[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Do not reup)

-

Hạ Dương ôm lấy Thích Vân Tô, gác cằm lên vai anh, một tay xoa xoa vỗ vỗ mông anh, một tay lần mò vào trong áo ngủ vuốt ve, bộ vị nào đó đang có dấu hiệu ngẩng đầu.

Đẩy đẩy hông, Hạ Dương nói: "Anh xem, phản ứng này của em còn chưa đủ thật thà à? Đừng giận em nữa được không? Em thật sự đói lắm rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi."

Thích Vân Tô mỉm cười bất lực. Anh chuyển tầm mắt về phía bầu trời bên ngoài, kéo tay Hạ Dương ra, tránh khỏi vòng ôm, bước tới mở cửa ban công.

Sống ở tầng 32, từ ban công nhìn xuống, có thể thấy được một diện tích xanh hóa rất rộng, khung cảnh thành phố phồn hoa thu hết vào trong mắt.

Nơi này thật đẹp.

Nên nhảy từ đây xuống, kết thúc giấc mộng chệch đường ray này, suy nghĩ của Thích Vân Tô rất rõ ràng, hành động rất dứt khoát.

Mơ cũng vậy, trời cao thương hại cũng thế, cho dù chân thực và ngọt ngào đến đâu, hết thảy đều không nên tồn tại. Hạ Dương là người mà anh chỉ yêu chứ không thể có được, là người mà anh chỉ có thể dõi theo, Thích Vân Tô biết rõ vị trí của mình ở đâu.

Cho dù trong mơ cũng không thể sa đọa như vậy, không nên dùng dục vọng xấu xa của mình tưởng tượng ra dáng vẻ Hạ Dương khi yêu mình, làm vậy sẽ vấy bẩn Hạ Dương.

Hành động của Thích Vân Tô rất nhanh nhưng khả năng của cơ thể có hạn, vì phần thắt lưng nhức mỏi nên anh chật vật trèo lên lan can bảo vệ, giây tiếp theo đã bị Hạ Dương lao tới bế ngang lên.

Hạ Dương nóng nảy, động tác thô bạo, ôm Thích Vân Tô ném lên sô pha, xong lại quay ra khóa cửa ban công.

"Rầm ---!!!"

Tiếng động đóng cửa cực kỳ lớn.

Hạ Dương về lại phòng khách, ngồi quỳ trước mặt Thích Vân Tô, giữ lấy hai bên vai anh, ánh mắt toàn là sợ hãi, toàn thân run rẩy.


"Anh phát điên gì vậy?!" Hạ Dương hét lên, "Anh vừa làm gì thế?! Anh muốn làm gì?! Anh muốn chết à?! Vì sao?! Đang yên đang lành, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?!"

Khác hoàn toàn với sự kích động của Hạ Dương, Thích Vân Tô vô cùng bình tĩnh, dù bị bóp đau hai vai cũng không hề giãy giụa.

"Anh không muốn chết, nhưng anh đã chết rồi, anh biết, tất cả những thứ này chỉ là giả." Thích Vân Tô vươn tay chạm vào hàng lông mày nhíu chặt của Hạ Dương, giọng nói cực nhẹ.

Cảm xúc ấm áp kia làm tay anh run lên, không phải là giả, Thích Vân Tô nghĩ, có lẽ là do anh... quá thích Hạ Dương, nên cho dù đã chết rồi cũng muốn được sống trong một giấc mơ như thế này.

Cũng có thể là trời cao cho anh một cơ hội để nói lời từ biệt, Thích Vân Tô tiếp tục nói: "Hạ Dương, rất vui được quen em, đối với anh vậy thôi là đủ rồi."

Hạ Dương hơi giật mình, buông tay ra, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn từ sự kinh ngạc, sau đó hắn ôm chặt người đối diện vào lòng, không nói câu gì.

Thích Vân Tô vỗ về mái tóc của Hạ Dương, lẩm bẩm nói: "Vốn dĩ anh cũng chẳng mấy nhiệt tình với cuộc sống này, nhưng mà có lẽ vẫn chưa tới số chết, có lẽ là nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó mơ thấy giấc mộng này chăng? Không ngờ là lại dám mơ..."

"Anh đang nói cái gì vậy?" Hạ Dương cắt ngang. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, "Gì mà chết rồi?! Đánh rắm! Giấc mơ chó má gì thế?!"

"Ngày sinh nhật 34 tuổi, em trai anh phụ trách xây dựng ở một công trường, anh tới tìm nó ăn cơm, trên tầng bọn họ đang thi công, anh không cẩn thận vấp ngã từ tầng 8, rơi xuống..." Thích Vân Tô như đang đọc một bản báo cáo, thanh âm bình tĩnh vững vàng, giống hệt những gì trong trí nhớ mà anh đã trải qua.

Anh lại nói tiếp: "Anh nhớ rất rõ, nơi bị thanh thép xuyên qua hiện tại vẫn còn đang đau. Chết là chết, anh chấp nhận, nhưng không biết vì sao lại xuất hiện giấc mơ này."

Nụ cười nhạt dần, Thích Vân Tô tránh ánh mắt của Hạ Dương, chuyển tầm mắt của mình về phía tủ kính đặt rượu vang và mô hình, bên trong có mấy cái là của anh tặng cho Hạ Dương.

Dù rất cố gắng bình tĩnh và thản nhiên nói câu "anh chấp nhận" nhưng khóe mắt đỏ hoe đã không thể che giấu được sự hoảng loạn và nuối tiếc của anh.

Những mô hình kia lại khiến trong đầu Thích Vân Tô xuất hiện thêm nhiều ký ức mới lạ nữa. Anh nhìn thấy hình ảnh Hạ Dương kiên trì muốn bá chiếm tủ kính, cũng nhìn thấy hình ảnh của mình và Hạ Dương lúc cãi nhau, bộ dạng quen thuộc uy hiếp Hạ Dương...

Sao có thể chứ?

Giấc mơ này sao giống một bộ phim quá vậy? Lần lượt ra từng tập từng tập...


Trong lúc Thích Vân Tô đang ngơ ngác, một đôi môi khô ráo ấm áp dán lên. Hạ Dương dịu dàng hôn lên khóe mắt anh, chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên môi anh, bá đạo cạy mở miệng anh.

Giữa âm thanh của môi lưỡi quấn quít, Thích Vân Tô nghe thấy tiếng Hạ Dương nói: "Không phải là mơ."

Hạ Dương hôn càng ngày càng mãnh liệt, như đang vội vàng muốn chứng minh điều gì đó, đầu lưỡi trơn trượt khơi gợi dục vọng, khiêu khích Thích Vân Tô, một đường hôn lên vành tai anh.

"Ưm..." Thích Vân Tô thở dốc, tai bị Hạ Dương cắn một cái.

"Nằm mơ hả? Nằm mơ mà lại biết đau à?" Hạ Dương vươn tay sờ qua vị trí hắn vừa cắn, lưu lại một dấu răng nhợt nhạt, "Anh mấy tuổi rồi mà còn không phân biệt được là thực hay mơ hả?"

Đúng là không phân biệt được thật.

Dư vị nụ hôn vẫn chưa biến mất, Thích Vân Tô biết vành tai mình đang đỏ lên, nóng rực, nhìn Hạ Dương ở khoảng cách gần như thế này, trái tim anh đập càng nhanh.

Anh thầm cười tự giễu trong lòng: Đúng vậy, mấy tuổi rồi cơ chứ...

Hạ Dương nói tiếp: "Anh đau ở đâu? Gì mà thanh thép xuyên qua? Là do tối hôm qua em lỡ làm mạnh quá, sau này nhẹ nhàng hơn là được, toàn mấy giấc mơ tào lao vớ vẩn, sao có thể là thật được chứ?"

Vừa nói hắn vừa vói tay vào quần Thích Vân Tô, vừa vuốt ve vừa gãi, còn hỏi: "Anh xác định đây là mơ à? Thực sự là mơ hả?"

Thích Vân Tô bị Hạ Dương đè dưới thân khiêu khích, trốn không được, đẩy không ra, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Nhìn thấy anh cười, Hạ Dương càng làm càn hơn, bàn tay vốn đang đặt ở thắt lưng Thích Vân Tô, lập tức chuyển sang chơi đùa hai điểm trước ngực anh, vừa chơi vừa hỏi: "Nằm mơ mà đầu vú lại dựng lên được à? Năng lực của anh phi phàm thế?"

"Nếu không phải là mơ thì là thiên đường sau khi chết." Thích Vân Tô nói, "Em có nhớ hồi đó chúng ta nằm trong phòng chăm sóc tích cực không? Có một người qua đời, người thân của họ nói là người đó đang đi tới một thế giới hạnh phúc hơn, không còn đau khổ nữa."

"No no no, sao nói mãi không thông vậy nhỉ? Phải làm thế nào thì anh mới tin em là một người đang còn sống sờ sờ đây hả?!" Hạ Dương ngồi thẳng dậy, khoanh tay nhíu mày, sau đó hắn dạo quanh phòng khách một vòng mà không tìm được thứ gì có thể chứng minh.

Trở về thì nhìn thấy Thích Vân Tô đang nằm nhắm mắt lại, dáng vẻ như thỏa mãn yên giấc ngàn thu.


"Thích Vân Tô! Con mẹ nó anh mở to mắt ra cho em!"

Hạ Dương hùng hùng hổ hổ, một lần nữa khóa ngồi trên người Thích Vân Tô, sau đó hắn bắt đầu cởi áo, "Anh con mẹ nó mở to mắt ra nhìn xem, bả vai của em có dấu răng ngày hôm qua bị anh cắn đây này, đây là thứ nằm mơ sẽ có à?"

Thích Vân Tô cười nói: "Mộng xuân."
1

"Đệch!" Hạ Dương tức sắp hộc máu, cúi người xuống hôn lung tung khắp nơi, mạnh mẽ cởi quần Thích Vân Tô ra, "Mộng xuân đúng không?! Được lắm! Thế thì để bây giờ em cho anh biết cái gì là mơ cái gì là thật!"

Thích Vân Tô theo phản xạ muốn trốn, nhưng đùi lại vô tình chạm vào nơi nào đó đang ngẩng đầu lên của Hạ Dương, anh xấu hổ đỏ ửng mặt, hai tay cũng bị giữ lại, không bảo vệ được cái quần của mình nữa.

Áo ngủ đã bị mở một nửa cúc, quần không còn, Hạ Dương dùng cả cơ thể của hắn đè Thích Vân Tô, sự phản kháng của Thích Vân Tô không có kết quả, hai chân còn bị tách ra, mông nâng lên, toàn bộ phần thân dưới bại lộ trần trụi trước mặt Hạ Dương.

Anh nhìn thấy Hạ Dương vội vàng cởi quần của hắn ra, cọ cọ món đồ chơi khủng bố kia ở ngay lối vào, trong tức khắc hô hấp của Thích Vân Tô trở nên hỗn loạn, quên mất cả giãy giụa, đầu óc choáng váng.

"Còn cảm thấy đây là mơ không?" Ngữ khí của Hạ Dương đã ôn hòa hơn, cúi đầu xuống hôn Thích Vân Tô, "Làm mấy trăm lần rồi anh còn xấu hổ cái gì hả? Sao mặt lại nóng thế này? Anh còn cảm thấy đây là mơ không?"

Thích Vân Tô thật sự không có cách nào bỏ qua được cảm giác tồn tại của thứ đồ kia ở mông mình, toàn thân vô thức run lên, ánh mắt ngơ ngác thất thần, không biết nên nhìn vào đâu.

Hạ Dương nói tiếp: "Cái gì mà thi công cái gì mà thanh thép, đó mới là mơ. Sinh nhật 34 tuổi cả ngày anh ở bên em, không hề đi gặp Thích Hòa Tân, năm nay anh 36 tuổi rồi, nhớ ra chưa? Là 36 tuổi, sống rất khỏe mạnh hạnh phúc."

Hắn giữ lấy cằm của Thích Vân Tô, để anh nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêm giọng nói: "Cục cưng, nhìn em này, tỉnh táo lên nhìn em này, em là Hạ Dương, một Hạ Dương đẹp trai và cực kỳ yêu anh."

Thích Vân Tô cảm thấy khuôn mặt mình nóng đến sắp bốc cháy rồi, cả người cứng nhắc, mở miệng ra nói, thanh âm run rẩy, "Đừng như vậy..."

Giả chính là giả, không cần phải như vậy, sẽ không trầm mê.

Anh muốn bày tỏ rõ ràng lý trí chính xác của mình nhưng Hạ Dương không cho anh cơ hội, hắn cúi đầu xuống hôn anh, hôn như thể muốn cắn nuốt anh vào bụng.

Kết thúc nụ hôn này, hô hấp của Thích Vân Tô triệt để trở nên hỗn loạn, chỉ có thể há hốc miệng thở dốc, không còn tâm trí để ý sự xấu hổ ở phần thân dưới đang cọ xát nữa.

Nơi nào đó đã đứng thẳng lên của anh bị Hạ Dương nắm gọn trong tay, hắn dùng ngữ khí trầm khàn uy hiếp, như đang nắm trong tay mạng sống của anh, nói: "Vẫn cho rằng đây là mơ à?"

Thích Vân Tô nín thở, hồi lâu mới hoàn hồn phản ứng lại, đẩy tay Hạ Dương ra: "Em buông tay..."

Chỉ là anh càng nhúc nhích thì càng giống như đang ỡm ờ thêm dầu vào lửa, tự ma sát phần thân dưới của mình vào thân dưới của Hạ Dương.


Hạ Dương không buông tay, hắn nói: "Đã là vợ chồng già cả rồi, anh đừng có đột nhiên trở nên khách sáo như vậy." Hắn nghiêng người lấy lọ gel bôi trơn cất dưới bàn trà, mở nắp, trực tiếp đổ chất lỏng lên người Thích Vân Tô, để nó dần dần chảy xuống khe mông.

Chữ "đừng" bị Thích Vân Tô ngậm trong miệng, mấy lần mở miệng muốn nói nhưng không thể phát âm thành tiếng, tay nắm chặt sô pha, vẻ mặt thẹn thùng và dáng vẻ như thể đang sắp được khai trai làm Hạ Dương kinh ngạc tròn mắt.

"Bà xã à..." Hạ Dương đảo mắt bất lực, "Là anh trêu chọc em trước, bây giờ anh bảo em phải tìm lý do gì để đổi ngày trực với đồng đội đây?"

Thích Vân Tô cảm thấy giấc mộng xuân này thật hoang đường... và cũng rất chân thực.

Hạ Dương vừa tiến vào vừa nhặt cái quần rơi dưới nền nhà lên, rút điện thoại ra bấm gọi cho đồng đội, ngữ khí bình tĩnh bịa lý do: "Bụng đau quá, cậu đổi ca cho tôi với, cảm ơn, hôm nào mời cậu ăn cơm, thật đó, tối qua vẫn bình thường, không hiểu sao sáng nay lại đau..."

Thích Vân Tô trơ mắt nhìn, không dám động đậy, rồi tầm mắt lại đặt vào nơi cả hai đang gắn kết, lặng người.

Hạ Dương rất thành thạo, vừa bịa chuyện qua điện thoại vừa di chuyển nhẹ nhàng, một tay còn lại giữ cằm của Thích Vân Tô, không cho anh tránh né.

Sau khi cúp điện thoại và ném sang một bên, Hạ Dương bắt đầu dùng sức hơn, nghịch ngợm hỏi: "Vẫn đang mơ à? Em phải đổi ca trực, lỗ mất một bữa cơm, anh phải bồi thường đầy đủ cho em."

Thích Vân Tô vẫn đang cắn răng để không phát ra tiếng, đột nhiên bị xâm nhập vào thật sâu, anh vô thức rên rỉ trong cổ họng rồi hé miệng rên thành tiếng, không trốn được nên chỉ có thể nhắm chặt mắt, lắp bắp nói: "Dừng... ưm... em... điên rồi..."

Hạ Dương đặt hai chân Thích Vân Tô lên vai mình, cúi xuống liếm láp xương quai xanh của anh, phần thắt lưng hoạt động theo hình thức của máy đóng cọc tiêu chuẩn, "Ban nãy em còn thoát trận game, đều tại anh hết."

Hắn để lại trên cổ và xương quai xanh của Thích Vân Tô vài dấu hôn và dấu răng, Hạ Dương hỏi lại một lần nữa: "Đây có phải là mơ không?"

Mắt Thích Vân Tô nhắm nghiền, cố gắng bỏ qua khoái cảm trong cơ thể, nhưng cảm giác này rất thật, giọng nói và tiếng thở dốc của Hạ Dương làm anh không thể khống chế được bản thân nữa.

Hạ Dương cố tình dừng lại ở thời khắc mấu chốt, cầm lấy dương vật của Thích Vân Tô, vuốt ve rồi ấn ấn mấy cái lên phần đỉnh, một tay còn lại vỗ về cơ thể đang run rẩy của anh.

Lông mày Thích Vân Tô nhíu chặt, lần lượt cảm nhận những vị trí mà tay Hạ Dương đi qua, hậu huyệt đang cắn chặt lấy đối phương, mấp máy đòi hỏi, ký ức của thân thể phản ứng nhanh hơn của đại não, mắt vẫn nhắm nhưng phần thắt lưng lại tự di chuyển, chủ động đong đưa phần hông của mình, khó chịu khi đối phương không động nữa.

Tìm lại được khoái cảm khi vách trong được cọ xát, Thích Vân Tô còn muốn kéo tay của Hạ Dương đang giữ dương vật của mình ra, chợt nghe thấy Hạ Dương bật cười mới nhận ra vừa rồi mình làm gì. Anh mở mắt, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Hạ Dương, nhất thời không biết phải làm sao.

Thích Vân Tô muốn dùng tay che mặt nhưng bị Hạ Dương đoán được, nháy mắt đã bị hắn giữ lấy.

Hạ Dương vòng hai tay Thích Vân Tô lên đỉnh đầu của anh, cúi người xuống hôn anh, giữa hai người gần như không có khe hở nào, lặp lại một lần nữa: "Đây hoàn toàn là hiện thực, không phải là mơ."
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận