[đam Mỹ] Sống Lại Rồi? Còn Ở Chung Và Yêu Đương

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Do not reup)

-

"Đệt! Anh muốn làm em tức chết à?!"

Hạ Dương cao giọng, thần sắc hung dữ, xung quanh có vài người bắt đầu tò mò nhìn sang hóng hớt.

Vốn dĩ hai người đàn ông hôn nhau trên đường cũng đủ được chú ý lắm rồi, lúc này Hạ Dương lại đang nổi khùng lên, giận dỗi hất tay bỏ đi, hình ảnh này trong mắt người qua đường không khác gì một bộ drama tình cảm cẩu huyết.

Thích Vân Tô cúi đầu, dùng một tay nhéo vào cánh tay bên còn lại, hơi liếm môi một cái. Ông chủ Thích trong quá khứ chắc chắn sẽ không làm những hành động như thế này, là liếm môi hay là bày tỏ tình cảm với Hạ Dương đều không thể, nhưng hiện tại anh đang rất hỗn loạn, cung phản xạ dài ra, hoàn toàn không hiểu rõ lắm tình trạng của mình.

Đổi tay nhéo tiếp, chưa nhéo xong thì đã bị Hạ Dương quay lại nắm lấy tay.

Thích Vân Tô ngẩng đầu nhìn Hạ Dương, ánh mắt quét qua môi Hạ Dương, mặt tức khắc đỏ bừng lên, vô thức nuốt nước bọt, nói: "Anh còn có chút việc, hôm nay cần tăng ca, xin lỗi."

Anh muốn tránh khỏi tay hắn nhưng không thành công, còn bị Hạ Dương đan mười ngón tay lại với nhau.

"Em biết anh đang nghĩ gì, không cần nghĩ nữa, đều không phải đâu." Ngữ khí của Hạ Dương hơi nóng nảy, quay sang gọi bừa một người bình thường qua đường, hỏi người nọ tên gì, bao nhiêu tuổi, học ở đâu... Người qua đường bị hỏi một loạt, trả lời được hai câu thì bỏ chạy té khói.

Hạ Dương chỉ vào bóng dáng của người kia, nói với Thích Vân Tô: "Đây là một thế giới chân thực, không tin anh có thể tùy tiện hỏi một người bất kỳ. Dạo này tinh thần của anh không tốt lắm, lẫn lộn với ác mộng, đơn giản là vậy thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghe chưa?"


Khuôn mặt Thích Vân Tô vẫn còn đỏ, lòng bàn tay rỉ mồ hôi, ánh mắt né tránh Hạ Dương, nói: "Em bỏ tay ra đã."

"Còn lâu." Hạ Dương nắm càng chặt hơn, kéo người đi theo mình, "Lấy xe về nhà, hôm nay không được tăng ca, đừng tưởng em không biết hai ngày nay anh sống ở khách sạn, căn bản chẳng phải bận công việc gì cả."

Thích Vân Tô trốn Hạ Dương được hai ba ngày, không dám đối mặt với những hành động thân mật của Hạ Dương như nắm tay, hôn môi, làm tình, cẩn thận ngẫm lại còn cảm thấy mình đang lợi dụng Hạ Dương, cho nên chỉ có thể trốn tránh.

"Anh tưởng anh thật sự trốn được em à?" Hạ Dương đoạt chìa khóa xe của Thích Vân Tô, đi xuống bãi đậu xe, vừa đi vừa lải nhải: "Chiến tranh lạnh hai ngày là đủ rồi, đừng có leo lên mái nhà của em lật ngói lên, không thèm nhắn tin còn không chịu nghe điện thoại, em với anh đang cãi nhau à? Em có cãi gì với anh không? Không hiểu nổi tại sao tự dưng anh ném bơ cho em, em chọc phải anh chỗ nào hả?"

Tới bãi đậu xe, Hạ Dương không nói hai lời đẩy Thích Vân Tô vào ghế cạnh lái, đóng cửa xe cái rầm.

Tiếng động rất lớn, nhưng Thích Vân Tô không hề giật mình, chỉ trơ mắt kinh ngạc nhìn Hạ Dương đi vòng qua bên kia, lên xe, nghiêng người sang hôn anh.

Hai khuôn mặt kề sát nhau, Hạ Dương liếm nhẹ lên môi Thích Vân Tô, chăm chú nhìn vào mắt anh một lát, nhìn thấy anh vẫn còn đang ngơ ngác, hắn hạ xuống một nụ hôn sâu hơn.

Môi lưỡi giao nhau, trong bầu không gian yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng hai người hôn nhau, Thích Vân Tô siết chặt nắm tay, tròn xoe mắt nhìn Hạ Dương câu lấy đầu lưỡi của mình.

Hạ Dương vừa truy bắt đầu lưỡi của Thích Vân Tô, không cho anh bỏ chạy, vừa cong khóe miệng cười câu dẫn, hắn vẫn mở mắt quan sát biểu cảm quẫn bách của anh.

Thoáng chốc, trong xe chỉ còn tiếng nước bọt ướt át và kiều diễm, Thích Vân Tô có cảm giác mình đang ngồi trên một đống lửa, toàn thân bị đốt cháy.

Sau khi hôn thỏa mãn Hạ Dương mới chịu ngừng, hắn buông anh ra, đầu lưỡi của Thích Vân Tô vẫn chưa kịp thu về, vẻ mặt như người mất hồn, dưới ánh mắt đầy ý cười trêu chọc của đối phương, nửa phút sau anh mới lấy lại phản ứng, thu hồi biểu cảm và ngồi thẳng người dậy.

"Anh..." Trong đầu Thích Vân Tô đang nghĩ "mình điên rồi", hô hấp vẫn còn đang hỗn loạn, chưa kịp nói gì thì Hạ Dương lại nghiêng người sang, Thích Vân Tô theo phản xạ nín thở.


Hạ Dương cúi người, kéo ống tay áo tây trang của Thích Vân Tô lau miệng mình, còn tiện thể dùng ống tay áo của mình lau miệng cho Thích Vân Tô, sau đó công khai hỏi tội: "Em có làm gì anh đâu, nín thở làm gì?"

Thích Vân Tô hắng giọng, quay mặt đi.

Hạ Dương khởi động xe, nói: "Đã gặp Ninh Ninh rồi mà sao thái độ vẫn sai trái thế này? Anh không tin những lời cô ấy nói à? Em và Ninh... và chị Nhiễm chia tay từ lâu rồi mà, đúng, lúc trước đúng là em rất thích cô ấy, nhưng tới lúc chia tay thì đã hoàn toàn buông xuống được hết rồi. Hiện tại em đang hẹn hò với anh, mỗi ngày đều bám dính lấy anh, chỉ cứng lên với anh, chừng đó vẫn chưa đủ chứng minh là em yêu anh à? Hai ngày nay anh không về nhà, em cũng mất ngủ đó anh biết không hả? Anh còn chẳng chịu nghe điện thoại của em."

Đi được nửa đường, Thích Vân Tô cố gắng không nhìn Hạ Dương, thậm chí không nghiêm túc nghe những gì hắn nói.

Ánh sáng đèn đường xẹt qua liên tục, cửa sổ xe mở một khe nhỏ, gió đêm lùa vào giúp đầu óc con người ta tỉnh táo hơn, nhưng lại không thể tỉnh táo được. Cổ áo xộc xệch và hơi ướt, phần ống quần cũng ướt vì bị bàn tay ra đầy mồ hôi lau lên.

Nửa đoạn đường còn lại Thích Vân Tô hoàn toàn không nghe được Hạ Dương đang lải nhải cái gì nữa. Anh vuốt thẳng cổ áo, ngồi ngay ngắn, dáng vẻ nghiêm túc, nhưng tay lại âm thầm nhéo đùi mình, nhéo càng ngày càng mạnh, biểu cảm trên mặt vẫn tỏ ra bình thường, đến lông mày cũng không nhăn.

Không ngờ động tác nhỏ này vẫn lọt vào tầm mắt của Hạ Dương, xe rẽ vào một con đường cách nhà không xa, Hạ Dương lái xe bằng một tay, tay còn lại vươn sang nắm lấy tay Thích Vân Tô, nói: "Anh muốn thử cảm giác đau cũng không cần vội, về nhà tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ em."

Thích Vân Tô theo phản xạ muốn tránh tay Hạ Dương, mất vài giây mới hiểu được những gì hắn vừa nói, tức khắc cảm thấy xấu hổ. Cơ thể anh kháng cự sự tiếp xúc thân mật nhưng trái tim anh vẫn rung động bởi những cử chỉ của Hạ Dương.

Hai người xuống xe, trên đường đi lên nhà, Thích Vân Tô liên tục nói "cách xa anh ra một chút" hoặc "đừng động vào anh", chỉ là những lời này không hề có sức nặng.

Công phu bám người của Hạ Dương ở hạng thượng thừa, ôm chặt không tha, sức của hắn lại lớn, vừa vào nhà đã đè đối phương lên cửa hôn một trận trước, thái độ cũng mềm xuống, nỉ non làm nũng: "Anh đi tắm trước đi, em nấu cơm, nấu đại hai món đơn giản thôi nhé? Ăn xong em đi tắm anh rửa bát, sau đó chúng ta lên giường làm việc, hai ngày nay em không được chạm vào anh, chỉ có thể tưởng tượng, nhớ sắp chết rồi."

Cả người Thích Vân Tô cứng nhắc, thở cũng quên thở.


Hạ Dương ra tay bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của Thích Vân Tô, sửa lời: "Thôi cùng nhau tắm đi, tinh thần hiện tại của anh chắc không đủ tỉnh táo để tự làm vệ sinh cho mình đâu."

"Cái gì?" Thích Vân Tô nhăn mày, đẩy mạnh tay Hạ Dương ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau giằng co một lát.

Hạ Dương mỉm cười nhướng mày.

Thích Vân Tô run rẩy đóng cúc áo sơ mi của mình, muốn chạy trốn nhưng Hạ Dương đang chắn ở cửa mất rồi, anh chỉ có thể vào nhà, đi qua đi lại.

Đi được hai vòng thì thấy Hạ Dương cởi áo vào phòng tắm, lát sau đã đi ra, trên người chỉ còn chiếc quần lót tứ giác.

"Nhất định là mình điên rồi." Thích Vân Tô lẩm bẩm, âm thầm cười khổ, "Không thể tiếp tục sống như thế này được, Hạ Dương, em là Hạ Dương thật sao?"

"Haiz, xem ra tạm thời vẫn chưa tắm được." Hạ Dương thở dài.

Hắn vào phòng ngủ tìm quần thể thao mặc vào, phần thân trên vẫn trần trụi, bất lực hỏi lại Thích Vân Tô: "Bà xã, anh là bà xã của em thật sao?"

Sau đó hắn xuống bếp, bắc nồi đun nước, nói: "Trong tủ lạnh vẫn còn ít sủi cảo lần trước mẹ em gửi, tối nay chúng ta ăn sủi cảo nhé?"

Thích Vân Tô không để ý, nhăn mày ngồi xuống sô pha, nói: "Anh thực sự không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra, em không phải là Hạ Dương, em chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi, kết thúc được rồi đó, anh không muốn làm thêm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Hạ Dương và Nhiễm Ninh nữa."

Nhìn thấy Hạ Dương đi từ phòng bếp lên, Thích Vân Tô giơ tay ra ngăn cản: "Em đừng qua đây, đủ rồi, có thể kết thúc được rồi."

"Được rồi, em không qua." Hạ Dương dừng chân, "Vậy anh nói cho em biết, vì sao anh lại cố chấp tin rằng đây không phải là thế giới hiện thực? Tại sao em lại là giả? Những đồng nghiệp của anh, gặp Ninh Ninh, có công việc cần xử lý, cái nào không phải là thật?"

Thích Vân Tô kiên định nói: "Anh đã chết rồi."


"Đó chỉ là ác mộng thôi, áp lực công việc của anh quá lớn nên nhầm lẫn ác mộng thành sự thật." Hạ Dương nói.

Thích Vân Tô lại nói: "Em và Nhiễm Ninh sắp kết hôn, không thể thích anh, em cũng không phải đồng tính."

"Em chưa từng thích người đàn ông nào, chỉ mới thích anh, nếu không thích anh thì tại sao mỗi lần lên giường với anh lại sung sướng như vậy?!" Hạ Dương nói thẳng, nửa thân dưới mất kiểm soát, nói được một nửa thì phát hiện nơi nào đó đang ngẩng đầu lên, nhưng không thu hồi lại được, đành mặc kệ nó.
1

Hắn nghiêm túc nói tiếp: "Chúng ta ở bên nhau hai năm rồi, anh cẩn thận nghĩ lại cuộc sống mấy năm nay mà xem, rốt cuộc là có chỗ nào không thật?"

Ký ức đúng là rất rõ ràng, nhưng vẫn không thể tin được.

Thích Vân Tô trầm mặc hồi lâu, Hạ Dương chậm rãi bước đến, ngữ khí hòa hoãn hơn, "Ai mà chẳng từng có người yêu cũ, anh với tên tiểu bạch kiểm người Phần Lan kia cũng từng hẹn hò còn gì, em có tính nợ cũ với anh không? Anh không thể nhớ kỹ chuyện của em chỉ vì anh và Ninh Ninh quen biết nhau được, như vậy là không công bằng với em, cũng không tôn trọng Ninh Ninh. Lùi thêm một vạn bước nữa, anh một mực không thừa nhận đây là thế giới chân thực, vậy em phải làm sao bây giờ? Em là người sống, em biết suy nghĩ, thằng em của em chỉ chấp nhận mỗi mình anh, còn anh chỉ muốn vứt bỏ em, không nghe điện thoại của em, anh thật tàn nhẫn!"

Hạ Dương đi tới ngồi xổm trước mặt Thích Vân Tô, giữ hai bên chân anh, ngữ khí dần cợt nhả.

Thích Vân Tô bị tấn công bất ngờ, mặt mũi đỏ bừng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ hung dữ: "Không được cười!"

Hạ Dương chép miệng, "Bà xã không cho cười, vậy thì em không cười nữa, em khóc cho anh xem nhá?"
1

"Đừng gọi như vậy..."

Thích Vân Tô cảm thấy lý trí của mình đang dần tan rã. Anh nhìn Hạ Dương cúi đầu hôn lên mu bàn tay của mình, cũng nhìn thấy vết sẹo ở sau gáy và lưng Hạ Dương, một mảng sẹo lớn dị dạng vô cùng đáng sợ phút chốc làm cho trái tim Thích Vân Tô mềm xuống.

Anh vuốt ve tóc của Hạ Dương, nói: "Nhất định là anh đã điên rồi."

Điên rồi nên mới vừa không chấp nhận, vừa đắm chìm vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận