[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Hạ Dương bị cảm, còn hơi sốt nhẹ, nhưng hắn chẳng coi là chuyện gì to tát, chỉ nghĩ là do nằm điều hòa nhiều quá, dù sao cũng đang có Nhiễm Ninh ở đây, tốc độ đánh răng của hắn rất nhanh.

Rửa mặt xong đi ra cảm nhận rất rõ đầu nặng chân nhẹ, cố gắng vực dậy tinh thần, Hạ Dương ngồi lên giường bệnh của người nằm chung phòng với mình.

Hắn quay sang nói với chủ nhân của giường bệnh đầu tiên: "Đêm hôm qua anh không bị mất ngủ, cả đêm an tĩnh, ít khi lật người."

Biểu cảm của đối phương khẽ thay đổi, quay sang lấy tờ báo trên tủ đầu giường lật xem, dáng vẻ hoàn toàn không muốn để ý tới người đang nói chuyện với mình.

Hạ Dương cũng không nhìn anh thêm, lực chú ý lại đặt về chỗ Nhiễm Ninh, hỏi: "Đêm nay chị có trực không? Còn chưa tới giờ làm đã tới bệnh viện, có chuyện gì xảy ra à? Mọi người tra được thân phận của anh ta rồi hả?"

Vị ông chủ bên cạnh tập trung lật báo, hoàn toàn biến mình thành người không liên quan. Bác sĩ y tá nội trú của bệnh viện và người thân của bệnh nhân hay lui tới bệnh viện, ai cũng đều biết ở nơi này có một người đàn ông giàu có thần bí tự sát.

Là một người kỳ lạ đáng để vây xem.


Trước khi tự sát đã mua sẵn cho mình một tủ đựng tro cốt, lúc tự sát còn để bên cạnh tiền mặt và một tờ giấy, hướng dẫn người phát hiện thi thể của mình đưa đi hỏa táng ở đâu. Tự sát không thành, cấp cứu kịp thời nhưng vẫn bị trúng độc, để lại di chứng nửa người bên trái cử động khó khăn, cho dù là vậy, người đó vẫn tự mình xoay xở, lúc bị ngã không kêu, đau cũng không cau mày, miệng chỉ nói được ba câu "cảm ơn", "xin lỗi", "làm phiền rồi".

Không có thân phận, không có họ tên, không muốn nói chuyện, ngoại hình tinh xảo phủ lên một tầng bệnh tật màu xanh xám, khiến cho người ngoài nhìn thấy rất không đành lòng, cho dù anh ta yếu ớt, cho dù anh ta cô độc không nơi nương tựa, nhưng chỉ cần một cú điện thoại là có thể gọi ai đó không biết từ đâu gửi đến cho anh ta mấy tấm thẻ ngân hàng, đúng là một người kiêu ngạo và giàu có.

Còn không phải là người kỳ lạ à?

Nhiễm Ninh chăm sóc người này rất tận tâm, bởi vì đây là bệnh nhân đầu tiên của cô, mỗi ngày sẽ đến kiểm tra, bận trước bận sau thay anh ta xử lý những thủ tục của bệnh viện, cũng tìm cho anh ta một người chăm sóc.

Bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân không rõ danh tính, thực ra vừa sáng hôm sau đã lập tức báo cảnh sát, dù sao bọn họ cũng lo lắng một người có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình, lúc nào đó nhỡ không chú ý sẽ xảy ra chuyện bất trắc, bị truy cứu trách nhiệm rất phiền toái, vì vậy bọn họ không ngừng tìm kiếm thân phận của người đó, thậm chí còn sắp xếp cho bệnh nhân tới nói chuyện với bác sĩ bên khoa tâm lý miễn phí.

Ngày hôm qua trước giờ tan làm, Nhiễm Ninh đã qua phòng bệnh thông báo tiến độ, "Thông qua cửa hàng nơi anh đặt mua bộ tây trang kia, cảnh sát sẽ tra ra được thân phận của anh."

Hạ Dương ở bên cạnh phụ họa: "Mua một bộ quần áo mà còn để lại thông tin cơ à?"

"Vì đắt."

"Bao nhiêu?"


"Hàng đặt may, 32 vạn tệ." Nhiễm Ninh trả lời, "Khuy cài tay áo nạm kim cương, có lẽ cũng là hàng giới hạn, chỉ cần tra một chút về danh sách khách hàng là có thể tìm được thân phận của anh."

Tra thì chắc chắn tra ra, nhưng Nhiễm Ninh hi vọng anh có thể chủ động nói chuyện, bởi vậy mới cố ý nói ra kích thích anh.

Ngày hôm qua Nhiễm Ninh cũng cố ý nói rằng điều tra của cảnh sát đang tiến triển rất tốt, thực ra là cho dù có báo cảnh sát thì cửa hàng đặt may tây trang cũng từ chối tiết lộ thông tin khách hàng, chưa kể khuy áo là hàng giới hạn, thông tin trong nước ít ỏi, muốn tìm ra khó như mò kim đáy biển.

Nhiễm Ninh đo nhiệt độ cho Hạ Dương, lực chú ý vẫn đặt lên người còn lại, nói: "Tôi rất khâm phục hành động đầy dũng khí của anh. Nếu là tôi, tôi sẽ lo chẳng có ai đưa mình đi hỏa táng cả, còn trộm mất chỗ tiền kia, lúc đó có lẽ tôi sẽ tức giận đến mức sống lại được."

"Nếu là tôi..." Hạ Dương nói, "Tôi sẽ chẳng để lại tiền nhờ hỏa táng kia đâu."

Nhiễm Ninh ghét bỏ nhíu mày, nói với Hạ Dương: "Lúc thay thuốc mà cậu còn ồn ào kêu đau, cậu nghĩ mình dám chắc?"

"Không dám không dám." Đến hạn thời gian, Hạ Dương rút cặp nhiệt độ ra đưa cho Nhiễm Ninh, lại quay sang nhìn người đang tập trung đọc báo, nhìn một chút rồi lại trở về nhìn Nhiễm Ninh.

Nhìn một chút, một chút thôi, cảm giác kỳ lạ trong lòng lại dâng lên, như đang hoang mang, như đang căng thẳng, tim cũng vô thức đập nhanh hơn.

Nhiễm Ninh nói: "Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao đã qua hai tháng rồi mà không có ai báo án tìm anh?"


"Tôi lại cảm thấy như vậy cũng tốt, anh ấy được yên tĩnh ở đây dưỡng thương. Chắc hẳn là anh ấy không muốn bị cuộc sống trước kia quấy rầy nên mới không chịu mở miệng nói chuyện." Hạ Dương quay sang nhìn người kia, hỏi: "Đúng không? Có điều thỉnh thoảng anh cũng nên luyện nói một chút, im lặng lâu quá sẽ mất năng lực tư duy ngôn ngữ."

"Một người thì không muốn nói chuyện, cậu thì ríu rít cả ngày, hai người cảm hóa được lẫn nhau thì tốt biết mấy." Nhiễm Ninh cầm cặp nhiệt độ vừa xem vừa nói.

Hạ Dương vẫn đang ngồi trên giường bệnh của người kia, ngay trước mặt người kia, nói: "Yên tâm đi bác sĩ Nhiễm, để tôi lo, mỗi ngày tôi cằn nhằn với anh ấy, để xem tôi sẽ là người yên lặng trước hay là anh ấy nghe phiền quá mở miệng mắng tôi trước."

Cho dù đang là người thứ ba xen vào nhưng Hạ Dương lại không hề cố kỵ, hắn ra sức tỏ ra thân thiết với Nhiễm Ninh không chút che giấu.

Để lấp đi cảm giác bất an kỳ lạ trong lòng.

"Tạm thời cậu yên lặng chút đi, sốt tới 39 độ rồi, há miệng ra tôi xem nào." Nhiễm Ninh kiểm tra cuống họng của Hạ Dương, lại quan sát con ngươi của hắn, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lập tức gọi điện thoại cho chủ nhiệm khoa, tiếp đó ra ngoài gọi y tá.

Hạ Dương cũng biết cơ thể mình đang không ổn, nhưng nguyên nhân thì không tiện nói ra. Là bởi vì chết đuối, là hắn của sáu năm sau chết đuối.

Sáu năm sau vất vả đến một chuyến, cuối cùng chẳng tiết lộ được bất kỳ thông tin gì, chỉ nói tương lai phải giết một người, còn dùng mặt của hắn hôn một người đàn ông khác...

Đây là đàn ông mà!!

Hạ Dương không hiểu tại sao một trai thẳng như mình lại làm ra được hành động này. Bây giờ hắn nhìn Nhiễm Ninh gọi điện thoại, nhìn Nhiễm Ninh nóng ruột vì mình, vốn dĩ phải nhảy nhót vui mừng mới đúng, nhưng hắn lại hỗn loạn, rõ ràng là mới ngủ dậy nhưng cơ thể uể oải, chân tay cơ bắp trên người nhức mỏi như vừa bơi qua một đoạn dài ngàn mét, còn mệt hơn cả lúc trước huấn luyện trong quân đội.


Hạ Dương hoạt động tay chân của mình một chút, sau đó mới nhớ ra mình vẫn còn đang ngồi trên giường của người khác, quay sang thì bắt gặp một ánh mắt.

Hạ Dương nhìn thấy trên khuôn mặt bình thường lạnh như băng của đối phương xuất hiện một biểu cảm lạ lẫm, dường như là đang lo lắng?

Hắn cảm giác như đang nghe thấy đối phương hỏi: "Có khó chịu lắm không?"

Sau đó Hạ Dương lâm vào hôn mê. Hắn được đưa về chiếc giường quen thuộc của mình, đắp chăn, rồi ngủ một giấc dài liên tục ba ngày trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Bác sĩ chẩn đoán bệnh cho hắn cũng rất mơ hồ. Ban đầu là do phổi và đường hô hấp bị tổn thương nghiêm trọng, đã ổn định lại được và có chuyển biến tốt rồi, nhưng không hiểu sao đột nhiên lại xảy ra tình trạng tràn dịch màng phổi, căn bản không tìm được nguyên nhân.

Trong mấy ngày này, không tính cả cơ thể đang đau nhức, tinh thần của Hạ Dương cũng bị vùi lấp trong những giấc mơ, càng làm cho hắn trở nên choáng váng. Hắn nhìn thấy rất nhiều đoạn hình ảnh ngắn trong cuộc sống sáu năm sau, không rõ ràng lắm, lộn xộn, ký ức sâu sắc duy nhất mà Hạ Dương từ tương lai kia mang tới chỉ có một cái tên --- Thích Vân Tô.

Sau khi tỉnh lại, Hạ Dương được quay về phòng bệnh thường. Buổi sáng hôm đó trời đổ mưa to, từng hạt mưa đập lên cửa sổ kính, ầm ĩ nhưng tràn đầy sức sống, dù sao ở đây cũng tốt hơn căn phòng tách biệt với thế gian, chỉ nghe thấy tiếng máy móc kia.

"Tỉnh rồi à? Đỡ hơn chút nào chưa?"

Nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói, Hạ Dương mở mắt, lại nghe đối phương nói tiếp: "Y tá sẽ tới ngay, ba mẹ cậu vừa đi ra ngoài rồi."

Hạ Dương muốn nói chuyện, muốn hỏi tại sao vị ông chủ này đột nhiên lại nói được một câu dài như vậy, sau khi thích ứng với ánh đèn, cổ họng vẫn chưa bình phục hoàn toàn, tri giác nhận biết thế giới xung quanh vẫn chưa quay về, hắn ngơ ngác nửa ngày mới quay đầu nhìn sang giường bên cạnh.

Hỏi: "Anh tên là Thích Vân Tô phải không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận