiêu gật đầu, "Hôm đó tôi vẫn như bình thường, tìm tài liệu trong phòng sách rồi viết luận văn, khoảng chừng ba giờ chiều, Công Tôn về nhà."
Mọi người im lặng chờ Triển Chiêu nói tiếp.
"Công Tôn lại không giống như bình thường chạy vào phòng sách trò chuyện mấy câu với tôi, cũng không có tiếng động gì, cho nên tôi nghi ngờ có khi nào là kẻ trộm hay không." Triển Chiêu nói tiếp, "Tôi ra ngoài xem thử, thì nhìn thấy Công Tôn mặc áo mưa màu đen, tóc ưỡt đẫm, trong tay cầm hòm dụng cụ thường dùng để khám nghiệm tử thi, ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm về phía trước, ngây người. Cả giày cũng chưa cởi, trên thảm dính đầy nước."
Tất cả mọi người đều có chút giật mình, hiện tượng này mà xuất hiện trên người Công Tôn thì chỉ có thể biểu đạt bằng hai từ — Khác thường!
Đừng nghĩ Công Tôn là pháp y thì sao cũng được, ở một khía cạnh nào đó hắn cũng bị khiết phích, hắn sạch sẽ tới mức khủng hoảng, kiêng kị nhất trong cuộc đời hắn chính là — Vào nhà mà không cởi giày!
Theo Công Tôn, nhà là một nơi tự do lại yên ắng, khi vừa bước vào cửa sẽ liền đổi dép lê, mang giày trực tiếp vào nhà là một hành vi phạm tội.
Bạch Ngọc Đường cũng thấy không đúng, "Công Tôn trông có vẻ bị kích động."
"Mười năm trước phải không!" Triệu Hổ chồm người lên, "Lúc đó Công Tôn còn trẻ, hay là bị tử thi dọa trong lúc khám nghiệm?"
Nghe xong lời Triệu Hổ, Mã Hán ngồi bên cạnh đột nhiên bật cười.
Triển Chiêu cũng cười.
Triệu Hổ khó hiểu, hỏi Mã Hán, "Có cái gì mắc cười?"
Mã Hán nói, "Nếu sợ thi thể thì đã không làm pháp y, nhìn thấy thi thể máu me bê bết đối với pháp y là như cơm bữa, cái này thuộc loại chuyên nghiệp được rèn luyện hằng ngày."
"Tôi cũng không nghĩ Công Tôn sẽ bị thi thể dọa sợ." Bạch Ngọc Đường đổi hướng, chiếc xe lúc này đang chạy trên đường quốc lộ sát mé biển.
"Phong cảnh ở đây thật đẹp!" Triệu Hổ bị phong cảnh bên ngoài cửa sổ hấp dẫn, "Tiếc là trời bị phủ kín mây đen, gió cũng to, trời đẹp mà ra đây chạy bộ hay đạp xe đạp thì hết sảy!"
Tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, sóng biển bị từng cơn gió thổi từng đợt ập vào bờ, nhưng cũng như Triệu Hổ nói, thời tiết mà chuyển tốt, nơi này sẽ rất đẹp.
"Rốt cuộc Công Tôn bị cái gì?" Bạch Ngọc Đường kéo mọi người lại chủ đề chính, hỏi Triển Chiêu.
Trí nhớ siêu cường của Triển Chiêu, làm cho hắn giống như một cuốn lịch, lật lại ngày hôm đó...
Nhìn thấy Công Tôn ngẩn người, Triển Chiêu sợ đột nhiên bước tới sẽ dọa hắn, vì thế liền gõ nhẹ lên cửa phòng sách.
Hai tiếng "cốc cốc" quả nhiên kéo Công Tôn trở về thực tại, hắn ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, tựa như rất giật mình.
Triển Chiêu dựa vào khung cửa, tò mò nhìn Công Tôn, "Anh làm sao thế? Trông như vừa gặp ma ý."
Công Tôn khẽ thở dài, đáp một câu không rõ nghĩa, "Thì đúng là gặp ma rồi đó!"
...
Nghe Triển Chiêu nói xong, tất cả đều sửng sốt.
Hổ tử giữ cửa, âm vực trong giọng nói cao lên vài phần, "Gặp ma?!"
Mã Hán cũng thấy kì lạ, "Công Tôn mà cũng tin vào mấy thứ này?"
"Sau khi anh ấy nói như vậy thì cũng không nói gì thêm, sau đó lại như bình thường rất bận rộn." Triển Chiêu nói, "Chuyện này về sau cũng không ai nói ra, nhưng có một lần tôi xem hồ sơ coi có vụ nào chưa phá hay không thì phát hiện ra hôm đó xảy ra một vụ án."
Triển Chiêu dựa vào lưng ghế, nhìn từng đợt sóng lớn trên mặt biển, "Vụ án ngày hôm đó là có một cô gái thắt cổ chết trên cây nhãn ở vườn bách thảo."
"Tự sát?" Mã Hán hỏi.
"Lúc đó Công Tôn là người phụ trách khám nghiệm tử thi." Triển Chiêu nói, "Trong báo cáo khám nghiệm, anh ấy viết rất rõ là nạn nhân bị giết."
"Tôi cũng đã xem ảnh chụp hiện trường, cây nhãn đó tương đối cao, thi thể treo trên cây cách mặt đất mười mét, nạn nhân vẫn còn mang giày cao gót, không có dấu vết hỗn loạn, cứ như thế bị treo trên cây." Triển Chiêu nhớ lại những chi tiết trong hồ sơ, "Cảnh sát lúc đó phải gọi đội phòng cháy tới, mang thang lại để Công Tôn trèo lên xem xét hiện trường. Ngoài chi tiết nạn nhân bị treo lên thì anh ấy còn phát hiện một chi tiết kì lạ."
"Chi tiết gì?" Triệu Hổ tò mò hỏi.
"Nút thắt của dây thừng." Triển Chiêu rút khăn ra, cuốn thành dây thừng, "Công Tôn chụp lại đủ mọi góc độ của nút thắt đó, một cách thắt dây thừng mà tôi chưa từng thấy bao giờ."
Triển Chiêu thắt xong, đưa cho Triệu Hổ và Mã Hán xem.
Mã Hán khẽ nhíu mày, hắn cũng chưa từng thấy cách thắt này.
Triệu Hổ cầm lên xem, nói, "Cách thắt này chỉ để dùng làm dấu hiệu thôi..."
Một câu của Triệu Hổ làm lại cho Triển Chiêu bất ngờ, "Tôi đã tra xét rất nhiều nhưng vẫn không tìm ra ý nghĩa của nó..."
Hổ tử dở khóc dở cười, "Trong sách đương nhiên không có rồi! Đây là cách thắt của kẻ trộm chuyên dùng, dùng để tính toán."
"Tính toán?" Bạch Ngọc Đường không hiểu.
Triệu Hổ gật đầu, "Trước khi một tên trộm ra tay, hắn phải tìm hiểu rõ, đặc biệt là mấy chỗ có bảo vệ. Ví dụ như cửa trước có ba bảo vệ, cửa sau có hai bảo vệ, bên cửa sổ một bảo vệ. Chỉ cần thắt nút này để ở nơi kín đáo. Lúc trước em làm tay trong có chơi chung với một đám ăn cắp chuyên nghiệp, bọn họ đã dạy em vậy đó. Nhưng mánh khóe này chỉ có mấy tên già xài thôi, đám trẻ rất ít xài. Bây giờ trộm cũng hiện đại hóa, đều dùng mực tàng hình, đeo kính mắt chuyên dùng, viết trên cửa sổ chẳng ai nhìn thấy." Vừa nói Triệu Hổ lại cầm khăn tháo ra cho mọi người xem, "Đây là một, cái này là hai, cái này là ba..."
Chờ Triệu Hổ tháo xong, "Theo con số này thì là sáu."
"Sáu..." Triển Chiêu nhíu mày.
Bạch Ngọc Đường cũng dừng xe lại, mọi người nhìn ra ngoài, bọn họ đã tới khu dân cư. Tuy rằng nơi này không xa hoa như khu biệt thự ở trên sườn núi phía xa, nhưng chắc chắn là một khu nhà tương đối tốt. Có điều chỗ này quá xa thành phố, người trẻ tuổi sẽ cảm thấy bất tiện, nhưng nơi này lại rất hợp với người già muốn an hưởng những ngày còn lại, quan trọng là ở đây không khí trong lành.
"Lưu Kim sống một mình?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu xem tư liệu, "Khi đang điều trị chứng thiếu hụt một nửa thì ly dị vợ, sau đó ông ta cũng không tái hôn, sống một mình tới giờ."
Mưa cũng đã tạnh, ngoài trời chỉ còn những cơn gió lớn, mọi người xuống xe đi vào khu nhà, gió bị kiến trúc hai bên cản lại, bên trong khu nhà không nhiễm một hạt bụi, cực kì sạch sẽ.
"Giá thuê phòng ở đây là bao nhiêu?" Triệu Hổ tò mò hỏi.
"Lúc mới xây thì rất rẻ, bây giờ thì cũng không quá mắc, dù sao cũng cách thành phố quá xa." Triển Chiêu nói, "Tình trạng kinh tế của Lưu Kim không phải tệ, ngoại trừ nguồn thu nhập hậu hĩnh của bản thân, của cải trong nhà cũng nhiều. Mặt khác, ông ta có hai đứa con trai, một người làm bác sĩ một người làm phi công, cả hai đều tương đối đáng tin. Vợ trước của ông ta là họa sĩ, hai người họ vẫn giữ liên lạc..."
Triển Chiêu vừa đọc tư liệu vừa cảm khái, "Tưởng Bình làm cách nào mà tra được nhiều tin tức thế nhỉ? Chẳng khác nào tạp chí lá cải!"
Sau khi vòng vài vòng trong khu nhà, mọi người rốt cuộc cũng tới căn nhà số bảy, nơi Lưu Kim đang trú ngụ.
Căn nhà số bảy có ba tầng, kiểu nhà bình thường, Lưu Kim ở tầng ba.
Triển Chiêu bọn họ ngẩng mặt lên nhìn, phát hiện ban công lầu ba của tòa nhà này rất rộng, cảnh tượng phía trên làm cho người xem có chút phát ngốc.
Trên ban công được treo hơn mười cái chong chóng nhỏ.
Triển Chiêu cũng phải khen ngợi người thiết kế ra cách trang trí này cho ban công, thật sự rất độc đáo!
Bốn cánh chong chóng có hai màu xanh vàng, chắc là làm bằng plastic, mỗi một cái đều được gắn trên sợi dây nhỏ, treo trên nóc nhà, cứ sắp xếp như thế phủ đầy xung quanh... Hôm nay gió to nên cánh chong chóng đều xoay liên tục, từ dưới nhìn lên có vẻ rất kì dị.
"Rất có sáng kiến." Triệu Hổ nói.
Mã Hán thì nhíu mày, "Nhìn một lúc có bị chóng mặt không vậy?"
Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, cảm thấy nhìn thêm chút nữa có khi chứng sợ những thứ chi chít lại tái phát, vì thế liền bước vào ấn chuông điện tử.
Sau khi chuông cửa vang lên ba tiếng, bên trong có một giọng nói vang lên, "Ai đó?"
Mọi người hơi sửng sốt, cảm giác như giọng nói của một bé gái.
"Xin chào, chúng tôi là cảnh sát, tới tìm Lưu Kim." Bạch Ngọc Đường trả lời.
"A, ông nội!" Bên trong vang lên tiếng bé gái la to gọi ông nội.
Mọi người nhìn nhau, có thể là cháu gái.
Một lát sau, cửa mở ra.
Bạch Ngọc Đường bọn họ bước vào trong tòa nhà, xoay đầu lại, thấy Triển Chiêu vẫn còn đứng ngẩng đầu nhìn, liền vẫy tay gọi hắn.
Triển Chiêu chạy vào, mọi người cùng đi bộ lên lầu, Bạch Ngọc Đường hỏi, "Vụ án ở vườn bách thảo vẫn chưa được phá? Còn manh mối nào khác không?"
Triển Chiêu lắc đầu, "Một chút cũng không."
"Tại sao Công Tôn lại nói mình gặp ma?" Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.
"Tôi cũng không rõ." Triển Chiêu lắc đầu, "Hay là lát về hỏi thử? Hồi sáng tôi cũng có nhắc, mặc dù anh ấy có chút không thích ứng, nhưng cũng không quá bài xích."
Bạch Ngọc Đường gật đầu, vừa đi vừa nói bọn họ cũng đã tới tầng ba.
Cửa lớn lầu ba cũng đã mở, có một cô bé mập mạp chừng bảy tám tuổi đang đứng trước cửa chờ, ngẩng mặt nhìn mọi người.
Bên trong có một con chó vàng ngậm dép lê chạy ra, để xuống đất, vẫy vẫy đuôi.
Cô bé giơ ba ngón tay với con chó, "Ba đôi nữa nha, Bally."
Con chó lớn sủa một tiếng rồi lại chạy đi lấy dép lê.
Mọi người cùng chào hỏi cô bé sau đó bước vào nhà, bên trong được trang trí rất ấm áp, màu sắc phong phú.
Triển Chiêu đang thông qua màu sắc trong phòng để phân tích tính cách của chủ nhân ngôi nhà, cánh cửa thủy tinh ở bên kia mở ra, có một ông chú bước vào.
Trước mặt mọi người chính là Lưu Kim, thoạt nhìn trẻ hơn trong ảnh.
Lưu Kim hiển nhiên không cảm thấy kì lạ khi cảnh sát đến thăm, ông bảo cháu gái dẫn con chó vào phòng làm bài tập, mình thì ngồi xuống ghế tiếp đón Bạch Ngọc Đường bọn họ.
Triển Chiêu nhìn thấy cánh cửa thủy tinh thông ra ban công, bên ngoài được đặt vài chậu hoa, còn có ghế nằm, một chiếc bàn gỗ, trên bàn là một bình trà... Ông chú này lúc nãy đang nằm trên ghế, vừa uống trà vừa xem chong chóng xoay?
Chờ mọi người đã ngồi xuống, Lưu Kim lên tiếng, "Các cậu muốn hỏi gì? Tôi đã thuật lại hết cho cảnh sát rồi."
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, ý nói — Bao cục bảo cậu tới trò chuyện với ổng đó.
Triển Chiêu không nói gì, chỉ đứng lên, bước ra ban công dùng điện thoại chụp lại mấy cái chong chóng, sau đó cúi đầu bấm tin nhắn.
Mọi người nhìn nhau.
Lưu Kim cũng có chút không hiểu.
Triển Chiêu chậm rãi quay về chỗ cũ, chỉ ra ban công, "Chính nó là thứ trị chứng thiếu hụt một nửa cho chú?"
Lưu Kim sửng sốt, Bạch Ngọc Đường và Mã Hán còn có Triệu Hổ cũng kinh ngạc, chong chóng có thể chữa bệnh sao?
Lưu Kim gật đầu.
"Là ai chỉ cho chú?" Triển Chiêu hỏi.
"Ách... Tôi có một người bạn." Lưu Kim trả lời.
"Bạn của chú là bác sĩ tâm lý?"
"Đúng vậy." Lưu Kim gật đầu.
Triển Chiêu bước lên một bước, nói một câu "Thất lễ." rồi nhìn chằm chằm vào mắt của Lưu Kim.
Lưu Kim mờ mịt, khó hiểu nhìn Triển Chiêu.
Sau khi nhìn xong, Triển Chiêu nở nụ cười không rõ nghĩa, hắn lấy cây bút và một tờ giấy, đưa cho Lưu Kim, "Làm phiền chú viết tên và cách liên lạc với người bạn đó giúp tôi."
Lưu Kim mờ mịt cầm bút lên.
Di động của Bạch Ngọc Đường cũng reo lên ngay lúc đó.
Bạch Ngọc Đường thấy một dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình, khó hiểu bắt máy, chợt nghe giọng nói của Bạch Diệp như không biết làm sao, "Cậu lại đưa cái gì cho tên yêu nghiệt đó xem vậy? Bây giờ hắn lại nổi điên muốn lập tức đi tìm các cậu."
Bạch Ngọc Đường chớp mắt.
Ở đầu dây bên kia, chợt nghe tiếng động thình thịch, giống như ai đó đang giậm chân, còn có tiếng Triệu Tước la hét, "Con mèo chết tiệt! Đợi đó, ta tới ngay đây! Chờ ta tới chơi chung với a a a a a!!"
3
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhún vai.
Bạch Ngọc Đường chợt nghe Bạch Diệp hỏi, "Hai đứa đang ở đâu?"
Bạch Ngọc Đường đọc địa chỉ, Bạch Diệp thở dài, "Rồi, sắp tới."
Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Bạch Ngọc Đường nhướn mày — Đừng nói là tới rồi nha?
1
Lưu Kim đặt bút xuống, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy tờ giấy trắng trơn, nhắc nhở Lưu Kim, "Chúng tôi chỉ muốn tìm người bạn đó của chú để nói chuyện thôi."
Lưu Kim gật đầu, chỉ ra cửa, "Không cần tìm nữa, hắn đến rồi."
Chương 3: Thiền.
Bạch Diệp thắt dây an toàn, nhìn Triệu Tước đang cầm giấy gấp cái gì đó, "Chuyện em nắm trong bàn tay chẳng phải vẫn chưa làm xong à? Bây giờ còn đi tìm mấy đứa nhỏ?"
"Ừ." Triệu Tước hừ hừ, tiếp tục xếp.
Bạch Diệp thở dài, khởi động xe, xoay mặt nhìn thì thấy Triệu Tước đã gấp xong, đó là chóng chóng gió.
Bạch Diệp khẽ nhíu mày, hơi kinh ngạc nhìn Triệu Tước.
Triệu Tước để chong chóng lên đầu gối, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười. Ngẩng mặt lên, nụ cười có chút tà ác lại hiện hữu, nhẹ nhàng nhướn mày lên, Triệu Tước liếc Bạch Diệp, "Anh có mang đao theo không?"
Bạch Diệp nghe xong, trầm mặc một lúc mới hỏi lại, "Chẳng phải em là đao của anh rồi sao?"
3
Triệu Tước nhìn Bạch Diệp, sau đó dùng giọng điệu chế nhạo hỏi lại, "Hôm nay nói chuyện ngọt ngào dữ, anh bị đột biến gien rồi hả? Chẳng phải anh là người không bao giờ thay đổi sao?"
1
Bạch Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, bật cần gạt nước, lái về vùng ven biển.
"Thắt dây an toàn vào." Bạch Diệp nhắc nhở.
Triệu Tước nhẹ nhàng vung tay ra ngoài cửa sổ, thắt dây an toàn, "Trạng thái của anh giống như vừa chuyển đổi từ tình trạng hy vọng tôi chết sang sợ tôi chết vậy, phân liệt nhanh vậy không mệt hả?"
Bạch Diệp thở dài, "Hôm nay sát khí của em có hơi nặng."
"Tâm trạng tốt thôi." Triệu Tước quay cửa xe lên.
Xe chạy như bay trong mưa gió, chong chóng nhẹ nhàng đáp xuống bãi nước dơ bẩn, mau chóng bị bánh xe cán qua, nghiền thành bùn nhão.
...
Ở nhà Lưu Kim, tiếng chuông cửa vang lên.
Lưu Kim muốn ra mở cửa, nhưng Triển Chiêu lại khoát tay, ý bảo — Mình có thể làm giúp.
Lưu Kim đành ngồi im.
Triển Chiêu nhấn nút mở cửa lầu dưới.
Chờ tiếng bước chân càng ngày càng gần, người tới vừa lúc đứng trước cửa, ngay khi tiếng chuông cửa vừa vang lên Triển Chiêu cũng đồng thời mở cửa ra.
Người đứng bên ngoài bị cánh cửa đột nhiên mở ra làm hoảng sợ, sững sờ đứng tại chỗ, tay vẫn còn đặt trên chuông cửa, trợn mắt há mồm nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu giương mắt quan sát người nọ — Người này khoảng chừng năm mươi tuổi, trên tóc đã có vài chỗ bạc, cách ăn mặc đứng đắn nhã nhặn, diện mạo cũng không tệ, ngũ quan đoan chính.
Theo nếp nhăn trên khuôn mặt có thể đoán ra — Người này không thích cười, thường xuyên nhíu mày, cuồng nghiên cứu học thuật.
Theo trạng thái và màu sắc của làn da — Không thích phơi nắng nhưng cũng không xem trọng việc dưỡng da, là một người cẩu thả.
Theo độ dày của kính cận và kiểu dáng — Là một người có thói quen đọc sách, hơn nữa còn là người cực kì chú trọng chi tiết.
Theo kiểu tóc được chải chuốt tùy tiện, áo sơmi có hơi nhăn nhúm — Chưa kết hôn hoặc đã ly dị, không nuôi thú, sống cô đơn một mình.
Theo vành mắt đen và tròng trắng mắt có hơi đỏ — Tối hôm qua ngủ trễ hoặc có thói quen thức khuya.
Theo kiểu dáng của áo khoác và độ rộng của quần — Số tuổi có thể nhỏ hơn bề ngoài một chút.
Theo ngón tay và móng tay — Cuộc sống an nhàn giàu có, cuồng sự kiểm soát, ở một mặt nào đó người này cực kì cố chấp.
Theo biểu tình ở trên mặt — Đối phương biết mình, hơn nữa còn tỏ ra khiếp sợ.
Theo hình dạng của điện thoại trong túi quần và ví tiền trong túi áo — Thu nhập khả quan, không cổ hủ cũng không bài xích các thiết bị khoa học kỹ thuật, thường xuyên tiếp xúc với người trẻ tuổi.
Theo dáng người và đôi giày — Gia giáo nghiêm khắc, từ nhỏ đã được tập thành thói quen tốt, thích vận động.
Cuối cùng, Triển Chiêu cho ra một kết luận — Một giáo sư tâm lý học cho một trường đại học nào đó, không có thói quen xấu, và là một... fan cuồng!
4
"Cậu... cậu là tiến sĩ Triển?" Người đứng trước cửa đã hoàn hồn, sau đó lập tức trở nên kích động, "Tôi... tôi là Tống Thiên Kiệt, giáo sư tâm lý học của trường đại học E, tôi đã từng tham gia buổi tọa đàm của cậu, tôi rất sùng bái cậu! Không nghĩ tới lại có thể gặp cậu ở đây!"
Triển Chiêu nhướn mày — Đoán đúng rồi. Người này gặp mình chỉ có thể thông qua buổi diễn thuyết một lần nào đó. Ngoại trừ lần ở đại học X thì cơ hội công khai diễn thuyết hoặc tọa đàm là rất ít, giao lưu về học thuật cũng không nhiều, có thể sàng lọc.
Triển Chiêu nhướn mày, "Buổi họp tâm lý học quốc tế hằng năm hai năm trước?"
Tống Thiên Kiệt há to miệng, "Đúng... đúng vậy, cậu nhớ ư?"
Bạch Ngọc Đường bọn họ lặng im uống trà — Triển Chiêu có khi còn nhớ rõ bà y tá trưởng nào đã đỡ đẻ cho mẹ của hắn nữa kìa.
2
Tống Thiên Kiệt bị vây trong trạng thái căng thẳng và hưng phấn vì được gặp thần tượng trong một tình huống không rõ ràng lắm, sau khi bước vào cửa thì mờ mịt nhìn Lưu Kim đang ngồi trước bàn trà, chờ tới lúc nhìn thấy Bạch Ngọc Đường bọn họ thì ông mới hiểu ra, "Anh có khách à, vậy để bữa khác tôi lại tới."
"Không cần, cùng ngồi xuống nói chuyện đi." Bạch Ngọc Đường bảo ông ngồi xuống.
Tống Thiên Kiệt ngồi bên cạnh Lưu Kim, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhìn Triển Chiêu, "SCI tham gia vụ án của lão Lưu?"
Triển Chiêu ngồi xuống sô pha, "Chú biết SCI chúng tôi?"
Tống Thiên Kiệt gật đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng, "Mỗi quyển sách của cậu tôi đều mua về, những vụ án do các cậu phá được truyền lưu trên mạng, tôi cũng có đọc."
Bạch Ngọc Đường bây giờ rất thả lỏng, hắn cũng chẳng phải tới thẩm vấn phạm nhân, nhưng mà xem tình hình mọi người, Mã Hán và Triệu Hổ cứ như bị vây trong sương mù, còn Triển Chiêu thì đang vô cùng hưng phấn.
"Chong chóng xoay ngoài kia là do chú nghĩ ra?" Triển Chiêu cảm thấy hứng thú, lên tiếng hỏi.
Tống Thiên Kiệt xoay đầu nhìn ra ban công, "Thật ra không phải do tôi nghĩ, mà là có người chỉ tôi."
Mắt Triển Chiêu sáng lên, "Người đó là ai?"
"Ách, là một người tôi đã gặp trong phòng thiền." Tống Thiên Kiệt trả lời.
Triển Chiêu hơi sửng sốt, "Phòng thiền?"
"Tôi thường tới đó để ngồi thiền, tâm sự với người không quen biết, giải tỏa chút cảm xúc rối loạn." Tống Thiên Kiệt trả lời, "Lão Lưu là bạn nhiều năm của tôi, chứng thiếu hụt một nửa của hắn có không ít bác sĩ bó tay, tác dụng phụ của thuốc cũng khiến cho hắn bài xích với trị liệu. Hôm đó tôi ngồi trong phòng thiền, nói chuyện với một người trẻ tuổi, cậu ta đã vẽ một bức tranh cho tôi." Nói xong, ông vươn tay chỉ ra ban công, "Tôi dựa theo bản vẽ thiết kế lại, kết quả căn bệnh của lão Lưu dần chuyển tốt, quả thật rất thần kỳ."
Triển Chiêu hơi sửng sốt, "Chú nói là người chỉ cho chú là một người trẻ tuổi?"
"Đúng thế! Có thể chừng ba mươi tuổi, thân thể cao gầy, một thân hắc y, tóc đen." Tống Thiên Kiệt thở dài, "Đúng là hậu sinh khả úy."
"Chỗ chú nói là ở đâu thế?" Triển Chiêu hứng thú hỏi.
Tống Thiên Kiệt viết lại địa chỉ cho Triển Chiêu.
"Có điều hình như cậu ta không thường xuyên tới đó, sau bữa đó thì tôi không gặp nữa." Tống Thiên Kiệt nói, "Nói thật, tôi còn muốn hỏi tên cậu ta, đáng tiếc những hội viên trong phòng thiền đều giữ bí mật, mọi người không biết tên nhau, cả ông chủ cũng không chịu tiết lộ."
Triển Chiêu gật đầu, "Ngoại trừ những đặc điểm mà chú nói lúc nãy, còn có cái gì nữa không?"
"Ờm..." Tống Thiên Kiệt nhớ lại, "Đúng rồi, màu mắt của cậu ta không giống người châu Á cho lắm, nhưng khuôn mặt lại mang đặc điểm của người châu Á."
"Mắt hắn có màu gì?" Triển Chiêu hỏi.
"Màu xanh tro giống người châu Âu." Tống Thiên Kiệt khoa tay múa chân, "Lúc đầu tôi còn tưởng cậu ta đeo kính áp tròng, nhưng nhìn kỹ thì đó là màu mắt thật."
"Ồ..." Triển Chiêu gật đầu.
Sau đó, Triển Chiêu và Lưu Kim nói chuyện vài câu, Lưu Kim kể lại quá trình cả ba vụ án, so với khi Bạch Ngọc Đường bọn họ đọc tư liệu không có gì khác biệt.
Cả quá trình Triển Chiêu không hề lên tiếng, tựa vào ghế sô pha, lẳng lặng ngồi nghe.
Chờ Lưu Kim kể xong toàn bộ, Triển Chiêu lại nhìn Tống Thiên Kiệt, hỏi, "Trước đây chú đã từng nghe?"
Tống Thiên Kiệt gật đầu.
Lưu Kim nói, "Tôi và Thiên Kiệt là bạn thân, thường xuyên nói chuyện tán gẫu, hắn cũng hay phân tích cho tôi nghe."
"Ừm." Triển Chiêu gật đầu, đứng dậy, xem điện thoại... Phát hiện đã qua một tiếng.
Triển Chiêu nhíu mày với Bạch Ngọc Đường, ý bảo — Về thôi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi, "Không đợi Triệu Tước hả?"
"Chẳng phải nói tới liền sao." Triển Chiêu cũng cảm thấy buồn bực, "Sao giờ còn chưa tới nữa?"
Mọi người rời khỏi nhà Lưu Kim, khi xuống lầu thì nhìn thấy bên dưới có một chiếc xe thể thao màu trắng đang đậu.
Kính xe hạ xuống, người ngồi bên trong ngó đầu ra nhìn mọi người.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau — Là Bạch Diệp.
Bước tới trước cửa xe, Triển Chiêu nghiêng mặt nhìn vào trong, quả nhiên ở ghế phó lái là Triệu Tước, mái tóc dường như lại dài thêm nhưng trông rất gọn gàng, ông ngáp ngắn ngáp dài nói, "Lâu thế."
Triển Chiêu xoay đầu lại nhìn chong chóng trên lầu ba, "Sao chú không lên?"
"Hàng chợ đen, hại ta thấy hưng phấn gần chết." Triệu Tước bĩu môi.
Triển Chiêu thấy Triệu Tước không có nhiều hứng thú, đột nhiên lên tiếng hỏi, "Chú có biết người châu Á nào có mắt màu xanh tro không?"
Triệu Tước hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu lấy tờ giấy mà Tống Thiên Kiệt ghi cho hắn ra nhìn, chỗ đó hẳn là gần đây, vì thế liên quơ quơ tờ giấy, "Tới đó ngồi thiền chút xíu rồi về."
Triển Chiêu móc điện thoại ra gọi cho Tưởng Bình, bảo hắn giúp tìm đường tới đó.
Triệu Tước vội vàng leo xuống xe, đi theo Triển Chiêu.
Triệu Hổ và Mã Hán liếc nhìn nhau, cũng đi theo sau.
Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại, thấy Bạch Diệp nhìn mình thở dài, bảo hắn lên xe.
Bạch Ngọc Đường leo vào xe, mang chiếc xe tới đậu chỗ kế bên chiếc của mình, sau đó hai người cũng xuống xe, hướng ra bờ biển.
Hai người sóng vai nhau, mưa cũng đã sớm tạnh, gió cũng nhỏ hơn, trên đường có nhiều người đi hơn lúc nãy.
Có không ít người liếc mắt nhìn Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường, trong đôi mắt lộ ra vẻ cảm khái — Di truyền thật vĩ đại! Hai anh em này giống nhau quá!
Triệu Hổ lần đầu tiên nhìn thấy Triển Chiêu sóng vai cùng Triệu Tước, hai người nói chuyện qua lại, chẳng biết đang nói cái gì, sau đó lại bắt đầu lấy điện thoại ra nghịch, trông rất ngây thơ.
Xoay đầu lại nhìn Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường... Hai anh siêu cấp đẹp trai mặc đồ trắng vẫn luôn duy trì khoảng cách 1m, một tay đút vào túi, chân sải bước dài, chiều cao lý tưởng cùng tỉ lệ của dáng người làm cho người đi ngang qua bọn họ chẳng khác nào trái bí đao, chỉ là biểu tình có hơi khốc, không nói gì.
Triệu Hổ giật giật khóe miệng, lại xoay đầu nhìn Mã Hán bên cạnh, người kế bên cũng đút tay vào túi không nói tiếng nào, hắn thở dài.
Mã Hán vốn đang nhìn khu biệt thự trên sườn núi, chợt nghe Triệu Hổ thở dài, liền xoay đầu nhìn, "Sao thế?"
Triệu Hổ hất mặt bảo hắn nhìn đằng trước.
Mã Hán giương mắt, chỉ thấy Triển Chiêu đang vỗ tay, Triệu Tước thì bĩu môi, "Hư hỏng!"
Triệu Hổ lại hất mặt ra đằng sau.
Mã Hán xoay đầu nhìn ra sau, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp đang cách bọn họ không xa...
Mã Hán không rõ, hỏi Triệu Hổ, "Làm sao?"
Triệu Hổ nhỏ giọng nói, "Cách ở chung đó."
Mã Hán nghi hoặc.
Chính lúc này, Triển Chiêu và Triệu Tước đột nhiên dừng lại, ngẩng mặt nhìn một căn lầu nhỏ màu đen ở bên đường.
Triệu Hổ và Mã Hán cũng bước tới phía sau bọn họ, ngẩng mặt nhìn, cả hai đều nhướn mày, cửa hàng này cool dữ nha, trên bảng hiệu chỉ ghi một chữ — Thiền!
Triệu Tước khoanh tay hỏi Triển Chiêu, "Đây là cách trang trí mới của miếu thờ?"
Triển Chiêu nhìn ông, "Đây là phòng thiền."
Triệu Tước vuốt cằm, "Ồ... Con nít giờ thích chơi cái này hả?"
Triển Chiêu nhìn trời — Người đi sau thời đại.
Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường cũng đã tới trước cửa.
Bạch Diệp nhìn thoáng qua, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Thiền... Là chỗ nào?"
Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, trả lời, "Chắc là miếu thờ."
Bạch Diệp gật đầu, "Ờ..."
Triển Chiêu giật giật khóe miệng, Triệu Tước ở bên cạnh liếc mắt nhìn hắn — 3 đấu 1!
Phòng thiền này có cấu tạo cơ bản là một khối lập phương bằng kính, bao xung quanh là sắt rèn màu đen, đồ trang trí rất hiện đại. Nhưng phong cách bên trong lại mang kiểu cổ xưa, tóm lại là... nhìn rất xa hoa.
Cánh cửa làm bằng kính, Triệu Hổ bước tới trước cửa, cánh cửa liền tự động mở ra.
Bên trong là đại sảnh, cách trang trí càng mang phong cách cổ, hoàn toàn là kiểu Trung Quốc, nhìn giống như một quán trà.
Trước quầy lễ tân là một nhân viên nam mặc quần áo màu đen, chắc là không nghĩ ở thời tiết thế này mà vẫn có khách đến, ngẩng đầu nhìn, có sáu anh đẹp trai ngời ngời bước vào.
Nhân viên lễ tân sửng sốt một lúc, "Ơ... Nơi này là chỉ dành cho hội viên, các anh có người giới thiệu không?"
Bạch Ngọc Đường, Bạch Diệp và Mã Hán đứng phía sau im lặng làm người mẫu, tập trung tạo dáng không nói lời nào. Triệu Tước và Triển Chiêu thì nhìn xung quanh, thuận tiện quan sát nhân viên lễ tân.
Triệu Hổ đành phải bước tới, phụ trách giao tiếp với nhân viên lễ tân, "Là giáo sư Tống giới thiệu."
"A!" Nhân viên lễ tân liền nhận ra, "Là giáo sư Tống, các anh là học sinh của ông ấy?"
Triệu Hổ bất đắc dĩ, "Đúng vậy, chúng tôi học khóa tâm lý học, thầy ấy bảo chúng tôi tới đây ngồi thiền."
Nhân viên lễ tân cười gật đầu, "Các anh muốn làm thẻ hội viên hay là..."
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Triệu Tước bước tới, đứng ở phía trước quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân ngây ngô nhìn ông.
Triệu Hổ cũng nhìn, Tước gia hiển nhiên không có chút nhẫn nại, ý bảo Triệu Hổ — Tránh qua một bên đi, tiểu quỷ!
Triệu Hổ lập tức trốn ra phía sau Mã Hán, thi hành theo chủ trương "Đừng chọc vào Triệu Tước".
Triệu Tước ngoắc tay gọi nhân viên lễ tân, "Chỗ này có gắn camera không?"
"A... có." Nam sinh ngây ngô nhìn vào mắt Triệu Tước.
Lông mày bên trái của Triệu Tước khẽ nhướn, vươn tay vỗ nhẹ lên bả vai nam sinh, "Ta muốn xem camera còn có danh sách hội viên."
Nam sinh ngây ngô lấy danh sách đưa cho Triệu Tước.
Triệu Tước lật xem, nhướn mày, "Chỉ có họ, không có tên?"
"Danh tính của hội viên được giữ bí mật..." Nam sinh thành thật trả lời, "Tư liệu đều ở trong máy tính của ông chủ, không cho người ngoài xem."
Triệu Tước cười tủm tỉm, "Máy tính ở chỗ cậu là mạng lưới liên lạc?"
Nam sinh gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Triển Chiêu — Hắn bị cái gì vậy?
Triển Chiêu nhún vai — Bị Triệu Tước khống chế rồi.
Triệu Tước lấy USB trong túi ra, cắm vào máy tính, móc điện thoại ra gọi, "Phòng kỹ thuật! Hack máy tính này cho ta."
Trong phòng làm việc SCI, Tưởng Bình đang ngậm kẹo, tay gõ bàn phím, khoảng chừng một phút sau, hắn trả lời, "Đã hack xong, dùng máy tính bảng của tiến sĩ Triển là có thể xem toàn bộ dữ liệu của máy chính."
Triệu Tước cảm thấy mỹ mãn, lấy máy tính bảng của Triển Chiêu bắt đầu tra.
Triệu Hổ há to miệng nhìn nam sinh vẫn còn đang ngây ngô ở trước mắt, mấy người ở phía sau đã chứng kiến toàn bộ quá trình phạm tội của Triệu Tước chỉ trong hai phút.
Bạch Ngọc Đường đỡ trán.
Triển Chiêu lấy điện thoại ra gọi, mắng Tưởng Bình, "Cậu dám làm việc cho ổng!"
Tưởng Bình sửng sốt thật lâu, vô tội đáp, "Ổng... ổng dùng điện thoại của anh mà."
Triển Chiêu sửng sốt, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại của mình, giống y hệt chiếc kia, giờ mới phát hiện ra lúc nãy trong khi bốp chát nhau, đối phương đã đổi điện thoại.
Triển Chiêu không nói gì đoạt lấy điện thoại, xoay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, trên gương mặt vốn không có biểu tình gì, khóe miệng bây giờ lại cong lên. Đối với một tên mặt than, đây là biểu hiện của sự vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
Triển Chiêu nổi giận.
"Không có người kia." Triệu Tước xem xong, để máy tính bảng sang một bên, nhìn nam sinh trong chốc lát, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
Ngay lúc Triệu Tước mỉm cười, nam sinh bỗng nhiên máy móc mở ngăn kéo... móc ra một khẩu súng chỉa vào Triệu Tước.
Triệu Hổ ở bên cạnh cả kinh, muốn túm lấy Triệu Tước, nhưng Triệu Tước lại không hề nhúc nhích, chỉ đứng tại chỗ mỉm cười.
Ngay lúc nam sinh sắp sửa bóp cò, lại có một tiếng "Ba" vang lên.
Nam sinh sửng sốt, sau đó hoang mang nhìn thứ trong tay mình.
Mọi người đảo mắt nhìn, Triển Chiêu vẫn luôn đứng bên cạnh Triệu Tước ngay lúc đó búng tay một cái trước mặt nam sinh.
"A!" Nam sinh liền ném cây súng đi, đặt mông xuống đất, mờ mịt nhìn xung quanh còn có mọi người.
Mã Hán và Triệu Hổ bước lại xem tình trạng của nam sinh.
Triển Chiêu hỏi Triệu Tước, "Lần này là cá lớn?"
Nụ cười của Triệu Tước càng thêm vui vẻ, hai hàng lông mày nhướn lên, vui vẻ gật đầu, "Oh yes!"
Ở phía sau, Bạch Ngọc Đường xoay đầu nhìn Bạch Diệp.
Bạch Diệp đột nhiên hỏi, "Bình thường cậu có chơi đao không?"
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, sau đó lắc đầu, "Nhưng tôi có một thanh đao rất tốt."
2
Bạch Diệp gật đầu, "Vậy à, khi rảnh chúng ta cùng đàm đạo chút đi."
Bạch Ngọc Đường thở dài — Không có vụ án quỷ dị nhất chỉ có vụ án quỷ dị hơn, hướng đi này... cũng không tính là tuyệt vời.
Chương 4: Sự hung mãnh của thực vật.
Tình huống đột nhiên phát sinh ở phòng thiền được giải quyết rất mau chóng.
Nam sinh khi nhìn thấy cây súng cũng ngây ngẩn, hoàn toàn không thể nghĩ ra tại sao mình lại cầm súng. Trạng thái gần giống với lúc say khướt, khi tỉnh lại thì phát hiện có một người xa lạ nằm ngay bên cạnh, vì thế đại não vẫn chưa kịp thích ứng, mắt mở to miệng há ra.
Bạch Ngọc Đường kiểm tra cây súng, cũng có chút muốn cười — Đây là một cây súng giả, chỉ có thể bắn ra đạn giả hình tròn, mà bên trong lại không hề có đạn, vì thế đây không phải vật phẩm nguy hiểm.
Bạch Ngọc Đường hỏi nam sinh về ông chủ của phòng thiền này, nhưng mà hắn không hề nhớ rõ bất cứ điều gì, hỏi cái gì cũng nói không biết, nhìn cũng không giống giả vờ.
Triệu Hổ và Mã Hán điều tra "văn phòng của ông chủ", phát hiện một vấn đề rất thú vị — Ông chủ của phòng thiền này Ngụy Lâm, cũng chẳng phải ai khác, chính là nam sinh đứng ở quầy tiếp tân.
Tất cả chứng chỉ chuyên nghiệp đều mang tên Ngụy Lâm, ngay cả giấy căn cước dùng để thuê nhà cũng là tên của Ngụy Lâm. Nhưng mà Ngụy Lâm lại hoàn toàn không biết gì cả, hắn giống như bị mất trí nhớ, lắc đầu rất mạnh, ý bảo mình chỉ là người đi làm thuê. Nhưng khi hỏi hắn làm sao lại biết công việc này để xin tới làm, hắn lại trông có vẻ rất mờ mịt.
Bạch Ngọc Đường bảo Tưởng Bình tra xét bối cảnh của Ngụy Lâm, hắn chỉ là một sinh viên đã tốt nghiệp đại học, nhà không ở thành phố S, hơn nữa căn cứ theo tình trạng kinh tế, hắn không thể lo nổi cho phòng thiền này.
Đối mặt với Ngụy Lâm đang vò đầu bứt tai, thậm chí còn nghĩ mình bị người ngoài hành tinh bắt cóc, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Chuyện này là sao?"
Triển Chiêu giải thích cho Bạch Ngọc Đường, "Người chúng ta gặp lần này là một cao thủ, Ngụy Lâm bị thôi miên sau đó bị người đó khống chế, trở thành thế thân cho chủ nhân thật sự của phòng thiền, dựa theo chỉ thị mà thi hành. Mà ông chủ thật sự thì lại trốn sau bức màn, Ngụy Lâm cũng chẳng được bất kì kẻ nào giải thoát. Một khi có chuyện xảy ra, manh mối sẽ đứt ở Ngụy Lâm, bởi vì cho dù Ngụy Lâm có được giải thôi miên hay không thì vẫn sẽ không nhớ bất cứ cái gì về người đứng sau bức màn kia."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
Triệu Hổ kinh ngạc, "Sao có thể ngạo mạn như vậy? Vậy chẳng phải sẽ có thể đi làm rất nhiều chuyện xấu ư?"
Mã Hán hỏi Triển Chiêu, "Không thể khôi phục sao?"
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, tựa như có chút khó khăn.
Triệu Tước lại gần, hai tay hai bên gác lên vai Triệu Hổ và Mã Hán, "Thật ra dựa trên kỹ thuật thì không khó khăn, nhưng trên đời này sẽ có những lúc, cho dù giỏi cách mấy cũng sẽ phải bất lực."
Triệu Hổ và Mã Hán nhìn ông — Nghĩa là sao?
Triệu Tước nhìn hai người, tựa như đang đánh giá chỉ số thông minh của hai người, sau đó bắt đầu giải thích, "Nói ví dụ như muốn mở két sắt thì phải biết mật mã đúng không? Mật mã thì có hàng ngàn hàng vạn con số khác nhau nhưng mật mã chính xác chỉ có một. Nếu ấn sai mật mã mà không có gì xảy ra thì cũng chẳng ngại thử một lần, nhưng nếu ấn sai sẽ khiến nó nổ tung, vậy thì sẽ không tốt... Vừa rồi ta và con mèo nhỏ đã thử sai mật mã... cho nên đã tạo thành hai hậu quả."
Triệu Hổ và Mã Hán có chút khó hiểu — Thử hồi nào vậy?
Triệu Tước lại nhìn hai người, sau đó xoay đầu hỏi Triển Chiêu, "Trong SCI, hai đứa này có chỉ số IQ cấp mấy vậy?"
Triệu Hổ và Mã Hán cùng giật giật khóe miệng.
Triệu Tước ghét bỏ nhìn hai người, "Ngốc vậy mà cũng làm cảnh sát được? Không sao chứ? Chỉ số thông minh thấp quá."
Bạch Diệp đè đầu Triệu Tước trước mặt Triệu Hổ và Mã Hán, sau đó túm cổ áo kéo về phía mình, không cho đi phá người khác nữa.
3
Triển Chiêu giải thích cho Triệu Hổ và Mã Hán, "Triệu Tước lúc nãy thôi miên hắn, tương đương với lần đầu nhập sai mật mã, kết quả làm cho Ngụy Lâm cầm súng lên chỉa vào chú ta. Sau đó tôi búng tay về phía hắn, tương đương với lần thứ hai nhập mật mã, nhưng lại sai, kết quả làm cho hắn mất hết thông tin. Điều đó cho thấy, nếu không biết mật mã, cứ mỗi lần thử sẽ tạo ra những hậu quả khác nhau, tóm lại là rất khó lường."
Triệu Hổ và Mã Hán gật đầu — Thì ra là vậy.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Tước, "Chú có kẻ tình nghi?"
Triệu Tước gật đầu.
"Là ai?" Triển Chiêu vội hỏi, đối với người này hắn luôn sinh ra cảm giác hứng thú mạnh mẽ, căn cứ theo biểu hiện của Triệu Tước, đây phải là con cá lớn.
Triệu Tước sờ cằm, giơ hai ngón tay.
Triển Chiêu hơi sửng sốt, gật đầu, "Biết chú hi rồi! Tôi hỏi chú manh mối!"
Triệu Tước trừng mắt nhìn hắn.
Bạch Diệp nhìn ngón tay của Triệu Tước, nhíu mày hỏi, "Là Cách Lan?"
Triệu Tước mỉm cười.
Bạch Diệp nhướn mày, "Nhưng mà sẽ bị phát hiện..."
"Cách Lan là ai?" Triển Chiêu thính tai nghe thấy.
Triệu Tước nhíu mày nhìn Triển Chiêu, "Nhóc có xem tư liệu ta đưa không vậy? Hai đứa bây có phải ngày nào cũng hoang dâm vô độ cho nên không chịu xem bài đàng hoàng đúng không!"
4
Triển Chiêu nhìn trời.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng sờ cằm — Nói thật, cuộc sống hoang dâm vô độ chừng nào mới tới đây? Hắn cũng muốn giống anh hai, mỗi ngày ra sắc lệnh, dám nghĩ dám làm...
2
Triệu Tước thấy Triển Chiêu hỏi, vẫn giữ nguyên hai ngón tay.
Triển Chiêu giơ tay, ý bảo — Chú còn hi với tôi nữa tôi chọt chú đó tin không?
Triệu Tước thở dài, "Nhân vật số hai."
Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn về phía ông.
Triển Chiêu lập tức cả kinh, "G mà chú đánh dấu trong tư liệu, chính là Cách Lan?"
"G." Triệu Tước chậm rãi mở miệng, ngón tay gõ gõ cằm, tựa như đang lặp đi lặp lại chữ cái này trong đầu, thầm hít một hơi, "Little G."
Bạch Ngọc Đường nhìn sắc trời, trời cũng đã nhá nhem tối, bây giờ lái xe về, tới nhà thì trời cũng đã tối... Thời tiết âm u, dự báo thời tiết còn nói buổi tối sẽ có mưa to.
Cho nên, mọi người cùng về SCI trước.
Trên đường về, Triệu Tước muốnchen chúc ngồi chung xe với Triển Chiêu bọn họ, Triệu Hổ và Mã Hán phải ngồi chen chúc cùng Triệu Tước ở phía sau thôi thì thà chọn ngồi chung xe với Bạch Diệp còn hơn.
Triển Chiêu ghét bỏ nhìn Triệu Tước ngông nghênh chiếm hết băng ghế, lục túi thức ăn tìm khoai tây chiên.
Bạch Ngọc Đường lái xe về cảnh cục.
Triển Chiêu nhìn Triệu Tước đang nhai rộp rộp, hỏi, "Cách Lan đó, là người đã chỉ Tống Thiên Kiệt về chong chóng gió?"
"Bề ngoài thì nghe có vẻ giống." Triệu Tước phủi phủi vụn khoai, mở nắp chai nước, "Có điều thằng nhóc đó có một đặc trưng."
"Hắn có đặc trưng gì?" Triển Chiêu tò mò.
Triệu Tước vỗ vỗ tay trái, "Hắn bị mất nửa cánh tay."
Triển Chiêu sửng sốt.
"Rồi gắn một cánh tay giả." Triệu Tước gác chân, vừa uống vừa nói.
Triển Chiêu càng thêm tò mò, "Tại sao hắn lại mất nửa cánh tay? Nghe Tống Thiên Kiệt hình dung thì hắn trông rất trẻ, chẳng lẽ cũng trường sinh bất lão giống chú?"
Triệu Tước liếc hắn, "Người ta đâu phải trường sinh bất lão, người ta là mặt búp bê..."
Triển Chiêu nhìn trời.
"Có điều Tống Thiên Kiệt hình dung cũng không sai." Triệu Tước mỉm cười, "Hắn bằng tuổi Cẩm Đường, nhưng lại thường tỏ vẻ non nớt cho nên mới nhìn trẻ hơn tuổi."
Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường cũng theo bản năng nhìn Triệu Tước qua kính chiếu hậu, "Trẻ vậy sao?"
Triệu Tước chồm người lên, túm ghế Triển Chiêu, cười tủm tỉm, "Có biết câu tam tuế khán đáo lão (*)' không, từ nhỏ hắn đã bị điên!"
(*) Câu này có nghĩa là, tính tình của một người đã đã được định hình từ khi còn nhỏ, điều này cũng đã được nghiên cứu, khi trẻ lên ba tuổi, đại não của trẻ đã phát triển gần giống với người trưởng thành.
Triển Chiêu nhíu mày, "Ý chú là gì?"
"Nhóc có biết tại sao hắn lại bị mất nửa cánh tay không?" Triệu Tước hỏi.
Triển Chiêu lắc đầu, tôi biết thì còn hỏi chú làm gì?
"Khoảng năm mười tuổi, hắn cảm thấy bản thân mình vô cùng hoàn mỹ, chỉ là tay trái của hắn nhìn rất không đẹp, cho nên hắn đã tự mình dùng cây cỏ tinh luyện thành thuốc gây tê, sau đó tự mình chặt đứt nửa cánh tay, rồi tự chế tạo một cánh tay giả hoàn hảo gắn vào." Triệu Tước nhìn thấy trong mắt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lộ ra vẻ khiếp sợ, liền "Chậc chậc" hai tiếng lắc đầu, "Ngoại trừ bị điên ra thì hắn chính là một thiên tài, đúng là bug! Nếu hai đứa là do thượng đế trong lúc tâm trạng vui vẻ tạo ra, thì hắn chính là người được tạo ra trong lúc tâm trạng thượng đế vô cùng khó ở, tạo ra để đi hủy diệt thế giới."
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, "Bug là cái gì?"
Triệu Tước trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, "Chẳng phải mấy đứa teen teen đều nói vậy sao?"
Bạch Ngọc Đường càng thêm hoang mang.
Triệu Tước lắc đầu, "Cuộc sống của cậu đã đi xa thời đại bao nhiêu km rồi?"
Bạch Ngọc Đường không nói gì, tiếp tục lái xe.
Triệu Tước không bỏ qua, "Có xài weixin không?"
Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
"Weibo?"
Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu.
"Có xài mạng xã hội nào không?"
1
Bạch Ngọc Đường tiếp tục lắc đầu.
"Có chơi game gì không?"
Bạch Ngọc Đường nhìn khinh bỉ vào kính chiếu hậu, còn là một ánh mắt khinh bỉ rất tuấn tú.
Triệu Tước há to miệng, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhún vai.
Triệu Tước nghiêng đầu, "Chắc là có QQ đi ha?"
Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, Triển Chiêu ở bên cạnh lắc đầu, nói với Triệu Tước, "Kể cả email của cậu ấy cũng là do tôi tạo, nhưng không bao giờ xài, phương thức liên lạc duy nhất mà cậu ấy dùng chính là điện thoại. Mặt khác, những cuộc gọi quấy rầy rồi tin nhắn rác bảo có nguy hiểm này nọ, cậu ấy còn tưởng thật."
Triệu Tước tò mò, "Tưởng thật là thế nào?"
"Hôm đó có một tên lừa gạt nhắn tin tới, bảo là cậu ấy có kiện hàng, gọi cậu ấy tới lấy... Kết quả, cậu ấy đi thật." Triển Chiêu đồng cảm nói, "Tên lừa gạt đó cùng với nhóm lừa gạt còn có nhóm của nhóm lừa gạt bây giờ đầu đang ngồi trong tù dưỡng thương. Mỗi tháng Ngọc Đường sẽ đưa danh sách tin nhắn quấy rầy cho Tưởng Bình tra từng số một... Vì thế cuối cùng cậu ấy được vào danh sách đen của bọn lừa gạt."
4
Triệu Tước mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, "Tính cách này của cậu rốt cuộc là di truyền từ ai?"
1
Bạch Ngọc Đường liếc ông một cái, "Tiếp tục nói về tên Cách Lan kia đi."
Triệu Tước sờ cằm, "Little G lâu rồi không xuất hiện, tìm được hắn sẽ tìm được căn cứ."
"Little G..." Triển Chiêu nhìn Triệu Tước, "Nhưng mà bây giờ xem ra manh mối đã đứt rồi."
"Thì cứ để nó đứt! Có điều không có việc gì là tuyệt đối, chim bay để lại tiếng... Đã bị phát hiện rồi thì sẽ càng khó để ẩn núp." Triệu Tước cười rất đắc ý, tay nhấn bàn phím di động.
"Người quan trọng như vậy sao lại đi mở một phòng thiền nhỏ ở đây?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu, "Còn trị bệnh cho Lưu Kim nữa."
"Tôi cũng cảm thấy không giống tên G mà chú miêu tả trong tư liệu." Triển Chiêu nói, "Xem tư liệu của chú, tôi vẫn luôn nghĩ G là một con rồng rất mạnh."
Bạch Ngọc Đường và Triệu Tước cùng sửng sốt — Rồng rất mạnh?
"Thô bạo đơn giản nhưng lại hiệu quả." Triển Chiêu nhướn mày, "Thiên tính hung tàn."
Triệu Tước bị câu "Rồng rất mạnh" chọc cười, lăn ra ghế cười không ngừng.
Một lát sau, Triệu Tước dừng cười, ngồi dậy chọt chọt bả vai Triển Chiêu.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn.
Triệu Tước cười xấu xa nói, "Coi chừng bị hắn xử lý nha, hai đứa đó..."
Triển Chiêu khẽ cười, "Chú còn chưa xử lý hai chúng tôi, mắc gì phải sợ hắn?"
"Nha ~" Triệu Tước lại chọt chọt bả vai Triển Chiêu, "Miệng lưỡi ngọt dữ nha ~"
1
Triển Chiêu đẩy ngón tay ông ra, "Chú đã thử biết bao nhiêu lần rồi, cũng đã nói với chú là vô dụng."
Triệu Tước cười tủm tỉm, lấy ngón tay chọt chọt bả vai Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn vào kính chiếu hậu, đồng thời cũng chú ý sắc trời, xem ra lại sắp đổ mưa to.
Chiếc xe vừa chạy ngang cửa sau vườn bách thảo, Triển Chiêu theo bản năng nhìn thoáng qua, nhắc nhở bản thân về nhà phải hỏi Công Tôn tình hình cụ thể của vụ án năm đó.
Đang thất thần lại nghe Triệu Tước chợt lên tiếng, tựa như đang tán dóc, "Nhóc có bao giờ nghĩ tới, tại sao huyết thống của Bạch gia lại miễn dịch với thôi miên và ám thị không?"
Triển Chiêu bắt chéo chân, đây đúng là vấn đề hắn thường xuyên tự hỏi trong lòng, "Trên thực tế thì chỉ có hai người thật sự là miễn dịch hoàn toàn, là Tiểu Bạch và Bạch Diệp. Chú Bạch thì tôi chưa từng thử qua, nhưng Bạch Trì với anh hai thì vẫn có ảnh hưởng."