[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, chỉ còn tiếng huyên náo ầm ĩ, âm thanh trong điện thoại như tiếng sấm đánh ầm ầm bên tai Hạ Dương, từng tiếng từng tiếng bổ vào lòng hắn, đau buốt.

Hắn tức giận ném điện thoại đi, bất lực gào thét, cho dù có trải qua bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không có cách nào bình tĩnh chấp nhận, một lần lại một lần đối mặt với việc Thích Vân Tô rời đi.

Trên tay hắn vẫn còn đang cầm một cái điện thoại khác, là của Thích Vân Tô không mang đi, mở khóa bằng nhận diện khuôn mặt, đập vào mắt là một đoạn ghi âm: anh không muốn tiếp tục cuộc sống kiểu này, đừng tiếp tục nữa.

"Dương Dương, xảy ra chuyện gì vậy?" Ba mẹ Hạ Dương ở bên ngoài gõ cửa.

Hạ Dương đang ở trong phòng ngủ, mấy tiếng trước hắn và Thích Vân Tô còn cùng nhau thức dậy trên cái giường này. Bọn họ đắp chung chăn, mặc đồ ngủ giống nhau, vào phòng tắm cạo râu cho nhau, nói năm mới vui vẻ, buổi sáng tốt lành, em yêu anh, anh yêu em...

Không muốn tiếp tục cuộc sống kiểu này? Hạ Dương hít sâu một hơi, trả lời ba mẹ: "Con không sao."

Đừng tiếp tục nữa? Hạ Dương thấp giọng chửi thề, đi tìm cái điện thoại vừa bị mình ném vỡ nát, không còn dùng được, hắn chỉ có thể dùng điện thoại của Thích Vân Tô gọi cho một người bạn, hỏi thăm về vụ tai nạn giao thông.

"Hình như là xe mất khống chế, hoặc là tài xế lái xe khi say rượu, đâm thẳng vào rào chắn, không biết có nên nói rất may bên dưới là biển hay không, tài xế chạy thêm một lúc nữa là lên núi. Đoạn đường đó bị chặn lại để làm công tác cứu hộ rồi, có điều khoảng thời gian này thủy triều đang lên, sợ là không dễ tìm..." Đồng nghiệp nói với Hạ Dương, ở phòng trực cũng có người đi tham gia cứu hộ, còn chưa kịp hỏi Hạ Dương biết tin tức từ đâu thì điện thoại đã bị cúp.

Kết thúc trò chuyện, Hạ Dương cũng không còn ở trong phòng nữa, cửa sổ mở toang, gió lạnh thổi tung bức rèm lên.

"Mỗi lần mẹ sang chỗ con đều cảm thấy kỳ quái, Dương Dương, có ai nói với con là con đang bị Tiểu Thích bao nuôi không?" Ở bãi đậu xe, Từ Lan vừa xuống xe đã phỉ nhổ.

Hạ Dương và cha hắn là Hạ Chấn Dân đang cùng nhau bê mấy cái thùng đồ ăn lớn vừa mới mua xuống.


Hạ Chấn Dân nói: "Nói lung tung, ai thèm bao nuôi người như nó."

Từ Lan lườm chồng mình một cái, cảm thấy lời vừa rồi đúng là hơi không xuôi tai lắm, gật đầu phụ họa: "Cũng đúng." Tiếp đó quan sát con trai mình, nói với Hạ Dương: "Con có tiền không? Mua một cái xe cho riêng mình đi, hay là ba mẹ cho con mượn một ít?"

"Hình như ba mẹ quên mất là nhà của bọn con gồm hai căn ghép lại, con có một phần trong đó." Hạ Dương vừa nói vừa đóng cốp xe.

"Nói đến chuyện này." Hạ Chấn Dân nói, "Ba không thể không nhắc nhở..."

Nói ngắn gọn thì là lúc trước căn nhà kia được mua với mục đích kết hôn, sau đó cong mất tiêu, đột nhiên sống chung với một người đàn ông, kết hôn thì sao? Cũng chẳng kết hôn được nữa, chuyện này khá nhạy cảm, hai người sống chung có những mầm họa mà chốc lát không thể nhìn ra ngay được, hai người già cảm thấy mình có trách nhiệm phải truyền đạt lại một ít kinh nghiệm sống của người từng trải.

"Dừng dừng!" Hạ Dương cạn lời, "Cuối năm rồi, ba mẹ nói ít thôi."

"Không nói nữa không nói nữa." Từ Lan nói, "Chẳng phải là đang tết nhất sao? Người già dễ bị xúc động trong khoảng thời gian này."

Ba người chờ thang máy, Hạ Dương nói: "Ông chủ Thích nhà con bây giờ đang thất nghiệp rồi, muốn gây dựng sự nghiệp, gây dựng sự nghiệp nguy hiểm cỡ nào chứ, cho nên là con đang nuôi anh ấy."

"Tiền tiết kiệm của con khéo còn chẳng bằng số lẻ của người ta." Từ Lan đả kích.

Hạ Chấn Dân bổ sung: "Tiền vay mua nhà con trả hết chưa?"

Từ Lan lại nói: "Mỗi tháng cần trả lãi không ít đâu."

"Tổn thương quá trời ơi!" Hạ Dương nhăn nhó, "Con bị hai người nói thành... tiểu bạch kiểm kiếm cơm bằng mặt mất rồi."

Trước khi tiến vào thang máy, Hạ Dương và ba mẹ vẫn đang nói chuyện cười đùa, trong quãng đường thang máy từ tầng trệt đi lên, hắn bắt đầu nhìn thấy một vài hình ảnh và tiếng động lạ.


"Ting..."

Cửa thang máy mở ra, cảm giác bất an càng thêm rõ ràng, vốn dĩ Hạ Dương đang đứng đằng sau, hắn vội vàng chen lên trước ba mẹ, chạy về nhà bấm mật khẩu. Đồ đạc lỉnh kỉnh cầm trên tay tùy tiện bỏ sang một bên, vừa vào nhà đã bắt đầu gọi Thích Vân Tô, không quan tâm đến sự khó hiểu của ba mẹ khi nhìn hành động của hắn.

Nhìn thấy điện thoại của Thích Vân Tô ở tủ giày, Hạ Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi hắn vào phòng ngủ, nhìn thấy một "bản thân mình" khác, tinh thần sụp đổ chỉ trong nháy mắt.

"Lại không kịp rồi." Hạ Dương kia đang ngồi trên giường cúi đầu, áp suất xung quanh cực thấp.

"Cái đcm nhà nó lại không kịp!! Biết thế nên trói lại luôn, đã nói là không được ra ngoài, cớ gì còn ra ngoài..." Hạ Dương hùng hổ rút điện thoại ra, đầu tiên là gọi cho Thích Vân Tô, nhưng tiếng chuông lại kêu ngay gần đó, tiếp đó hắn chuyển sang gọi cho Thích Hòa Tân.

Chờ đợi.

Trước khi điện thoại thông, một Hạ Dương biến mất, vài phút sau, những ký ức về một sự kiện sắp xảy ra lũ lượt tràn vào đầu hắn.

Hạ Dương lập tức dùng điện thoại của Thích Vân Tô bấm 122 báo cảnh sát, hắn thông báo về đoạn đường xảy ra sự cố, chỉ nói có cảm giác tốc độ xe rất kỳ lạ, tài xế hình như đã uống rượu say, lo rằng sẽ xảy ra chuyện.

Báo cảnh sát xong, điện thoại của Thích Hòa Tân vẫn chưa thông được, Hạ Dương gọi tiếp một lần nữa, vừa chạy ra khỏi nhà, không trả lời thắc mắc của cha mẹ. Lúc xuống đến bãi đậu xe mới kết nối được, hắn nghe thấy giọng của Thích Vân Tô: "Tập trung lái xe đi, muốn chết thì tự chết, đừng có kéo những người khác trên đường chôn cùng!"

"Thích Hòa Tân, anh bình tĩnh, trước tiên anh bình tĩnh lại đã, anh đang lái xe đúng không? Dừng xe lại bên đường đi, tôi sẽ trở về, nhất định sẽ tìm được cách trở về..." Hạ Dương chui vào xe, đặt điện thoại lên giá đỡ, đạp chân ga tức tốc chạy khỏi bãi đậu xe.

Thích Vân Tô ngắt lời hắn: "Đủ rồi Hạ Dương, anh cảnh cáo em, đừng có lo chuyện bao đồng nữa."

"Anh thắt dây an toàn chưa?" Hạ Dương nói tiếp, "Em lập tức đến ngay, anh đừng sợ, em lập tức đến!"


Hạ Dương đang rất sợ hãi, giọng của hắn run rẩy, không thể vờ bình tĩnh được nữa. Xuyên qua xưa nay chưa bao giờ là năng lực mà hắn cho là thần kỳ, chưa bao giờ, đây là một cái "gông bảo vệ" mà hắn bị cưỡng chế đeo vào, nhưng nếu nói là bảo vệ cũng không đúng, một lần lại một lần, hắn nhìn thấy sinh mạng của người khác biến mất trước mặt mình, rồi lâm vào dằn vặt, cho dù là nhiệm vụ trong công việc hay là người quan trọng trong cuộc sống, một lần lại một lần...

"Cho tôi ít thời gian, Thích Hòa Tân, anh nói vụ hỏa hoạn xảy ra vào 6 năm trước, quá xa, thế nhưng tôi vẫn có thể trở lại, chỉ cần ít thời gian, tạm thời anh tỉnh táo lại đã, dừng xe..."

Hạ Dương đang mất bình tĩnh, hắn lái xe rất nhanh, vượt như bay qua những cột đèn giao thông, hương vị năm mới tràn đầy khắp mọi nẻo đường, nhưng hắn không thể bước tiếp sang năm sau được nữa.

Hạ Dương đếm không hết rốt cuộc mình có bao nhiêu ký ức liên quan tới ngày này. Nhiệm vụ đầu tiên vào đêm giao thừa chính là nhận được thông tin có tai nạn xe cộ cần cứu hộ, lúc chạy tới hiện trường chiếc xe đã bị đốt trụi, hắn loáng thoáng nhìn thấy vật trang trí quen thuộc, không nhìn được rõ Thích Vân Tô đang ở đâu.

Bắt đầu từ khi đó, hắn trở lại mấy tiếng hoặc mấy tháng trước để báo cho mình biết, cuối cùng vẫn không thay đổi được kết quả, sự cố vẫn cứ xảy ra, một lần lại một lần...
1

Cho đến lần này, chính Thích Vân Tô cũng xuyên qua và biết trước về tai nạn, hắn tưởng rằng đã có thể hoàn toàn tránh được sự cố kia rồi, kết quả? Cái gì gọi là không muốn tiếp tục cuộc sống kiểu này?! Cái gì gọi là đừng tiếp tục nữa?! Hạ Dương vuốt mặt, đạp chân ga sâu thêm, xuyên qua trung tâm thành phố.

"Ầm ---"

Một tiếng động thật lớn vang lên, sau đó là tiếng phanh xe liên tục.

Hạ Dương nhìn thấy một chiếc xe bay ra khỏi cầu, lao thẳng xuống biển, hắn đang run rẩy nhưng không chút do dự dừng xe, chạy băng qua dòng xe cộ tấp nập, trèo lên hàng rào bảo hộ, nhảy xuống biển.

Hạ Dương ra sức bơi về phía chiếc xe đang chìm sâu kia, hắn nhìn thấy trong xe có bóng người đang giãy giụa, xác định người chui ra được khỏi xe là Thích Vân Tô.

Bọn họ tiến về phía nhau. Nước biển lạnh lẽo thấu xương, cộng với cơ thể mất sức vì bị bóp nghẹt, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, biến thành màu đen, khoảng cách giữa bọn họ cũng dần trở nên mơ hồ.

Vì sao con người không được chọn cách tự tử? Hạ Dương năm bảy, tám tuổi thường tự hỏi câu này. Hắn bị ban cho một năng lực thần kỳ, là lớp bảo vệ của những người thân thiết nhất đã dùng cả tính mạng tạo cho hắn, hắn không được chết, bởi vì sinh mạng này không thuộc về hắn.

Vào thời khắc sức cùng lực kiệt trầm trong nước biển, Hạ Dương muốn chìm xuống sâu hơn, đến bên cạnh Thích Vân Tô, cho dù có nằm lại trong biển sâu làm thức ăn cho tôm cá thì chí ít cũng được ở bên cạnh người mình yêu.

Bởi vì hắn thực sự rất mệt rồi.


Nhưng sẽ không.

Nước biển quay cuồng, một đàn cá bơi ngang qua, chớp mắt tiếp theo đã bị cảm giác không trọng lực bao trùm, sau đó va mạnh vào một cái lan can.

Cả người Hạ Dương ướt đẫm, run cầm cập, khó khăn thở dốc, hắn chưa nhận biết được rõ vị trí của mình, chỉ biết mình đang đứng ở một cái cầu thang, nước trên người nhỏ tong tỏng xuống sàn.

Sau đó hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Giọng nói kia hình như cũng đang run rẩy: "Đờ, đờ, đờ mờ! Anh chết đuối à? Anh từ đâu ra thế?"

Hạ Dương ngẩng đầu, nhìn thấy ở bên kia cầu thang là một người trẻ tuổi mặc quần áo bệnh nhân, trong áo giấu một túi xiên nướng, tay cầm một cái cánh gà rán đang gặm dở.

Hạ Dương giống y hệt người trẻ tuổi kia.
1

Người trẻ tuổi kia hơi phấn khích, tiến lại gần hơn, nói: "Anh, anh, anh nói mấy câu đi, cổ họng còn sử dụng được bình thường không? Anh mấy tuổi rồi? Nhìn có vẻ cũng còn trẻ."

"Cậu im đi..." Hạ Dương hắt hơi một cái, nói tiếp: "Ngu ngốc."

Người trẻ tuổi bị mắng cũng không tức giận, "Có cá tính, không tồi."

Hạ Dương không để ý đến đối phương, hắn đi lướt qua người kia lên lầu, hỏi: "Đang là năm 2015 à? Ngày mấy tháng mấy?"

Người trẻ tuổi đáp: "Ngày 4 tháng 5."

Hạ Dương dừng bước chân, "Hai tháng."

"Đúng, tôi nằm viện được hai tháng rồi." Người trẻ tuổi nói, "Anh xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại chìm trong nước? Từ năm nào tới?"

Hạ Dương trả lời một câu "sáu năm sau", không để ý tên ngốc kia đang trợn mắt khiếp sợ, hắn mở cửa thoát hiểm, dùng ký ức của mình đi về phía phòng bệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận