Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Do not reup)
-
Thích Vân Tô cố gắng tiêu hóa lời đánh giá mình là kẻ tàn nhẫn của Hạ Dương, anh vẫn từ chối Hạ Dương tới gần mình, trong lòng kinh ngạc nhưng không biểu hiện ra mặt, "Nói rõ ràng đi."
"Anh qua đây hôn em một cái rồi em nói." Hạ Dương không còn hoảng loạn như vừa rồi, lưu manh nhướng mày.
Nhưng tiếc là không có tác dụng, Thích Vân Tô cao giọng: "Nói rõ ràng!"
"Giải thích một chút cũng được, vốn dĩ em cũng đã từng cân nhắc không biết có nên thẳng thắn hết với anh không, để cho anh đỡ phải căng thẳng như lần trước..." Hạ Dương bỗng dừng lại, chăm chú nhìn Thích Vân Tô, "Sao anh lại đỏ mặt?"
Thích Vân Tô nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra não đang quay cuồng, bởi vì những ký ức càng ngày càng rõ ràng. Anh cố gắng sắp xếp lại cuộc sống trong hai năm gần đây, vừa vặn đang có Hạ Dương ngay trước mặt, cho nên trong đầu nhảy ra rất nhiều hình ảnh... kia.
Mặt nóng bừng, nhưng hiện tại không phải là lúc để xấu hổ, Thích Vân Tô hắng giọng, không nhìn Hạ Dương nữa mà dời ánh mắt sang nơi khác, "Quan hệ của anh và em... là giả đúng không?"
"Tới mức này rồi mà giả được á!?"
Hạ Dương rất muốn tiến lại gần, chân vừa nhấc lên đã bị Thích Vân Tô giơ tay ngăn lại, hắn đành đầu hàng, nói: "Là thật mà! Thật đến không thể thật hơn, hai năm trời, nếu sinh được con thì con của chúng ta đã biết bò rồi, anh, anh gì nhỉ, chuyện ký ức của anh hỗn loạn, chưa kịp thích ứng, em hiểu, hay là anh cố làm quen với em trước đi?"
Vừa nói Hạ Dương vừa nhướng mày, còn định cởi quần ra.
"Dừng lại!!" Thích Vân Tô gằn giọng, "Em hãy nói rõ ràng ra!"
"Ò..." Hạ Dương làm bộ làm tịch, bày ra vẻ mặt tủi thân, "Em chỉ muốn anh bớt căng thẳng thôi mà, cục cưng anh đừng sợ, em sẽ nói hết với anh. Đúng là anh đã gặp hai lần tai nạn ngoài ý muốn, một lần là vào hai năm trước, ngày sinh nhật 34 tuổi bị ngã từ tầng cao, một lần là vào đêm giao thừa mười tám ngày sau, gặp sự cố tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ..."
Chưa giải thích xong, Hạ Dương đã hỏi: "Anh nhớ được bao nhiêu chuyện?"
"Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, em trai của anh đâu?" Thích Vân Tô hỏi.
Trong trí nhớ, anh muốn tạm thời tách ra khỏi Hạ Dương nên xin đi công tác xa dài ngày, sau khi kết thúc công việc, anh đi thẳng về nhà em trai mình ăn cơm, đêm giao thừa, trên đường đưa em trai tới công ty xử lý sự cố bất ngờ phát sinh thì gặp tai nạn xe cộ.
Không biết vì sao, những đoạn ký ức này của anh không hoàn chỉnh, anh chỉ nhìn thấy một vài đoạn đối thoại rải rác.
Hạ Dương nói: "Gã không sao, chỉ bị thương nhẹ. Nhưng về sau anh nên hạn chế gặp Thích Hòa Tân, mỗi lần anh xảy ra chuyện đều có liên quan đến gã, người em trai này của anh không đơn giản đâu."
Thích Vân Tô không nhớ Hạ Dương đã gặp em trai mình lúc nào. Anh và em trai là anh em sinh đôi, nhưng ngoại hình và tính cách hoàn toàn khác nhau, cũng không hợp nhau, từ nhỏ đến lớn rất ít khi sống chung một chỗ, mỗi năm gặp mặt không được mấy lần, một trong hai khách sáo gọi điện mời bữa cơm, thứ gắn bó duy nhất chính là tình thân.
Thích Vân Tô không quan tâm lắm đến thái độ của Hạ Dương đối với Thích Hòa Tân, điều mà anh tò mò hơn chính là: "Vậy vì sao anh lại ở đây?"
"Bởi vì em rất giỏi!"
Bệnh trung nhị của Hạ Dương một khi đã bốc lên là không ai cứu được. Hắn đứng thẳng người, một tay nắm lại giơ lên trời, tạo dáng tượng Nữ thần Tự do.
Mặc kệ phản ứng nhạt nhẽo của Thích Vân Tô, Hạ Dương tiếp tục hùng hồn nói: "Em là một đứa trẻ được lựa chọn! Em tồn tại để cứu vớt thế giới!"
Rồi có ai hiểu nổi không? Nếu không phải vì đang căng thẳng thì có lẽ Thích Vân Tô đã bật cười ngã ngửa ra sàn.
Bầu không khí đóng băng trong vài giây.
"Có lẽ là em đã bị bỏ quên nên phải tự chơi một mình ở nhân gian." Hạ Dương thở dài lắc đầu, dùng ngữ điệu bình thường giải thích với Thích Vân Tô, "Em cũng không biết tại sao lại thành ra thế này, năm 9 tuổi... hay là 8 tuổi nhỉ? Có một ngày em đánh nhau thua người ta, trên đường chạy trốn bị vấp ngã, 'bùm' một phát em biến mất, sau đó quay về mấy phút trước, sau đó..."
"Thôi, em không nói được rõ, để em biểu diễn cho anh xem."
Hạ Dương đi ra mở cửa ban công. Hắn không cho Thích Vân Tô đi theo, dặn dò lặp đi lặp lại: "Không được bắt chước! Tuyệt đối tuyệt đối không được bắt chước!"
Sau đó hắn trèo lên lan can bảo vệ, nhảy xuống.
Chưa từng có một thời khắc nào Thích Vân Tô cảm thấy tinh thần của mình quay cuồng như lúc này.
Điên rồi.
Điên hết rồi.
1
Thích Vân Tô theo phản xạ hô lên một tiếng "Hạ Dương!", cổ họng nghẹn ứ, vội vàng chạy ra ban công nhìn xuống, nhưng chỉ thấy đèn đường và những tán cây.
Toàn thân anh vô thức run rẩy, đổ mồ hôi lạnh, Thích Vân Tô quay người muốn đi xuống lầu, trong khoảnh khắc anh quay đi, bóng đêm, ánh trăng và những ngọn đèn đường nhòe đi như một hình ảnh phản chiếu trong nước rồi biến mất, sau đó anh nghe thấy tiếng khóa nhà đang được nhập mật mã.
1
Thích Vân Tô sững sờ.
"Đoán xem." Là giọng của Hạ Dương.
Hô hấp của Thích Vân Tô nặng nề, anh nhìn thấy Hạ Dương mở cửa ra cho người kia đi vào.
Cửa mở, một thân ảnh vọt từ bên ngoài vào.
Một Hạ Dương không mặc áo khoác, dưới chân chỉ đeo một đôi tất, không đi giày. Hạ Dương kia đang tự ôm chặt lấy mình, oán giận: "Quên mất không mặc áo khoác, lạnh thấy má luôn."
1
Hạ Dương đẩy cửa nói: "Sao thế? Nói thẳng à?"
Trước mặt Thích Vân Tô đang có hai Hạ Dương.
Một Hạ Dương chạy tới ôm lấy vai Thích Vân Tô, nói với anh: "Anh đừng sợ, đừng sợ, đều là sự thật hết."
Một Hạ Dương khác miệng lẩm bẩm "lạnh quá", còn nói: "Em rất nhanh sẽ biến mất thôi."
Thích Vân Tô uống liên tục hai cốc nước vẫn không đè được nỗi sợ trong lòng xuống.
Hạ Dương giải thích đơn giản, từ nhỏ đã vậy rồi, mỗi lần gặp phải nguy hiểm đều có thể trở lại một khoảng thời gian nào đó trong quá khứ, khoảng thời gian này không cố định, đôi khi xa tới mức mấy năm trước, còn đa số là trở lại vài phút hoặc vài giờ trước khi bản thân hắn gặp nguy hiểm, nhưng mà 21 phút sau hắn sẽ biến mất, quỹ đạo thời gian sau khi giải trừ nguy hiểm vẫn tiếp tục như bình thường.
Hắn dùng 21 phút này để đánh một ván game. Một Hạ Dương chỉ vào một Hạ Dương khác mắng "đồ con gà!" rồi biến mất.
1
Thích Vân Tô nãy giờ im lặng không nói gì, cuối cùng ngơ ngác mở miệng: "Anh hẳn là đã mắc bệnh tâm thần rồi..."
"Đã nói mấy trăm lần rồi, không phải không phải mà!"
Hạ Dương muốn ôm Thích Vân Tô nhưng bị anh đẩy ra.
Thích Vân Tô bảo Hạ Dương cho mình một ít thời gian. Anh ngồi chống cằm ở bàn ăn, yên lặng suốt hơn 3 tiếng.
Trong lúc đó, Hạ Dương cũng an tĩnh ngồi bên cạnh.
Sau khi tiêu hóa mọi chuyện, Thích Vân Tô hỏi: "Tức là anh đã chết, em làm cách như vừa rồi, nhảy lầu, xuyên qua, trở về quá khứ cứu anh?"
1
Hạ Dương không đáp đúng trọng điểm mà nói: "Nhưng mà em không nhảy từ tầng 32 xuống, quá kích thích, ban nãy suýt chút nữa sợ tè ra quần."
"Vì sao anh và em lại ở bên nhau?" Thích Vân Tô hỏi tiếp.
Không hề né tránh, Thích Vân Tô nhìn thẳng vào mắt Hạ Dương. Tất cả mọi chuyện trong trí nhớ đang dần trở nên rõ ràng, nhưng anh vẫn lo sợ không yên, chuyện khó chấp nhận được nhất chính là... anh và Hạ Dương yêu đương, còn sống chung.
Hạ Dương vẫn không cho anh một câu trả lời hoàn chỉnh. Năng lực làm nhiễu loạn Thích Vân Tô của Hạ Dương này cao tay hơn hẳn trước kia, hắn nói: "Bởi vì em yêu anh, anh cũng thích em, không phải à?"
Hắn nói rất tự nhiên, nói xong lại tủi thân lẩm bẩm: "Chân em đau quá, em nói cái này sợ anh không tin, lúc em nhảy từ tầng 32 xuống bị trật chân rồi, thật sự rất đau, hình như sưng lên rồi ấy..."
Chân hắn chẳng bị sao cả, Hạ Dương đang bán thảm bán sầu, làm loạn dòng suy nghĩ của Thích Vân Tô mà thôi, còn kêu "úi úi a a" mấy tiếng, cà nhắc đi lấy hòm thuốc, bảo Thích Vân Tô bôi thuốc cho mình.
Hắn cố tình kéo ghế ngồi trước mặt anh, nhấc chân đặt lên đùi anh, dáng vẻ khoa trương như chân đang gãy thật rồi.
Thích Vân Tô nhìn thấu hết thảy, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo, anh xoa bóp chân cho Hạ Dương, động tác nhẹ nhàng, dung lượng não quá tải nên dừng hoạt động, trái tim thì lại đập rất nhanh.