[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Một bàn thực phẩm "rác" bị hai người quét sạch, chủ đề tán gẫu cũng trở về bình thường, không còn xoay quanh chuyện khiến cả hai lúng túng nữa.

Dù sao trong lòng mỗi người đều đang có quỷ.

Hạ Dương thèm muốn cơ thể của Thích Vân Tô, điều này viết rõ ràng ngay trên mặt hắn.

Thích Vân Tô muốn làm gì đó khác đi, nhưng lại sợ mình không bước qua được ranh giới "sống chết" kia.

Nửa đêm hai người mới rời khỏi công ty, lúc đứng đợi thang máy, Hạ Dương nói: "Tại sao một mình ông chủ phải tăng ca ở lại đến cuối cùng nhỉ?"

"Vì kiếm được nhiều tiền nhất." Thích Vân Tô đáp.

"Kiếm được nhiều tiền nhưng lại chưa bao giờ ăn hamburger và gà rán." Hạ Dương huých nhẹ vào vai Thích Vân Tô, "Anh bao nuôi em đi, để từ nay về sau em dính lấy anh luôn."

Thích Vân Tô nghiêng người né tránh, liếc Hạ Dương một cái rồi chuyển sang nhìn màn hình hiện số tầng thang máy, nói: "Trước đây không phải đã nói sống là người của đội phòng cháy chữa cháy sao? Muốn leo tường rồi à?"

Lần đó nằm viện Hạ Dương đã nói vậy, nửa câu sau là chết làm ma của đội phòng cháy chữa cháy, vừa nói hết câu thì bị Từ Lan kí đầu.

Hạ Dương mặc kệ động tác né tránh của Thích Vân Tô, ngoan cố sáp lại gần anh, trầm giọng hỏi: "Anh đang trốn em à? Anh đang ghét bỏ em à?"

Đúng là Thích Vân Tô đang cố ý tỏ ra ghét bỏ để Hạ Dương không dùng ánh mắt kia nhìn mình nữa. Anh không trả lời, coi như là ngầm thừa nhận.

"Anh đang coi em là sói mà đề phòng đúng không?" Hạ Dương lẩm bẩm, mặt hắn vẫn cách anh rất gần. Hắn chăm chú nhìn một bên sườn mặt của Thích Vân Tô mấy phút rồi trở lại đề tài ban đầu: "Anh có nhớ lý do tại sao em nhất định phải làm lính cứu hỏa không?"

"Có nhớ một ít." Thích Vân Tô vẫn nhìn về phía trước, không quay sang nhìn Hạ Dương, "Năng lực xuyên qua của em có liên quan tới một vụ hỏa hoạn khi còn bé đúng không?"

"Có lẽ vậy, cho nên em chẳng thích cái năng lực thần kỳ này." Hạ Dương cười nói, "Cũng chẳng làm em giàu lên được."

"Lính cứu hỏa là nghề nghiệp có hệ số gặp nguy hiểm rất cao, có từng cân nhắc chuyện không làm công việc này nữa không?" Thích Vân Tô hỏi.


"Vậy thì anh phải cân nhắc chuyện bao nuôi em trước." Hạ Dương đáp.

"Nếu muốn phát tài thì tôi có thể nói trước cho em biết về hướng phát triển của thị trường chứng khoán trong vòng hai năm tới." Một câu nghe như đang đùa nhưng Thích Vân Tô lại nói rất nghiêm túc.

Hạ Dương bĩu môi: "Chỉ số thông minh của em không đủ để tiêu hóa cái đó."

Thang máy tới tầng một rồi mở ra, đôi mắt của Hạ Dương vẫn không thèm rời khỏi khuôn mặt của Thích Vân Tô.

"Đang đi lên hay đi xuống đây?" Người bên ngoài thang máy nhìn lại màn hình, "Xuống bãi đậu xe à, ầy, mình ấn sai rồi..."

Hạ Dương phát hiện người vừa nói chính là vị đại ca hồi chiều dạy hắn cách dỗ bà xã nên lên tiếng chào hỏi: "Muộn vậy mà anh vẫn còn ở công ty à?"

Đối phương nói: "Là cậu hả? Cậu không về nhà dỗ vợ đi à? Sao còn tăng ca tới bây giờ?"

Đối phương hỏi một hơi, suýt làm Hạ Dương sặc nước miếng chết ngay tại chỗ, cũng may là cửa thang máy đã kịp thời đóng lại.

Xuống tới bãi đậu xe, bộ dạng thiếu nữ ngại ngùng của Hạ Dương đã quay trở lại, một quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp mà lại bắt đầu đi cùng tay cùng chân trong vô thức.

Trên đường trở về, Hạ Dương nghĩ mãi mới nhớ ra ban nãy mình đang tán gẫu với Thích Vân Tô về chủ đề đổi một công việc khác và phát tài, hắn nở nụ cười, định nói tiếp về chủ đề này.

"Nhiễm Ninh?" Thích Vân Tô ngồi ở ghế cạnh lái lên tiếng trước. Thái độ của anh không có gì khác biệt, thần sắc tự nhiên, không đầu không đuôi hỏi hai chữ "Nhiễm Ninh", ý muốn hỏi bà xã cần dỗ kia có phải là Nhiễm Ninh hay không, muốn hỏi có phải Hạ Dương muốn đi tìm Nhiễm Ninh hay không, nhưng câu hỏi đặt ra lại ngầm mang theo sắc thái chất vấn.

Chỉ số thông minh của Hạ Dương tăng vọt, lập tức hiểu rõ, vội vã phủ nhận: "Không phải, em không có ý đó đâu, không phải cô ấy."

Hạ Dương cứ như sắp phát nổ tới nơi, thanh âm vừa to vừa nhanh, đúng lúc này xe tới một ngã tư gặp đèn đỏ, hắn quay sang giải thích với Thích Vân Tô: "Ban nãy những gì người kia nói... anh ta nhận nhầm người. Chiều nay trong thang máy có mấy người, mọi người tùy tiện hàn huyên vài câu, người cần về nhà dỗ vợ là người khác, không phải em. Anh ta nhận nhầm em."

Thích Vân Tô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không nói gì nữa.

Có lẽ do biết trước bản thân đã trải qua sinh tử rất nhiều lần, Thích Vân Tô phát hiện mình không giống trước đây, không muốn đè nén dục vọng của bản thân nữa.

Ở cuộc đời trước, anh tự nhận mình phải ra dáng một người trưởng thành, biết tất cả những suy nghĩ vọng tưởng và tình cảm đơn phương chỉ có thể chôn vùi dưới đáy lòng, còn bây giờ anh không muốn che giấu cảm xúc của bản thân nữa, thậm chí còn nảy sinh cảm giác ghen tuông.

Thực ra là do Thích Vân Tô quá chìm đắm trong tình cảm đơn phương của mình, quên mất mối quan hệ của anh và Hạ Dương đã không còn như lúc đầu nữa. Sống lại, quyền chủ động đã nằm trong tay anh.


Trên đường trở về bầu không khí rơi vào yên tĩnh, nhưng cuối cùng đêm nay bọn họ vẫn làm.

Đêm đã khuya, cả hai không nói gì, từng người tách ra theo hai hướng khác nhau. Hạ Dương nằm xuống cái góc ở phòng khách của hắn nghỉ ngơi, lật người mấy lần mà vẫn không ngủ được, cuối cùng quyết định trộm một chai rượu vang đỏ, ra chỗ mảnh sân vườn nhỏ có ghế đá trước nhà, hóa thân thành một thanh niên sầu bi ngồi ngắm trăng sao.

Kết quả chưa kịp sầu bi, trăng sao cũng chưa kịp ngắm thì nhìn thấy Thích Vân Tô đang đứng ở ban công tầng hai gọi điện thoại.

Thích Vân Tô nói gì hắn không nghe được, chỉ loáng thoáng biết là anh đang nói chuyện, người vẫn mặc áo choàng tắm. Hạ Dương phút chốc cuống lên, chạy vụt lên tầng.

"Rạng sáng một giờ anh không mặc quần áo đứng nói chuyện phiếm với ai mà hăng say thế?!" Hạ Dương mở cửa xông vào, tức muốn nổ phổi.

Thích Vân Tô cúp máy, cúi đầu nhìn toàn thân mình một lượt, không hiểu thế nào là không mặc quần áo, càng không hiểu tại sao Hạ Dương lại tức giận.

Hạ Dương nhíu mày nhìn chằm chằm di động của Thích Vân Tô, hỏi: "Anh vừa nói chuyện với ai?"

"Em không cảm thấy hành vi vừa rồi của mình rất thiếu lịch sự à?" Thích Vân Tô hỏi lại.

Hạ Dương cúi đầu suy nghĩ hai giây, sau đó lùi hai bước ra ngoài, đóng cửa rồi gõ cửa lại từ đầu.

Tiếng gõ cửa rất nhẹ, đầu óc Thích Vân Tô mơ hồ, máy móc mở cửa, vẫn nhìn thấy biểu cảm không vui của Hạ Dương như cũ, nhưng ngữ khí lần này đã mềm hơn, nghe rất ấm ức, "Anh có thể nói cho em biết là vừa rồi anh nói chuyện điện thoại với ai không?"

Khoảng thời gian này một lần nữa gặp lại Hạ Dương, Thích Vân Tô rất nhiều lần không thể lý giải nổi thái độ của đối phương, bây giờ cũng chỉ có thể dở khóc dở cười với hắn.

Thích Vân Tô nói: "Tôi tìm người theo dõi Thích Hòa Tân, ban ngày không có thời gian, ban nãy họ gọi điện tới báo cáo kết quả làm việc một tuần qua."

"Là vậy à..." Hạ Dương cười ha ha, "Vậy anh mặc thêm quần áo vào đi, ban đêm gió lớn lắm."

Thích Vân Tô kéo vạt áo tắm cao lên một chút, tự hỏi mình đang ở trần à?

Hạ Dương lúng ta lúng túng nhưng lại không muốn rời đi, tiếp tục nói về đề tài kia: "Anh tìm ai theo dõi Thích Hòa Tân? Có tin được không? Có cần em hỗ trợ gì không?" Vừa nói vừa đường hoàng đẩy cửa đi vào phòng.

"Một thám tử tư năng lực không tệ lắm." Thích Vân Tô vẫn đứng ở gần cửa, "Em về ngủ sớm đi."


"Không sao, em không buồn ngủ." Hạ Dương xua tay, không khách khí ngồi xuống sô pha, "Tại sao lại tìm thám tử tư? Anh đang có kế hoạch gì à?"

"Điều tra sổ sách công ty của cậu ta." Thích Vân Tô nói đơn giản.

"Tống gã vào tù?" Hạ Dương kinh ngạc, "Ý kiến hay! Vậy mà em không nghĩ ra."

"Lúc đó em định thế nào?" Thích Vân Tô hỏi, "Giám sát Thích Hòa Tân rồi làm gì nữa?"

"Chưa nghĩ gì hết." Hạ Dương lắc đầu, "Anh biết em vì theo dõi Thích Hòa Tân mà thuê một căn hộ ở gần nhà gã đúng không? Anh có muốn trả một nửa tiền thuê không?"

Hạ Dương muốn giết Thích Hòa Tân, lần trước nhắc tới với dáng vẻ thản nhiên như đang đùa nhưng thật ra đó là suy nghĩ thực sự của hắn, cũng đã nghĩ cách lợi dụng năng lực xuyên qua để tránh sự trừng phạt của pháp luật.

Hạ Dương khá giỏi trong việc che giấu suy nghĩ thật của mình, chỉ cần dùng bộ dạng cà lơ phất phơ nửa đùa nửa thật là không bị phát hiện.

Vì vậy nên Thích Vân Tô không phát giác ra anh được người mình yêu đối xử như thế nào.

Ký ức quẩn quanh xoay vòng, chính Hạ Dương có khi cũng không nhận thức rõ những gì mình đang làm, ví dụ như nhớ mãi không quên, ví dụ như sẵn sàng giết người vì Thích Vân Tô, ví dụ như nước mắt không thể giải thích, tâm trạng nóng nảy, dục vọng mãnh liệt, đều là bởi vì đã yêu sâu đậm.

Hạ Dương ngồi ở ghế sô pha một lúc rồi đổ nghiêng người nằm xuống, nói với Thích Vân Tô: "Cái sô pha này êm lắm, mềm hơn cái ở dưới phòng khách kia."

Ban đầu hắn chỉ muốn nán lại một lúc, nhưng lý do bật thốt ra vừa rồi đã khiến hắn cảm thấy xấu hổ.

Thích Vân Tô vẫn đang dựa vào cửa phòng đang mở, "Tôi sẽ không đi một mình ra ngoài, em không cần phải ngủ ở phòng khách nữa, tìm một phòng ngủ phụ nghỉ ngơi đi."

"Không thích ngủ ở phòng cho khách." Hạ Dương nói, "Hay là anh để em ngủ ở đây đi?"

"Chuyện tiền thuê phòng tôi sẽ nói lại với Tiểu Lý, em nhớ tới tìm cậu ấy." Thích Vân Tô nói sang chuyện khác.

Hạ Dương bỗng nhớ ra một vấn đề, hỏi: "Anh nói xem Thích Hòa Tân có ký ức xuyên qua không?"

"Không có, tôi đã kiểm tra rồi."

Hạ Dương: "Vậy tại sao anh lại nhớ được rõ ràng như vậy?"

"Có lẽ là vì đã gặp cậu ấy."

"Là Hạ Dương của tương lai." Hạ Dương gật gù, "Vậy anh có còn nhớ anh thích cậu ấy như thế nào không?"


Thích Vân Tô không lên tiếng.

Hạ Dương lại hỏi: "Bây giờ anh đối với em có cảm giác đó không?"

Hạ Dương đứng dậy, đi tới trước mặt Thích Vân Tô, một tay cầm lấy tay Thích Vân Tô, một tay đóng cửa lại.

"Hình như em cảm nhận được."

Hạ Dương đang nói đến tình cảm yêu thích kia. Hắn cảm nhận được Hạ Dương của tương lai rất thích Thích Vân Tô, nên bây giờ cẩn thận thăm dò Thích Vân Tô.

Nhưng mà hắn... không biết là do chuyện trước đó làm không tốt, hay là bởi vì hiếm khi nghiêm túc, hay là bởi vì lời nói thay đổi quá nhiều, khiến cho Thích Vân Tô nghĩ rằng đối phương chỉ thèm muốn cơ thể của anh mà thôi.

Thích Vân Tô bị nhìn chằm chằm rất không dễ chịu, anh vung tay Hạ Dương ra, cam chịu hỏi: "Có muốn làm không?"

"Em thấy là anh muốn làm thì có!" Hạ Dương mất hứng.

"Không muốn làm thì buông tay ra."

Hạ Dương buông tay.

Nhưng ngay lúc Thích Vân Tô chuẩn bị mở cửa, Hạ Dương đã ôm ngang người anh lên rồi đi vào sâu bên trong. Vì Thích Vân Tô liên tục giãy giụa, cuối cùng cả hai nằm ngã ra giường.

Vóc dáng của Hạ Dương chiếm ưu thế hơn, hắn đè lên người Thích Vân Tô, khóa chặt đối phương trong vòng ôm của mình, hai cái trán gần như tựa sát vào nhau.

"Là anh chủ động nhắc đến trước." Động tác của Hạ Dương vội vàng như sợ món ngon đến miệng rồi lại bay mất, trực tiếp kéo phăng áo choàng tắm của Thích Vân Tô, vuốt ve từng lớp da thịt của anh.

Thực ra từ lúc nằm lên giường Thích Vân Tô đã không còn giãy giụa nữa, nằm cũng nằm rồi, còn muốn anh phải làm thế nào? Nhưng đối phương rõ ràng là không thuần thục lắm, hôn không có kỹ xảo, răng môi va đập lung tung. Một tay Hạ Dương kéo quần lót của Thích Vân Tô ra, loay hoay một hồi vẫn không tìm được tư thế thích hợp.

Hạ Dương dừng động tác, điều chỉnh lại hô hấp, nghiến răng nói: "Em làm chậm một chút, anh đừng chạy."

"Đây là nhà anh." Thích Vân Tô đảo mắt.

"Cũng đúng, vậy thì anh đừng báo cảnh sát." Hạ Dương ngồi dậy, lúc này hắn mới chú ý tới nơi nào đó của Thích Vân Tô, đã bị lột quần lót ra rồi và đang cương lên.

Hạ Dương yên tâm hơn, nói: "Em thấy anh cũng thèm muốn em lắm đó, vậy mà còn trốn em, còn ghét bỏ em, còn giãy giụa, còn..."

"Em ngậm miệng lại đi, muốn làm thì nhanh lên."

"Nhanh cái rắm!" Hạ Dương nổi giận, "Hôm nay em mà nhanh thì em theo họ anh luôn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận